Chương Khẩn cấp tu luyện
Mỵ Điệp vừa nói chuyện riêng với Mai-Nhị hai người quan điểm khác nhau không đi đến kết quả nào đành tạm bỏ qua một bên, hai người vừa ra phòng khách thì thấy Minh mặt đỏ lên, người run rảy không ngừng thì giật mình.
- Anh Minh xảy ra chuyện gì vậy?
- Minh con làm sao vậy?
- Mẹ con phải về phòng! Mau theo anh về phòng!
Hai người thấy Minh chân đi loạng choạng thì đỡ hai bên về phòng. Minh vội tĩnh tọa trên bồ đoàn dưới đất, đã nghe thấy tiếng lão Hồng:
- Chủ nhân! kiện hắc châu vừa tế luyện thành công, hồng mông linh châu hấp thụ hết hắc châu, hiện nay tăng cấp khiến tầng thứ hai được tu bổ.
- Thì ra vậy, để ta vào xem!
Minh vào thức hải thì thấy quả nhiên Hồng Mông Linh Châu đã biến dạng, trước chỉ là nửa viên nay trở thành hai phần ba, đáng tiếc vẫn còn thiếu một phần ba.
Chàng lại vào Hồng Mông Linh Châu giới thì trời đất tối tăm ản đạm, sấm sét khắp trời, nhìn lên bầu trời đâu đâu cũng bị mây bao phủ. Chàng vội tĩnh tọa dùng thần thức dò xét trên không gian thì giật mình thấy khí trắng dầy đặc đoán ngay là Hồng Mông Linh khí từ viên hắc châu kia mới được tiếp thụ, hồng mông khí xoay quanh một tâm điểm càng lúc càng nhiều, lúc đầu tâm điểm chỉ bằng nắm tay sau đó lớn dần, trong chốc lát đường kính đã rộng mất mét, rồi mấy chục mét, mấy trăm mét, mấy ngàn mét, mấy vạn mét…. mỗi lúc mỗi rộng, hồng mông khí vận hành xoay quanh càng lúc càng nhanh, quỹ đạo càng ngày càng rộng, đến lúc không còn nhiều hồng mông khí nữa, thì chàng cảm thấy chân khí trong người bị thôn phệ. Minh cả kinh đang lo sợ bị thôn phệ khô cạn chân khí trong người thì đã nghe lão hồng:
- Bình tĩnh, không việc gì phải lo lắng! Hồng Mông Linh châu giới đã tu sửa thành hình nền tảng tầng thứ hai, bắt đầu từ bây giờ lại cần chân khí của chủ nhân nên cần chân khí như trước, khi chủ nhân tu luyện hồng mông linh châu sẽ lấy đi năm phần, lần này cũng vậy, năm phần chân khí thu hoạch của chủ nhân từ lúc bắt đầu tiểu nhân tế luyện kiện hắc châu.
Quả nhiên Hồng Mông Linh Châu hấp thu chỉ đến mức nào đó rồi ngừng lại. Lúc này Minh lại thấy thiếu thốn chân khí hơn bao giờ hết vì nhu cầu của Hồng Mông Linh Châu quá lớn nên quyết định mau đi tu chân giới tu luyện mong tầng thứ hai Hồng Mông Linh Châu giới mau hoàn thành còn có thể sử dụng. Thấy Hồng Mông Linh Châu gìới bình tĩnh trở lại, mây mù đã tan biến bầu trời trở nên trong xanh, mặt trời chiếu sáng khắp như cũ Minh yên tâm dùng thần thức quan sát nền trời không gian, tầng hồng mông vừa hình thành kia trên tận cùng trời cao thật xa. Chàng biết tầng hai tuy hình thành nhưng cần phải củng cố vững chắc mới hoàn thành mỹ mãn, tiến trình này phụ thuộc vào chân khí của mình của mình hấp thụ nhiều ít, nếu mình tu luyện hấp thụ nhanh thì tiến trình hoàn thành sớm, còn không thì ngược lại.
Lúc chàng tỉnh giấc thấy Mỵ Điệp đang ngồi xếp bằng bên mình, vừa tỉnh nàng đã phát giác lo lắng hỏi:
- Anh không sao chứ! Chuyện gì đã xảy ra.
