Chương Tiếng sáo mê hồn
Không còn cách nào khác ngoài kiên nhẫn chờ đợi, một tuần đầu đi học bị việc đi định cư của người yêu ảnh hưởng nghe giảng không được tập trung, Ánh Tuyết nhạy cảm đoán ngay Minh có chuyện không vui, nàng hay lại ôn nhu gợi chuyện song Minh không muốn tỏ bày cho ai hết. Ban tối hay lên sân thượng cầm Thanh Vân Tiêu thổi, lúc này chàng không chỉ biết thổi bài “bao giờ biết tương tư” mà nhiều bản khác Hạ Trắng (Trịnh Công Sơn), Bài không tên số hai (Vũ Thành An)”Lòng người như lá úa trong cơn mơ chiều....”vv... Tiếng tiêu buồn cô đơn não nùng, thê lương vang đi xa, điều đặc biệt là chung quanh không ai nghe được chỉ thấy bóng người chàng cô độc đứng bên lan can với cây tiêu trên môi, tóc thỉnh thoảng bay lên theo ngọn gió nhẹ đùa trong đêm trăng.
Trái lại cách xa năm sáu cây số về hướng tây, tiếng tiêu vọng lại trong đêm nghe rõ một một, nhất là những ai ở trên lầu cao, còn phía dưới sinh hoạt xen lẫn tiếng xe chuông còi ồn ào thì tiếng tiêu lúc có lúc không.
Trên một căn phòng tầng năm hai chị em Linh Lan, Linh Châu cùng với bạn Mai Thi vừa học chung một giờ Piano xong. Linh Châu ra sân thượng thì nghe thấy tiếng tiêu buồn vời vợi, có đoạn hai tiếng tiêu một trầm một bổng, tiếng trầm khi đệm khi hoà chung tiếng bổng nghe biết ngay là được nghệ sĩ điêu luyện thổi, nàng vội gọi:
- Cô Lan Phương, Chị Linh Lan, Mai Thi mau ra đây nghe bản tiêu này hay lắm, không biết ai đang thổi.
Ba người kia nghe vậy tò mò ra sân thượng nghe cuối bản “bao giờ biết tương tư” sang bản “Hạ Trắng”, lúc này buổi tối trời Sài Gòn bắt đầu bớt nóng nghe bản này bốn người bị hồn nhạc lôi cuốn vào nhạc cảnh, trước mắt mình cảm thấy không phải là thành phố đèn vàng nữa mà là bãi cát nước biển xanh dương, sóng vỗ xen lẫn gió biển làm thoải mái buông lỏng tất cả những mệt nhọc của ngày qua. Một bóng người thanh niên cô độc đi qua bãi cát như mong chờ người yêu. Một lúc sau bốn người tỉnh lại, cảnh bãi biển biến mất nhưng người vẫn cảm thấy mát mẻ. Cô Lan Phương nói:
- Thật tuyệt diệu, đúng là một kẻ si tình thổi nên bản này, làm chúng ta bị lôi cuốn vào nhạc cảnh.
-Không biết chàng kia là ai, nghệ thuật thổi sào đã đạt đến trình độ tuyệt đỉnh có lẽ ngang với tiếng sáo Trương Chi chứ không sai. Ta mong mỗi ngày được nghe chàng thổi một bản thì mãn nguyện rồi.
Linh Lan bỗng nói:
- Ta thấy bóng người thanh niên trong nhạc cảnh nhìn quen lắm, dường như có gặp ở đâu rồi, bây giờ nhớ không ra.
Mai-Thi lúc nãy đến giờ yên lặng vội vã hỏi:
- Cái gì? Chẳng lẽ chàng trai trong nhạc cảnh chị Linh Lan quen, có thể tiếng sáo là chàng thổi cũng nên. Chị ráng nhớ lại xem. Nếu nhớ được nhớ giới thiệu cho em làm quen với.
- Không sao nhớ được! Cái Thi này, em quen với chàng làm gì?
- Chị không thấy tướng đi, dáng điệu phong nhã tiêu sái của chàng đó hay sao, thấy mà mê. Đúng là hình ảnh người lý tưởng trong lòng em.
Mọi người cười ầm lên một trận.
- Hì hì, thì ra Mai-Thi mới mấy tuổi đầu đã có hình bóng lý tưởng, hôm nay Châu mới biết lần đầu. Lộ rồi nhé!
- Mấy tuổi đầu, cậu cũng thế thôi! Chỉ là có người không dám nói ra thôi.
Cô Lan Phương cũng nói:
- Người này có tài thổi tiêu tuyệt hay, chính cô cũng chưa được nghe ai thổi khúc Hạ Trắng hay đến như vậy. Người như vậy rất đáng được giao tiếp, có khi có ích lợi nhiều điều, nhất là về âm nhạc.
