Chương Thanh-Hà cung
Rời khỏi La gia Hàn Tinh cũng không đi Thanh-Hà cung, mấy ngày nay chỉ lang thang vô định gặp đâu hay lạ chầu đó lúc thưởng trăng, ngắm hoa, lúc xem hoàng hôn gặp quán thì vào độc ẩm, xem thiên hạ đi lại. Trong thâm tâm không biết mình có nên một lần đến Thanh-Hà cung thăm Hỏa Mỹ nhân không? Còn Như Xuân không biết bây giờ đang làm gì, có lẽ đang ôn thi vào đại học, không biết nàng có nhớ đến mình không, tháng trước sau lúc chia tay tạm biệt mình nhớ nhung cả tuần thật là kỳ lạ, bây giờ một tháng qua đi thì nỗi nhớ đã phai đi nhiều, nàng chính là người làm tim mình rung động không thôi, cả ngay khi lúc xưa mình gặp Hỏa Mỹ nhân cũng không có cảm giác này, dù rằng cảm tình đối với Hỏa Mỹ nhân mình cũng có, nàng còn là người con gái mình gặp đầu tiên.
Thôi đã đến Đông-Duyến châu thì cứ thăm Hỏa Mỹ nhân một phen, dù mai này không thể làm người yêu cũng có thể làm bằng hữu cũng tốt.
Ngự đao Hàn Tinh từ phía trên nhìn xuống Thanh-Hà cung, một cung điện tráng lệ nguy nga còn hơn cung điện trong Hồng Mông Linh Châu giới của mình, chung quanh còn có gần trăm tòa nhà lúc ẩn lúc hiện. Chàng chậm đáp xuống cổng vào thì thấy mấy nữ đệ canh cổng liền đến hỏi thăm:
- Tiểu đệ là Hàn Tinh khách khanh của Luyện Bảo tông hôm nay muốn đến bái phỏng La tiểu Hồng đạo hữu, không biết hai vị có thể báo cho một tiếng.
- Điều lệ của bản tông đạo hữu không biết hay sao, đệ tử bổn phái không tiếp nam nhân.
- Điều lệ gì lạ thế, sao quý tông khinh thường bài xích nam nhân chúng tôi như vậy. Phải chăng quý tông đệ tử đã gặp chuyện rắc rối với nam khách nhân.
- Mời đạo hữu quay về đi, chúng tôi không thể đáp ứng yêu cầu của đạo hữu được.
- Sao có thể dễ dàng rút lui đơn giản như thế được, tiểu đệ vượt qua cả cả vạn dặm đến đây chẳng lẽ mất công toi hay sao . Nếu quý vị không chịư vào thông báo thì tiểu đệ dùng cách của mình vậy.
Hàn Tinh lui lại mấy bước chậm rút Thanh Vân tiêu ra đồng thời đem thần thức quét một vòng thì quả nhiên thấy được Hỏa Mỹ nhân đang trò chuyện với bốn năm nữ đệ tử khác, chàng đưa Thanh Vân Tiêu lên môi, một tiêu âm vang nhẹ trong không gian, tiêu âm tuy ngắn gọn nhưng làm xao động cảnh yên tĩnh nơi đây, tiêu âm nhập vào tai người nghe run lên như một làn gió nhẹ đùa trên mặt nước hồ tạo ra những làn sóng âm từng đợt gợn lên. Làn sóng vừa dịu những tiêu âm tiếp theo đã nối tiếp tiết tấu từ chậm đến nhanh réo rắt động lòng người lôi cuốn dẫn dắt tâm người ta vào một ý cảnh trời cao đất rộng, núi non hùng vĩ, biển khơi bao la vô tận. Trên trời xanh mây trắng trôi lững lờ, ánh sáng mặt trời xuyên qua làn mây kẻ hở rọi xuống đất thành loang lỗ nơi sáng nơi tối, dưới đất cỏ cây, muông thú sống trong hoà bình, cọp, sư tử chung sống với dê, cừu nhưng chẳng vồ ăn, mấy chú nhỏ bắt rắn độc chơi nhưng chẳng bị cắn, tất cả mọi vật loài sống trong hòa bình, chúng hấp thụ linh khí dầy đặc chung quanh cũng đủ chẳng cần phải tranh chấp lo toan bắt mồi.