- Không việc gì! Không gian của anh có ít vấn đề, bây giờ đã ổn định lại rồi.
Minh bỗng xem chung quanh vắng yên tĩnh khác thường liền hỏi:
- Anh tĩnh tọa hết bao lâu thời gian? Sao trong nhà vắng không còn một ai?
- Mười bốn ngày. Hôm nay đã là mùng mười, mọi người đều lo bổn phận hằng ngày, Tuân, Huyền-Trâm và Ánh Tuyết đã đi Sài-Gòn tiếp tục việc học gần một tuần qua, các em mồ côi cũng đi học hết, còn mẹ cũng phải đi lo việc của mẹ.
- Không ngờ chuyện xảy ra bất ngờ làm nhiều người lo lắng lỡ nhiều việc.
Minh chờ mẹ về nói chuyện, như mọi lần đem nước khoáng, trứng gà, các loại rau thường dùng rồi cùng Mỵ Điệp đi Sài-Gòn tiếp tục đi học.
Bắt đầu từ đây mỗi cuối tuần chàng đưa Tuân, Huyền-Trâm và Ánh-Tuyết vào Hồng Mông Linh Châu giới để bọn họ tu luyện, còn chàng và Mỵ-Điệp đi Tu Chân Giới vào thạch động của Triệu Thâm sửa sang lại rồi chú tâm tu luyện, nơi đây linh khí khá dầy. Trong khi tu luyện chàng theo kinh nghiệm lần trước xảy ra ở Luyện Bảo Tông không dám để Mỵ Điệp bên cạnh, sợ trong lúc tiến nhập ngộ cảnh làm hại đến nàng nên chàng khai cho nàng một thạch động mới cách đó mười dặm.
Quả nhiên tĩnh tọa không bao lâu, linh khí bị hấp dẫn tụ tập dầy đặc hướng thạch động, càng lúc càng nhiều khiến Mỵ Điệp tuy ở xa mười dặm cũng cảm thấy kỳ lạ thắc mắc “không biết chàng tu luyện công pháp cao minh gì mà linh khí bị dẫn như sóng trào dồn dập như thế”. Minh hôm trước theo dõi cảnh ý khi Hồng Mông Linh Châu giới hình thành tầng thứ hai, hồng mông linh khí xoay quanh một điểm, sau lại đọc qua sử sách Âu Lạc thời An Dương Vương biết qua nguyên lý Cổ Loa thành nổi danh khi xưa, Cổ Loa thành có chín vòng theo hình xoắn ốc, xây mãi không thành công sau nhờ thần Kim Quy chỉ dẫn mới xây thành công.
Minh nội soi các kinh mạch, chân khí vận hành trong đan điền xoay quanh một hạt hắc châu, chân khí vận hành cũng theo từng sợi vặn xoắn như những sợi giây thừng nhỏ se lại với nhau tại thành một luồng chân khí lớn không ngừng vận chuyển, chàng bắt đầu khống chế cho chân khí theo các kinh mạch vận hành thành đại chu thiên, một vòng, hai vòng… Khi chân khí đã vững vàng vận chuyển theo quán tính chàng đem thần thức cảm nhận linh khí chung quanh nhập theo các lỗ chân lông vào các huyệt đạo, chàng dùng ý niệm khống chế linh khí cho chuyển động theo ý mình, xoay quanh một vòng rồi mới theo lỗ chân lông tiến vào, sau đó hai vòng, ba vòng, chàng nhận ra khi khống chế mình có thể thanh lọc linh khí như ý, khiến linh khí tiến vào đến vòng trong thì tinh thuần hơn, chàng lại sắp xếp phân rõ chân khí theo ngũ hành, có ranh giới rõ rệt, làm được hai chuyện này chàng đã mất không biết bao nhiêu thời giờ, sau khi đã được như ý, chàng lại cố gắng tăng lên số vòng rộng hơn theo hình xoắn ốc. bốn vòng, bốn vòng rưỡi… Đến đây chàng thấy mức khống chế của mình đã đến cực hạn, chàng giữ nguyên tình trạng này hấp thu linh khí, linh khí nhập vào người được chân khí trong kinh mạch hấp thụ chuyển hóa càng lúc càng thuần thục, cường độ và tốc độ cũng nhanh dần.
