Chương Cơ hội luyện võ kỹ
Người nông dân suy nghĩ „nếu đánh nhau bọn chúng ở đây thì sẽ ảnh hưởng mọi người chung quanh, nên phải dời bọn chúng đến chỗ khác, hừ hai tên này, ta chỉ cần bố trí trận pháp cũng đủ vây khốn các ngươi! Sau đó vặt lông từ từ….hay dùng bọn họ luyện một chút quyền cước…
- Ha hả! Hai thằng điên, bốn chúng nó đắc tội ta, ta chỉ nhẹ tay trừng trị mong chúng trở thành người tốt mà còn dám rủ hai thằng điên chúng bay đến đây. Thật là đáng chết! Còn hai thằng điên chúng mày động lòng tham muốn cướp của phải không?
Đang nói người nông dân bất chợt ra tay, hai tên kia chưa kịp phản ứng đã thấy bốn anh em kia biến mất trước mặt mình. Đang định ra tay thì tai đã nghe:
- Hai thằng điên, nếu muốn kiện âm phủ bảo kia, thì phải đánh thắng ta, đêm nay hẹn chúng mày giờ đêm ở trên núi Bà-Đen gặp mặt giải quyết!
- Còn bốn tên kia đâu mau thả ra?
- Bốn tên kia ta cho người mang đi Tu Chân Giới rồi! Muốn gặp bọn họ thì đi đến đó mà tìm. Ha ha….., thả chúng ra chúng lại làm phiền ta, cho chúng đến đó để chúng tự sinh tự diệt tốt lắm. Ha ha…
Âm chưa dứt người đã biến mất chỉ còn để lại dư âm ha… nhỏ dần.
Người nông dân đi, quả nhiên như dự định hai người không quấy phá quán cà phê nữa cũng rời khỏi.
Chìều về Minh kể chuyện hai tiên thiên cao thủ thì Tuân muốn cùng đi phó ước, gần nửa năm nay bị bó chân bó tay không đất dụng võ thật khó chịu, hai nàng Tuyết và Trâm cũng đòi đi thì Minh nói:
- Hai em cho đi xem nhưng không được ra tay, tiên thiên cao thủ không phải chuyện đùa, ngay Tuân cũng phải cẩn thận đối phó.
- Vậy chỉ được xem à, thế thì ngứa tay chân lắm.
Hai nàng tu luyện gần nửa năm nay, khí lực tăng không ít, ai nấy đều muốn đo lường tu vi của mình đến đâu. Nghe Minh nói không được ra trận thì ủ rũ thất vọng. Minh thấy hai nàng phản ứng như vậy thì tìm đối thủ cho hai thử tay chân, bỗng chàng nghĩ đến bốn anh em kia, không biết võ công đến mức nào, mặc kệ, cứ đem bọn chúng ra cho làm võ phu cho hai nàng luyện tập. Nghĩ đến đây chàng đem bốn anh em kia ra khỏi hắc tháp nhốt trong Hồng Mông Linh Châu giới cho bọn chúng dưỡng sức. Bọn chúng bị nhốt trong trận pháp chỉ có thể đi loanh quanh trong vòng năm trăm mét vuông.
- Vậy được ta đã kiếm cho hai em bốn cao thủ để tập luyện, sau cuộc hẹn với hai cao thủ kia thì đến cuộc hẹn của bốn tên khác, tuy võ công không lợi hại bằng tiên thiên nhưng khí thế dã man, liều mạng có phần hơn. Hai em cẩn thận đừng để thua nếu không chúng nó mần thịt hai em đó! Không ai cứu được đâu!