- Cô Phương! Mình chơi Piano nghe tiếng sáo cũng có thể nâng cao khả năng mình hay sao?
- Cái đó chưa biết, song nếu giao tiếp trao đổi nghệ thuật cao minh, tư tưởng hẳn là có ích.
Minh suốt một tuần đêm nào cũng thổi tiêu, sau đó chàng thay vì thổi tiêu chàng vào Hồng Mông Linh Châu giới luyện võ công hay đi dạo chơi cho khuây khỏa, con Thanh thông linh hầu lâu rồi không gặp chàng vừa thấy bóng đã nhảy lên vai chàng đứng, chàng vuốt đầu vuốt taì nó một hồi rồi hỏi:
- Bắt đầu từ hôm nay gọi ngươi là Thanh nhi, chịu không?
Thấy nó mừng rỡ thì chắc nó vừa ý chàng lại hỏi:
- Hôm trước Mộc đại ca nói Thanh nhi biết cất rượu, không biết thật không?
- Thật, Đúng vậy.
- Vậy Thanh nhi cần vật liệu gì.
- Thấy Tiểu Thanh diễn tả chàng liền đoán ra chum rượu, đồ lọc đồ ép, hệ thống chưng cất, các loại trái cây.
Minh đang đi suy nghĩ hôm nào đi xem nơi cất rượu rồi mua đồ cần dùng cho Thanh nhi cất rượu xem sao, thật là chờ mong có rượu ngon uống. Bỗng thấy con Hắc Cự Hạt chạy đến nói:
- Chủ nhân!!
- Có chuyện gì mà vội vậy.
- Hôm trước chủ nhân dặn canh chừng ba quả trứng kia, mới vừa rồi ba quả trứng đã nở.
- Nở ra thú vật gì, lợi hại không?
- Nở ra ba con rùa vàng thật đẹp. Hơi thở của chúng ghê góm lắm, tiểu nhân lại gần chân tay liền bủn rủn không nghe theo lệnh nữa, thật đáng sợ.
- Cái gì! Kim Quy, chẳng lẽ là Thần Kim Quy, thần thú?
Nhớ lại cái nỏ thần của An Dương Vương chính là được Thần Kim Quy đưa móng để làm vật liệu chế nỏ thần, bây giờ vừa nghe Hắc Cự Hạt nói Rùa Vàng liền nghĩ tới truyện nỏ thần An Dương Vương. Còn cái nỏ thần của mình nhặt được không biết có phải làm bằng móng kim quy không, vả lại trong truyện chỉ đề cập thần kim quy trao móng, chứ không nói rõ móng của thần kim quy hay móng của một loài thú nào thần kim quy có được.
- Đi! Chúng ta đi xem một lát.
Minh lại xem thấy đúng là ba con rùa vàng còn nhỏ, trên mai có hình văn trông như chữ viết rất thần bí, mắt đỏ trông rất dữ dằn, chàng bắt lên một con xem nó cũng không sợ mà rụt đầu vào trái lại mắt nó nhìn thẳng vào mắt Minh, bốn ánh mắt chạm nhau một hồi, bỗng mắt nó trở thành hiền hoà dễ thương không dữ như lúc đầu nữa. Chàng lại lần lượt bắt từng con lên xem, hai con kia phản ứng cũng giống vậy. Chàng chỉ con lớn nhất nói:
- Bây giờ ta đặt tên cho các ngươi cho dễ phân biệt.
- Ngươi to nhất nên gọi là Kim Nhất, còn ngươi Kim Nhị và ngươi Kim Tam.
Ba con rùa vàng con có vẻ thích thú lắm kêu lên mấy tiếng. Thanh nhi thấy ba con Kim quy có vẻ sợ hãi, đứng yên trên vai không dám nhúch nhích, Minh thấy vậy thì càng quả quyết, ba anh em kim quy này xuất xứ không phải tầm thường.
Minh thấy trong hang vẫn còn đó ngũ sắc linh châu liền thu lại cất đi.
Minh đến Cao Hưng lấy một chục trứng, nhổ một ít rau, và một thùng nước khoáng ra bỏ vào phòng bếp.
Sáng sớm hôm sau thức dậy chàng lên sân thượng ôn quyền cước một lúc sau thì thấy hai nàng Trâm, Tuyết cũng lên, hai nàng thấy Minh đang múa Miêu Tẩy Diện trông nhẹ nhàng, người dẻo dai, có lúc nhanh nh làn gió, có lúc người từ trên cao đáp xuống người nhỏ lại rồi lớn dần lên. Hai nàng dụi mắt máy cái không còn tin vào mắt mình tưởng vừa mới ngủ dậy, mắt còn hoa.
