Chương Ba ngày ở nhà
Minh qua thông đạo về Phàm giới, lần này chàng không ghé nơi nào trực tiếp dùng Phi Xa bay một mạch về căn nhà tranh của mình ở Đắc-Lắc. Lúc này đang vào giữa đêm, mọi người đắm sâu trong giấc mộng của mình, chàng ngồi xuống bồ đoàn tĩnh tọa một lúc sau đó dùng thần thức dò xét. Quả nhiên thần thức mạnh yếu, có thể vận dụng quan sát khoảng cách xa hay gần tùy thuộc vào Tinh thần lực của mỗi người. Lần này chàng thử một lần đi xa đến tận Sài Gòn, chàng xem quán Bình-Minh thấy vẫn còn mở cửa, chàng thấy Bạch Hạc tức là Mai-Liên cô gái làm trong quán đang hăng say làm việc. Không ngờ quán bán cả ban đêm. Bà Nam buổi sáng, và sau trưa bán cà phê là chính còn buổi tối và ban đêm bán chè, Cocktail, vài món đồ ăn rón tay, mới một tháng qua đi không dè quán đã thay đổi khá nhiều.
Minh thử từ Đắc Lắc theo tia thần thức truyền âm thử cho Mai-Liên xem sao?
- Mai-Liên là ông chủ đây?
- Ông chủ mới về?
- Cháu không cần nói ra tiếng, chỉ cần trong nói trong đầu hay máy môi ta cũng nghe được.
- Trong quán một tháng nay có còn ai đến quấy phá không?
- Không có!
- Không có chuyện gì thì tốt rồi, thôi cháu tiếp tục làm việc đi!
Minh thấy thần thức của mình có thể dễ dàng trải xa hàng năm sáu trăm cây số lại còn có thể nói chuyện được thì cả mừng. Sau đó lại buồn nghĩ:
- „Nếu nàng đừng đi định cư Hoa Kỳ gì đó thì mình dùng cách này nói chuyện, hằng ngày nhìn thấy nàng thì hay biết mấy. Bây giờ nàng đã có chồng, không biết có hạnh phúc không, có nhớ đến mình không“
Ngồi nghĩ vơ vẩn một hồi „Nàng đã lấy chồng thì từ nay không nên nghĩ đến nàng nữa“ Bỗng chàng tự tát tai mình cái „bốp“ một cái thật mạnh, người thanh tỉnh lại hẳn. Mỵ-Điệp đang ngồi bên cạnh yên tĩnh bỗnh nghe tiếng tát tai, nàng giật mình nhìn thì thấy Minh tự tát tai mình thì cũng thanh tỉnh theo hỏi:
- Chuyện gì vậy, vừa rồi sao anh lại tự tát tai mình mạnh như vậy.
- Hì,hì! Tại anh đang bị u mê, tự tát một cái cho thanh tỉnh.
Bỗng từ phía xa xa có tiếng gà gáy báo hiệu trời sáng, chàng lại đem thần thức hướng đến nhà cụ Thứ xem thì thấy mấy con gà chọi, Hỏa Sư kê hậu duệ mạnh mẽ đập cánh bắt đầu gáy. Lúc này chàng thanh tỉnh cũng không xem gà nữa đang định đứng dậy đi pha cà phê uống thì bỗng Mỵ-iĐiệp xà vào lòng mình ngồi trên đùi, chàng một tay ôm lấy một tay vuốt tóc nàng nói:
- Khổ cho em theo anh gần một năm nay chẳng được gì! Một tháng nay nguy hiểm không ít.
- Đâu có khổ gì đâu, khi nào em được ở gần anh em không cản thấy khổ gì cả dù mất mạng cũng vẫn hạnh phúc.
- Mai này nếu anh phải đi lấy vợ lập gia đình thì em tính sao?
- Còn biết tính sao, mặc kệ, em cũng cứ theo anh, trừ khi anh đuổi em đi.
- Mẹ anh nhất định không chịu nhận em là con dâu, nếu không anh sẽ lấy em làm vợ.
- Suỵt!
Mỵ- Điệp đem ngón trỏ kê ngay lên môi chàng không cho chàng nói tiếp nữa.
- Thôi anh đừng nói chuyện buồn này, em được ở bên anh ngày nào hưởng hạnh phúc ngày đó. Em không làm vợ anh cũng chẳng sao.
Minh cầm lấy cằm nàng nhìn thẳng vào mắt nàng rồi tìm môi nàng hôn say đắm. Một lúc sau trời tờ mờ sáng, hai người rửa mặt pha cà phê thì Mai-Nhị thức giấc.