Minh nhìn kỹ hai nàng nhận thấy năm tháng ở chung vừa qua biến đổi không ít, ban ngày đi học tuy cực nhưng đối với người tu luyện không xem như là khổ cực, ban đêm ở nhà được hấp thụ linh khí, đồ ăn uống bảy phần đem từ Hồng Mông Linh Châu giới ra nên không những không có tí chất độc hại nào so với đồ ngoài chợ trái lại có chứa trong đó ít linh khí. Thân thể hai nàng trở nên đẫy đà hơn, đúng là đã phát dục đầy đủ cơ thể trưởng thành, các đồi núi, eo biển đã phô bày rõ ràng. Chàng nghĩ „người ta nói gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm, vậy trước sau gì hai nàng cũng sẽ đem phiền toái đây, chắc không còn lâu nữa!“.Hai nàng thấy Minh nhìn chăm chú vào thân mình thì ngượng ngùng, Ánh Tuyết thấy chàng nhắm mắt lại thì đi ra phía sau nghịch ngợm bất ngờ nhảy lên lưng chàng, hai nàng thấy Minh không bị nhích một bước nào, thân thể gân cốt hai chân tự động phản ứng trụ vững như kiềng ba chân. Thật ra Minh tuy nhắm mắt nhưng mọi hoạt động của hai nàng đều nằm trong thị thức nên cứ để cho Ánh Tuyết nhảy lên lưng, chàng còn bước đi trong khi thân thể mềm mại của Ánh Tuyết từ từ muốn trụt xuống nàng vội quàng hai tay vào cổ Minh cười hắc hắc nói:
- Con ngựa ô này, khoẻ lắm! dai sức lắm!
Minh cũng đưa hai tay ra đỡ mông, đùi nàng chạy lên sân thượng nói:
- Cẩn thận, bám cho chặt!
Sau đó dùng ẩn thân thuật, nhảy lên cao mười mấy mét. Ánh Tuyết giật mình hét lên, thân chàng đã chuyển ra tư thế nằm, thân Ánh Tuyết nằm lên trên. Minh buông hai tay giang rộng ra, vận khí vào hai chân đạp mạnh một cái, thân thể hai người lập tức bay về phía trước, độ cao lại tăng lên mấy chục lần. Ánh Tuyết nhìn xuống đấy thì thấy mình đang ở trên không cao khoảng năm trăm mét, lúc này trời ban chiều, nàng thấy đường phố xe vận hành xe nối đuôi nhau như đàn kiến chuyển động. Bay dạo Sài Gòn một vòng, lúc này Ánh Tuyết đỡ sợ lên tiếng:
- Thành phố ở trên cao nhìn xuống đẹp quá, trông xuống đường như đàn kiến đang di động.
- Ban đêm có ánh đèn đẹp hơn nữa. Thôi chúng ta về!
Ánh Tuyết đang định đòi bay vòng nữa thì cảm thấy thân mình hạ nhanh xuống giật mình im miệng hai chân kẹp chặt bỗng thấy thân người đang bị từ từ trượt xuống thì cả kinh, đã thấy hai bàn tay Minh đã đỡ lấy mông mình giữ không cho trượt xuống nữa. Trong lúc trong đầu suy nghĩ đánh giá nằm trên lưng chàng sướng thật, khí ấm từ người chàng tỏa lan truyền qua da thịt đi vào người khiến cả người thoải mái, hai mông bị hai bàn tay đỡ làm nàng giật mình, lại cảm thấy như hai dòng điện nóng từ đó chảy khắp người khiến tim nàng đập thình thịch, đang lim dim suy nghĩ vẩn vơ đã nghe tiếng Minh nói:
- Sao còn không chịu xuống đang nghĩ gì đó mà tim đập thình thịch mạnh thế kia!
Ánh Tuyết trụt xuống như cái máy, hai má đỏ bừng, tim vẫn còn tiếp tục thình thịch nói:
- Thích thật, đêm nào anh phải cõng em bay đi chơi mới được! Không ngờ anh biết bay, bấy lâu nay anh giấu kỹ thật! Hôm nay lộ rồi nhé!
Minh nghe nói giật mình thầm nhủ “mình chỉ xem hai nàng như em gái mình, lộ chuyện này cũng không sao, trong lòng chỉ có một hình bóng Như-Xuân, không biết nàng có khỏe không sao năm tháng rồi không có thư.”