Sau khi ôn quyền xong, Minh thấy hai nàng muốn bắt đầu thì nói:
- Chờ đã, hai em không sợ người ta rình xem à.
Vừa rồi thần thức Minh quét một vòng thì thấy cách khoảng sáu bảy trăm mét có một toà nhà cao một thanh niên nhìn về phía sân thượng, dường như hắn phát hiện có người đang luyện võ tại đây. Chàng nhìn hai nàng Trâm, Tuyết đang còn mặc quần áo ngủ, quần ngắn để lộ đôi chân dài đùi trắng trẻo đẹp đẽ ra nên không muốn hai nàng bị người lạ rình xem.
Chàng bố trí luôn ảo trận pháp, từ phía ngoài trong vào chỉ còn thấy sân thượng trống không. Cũng may tâm tình chàng dành hết cho Như Xuân nếu không đã bị cảnh hấp dẫn này của hai nàng lôi cuốn rồi.
- Bây giờ hai em có thể bắt đầu luyện được rồi.
Ánh Tuyết thấy Minh hôm nay vui vẻ tỉnh táo trở lại thì mừng thầm, một tuần qua hai nàng thấy chàng có chuyện buồn nhưng không biết phải làm sao an ủi. Mỗi khi gợi chuyện hỏi tớì thì chàng khéo léo tránh né không muốn nói tới, hôm nay thấy chàng vượt qua được thì thầm nhủ may mắn. Một tuần qua trong lớp Minh cũng không phát biểu như khi còn học cấp , lại thỉnh thoảng bất thần nên hai nàng lo lắng vô cùng mong sao chàng mau bình tâm trở lại.
Minh vào phòng bếp làm cái trứng gà ốp la, ăn với bánh mì, pha cà phê đem ra bàn ăn ngồi dùng.
Bốn người đi đến trường như mọi khi cùng một lúc, vào lớp vẫn còn sớm mười lăm phút, bỗng Minh cảm thấy phía sau có một bạn nữ sinh cứ lén nhìn mình, chàng biết tên cô này là Linh Lan ngồi trước Minh hai bàn. Chàng không quay lại mỉm cười nói:
- Bạn Linh-Lan hôm nay có việc gì kỳ lạ thế, sao cứ từ phía sau nhìn Minh làm gì vậy.
- Lan thấy cậu giống một người quen nên quan sát kỹ một chút.
- Vậy mấy hôm trước không giống hôm nay mới thấy giống.
- Hôm nay Lan mới phát hiện ra điều này thôi.
- Giống nhau sao không nhìn mặt lại nhìn sau lưng.
- Tại vì người quen kia Lan cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng.
- Hả, sao ngộ vậy. Người giống nhau có nhiều, chỉ giống bóng lưng thì sao nhận định được. Vậy người kia Linh gặp ở đâu?
- Trên một bãi biển cát trắng đêm khuya.
- Thật là! Đêm khuya còn ra bãi biển làm gì không biết.
Hai nàng Trâm, Tuyết thấy Minh hôm nay nói chuyện với bạn học nhiều như vậy thì làm lạ. Chẳng lẽ lại đổi nhanh như vậy ư,đây đúng là tính hòa nhã của chàng.
Còn Linh Lan nghi ngờ người trong nhạc cảnh là Minh, nhớ lại hôm khai trường trùng hợp Minh cũng có sở thích thổi sáo. Phải chăng đêm hôm qua đúng là chàng thổi, sao lại trùng hợp như thế được.
Linh Lan mười sáu tuổi, nhà khá giả được học Piano từ lúc lên bảy nên nhạc lý rất vững. Tuy mỗi tuần chỉ học một giờ phút nhưng khi rảnh rỗi nàng tập luyện rất chăm, nhờ yêu thích nhạc nên tâm hồn thanh thoát, nhạy cảm, có chút lãng mạn.
Linh Lan mạnh dạn nói:
- Anh Minh! Dường như nghệ thuật thổi sáo của anh rất khá, hôm nào rảnh mời anh đến nhà em hợp tấu mấy bản, em thích đánh Piano.
- Khá gì đâu, từ trước đến nay hay thổi trong rừng núi cho thú vật thưởng thức chứ người nghe thì không ra sao cả.
- Không sao, dù sao Lan cứ muốn nghe.
Minh Hồng một nữ sinh cùng lớp không biết đến từ lúc nào bất chợt nói:
- Úi chao! Hai bạn định hoà tấu tiêu cầm sao không cho chúng tôi thưởng thức với. Định hôm nào nhất định phải báo cho tụi này một tiếng.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=