Minh chào mẹ chờ mẹ đánh răng rửa mặt xong đi nấu cơm Minh đi theo nói chuyện. Mai Nhị thấy Mỵ-Điệp bên đi về nhà với Minh tỏ vẻ không vui nhưng cũng chào hỏi nói chuyện khi Mỵ-Điệp chào hỏi. Cuối cùng hai người cùng gọi chị xưng tôi xem nhau ngang hàng. Nói chuyện nhà một lúc bọn trẻ nhỏ lần lượt thức dậy.
Thằng Rần thức dậy vừa xuống giường không làm gì khác trước tiên chạy ra sân đánh một hồi quyền cước, nội gia Hùng kê quyền đánh ra chưa có khí kình nhưng bắt đầu mạnh mẽ gân cốt dẻo dai đứng lên, mỗi quyền phát ra với tất cả sức lực cơ thể, cơ bắp theo đó vận động phát triển hoạt động lúc co lúc giãn, luyện chừng mười lăm phút Rần ta mới đi tiểu, đánh răng rửa mặt, khác với các đứa trẻ khác vừa thức dậy lo vệ sinh cá nhân, thể dục cũng không tập.
Mai-Nhị thấy Minh đang nói chuyện với mình bỗng tinh thần tập trung nơi đâu, nàng cũng để yên cho chàng, một lúc sau Minh hỏi mẹ:
- Mẹ, thằng Rần bình thường biểu hiện ra sao? Học hành có chăm chỉ không? Vừa rồi con xem nó luyện võ chăm chỉ, cố gắng tập trung, chắc tính tình nó không đến nỗi nào.
- Thì ra con vừa xem nó luyện tập võ. Nó là đứa trẻ có chí nhất, không những chăm chỉ, khi làm việc thì đâu vào đó. Học hành thành quả năng suất cũng rất cao.
- Còn con, võ học đã tiến bộ đến đâu rồi.
- Lâu rồi con không dùng võ, con luyện tập tinh thần lực nhiều hơn. Bây giờ dù con ở Sài-Gòn vẫn có thể thấy được Mẹ và nói chuyện trao đổi được khi Mẹ vẫn ở Đắc Lắc trong nhà.
- Cái gì, con nói rõ lại xem.
- Con có thể dùng thần thức đã xem được xa trên năm trăm cây số.
- Thật à! Vậy thì tốt quá, vậy mỗi ngày khi ở Sài Gòn con nên xem mẹ một chút.
Đến trưa Minh vào Hồng Mông Linh Châu giới xem Lê Tuân, thấy tu vi Trúc cơ kỳ của hắn đã được củng cố khá nhiều liền đem hắn về nhà.
Lúc hắn vừa vào gặp ngay chị hắn Lê Kiều Xuân. Kiều Xuân thấy thằng em mình Tuân thì cảm thấy có cái gì thay đổi khác thường thì hỏi:
- Tuân, mày đi đâu về đó, tao trông mày hôm nay lạ lắm.
- Thì đi học xa, sau đó đi nghỉ hè với chúng bạn. Trông lạ là sao, em vẫn là em, Tuân đây mà!
Kiều Xuân đến gần Tuân nắm tay xoay đi xoay lại rồi bẹo má bứt tai, lột cả tay áo lên xem da tay một lúc mới nói:
- Người mày thay đổi nhiều lắm, làn da trắng bóng so với da con gái còn đẹp hơn, đứng bên mày còn ngửi thấy mùi thơm. Mày nói thật đi, mày có dùng nước hoa phải không.
- Chị nói bậy, em đâu phải bê đê hay đàn bà con gái dùng nước hoa làm gì?
- Mày không tin à. Ah Minh em thử nhận xét thằng Tuân xem có đúng như chị nói không?
Kiều Xuân kê sát mũi vào mặt Tuân ngửi ngửi bất ngờ hôn một cát „chụt“. Tuân giẫy nảy lên vội đẩy ra nói:
- Cái bà chị này, làm cái gì vậy.
- Thơm quá! Thơm quá.
Tuân nhăn nhó hết ý với chị Kiều Xuân nói:
- Bà chị đi kiếm người yêu mà hôn chứ sao lại hôn em có ích gì.
Minh em xem chị nói đúng không, thằng Tuân thơm lắm.
- Vừa đúng vừa sai. Nó có biến đổi thật nhưng nó không dùng nước hoa gì cả, mùi trên người nó tỏa ra là từ da thịt của nó, mùi đàn ông con trai đó mà! Dể chịu không, con gái mà ngửi vào thứ này là chết mê chết mệt. Thôi nói hơi nhiều rồi tao đi về nghe Tuân, Chị Kiều Xuân cứ tự nhiên tiếp tục xem, em về đây.