Trong ý cảnh lạ kỳ mọi người như say như mê buông lòng cùng hưởng thụ cảnh an bình đầy lạc thú này quyên cả không gian thời gian, lúc này tiếng tiêu đã dứt từ lúc nào, các đệ tử người tỉnh kẻ còn mê hưởng lạc thú trong ý cảnh hạnh phúc kia. Hỏa Mỹ nhân vừa tỉnh như nhớ ra điều gì vội chạy nhanh ra cổng, những nữ đệ tử thấy nàng hấp tấp vội vã vội hỏi:
- Tiểu Hồng, chuyện gì vậy?
- A! Có người bạn đến thăm tiểu muội.
Lúc này Hỏa Mỹ nhân đã ra đến cổng đã nhình thấy một thanh niên dáng vẻ thư sinh đang cầm một cây tiêu, không phải người mình hằng mong nhớ thì còn là ai, nàng vui sướng buột miệng gọi.
- Tinh ca!
Nàng chạy đến cầm lấy cánh tay chàng, mắt dán trên thân thể từ mặt đến tay chân. Hàn Tinh hai mắt cũng như bị thôi miên nhìn nàng. Hai người trơ ra như hai tượng đá, bốn mắt nhìn nhau trao đổi không biết bao nhiêu thâm tình nhung nhớ có, tình ý có....
- Ai dám cả gan đến cổng Thanh-Hà cung chúng ta náo loạn!
Năm sáu nữ đệ tử Trúc cơ kỳ bay nhẹ nhàng ra bao vây lấy Hàn Tinh và Hỏa Mỹ nhân, nàng nào cũng đẹp như tiên nữ, vận đồ trắng lưng thắt đai vàng, Cô đứng đầu vừa đến đã nói:
Tiểu Hồng muội mau qua bên này để chúng ta xử lý tên ngông cuồng này.
Hỏa Mỹ nhân thấy không còn cách nào khẽ nói với chàng rồi bước ra ngoài vòng vây.
- Tinh ca! cẩn thận.
- Ngươi là ai lại dám đến bổn cung quấy rối?
Chàng nhìn năm nàng kia ngẩn người vì thấy năm cô xinh đẹp một lúc “Ở Thanh-Hà cung quả nhiên có nhiều tiên nữ”.
- Ta gọi là Hàn Tinh, có quấy rối gì đâu sao cô nương làm dữ thế.
- Vừa rồi phải chăng ngươi đã thổi tiêu.
- À, đúng rồi. Bản vừa rồi ta mới sáng tác, đây là lần đầu được tấu lên, các ngươi nghe thấy thế nào?
- Thế không phải là ngươi quấy rối là gì.
- Cái gì, các ngươi hưởng thụ tiếng tiêu của ta còn chưa vỗ tay ủng hộ cám ơn còn ra đây bảo trách ta quấy rồi này nọ...
- Ai thèm hưởng thụ tiếng tiêu thối tha của ngươi.
- A, ngươi bề ngoài trông nhìn cũng khá, nhưng tâm linh trí lực kém quá không hiểu điều kỳ diệu trong đó cũng phải. Đúng là chuyến này ta xui xẻo, thổi tiêu vào lỗ tai trâu.
- Ngươi dám chửi ta là trâu, các tiểu muội. Tiến lên!
Vừa nghe hai tiếng “tiến lên” Hàn Tinh đã thấy tiếng lụa ma sát “lạch bạch” không trong khí, trước mắt hiện lên đủ năm màu sắc nhìn hoa cả mắt, chàng vội nhắm mắt, thị quan đóng lại, phong ấn luôn thính giác, khứu giác... chỉ phát huy linh cảm, quả nhiên nhận thấy chung quanh các luồng ngũ hành linh khí chuyển động theo các dải lụa, năm dải lụa ứng với ngũ hành hợp thành một ngũ hành trận pháp bao vây lấy Hàn Tinh, tạo thành một cái lưới vô hình trói buộc nhỏ dần.
Hàn Tinh đứng yên một chỗ, không có ý trốn tránh cũng xuất ra một băng thuẫn vô sắc, bao quanh người thầm nghĩ “Để ta thử xem băng thuẫn xem ngũ hành khí của các nàng lợi hại đến đây. Dùng ngũ hành khí với ta thì chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ, để hấp thu một ít ngũ hành khí của bọn ngươi xem còn dám hung hăng nữa không.”
Thực ra các nàng nghe tiếng tiêu của Hàn Tinh hưởng được lợi ích không ít, thể xác thoải mái tinh thần phấn chấn như được ăn mật bổ sức, kiện thể. Ai nấy cùng hâm mộ tiếng tiêu kỳ diệu của thiếu niên vô cùng, sau lại thấy Tiểu Hồng muội chạy ra tỏ ra thân thiết với hắn thì thấy tiếc vô cùng, cơ hội làm bạn với hắn bị tiểu muội tranh tiên mất. Vì quy củ của tông môn mấy nàng đành phải làm mặt dữ đối phó chàng trong thâm tâm mến mộ không thôi. Năm nàng dùng ngũ hành trận bao vây, thấy hắn tỏ ra khinh thường không thèm tránh né còn nhắm mắt lại hưởng thụ thì trong lòng thầm tức giận.