Minh đúng là dựa vào Hồng Mông Linh Châu không biết sợ, dám thử nghiệm tu luyện theo nguyên lý tụ khí xoay tròn chuyển sang xoay tròn xoắn ốc từ khi chứng kiến ý cảnh trong Hồng Mông Linh Châu gìới một cách bừa bãi may mắn thành công phần nào, tuy chưa được mãn nguyện như ý muống song là bước đầu thành công nên mừng rỡ và tự tin một ngày nào mình sẽ hoàn thành một công pháp riêng cho mình.
Tu luyện được một lát thì thấy bên có động tĩnh nhỏ, chàng thu công từ từ, rồi xả công. Vừa tỉnh đã thấy Mỵ Điệp tiến đến nói:
- Em phải đánh thức anh, chúng ta đã hết giờ tu luyện phải nhanh chóng trở về kẻo không kịp.
- Đến giờ rồi à ? Sao nhanh như vậy, anh cảm thấy mới ngồi được bốn năm tiếng đồ hồ.
- Anh tu loại công pháp gì mà lôi kéo linh khí vừa nhiều vừa mạnh như vậy? Thật là làm cho người ta lo sợ.
- Thì cũng có liên quan đến không gian kia của anh, có thế mới đủ cung cấp năng lượng cho nó chứ!
- Thôi chúng ta đi về thôi!
Minh và Mỵ Điệp trở lại Sài-Gòn thì được mẹ gọi điện thoại báo:
- Minh, con có thiệp hồng của Như Xuân gửi từ Mỹ. Mẹ báo cho con lúc nào rảnh về lấy xem.
- Con về ngay! Minh nghe thì nghi ngờ vô cùng, cái gì thiệp hồng?Hơn nửa năm nàng không gửi thư liên lạc, sao nay lại gửi thiệp hồng
- Minh dùng ngự đao chẳng mấy chốc về đến nhà lấy thư thì quả nhiên là thiệp hồng. Minh run rảy bóc bao thư, đọc thì ra thiệp mới đám cưới của Như Xuân với Minh Thành, Hôn lễ cử hành tại Thánh Đường Saint XYZ..Hoa Kỳ. ngày .. Hôm nay đã cử hành hôn lúc giờ, đúng là ngày hôm nay.
Minh bình tĩnh trấn định tinh thần, cất thiệp hồng vào túi dùng ngự đao bay nhanh về Sài Gòn. Về phòng mình chàng lại định rút thư ra đọc nữa thì thấy bên trong phong bì còn một lá thư nhỏ màu trắng, chàng cẩn thận đọc:
Anh Minh yêu mến!
Em thật có lỗi với anh, từ khi qua định cư bên Hoa Kỳ không viết thư cho anh, nay em lại đột nhiên làm anh đau lòng hơn nữa, em phụ tình anh với tấm thiệp hồng, song trường hợp bất đắc dĩ của em thì không còn cách nào khác mong anh tha lỗi cho em. Em cũng hết lòng cám ơn anh vì tình cảm của anh dành cho em từ bấy lâu nay.
Em chúc thành công trong mọi sự.
Như-Xuân
Minh lấy thiệp hồng và lá thư dùng một tia hỏa khí đốt đi. Chàng đem Tuân, Huyền-Trâm và Ánh-Tuyết ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới, nói mấy câu mà hồn vẫn để nơi tấm thiệp hồng kia. Chàng âm thầm chịu đau, trái tim như bị đao đâm một nhát trí mạng, hồn như không chịu ý chí khống chế, muốn quên hết mọi sự nhưn không quên được, hình bóng người yêu năm nào nay đang thành hôn với người khác nơi xứ người. Không biết thân xác vô hồn được đôi chân đưa lên sân thượng từ lúc nào, Thanh Vân Tiêu lâu nay không dùng đưa lên môi vô ý thức thổi lên không biết bản gì.
Mỵ Điệp lúc nghe Minh nhận được thiệp hồng, sau đó chàng muốn một mình đi về nhà lấy thư, khi trở lại thì thần sắc bất định, nàng âm thầm đi theo sát chàng, thì thấy chàng đi lên sân thượng, chậm trãi lấy một cây tiêu lớn, cây tiêu này nàng đã được nghe chàng thổi một lần khi chàng muốn hòa mình với các loài chim quanh cung điện, toàn là tiếng chim hót líu lo gọi nhau đùa giỡn. Nay tiếng tiêu của chàng trái lại, buồn thảm thê lương, có khúc như diễn tả một thú cô độc bị thương, có khi lại diễn tả như oán trách người yêu. Hết khúc này đến khúc tiêu khác liên miên bất tuyệt, mãi đến ba giờ sáng mới dừng hẳn.