Minh vừa đi về vừa cười thầm, sau đó dùng thần thức xem ở nhà thì thấy Mỵ-Điệp đang nói chuyện vui vẻ với mẹ, hôm nay nói chuyện khác hôm trước, tuy chưa thân mật nhưng hòa hợp vui vẻ, chàng vui mừng hy vọng Mỵ Điệp thường xuyên giúp mẹ được nhiều việc hơn.
Chàng không đi về mà đến thăm cụ Thứ, hôm tết Nguyên Đán chàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến không thể tháp tùng với cụ đi đá gà được, khiến cụ đi với anh Cường đá thắng luôn hai trận. Từ sau tết Minh chưa sang thăm cụ Thứ. Lúc đến nhà cụ Thứ vừa định xổ gà, vừa thấy Minh liền dắt ra phía sân sau:
- Minh lâu rồi không gặp, cháu xem đàn gà của tôi đánh giá một chút, con Hỏa Sư thì cháu biết rồi không cần phải xem thêm.
Minh nhìn qua thấy trong bu nhốt một con xám tro còn tơ mới biết gáy không lâu, tai tích còn chưa cắt, lông còn chưa xuống, một con ô ướt, phía ngoài còn mấy ổ gà xám con thì ngạc nhiên vô cùng, rõ ràng cụ Thứ đang kết chơi gà Hỏa sư sao bây giờ lại đổi giòng gà xám này. Chàng không khách sáo bỏ bu con xám ra cho nó tự do.
Con xám này thuộc loại lùn, cần ngắn lớn, mắt ếch mỏ ngắn thẳng, cặp chân quản ngắn nhỏ vảy khô, có vảy đại giáp xuyên đao, ngón chân vảy nhỏ xếp đều nên nhiều hơn gà bình thường. Sức khoẻ rất tốt chứng tỏ được cụ Thứ bồi bổ không ít thức ăn tốt. Chàng bắt gà lên xem cánh, lông, da, lườn, ghim vv…
Cụ Thứ thấy Minh xem gà xong có vẻ thưởng thức nhưng chờ mãi không thấy chàng bình câu nào hết sốt ruột hỏi:
- Cháu thấy nó làm sao khá không.
- Tướng con này lùn, gà có nhiều sức lực, cần lớn, mỏ lớn thẳng, chân có vảy đại giáp xuyên đao, vảy các nhón chân nhỏ đều nhiều, đòn ra nặng, con này đi dưới đánh vỉa, mé và chuyên dọc hầu cần cổ. Gà đối thủ phải coi chừng cần cổ, căn cứ các mgón và nội lực của nó thì nó dễ đánh gẫy cần đối thủ.
Cụ Thứ nghe xong cười không nói gì. Minh đứng xem một lúc lại hỏi:
- Con này cụ cho xổ chưa, để cháu kiếm một con cho xổ xem sao.
- Tôi chưa kiếm được con nào vừa sức đồng chạng để cho xổ. Hôm trước có một con, ai dè xổ chưa đầy năm phút cắm đầu bỏ chạy.
- Vậy cụ chờ cháu một chút…
Minh đi ra ngoài rồi vào Hồng Mông Linh Châu giới gặp Cao Hưng nói chạng gà cùng đặc tính con xám. Cao Hưng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đương nhiên có, chúng ta có một con mơ đồng chạng, chuyên đá mang tai.
Sau đó hai người đem gà ra xem, Minh nhìn con gà mơ lông trắng chấm đen đều khắp thân gà, mắt đỏ, mòng vua, tia mắt như điện trông rất dữ dằn, con gà nào yếu vía trông thấy nó chưa đánh đã bỏ chạy không chừng.
- Con này được đây, ngươi có muốn ra xem xổ gà không?
Cao Hưng mừng rỡ:
- Đi chứ, lâu rồi không được gặp sư kê.
- Vậy ngươi ôm gà đi!
Cụ thứ vẫn đang ở sân gà thấy Minh trở lại đem theo một người một gà, Minh giới thiệu:
- Đây là cụ Thứ!
- Còn đây là Cao Hưng, sư kê chăm sóc gà cho cháu.
