Hồng Sắc Sĩ Đồ

chương 204: một lần nói chuyện chính diện với bành học vân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi Diệp Trạch Đào tới văn phòng của Bành Học Vân, thì thấy tình huống khác hẳn với khi đến văn phòng của Thôi Vĩnh Chí, bên ngoài văn phòng của Bành Học Vân không có cái cảnh nhiều người đứng chờ đợi như bên ngoài phòng của Thôi Vĩnh Chí, so sánh thì thấy khá yên ắng.

Cũng khó trách xảy ra tình huống này, vì từ trước đến nay Bành Học Vân luôn thể hiện hình ảnh của một ông già tốt bụng hiền lành, trong huyện lại không có ý tranh giành quyền lực, mọi người đều cho rằng ông ta là lớp người có thực lực yếu kém nhất, và thật sự không có mấy người coi trọng sự tồn tại của ông ta. Thêm vào đó là gần đây Thôi Vĩnh Chí càng ngày càng gia tăng quyền thế, mọi người đều đổ xô về phía Thôi Vĩnh Chí.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Trạch Đào cũng hiểu thêm một số tình hình chính trị trong ủy ban. Hàng ngày nhìn thấy nhiều người chờ đợi bên ngoài văn phòng của một số người có tiếng tăm thế lực, chỗ mình lại không có một bóng người, thời gian dài trôi qua chẳng nhẽ lại không thay đổi suy nghĩ?

Diệp Trạch Đào không tin trong lòng Bành Học Vân không có suy nghĩ.

Thấy Diệp Trạch Đào bước vào, Bành Học Vân thể hiện rõ là đã đợi từ lâu, đứng dậy bắt tay Diệp Trạch Đào nói:

- Báo cáo xong với Bí thư Thôi rồi phải không?

Diệp Trạch Đào lễ phép đáp:

- Dạ xong rồi ạ, nghĩ đến việc phải đến chỗ chú báo cáo cháu vội đến luôn.

- Ha ha, Diệp Trạch Đào đúng là rất khá!

Là một phó Bí thư huyện ủy có thái độ như vậy với Diệp Trạch Đào không thể nói là không tốt, sự thân thiết mà Bành Học Vân thể hiện cứ như Diệp Trạch Đào là người của mình vậy.

- Trạch Đào, cậu đến đúng lúc lắm, chỗ tôi đang có ít trà ngon, uống thử một chút nhé.

- Xem ra cháu đến thật đúng lúc! Diệp Trạch Đào cũng vừa cười vừa nói.

Thư kí pha trà xong rất nhanh rồi đi ra ngoài.

Bành Học Vân ngồi xuống ghế sofa và nói:

- Tôi vẫn nhớ cậu là người ở xã Thảo Hải phải không?

Ông ta lại kéo cả chuyện nhà cửa vào đây nữa, cái thái độ này đúng thật là rất quan tâm.

- Dạ vâng, bố mẹ cháu đều ở Thảo Hải.

- Người già mong đợi nhất là con cái về thăm nhà, cậu thấy đấy, tôi bao nhiêu năm ở bên ngoài làm việc, muốn về nhà chăm sóc các cụ nhưng khó quá, có thời gian là phải chịu khó ở bên các cụ đấy!

- Dạ cám ơn Bí thư Bành, chú quá quan tâm ạ, nhất định cháu sẽ làm được.

Khẽ gật đầu, Bành Học Vân nói tiếp:

- Thanh niên như các cậu, đường phía trước còn rất dài, không giống như bọn tôi sắp về hưu đến nơi rồi, có làm thêm mấy việc cũng không thua thiệt gì, cậu nhân lúc còn sung sức thì phải phấn đấu. Con người tôi ấy mà rất thích những người trẻ tuổi dám xông lên phía trước.

- Bí thư Bành vẫn còn đang đương sức, công việc ở huyện vẫn phải có những người lãnh đạo dày dạn kinh nghiệm như chú chèo chống mới được!