Từ đây Minh ít nói ít cười, ba người bạn nhận ra ngay chàng gặp chuyện buồn trong tình cảm. Ánh-Tuyết hỏi:
- Không biết ai có thể làm tổn thương chàng thành như vậy?
- May ra chị Mỵ Đìệp biết được.
- Sao chúng ta không đi hỏi chị ấy?
- Chị ấy dù có biết chưa chắc chịu nói.
- Mày đã hỏi thử chưa mà biết?
Tuân xen lời:
- Ta đoán ra được rồi, các ngươi không quen biết người nay đâu nên không cần biết làm gì.
Hai nàng vặn hỏi Tuân nhất định không nói, chàng đoán Minh đang thất tình thì phải, nếu vậy nên để Minh yên tĩnh là tốt nhất không nên làm phiền, khi nào Minh cần nói thì sẽ chính mình nói người ngoài không cần nhiều chuyện.
Minh đi học hầu như không phát biểu nữa, cô nàng Linh Lan nhạy cảm biết ngay Minh có chuyện buồn, mấy đêm qua nàng lại nghe thấy tiếng tiêu sầu não nùng thê lương kia cũng đoán ra anh chàng Minh đang bị thất tình. Lúc ra chơi nàng hay đem mấy bản nhạc Piano (dương cầm) ra giả vờ hỏi để có dịp vun đắp tình cảm. Minh xem mấy bản nhạc của nàng đưa trong đầu liền ướm thử diễn luyện một lần, chàng chưa bao giờ đụng đến Piano nhưng đã thấy và nghe trong Inte nên biết rõ âm điệu dương cầm sang trọng quý phái vang vọng như tiếng vang vọng lướt trên mặt biển, có lúc như tiếng gió vờn lá thông reo, hay tiếng vọng từ đáy vực sâu thẳm. Minh diễn luyện trong tâm thức đến ngơ ngẩn xuất thần quên đi không gian thời gian, quên cả bao muộn phiền đang dầy vò trái tim mình. Linh Lan thấy chàng nhìn vào bản nhạc mà xuất thần thì không dám quấy nhiễu cho đến khi các bạn học bắt đầu vào lớp Minh mới hoàn toàn tỉnh, chành nhìn Linh Lan nói:
- Bản này hay lắm, Minh không hiểu hết được ảo diệu của nó. Xin lỗi làm mất giờ của bạn.
Minh Hồng vừa vào lớp nghe Minh nói vậy liếc qua bản nhạc nói:
- Là bản Love Story thường thôi mà, có gì đặc biệt hay lạ lùng kỳ diệu gì đâu chứ!
Trọng cũng lại xem qua bản nhạc, chàng cũng đã gảy guitar qua bản này nhưng chỉ đơn giản dòng nhạc chính và nhạc đệm. Còn bản này dành cho dương cầm nên có bốn bè hoà âm thật rắc rối, phải tập mấy tuần mới biểu diễn bằng dương cầm được.
Ba người không nói gì chỉ mỉm cười.
Minh đi học đều đặn cuối tuần đem ba người bạn vào Hồng Mông Linh Châu giới cho họ tu luyện còn chàng cuối tuần này không đi Tu Chân giới tu luyện mà dùng mười mấy ngày chơi nhạc giải buồn, tự chữa vết thương lòng. Thời gian hai tháng qua đi, tâm tình Minh hồi phục dần, hết tháng thứ ba thì chàng ổn định cuối tuần đi tu chân giới tiếp tục việc tu luyện.
Trong ba tháng Mai-Nhị cũng đoán được chuyện thất tình của con mình nàng thường xuyên gọi điện thoại hỏi thăm tình trạng sức khoẻ khuyên nên nghỉ học ít ngày đi du lịch cho khuây khỏa, nhưng Minh thấy không cần thiết vì chàng dựa vào âm nhạc tự chữa lấy mình.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=