Cao Hưng chào cụ Thứ xong hai mắt chăm chú xem con xám, đánh giá bản lãnh của nó. Cụ Thứ thấy con mơ thì hai mắt cũng dán chặt vào con gà, chỉ thấy đầu con mơ cụ đã vừa ý, con mơ cao hơn con xám một chút, so với các gà khác là bình thường. Hai con xám và mơ đồng chạng đúng là một cặp gà đối đầu cho xổ rất chờ mong.
- Con mơ này thật hay, chân suông nhưng vảy mỏng khô đét, không biết thuộc giòng gà nào vậy?
- Sao cụ mau quên thế, chính cụ đã cho cháu mượn con mái mơ năm ngoái, nó chính là giòng con mái mơ đó.
- Nhưng con mái mơ đâu có bộ mặt dữ dằn kinh khủng như thế.
- Có lẽ tướng mạo không hoàn toàn giống nhưng đòn thế chắc không khác.
Ba người đem gà ra sói, làm nước, Cao Hưng làm nước gà mơ, Minh xin làm nước con xám nhưng cụ Thứ nhất định không chịu, đành để cụ làm nước.
Hai con vừa xáp trận hết đòn giao con Xám đánh mỏ bắt được tai con mơ đánh năm đòn liên hoàn khi thả ra con mơ bị liểng xiểng như người say rượu, thấy con xám lại xông đến nó vội vàng chui rúc vào cánh đối thủ ẩn trốn.
Minh nhanh mắt thấy chân con xám quả nhiên cứ cần cổ mà phang, năm đòn đã có tám chân mạnh mẻ đá vào cần cổ, con mơ không bị gãy cổ ngay chỉ liểng xiểng là nhẹ, gặp phải gà cần cổ yếu thì gẫy ngay với đòn vừa rồi.
Cụ Thứ với con mắt nhà nghề cũng nhìn ra nói:
- Cần cổ cứng cáp lắm! Liên hoàn cước cũng không đánh gãy được.
Thì ra cụ Thứ đã có lần chứng kiến con Xám dùng liên hoàn cước từng đá gãy cổ mấy con nên thấy con mơ cổ không gãy mới khen một câu.
Minh tự nhủ con mơ này nuôi trong Hồng Mông Linh Châu giới, một môi trường nhiều linh khí có nhiều điểm lợi, thể chất không tầm thường, lại được Cao Hưng úp riêng ra chăm sóc kỹ càng nên vừa cứng cáp vừa chịu đòn bền bỉ.
Con Mơ từ cánh chui ra đi trên nhưng không làm được gì con xám, xám cần tuy to nhưng đầu nhanh không thể tưởng được, chui rúc vỉa đánh vào nách, khi trực diện đối mỏ thì lại nhanh mỏ bắt hầu đá khiến hơn nửa hồ phần nhiều con xám đá, con mơ chịu đòn. Bao nhiêu đòn đánh vào cổ khiến cần cổ mơ sưng lên, trì xuống có vẻ nặng nề, tính ra hơn nửa hồ con mơ đã bị hơn mười đòn nặng vào cần khiến cần cổ ngơ ra, liểng xiểng. Bỗng hai con lại có đứng vào tư thế đối mỏ, con mơ vội buông tát một đòn con xám bật cổ ra sau, con mơ không tha xấn đến mỏ mổ ngay đương đầu con xám phang một đòn „Phạch!“ đồng thời một tiếng „Oác“ con xám kêu lên, thân gà xám bắn ra ngoài hai thước nằm bẹp xuống đất, đầu cũng đặt xuống đất.
Ba người đang xem giật mình, nhìn thấy chưa kịp vào xem con mơ xông lại thì con xám chui xuống trốn phía dưới gà mơ. Chẳng mấy lúc đã hết hồ cụ Thứ bắt gà xám lên xem thì thấy mang tai bên trái sưng một cục, máu bầm nơi đó thâm đen. Ngoài thương tích đó ra không có bị chỗ nào khác.
Cao Hưng bắt con mơ xem, cần cổ sưng lên nhưng xương cốt không việc gì, hắn lấy khăn ướt lau kỹ rồi xoa bóp cần cổ một chút. Con mơ sau năm phút nghỉ ngơi cần cổ đã có thể vươn lên như thường.
Hồ hai con mơ lại bị con xám tra tấn cần cổ, nhưng con xám cũng bị đánh trả bốn năm lần vào mang tai, có lần năm cả phút tưởng chết. Thương tích nơi hai bên mang tai không ít.
Thấy xổ hai hồ đã đủ mọi người cho gà nghỉ, làm nước rửa sạch sẽ rồi cắt tai tích.
- Hai con này đánh đòn ghê gớm thật, nếu đánh thêm một hồ nữa chắc có ăn thua.