Hai người về xuống nhà thấy Trâm và Tuân vẫn còn đang ở Salon, Huyền-Trâm thấy Ánh Tuyết vui vẻ thì ngạc nhiên hỏi:
- Tuyết! Mày có chuyện gì mà tươi tỉnh vui vẻ thế?
- Không có gì!
Huyền Trâm không tin dễ dàng như thế, “chẳng lẽ nó được anh Minh cõng chạy một vòng mà vui thế kia hay sao?”
- Nhất định mày dấu tao cái gì rồi.
Ánh Tuyết như đứa trẻ ăn vụng bị bắt gặp chối.
- Nhất định là không có gì, không có gì!
Mới mười một giờ đêm bốn người đã lên sân thượng, Minh đem Tạc Đao số bốn ra truyền vào một tia chân khí, đao liền biến thành lớn gấp mấy chục lần. Ánh Tuyết, Huyền Trâm và Lê Tuân thấy vậy sáu mắt không chớp nhìn vào bảo đao tỏ vẻ thèm khát thấy vậy Minh nói:
- Chỉ cần các ngươi tu vi đạt được kim đan kỳ thì có thể dùng phi đao, phi kiếm mà ngự. Thanh đao này của ta chuyên dùng đễ Tạc tượng chứ không phải để giết người nhưng dùng để ngự cũng khá lắm! Các ngươi lên trên ngồi đi! Tuân mày ngồi phía trước, hai nàng cùng ngồi sau Tuân còn ta đứng phía sau, ngồi xếp bằng trước, khi nào quen ta sẽ gia tốc.
Minh lại bố trí ẩn thân thuật sau đó đứng lên đao ý niệm vừa thành hình đao chậm bay thẳng lên không rồi theo hướng Tây Ninh bay đi, lúc đầu thì chậm, khi ba người kia ngồi quen có cãm giác tự tin ngồi vững thì đao gia tốc nhanh dần đến khi ba người cảm thấy người muốn trượt đi giảm tốc chậm lại một ít rối giữ nguyên vận tốc đó, ba người cảm thấy gió vùn vụt bên tai, người mát lạnh, tóc bay lất phất, tà áo theo gió vỗ phành phạch liên hồi. Bay được mười phút thì lại giảm tốc dần đồng thời đao hạ dần xuống, cuối cùng dừng hẳn đã nghe giọng Minh:
- Tới rồi, chúng ta đang ở trên đỉnh núi Bà Đen, đứng dậy bước xuống thôi!
Minh thu Tạc đao lại nói:
- Chút nữa hai em ở lại đây quan chiến, còn Tuân sẽ đi với ta tham chiến. Nhớ kỹ bất cứ xảy ra chuyện gì cứ ở nơi đây sẽ được an toàn.
Minh bố trí lại ẩn thân trận lồng vào phòng ngự trận, chàng lại đem Kim Miêu ra dặn nó ở bên bảo vệ hai nàng. Hai nàng thấy Minh đưa ra một con mèo không nghĩ ngợi thay phiên nhau ôm lấy.
Ra khỏi trận pháp Minh đưa cho Tuân ba thanh huyền thuẫn phù nói:
- Đây là ba thanh Huyền thuẫn phù khi nào thấy đỡ không nổi thì cầm một cái dồn một tia hoả khí vào khởi động nó, dùng nó chắn lấy công kích. Nó có thể chống đỡ được kimm đa tu sĩ lực lượng trở xuống.
Tuân cám ơn cất vào trong trữ vật nhẫn.
Hai người đợi không bao lâu đã nghe thấy tiếng chim vỗ cánh, tiếng chim hót chói tai, Minh phát hiện từ xa chàng không nói gì chỉ lẩm bẩm “Mẹ Bố hai thằng ngu, chọn chim cưỡi không biết chọn loại chim nào dễ coi một chút, lại đi chọn con kên kên, loại chim chuyên môn đi ăn xác chết, trông thật đáng tởm! Hai con chim này có điểm đặc biệt, khác kên kên ở điểm có ba đầu ba cổ của chúng cũng dài hơn một chút.”