Năm dải lụa quyện vào nhau xiết thành một vòng nhỏ ép vào thân hắn, chỉ nghe thấy tiếng bộp một tiếng, năm màu ánh sáng đẹp mắt loé lên một lượt, sau đó năm dải lụa rũ xuống ảm đạm xấu xí như đống giẻ, năm nàng uể oải vẻ hoài nghi hiện trên mặt đứng yên nhìn đối thủ thì thấy trống không rỗng chẳng thấy bóng dáng hắn đâu.
- Chuyện gì xảy ra, sao chân khí của ta không lại vào được chút nào? Hắn đâu rồi chẳng lẽ bị chúng ta đánh tan xác, bụi cũng không còn.
Hỏa Mỹ nhân chăm chú quan sát trận đấu thấy chỉ chưa đầy một chiêu, một màn ngũ sắc loé lên đã ngã ngũ, chưa biết chuyện gì xảy ra chỉ thấy Tinh ca biến mất, lại thấy năm sư tỉ đứng ngơ ngác trên mặt đậm rõ nét mệt mỏi. Nàng định mở miệng hỏi đã thấy tay mình có ai chạm vào nhìn lại thì đúng là Tinh ca của mình đang nhìn mình mỉm cười.
Lúc này năm vị sư tỷ cũng đã nhìn thấy Hàn Tinh đã đứng bên Hồng muội từ lúc nào chưa biết nói gì bên tai đã nghe tiếng của sư bá Kiều Tuyết:
- Các ngươi mau mời khách quý vào khách sảnh, không được vô lễ với khách nữa!
- Mời Hàn công tử theo chúng tôi nhập cung.
Vừa rồi trận đấu Hàn Tinh cũng nhận ra mấy cao thủ của Thanh-Hà cung dùng thần thức quan sát, nên bây giờ nghe nàng kia bỗng nhiên trở thành hiền lành ân cần mời mình vào cung liền biết nàng được mấy cao thủ trong cung chỉ thị.
- Vậy thì làm phiền tỷ tỷ.
Năm người nghe vậy ngẩn người, vừa rồi tranh cãi hăng là thế bỗng nhiên tiếng “ngươi” nhanh chóng được thay thế bằng hai tiếng “tỷ tỷ” nghe ngọt lịm làm năm người cười thầm “Thay đổi thật là nhanh, lại nghe không có chút nào ngượng miệng trái lại giọng điệu nghe rất sướng tai.” Hỏa Mỹ nhân đứng bên thấy vậy mỉm cười, trong lòng vui sướng “Tinh ca thật biết lấy lòng người đúng lúc, đúng hoàn cảnh.”
Vào trong cung Hàn Tinh sáng mắt lên nhìn ngắm chung quanh tán thưởng không thôi, quả là qua bàn tay các cô tiên nữ có khác, cây cảnh, vườn hoa trang trí tỷ mỉ, lại còn bố trí trồng cây theo ngũ hành cửu cung trận pháp.
Vào trong cung điện khách sảnh lại càng làm cho chàng ngạc nhiên, từ kiến trúc đến các hình ảnh điêu khắc trên cột, tranh vách tường cũng điêu khắc lên màu sắc, nét đao sắc xảo từng đường làm chàng phỏng theo đường đao hai tay ngứa ngáy chỉ muốn múa máy lên một hồi, chàng vội khống chế hai tay rồi thưởng tranh diễn luyện trong trí nhớ một lần, vừa xem xong một bức đã nghe phía trước có người giới thiệu nên đành bỏ dở:
- Đây là Lăng Kiều Tuyết sư bá.
- Còn đây là Hàn Tinh công tử muốn đến gặp mặt Tiểu Hồng sư muội.
Hàn Tinh khiêm nhường chào, chàng biết ngay đây là sư tôn của Hỏa Mỹ nhân thân phận cao hơn một bậc nên nói:
- Vãn bối xin ra mắt Kiều tiền bối.