Thăm cụ Thứ xổ gà mất hai tiếng đồng hồ, trên đường về, chàng đem Cao Hưng và gà mơ vào Hồng Mông Linh Châu chàng dùng thần thức xem mẹ và Mỵ Điệp đang làm gì thì thấy họ không còn ở nhà, chàng tiếp tục tìm kiếm thì thấy họ đang chở nhau đi chợ.
Về đến nhà chưa bao lâu chàng thấy có khách đến, Bác Thơ gái chở con gái nhau bằng chiếc xe Honda PCX mầu trắng, chàng nhận ra ngay Tú-Ngọc người con gái cùng học lớp c hai năm trước đã mời chàng dự tiệc sinh nhật thứ . Xe vừa tới chưa xuống xe Tú Ngọc thấy Minh đã gọi:
- Anh Minh, lâu rồi không gặp.
- Ah Tú-Ngọc, em đi đâu vậy, sao hôm nay lại có nhã hứng đến thăm anh. Chào bác gái. Mời bác và Tú-Ngọc vào nhà chơi.
- Thật là gặp được cháu cũng không phải dễ, sao việc học của cháu ở Sài Gòn tốt đẹp chứ?
Cám ơn Bác có lòng hỏi thăm. Tất cả cũng bình thường.
- Không biết lần này Bác gái chở Tú-Ngọc đến đây muốn gặp mẹ cháu có việc hay muốn gặp cháu?
- Gặp cháu thôi đủ rồi!
- Mời bác và Tú-Ngọc ngồi chơi.
Minh vào bếp thấy ấm nước trống rỗng chàng đổ nước khoáng vào vận hỏa khí nấu sôi sau đó pha một tách trà đem lên đãi khách. Nói chuyện hỏi thăm một hồi Bác gái mới hỏi chuyện:
- Cháu Minh, hôm sinh nhật tuổi củ Tú Ngọc cháu có tặng nó một món lễ vật chính là một sợi dây chuyền và một thỏi hồng thạch có một khảm đôi chim năm màu.
- Phải rồi! Không biết sau đó Tú-Ngọc có vừa ý không, chuyện này cháu đã quên mất.
- Rất vừa ý!
- Không biết cháu còn kiện nào tương tự như thế không, hay nếu cháu biết chỗ bán làm ơn chỉ cho Bác biết với.
- Xin lỗi bác, kiện lễ vật này chỉ có một không hai, không có ai bán loại này. Chẳng biết Bác định kiếm mua làm chi?
Minh hỏi hai mắt nhìn thẳng vào mắt bác gái.
- Chỉ là kiện tặng vật đó vô ý làm mất, Tú-Ngọc nó lại quá trân quý xem như bảo vật nên Bác kiếm cách mua lại.
- Tú-Ngọc trân quý nó là phải vì đó chính là một kiện bảo vật. Đeo nó trên người âm khí bất nhập lại có tính trừ âm tà, trừ ma quái.
Những kiện thạch Tạc phẩm của Minh chàng đều quán chú linh khí trong đó nên đúng như chàng nói, hồng thạch hình thoi đó là bảo vật cũng không nói quá.
Vừa rồi chàng nhìn vào mắt Bác gái biết ngay là nói dối, kiện bảo vật đã tặng không còn liên quan gì đến chàng nữa, Tú-Ngọc làm chủ nó giữ được nó thì được hưởng phúc, còn làm mất thì không là chuyện của mình nữa. Đúng là người có của là một chuyện biết hưởng là chuyện khác.
Minh thấy sau khi nghe mình nói Tú-Ngọc sầm mặt mũi, buồn bã muốn khóc nhưng chàng cũng không an ủi hay nói gì thêm. Gia đình nàng thuộc loại giầu có trong vùng để họ biết một chút mất mát đau khổ cũng tốt.
Bác gái ngồi một lúc rồi chở Tú-Ngọc giã từ ra về, Minh cũng tò mò xem kiện bảo vật bị mất chăng nên dùng thần thức theo dõi hai người trên đường về không ai nói gì, Tú-Ngọc về nhà không nói một câu về phòng đóng cửa lại. Còn Bác gái lẩm bẩm, đáng tiếc một kiện bảo vật mình lại ham tiền bán rẻ mười triệu… Bây giờ mọi việc bị lỡ, con Tú-Ngọc sẽ không tha thứ cho mình được…
Minh biết được liền vỡ lẽ:
- Thì ra xem thường đem bán, bán tốt lắm! Rất nhanh sẽ có người có duyên làm chủ nó thôi …
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=