- Ha ha, Trạch Đào à, có gì không rõ cứ hỏi tôi, chúng ta cùng tiến bộ mà!

Trong lúc tâm sự với Diệp Trạch Đào thì Bành Học Vân luôn thể hiện dáng vẻ rất quan tâm đến người khác, nếu như gặp phải một Diệp Trạch Đào không hiểu rõ tình hình, thì những câu nói này chắc hẳn sẽ làm anh ta xúc động lắm.

Ở huyện có nhiều vị lãnh đạo mà lại chỉ có vài người là biết quan tâm đến người khác như vậy!

- Thưa bí thư Bành, cháu mới tham gia công tác chưa lâu, mọi thứ đều chưa có kinh nghiệm, còn phải nhờ các chú lãnh đạo giúp đỡ và chỉ bảo nhiều mới khá lên được! Diệp Trạch Đào cũng thể hiện một thái độ rất thành khẩn.

Khẽ mỉm cười, Bành Học Vân tựa người vào ghế sofa, cái bụng mỡ của ông ta cũng phình lên, hai tay ôm cái bụng mỡ nói:

- Muốn làm thêm nhiều việc, thì trí lực thôi chưa đủ. Tuy rằng lớp già cỗi chúng tôi không còn dùng được nữa, nhưng nhìn thấy các cậu đang phát triển, nhìn thấy xã Thảo Hải cũng đạt được nhiều thành tích dưới sự nỗ lực của các cậu, tôi cũng rất phấn khởi! Chỉ cần là những việc có ích cho quần chúng tôi sẽ ủng hộ hết mình! Trạch Đào à, sau này trong công việc có việc gì không giải quyết được, cậu cứ điện thoại cho tôi!

Bành Học Vân liên tục thể hiện thái độ lôi kéo Diệp Trạch Đào, nhưng hắn hiểu rõ Bành Học Vân không phải loại người muốn lôi kéo mình, đây chỉ là một ý đồ làm mê hoặc mình, một người đã bày ra quá nhiều chuyện như vậy bây giờ lại thay đổi thái độ với mình, không biết tình hình như thế nào, thật sự sẽ bị ông ta lừa, nếu không biết chuyện, chắc hắn bây chắc quá đau đầu rồi!

- Có sự ủng hộ của bí thư Bành, trong lòng cháu càng có thêm ý chí! Nói thực lòng với chú, trong thời gian ngắn có rất nhiều công ty đến, áp lực rất lớn, may mà Bí thư Thôi đã nói với cháu là sẽ điều chỉnh một chút ban lãnh đạo khu công nghiệp xã Xuân Trúc, chắc là lực lượng sẽ được tăng lên nhiều!

Bành Học Vân liếc mắt nhìn Diệp Trạch Đào một cái rồi nói tiếp:

- Đây là một chuyện đại sự, không thể đặt công việc lên vai một hai người được, áp lực của cậu rất lớn, huyện ủy cũng biết điều này. Bí thư Thôi cũng có cái khó của ông ấy, cậu phải tin tưởng huyện ủy sẽ có biện pháp thỏa đáng, chỉ có một mục đích đó là nhất định phải phát triển khu công nghiệp xã Xuân Trúc!

- Cháu hiểu ạ, dù sao thì khi nào có vấn đề cháu sẽ đến tìm chú!

Nghe xong câu nói có ý đểu giả của Diệp Trạch Đào, Bành Học Vân bật cười ha hả rồi chỉ tay vào Diệp Trạch Đào nói:

- Thằng ranh này!

- Cậu yên tâm đi, tôi nhất định sẽ ủng hộ cậu hết sức!

Diệp Trạch Đào cũng mỉm cười nói:

- Trà của Bí thư Bành thật tuyệt!

- Lúc về nhớ mang một ít về nhé!

Bành Học Vân cười tủm tỉm nói.