Kiều Tuyết nghe vậy vội phủ nhận vai tiền bối, vừa rồi nàng cũng bị tiếng tiêu lôi cuốn vào ý cảnh tuyệt diệu khiến những muộn phiền trong lòng tiêu tan, tinh thần phấn chấn như tâm cảnh mới được đột phá, cả người thoải mái dễ chịu, nàng giật mình “không ngờ hôm nay nghe được tiên khúc tuyệt diệu này, thanh niên kia là ai có tài thổi tiêu tuyệt diệu đến thế”. Nàng quan sát Hàn Tinh là Trúc cơ hậu kỳ nhưng lúc đối trận lại nhẹ nhàng phá giải, thêm vào ẩn thuật hay độn thuật hắn sử dụng nàng đoán ra cao minh không nhìn ra, ngay chính mình dù có đối đầu chưa chắc phá nổi thì đoán ra tu vi của hắn ít nhất từ Kim Đan kỳ trở lên không thể kém hơn. Người này tính tình hòa nhã lại khéo ẩn dấu không biết lợi hạn đến mức nào, vậy không thể xem thường được nên kết giao ngang hàng, mặc cho hắn là bằng hữu của đệ tử mình hay không.
- Công tử không nên khiêm nhường cứ kêu ta một tiếng tỷ tỷ hay gọi thẳng tên ta Kiều Tuyết là được.
- Vãn bối chỉ là bằng hữu của quý đệ tử Ngài sao lại có thể vô phép như thế được.
- Ta mặc kệ Hàn đệ là bằng hữu của ai, ta là ta, Tiểu Hồng là nàng không dính líu gì đến nhau. Không lẽ nàng có quyền kết giao bằng hữu còn ta thì không hay sao?
Hàn Tinh nhìn Kiều Tuyết tỏ vẻ uỷ khuất nói:
- Vậy tiểu đệ liều mạng với cao một lần, tuân lệnh kêu Tuyết tỷ tỷ.
Vị Kiều Tuyết tính không lạnh lùng như tên, quả nhiên kiều diễm tuổi phỏng chừng trên dưới ba mươi, song Nguyên Anh kỳ có thể sửa sang và giữ sắc đẹp cho trẻ mãi nên tuổi tác bất giác không đoán được cần phải tiếp xúc lâu qua tính cách may ra mới có thể nhận định được. Có một người tỷ tỷ kiều diễm bực này nằm mộng cũng không cầu được nên Hàn Tinh trong lòng mừng rỡ.
- Hàn đệ thuộc tông môn nào, sử dụng trận pháp thật cao minh.
- Tiểu đệ chỉ là tán tu, từ một năm trước trở thành khách khanh của Luyện Bảo tông. Mấy hôm trước đã đến La gia trang kiếm Tiểu Hồng không gặp mới biết Kiều tỷ tỷ đã tinh mắt nhanh tay thu nhận nàng rồi.
Chàng vừa nói đến đây quan sát Hỏa Mỹ nhân một chút thấy nàng tu vi đã đạt đến Trúc cơ trung kỳ thì mừng rỡ nói:
- Chúc mừng Hồng muội, tu vi tăng nhanh lên hai cấp trở thành Trúc Cơ trung kỳ.
- Tinh ca lại đùa tiểu muội, so với Tinh ca vẫn còn kém lắm!
- Hàn đệ ở lại đây với Tiểu Hồng đi, ta còn có ít việc cần phải hoàn thành.
- Tuyết tỷ cứ tự nhiên.
Lúc này trong khách sảnh rộng rãi chỉ còn hai người Hỏa Mỹ nhân mới nhẹ nhàng trách:
- Tinh ca một năm nay ở đâu sao muội tìm hoài cũng không thấy, lại không đến thăm muội.
- Tiểu huynh có việc đi xa mới về được một tháng nay, khoảng một tháng nữa lại phải đi.
- Tinh ca mọi sự có được như ý không, nhìn xem thành thục hơn trước nhiều, cả sư tôn cũng để mắt đến xem trọng Tinh ca.
- Cũng bình thường, trải qua mấy việc rốt cuộc cũng hoàn hảo.
- Hồng muội tu luyện ở đây có thoải mái không?
- Cũng được, đôi lúc cũng buồn chán nhưng tu vi còn kém nên đành chịu vậy chứ biết sao.
Hàn Tinh đứng lên cầm tay nàng nói:
- Nghệ thuật điêu khắc trong cung điện khách sảnh này thật tuyệt diệu, để tiểu huynh xem qua một lần.
Hỏa Mỹ nhân nghe thấy vậy vui vẻ kéo tay chàng đi xem cười nói:
- Sao vậy Tinh ca, lại ngứa tay chân nghề nghiệp rồi à.
- Ha hả, Hồng muội nói thế thì phải là...
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=