- Ha ha, hai thằng đến phó hội à, không sao, chúng ta cả người lẫn sủng vật vẫn đông gấp đôi.
- Hừ, Ngươi nói hai con gà chọi đó hả, để chút nữa ta vặt lông nướng nó!
Minh chú ý hai con chim lớn, không kém Hỏa Vũ của mình tu vi cũng đạt được bốn cấp yêu thú.
- Vặt lông hả! Chúng ta xem ngươi làm sao vặt lông được nó!
- Lên!
- Tuân, hai con chim này để tao mày đứng chuẩn bị sẵn thuẫn, tao nghi ngờ nó có thể phun chân hỏa đó, chính xác là bốn cấp yêu thú..
Tuân không cần Minh nhắc cũng đã nhận định với khí tức của hai con vật này khoảng ba cấp, không ngờ Minh lại nói bốn cấp. Mình cũng có thể đánh với chúng một trận, nhưng để khí lực chút nữa đánh với hai tên kia sướng hơn.
Hai con Tam Đầu Điểu dường như cũng hiểu tiếng người nghe thấy đối thủ đòi vặt lông mình đem đi nướng đã hết sức tức giận, nên vừa nghe “Lên” một tiếng đã lướt đến thânn chưa đến nơi sáu cái đầu đã phun ra sáu luồng lửa hồng to như một cái núi nhỏ ép đến.
Minh nhảy lên né tránh đồng thời xông lại người xem thị giác như chàng đang đi trên lửa, hai tay như múa ấn quyết, như chém như gạt, đâm.
- Oác Quác!
- Bùng!
Nghe hai tiếng kêu đã thấy một đống lông bay lên rụng xuống như lá rụng mùa thu và trên mặt đất chỗ Minh đứng bị ngọn lửa đánh trúng thành một cáì hố sâu gần hai thước đen ngòm.
Hai con Tam Đầu Điểu thấy lông đuôi của mình bị gọt sạch thì điên cuồng giận dữ hai con hai đầu giáp công.
- Coi chừng lông cánh!!!
Hai con đang xoè cánh ra bay lại nghe vậy vội xếp cánh lại phun lửa, vốn hai con vật đang định trước phun lửa làm hư bốn chảo chộp mới là thật, chiêu vừa ra đã bị một câu của Minh phá hư, đành biến hư thành thật chiêu sáu tia lửa nhỏ gọn nhưng cực kỳ mạnh mẽ, ai cũng tin rằng nếu bị một trong sáu tia đánh trúng cũng đủ khoan thành một lỗ đen.
Tia lửa bắn trúng Minh, hai chim hai ngươi đang mừng rỡ thì nơi đó Minh như vỡ vụn không thấy bóng dáng đồng thời hai tiếng chim hét chói tai vọng lại.
Mọi người giật mình nhìn lại thì Minh đang đứng bên đối diện, Tam đầu điểu sau chiêu này đã biến thành Nhị Đầu Điểu. Hai chim sợ hãi bay lên trốn mất dạng.
- Trốn mất rồi à! Uổng quá nếu chúng chịu ở lại một chút ta đem chúng nướng...nhưng thịt chúng chắc hôi thối lắm không ăn được.
Hai tên kia nghe vậy bực mình:
- Vừa rồi ngươi bảo coi chừng lông cánh sao ngươi lại chặt đầu.
- Sao ngươi ngu vậy, chẳng lẽ ta bảo ngươi ta lấy đầu ngươi, ngươi lại cứ giơ cổ cho ta chém hay sao? Đương nhiên ngươi giấu đầu giấu cổ, đưa thứ khác ra thay thế, như hai con phi cầm này không đưa cái gì khác ra lại cứ dại dột giơ dài cái cổ ra thì quá tiện nghi cho ta.
- Thôi bây giờ đến chúng ta, hai thằng tóc quăn kia lại đây khỏi mầt thời giờ. Hai đấu hai là công bằng rồi!
Minh chọn tên nhỏ con còn để lại cho Tuân tên lớn con.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=