Diệp Trạch Đào lại tỉ mỉ báo cáo với Bành Học Vân về công việc của xã Xuân Trúc.

Lúc này Bành Học Vân mới thay đổi dáng vẻ tự nhiên một chút, nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng lại hỏi han vài câu.

Diệp Trạch Đào cũng hiểu ra một điều, Bành Học Vân hiểu rất rõ tình hình xã Xuân Trúc, và các vấn đề ông ta đề xuất cũng là các vấn đề rất quan trọng.

Nghe xong Diệp Trạch Đào báo cáo, Bành Học Vân nói:

- Rất đầy đủ! Có điều bước đầu tiên chúng ta phải nghĩ vấn đề cụ thể hơn một chút, phải nghĩ đến những vấn đề mà người khác chưa nghĩ đến!

- Chúng cháu sẽ cố gắng làm thật tốt công việc!

Diệp Trạch Đào cũng tỏ thái độ.

Diệp Trạch Đào cũng muốn nhìn thấy một cái gì đó đặc biệt qua cách thể hiện của Bành Học Vân, nhưng nói chuyện lâu như thế rồi mà anh ta vẫn chưa nhận được cái mà anh ta cần ở Bành Học Vân.

Trong lòng nghi hoặc, Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, chẳng lẽ mình quá đa nghi?

Rất nhanh, Diệp Trạch Đào liền gạt đi suy nghĩ vừa nãy của mình, thông qua hàng loạt những sự việc và phân tích Diệp Trạch Đào cảm thấy rằng công việc chuẩn bị mọi thứ của Bành Học Vân đã xong, ông ta có thể ra chiêu bất cứ lúc nào, chỉ là vấn đề không biết ông ta xuất chiêu như thế nào thôi.

Nhìn những gì mà Bành Học Vân thể hiện ra bên ngoài có thể thấy con người ông ta đã nói là làm, có thể nghĩ đến những vấn đề mà người khác chưa nghĩ được, đã như vậy thì chưa chắc ông ta sẽ dễ dàng bộc lộ ra bên ngoài.

Ông ấy sẽ giở trò như thế nào nhỉ?

Bành Học Vân đã thấy được sự trầm tư của Diệp Trạch Đào.

- Trạch Đào, có điều gì khó vậy?

Bành Học Vân hỏi.

Thoáng giật mình, Diệp Trạch Đào thấy hơi hổ thẹn, sao mình lại kém linh lợi vậy nhỉ, những lúc như thế này làm sao lại để mất tinh thần chứ, hắn vội nói:

- Vấn đề cháu lo lắng hiện nay là đường xá!

Bành Học Vân nói:

- Cậu nói đúng, nếu như đường xá mà không theo kịp thì mọi việc sẽ bị hạn chế, nhưng khởi đầu bằng việc dân trong xã tự phát động sửa đường, và việc thực hiện phương án sửa đường của tỉnh, vấn đề đường xá sẽ được giải quyết nhanh thôi, việc này không phải quá lo lắng như vậy. tin tưởng rằng chỉ cần mọi dự án có thể vận hành chính thức thì chuyện đường xá cũng sẽ được thông suốt thôi!h

Diệp Trạch Đào gật đầu nói:

- Bí thư Bành vẫn luôn nghĩ được xa!

Đích thân Bành Học Vân tiễn khách ra cửa, ông ta lại vỗ nhẹ vai Diệp Trạch Đào nói:

- Trạch Đào, có khó khăn gì cứ đến gặp tôi nhé!

- Dạ, cháu sẽ đến!

Diệp Trạch Đào thể hiện thái độ rất cảm kích.

Nhìn dáng Diệp Trạch Đào khuất hẳn, khuôn mặt tươi cười ban nãy của Bành Học Vân đã tắt luôn, ông ta quay về văn phòng ngồi, ngay lập tức rơi vào trạng thái trầm tư.s

Diệp Trạch Đào vừa bước đi vừa suy nghĩ thật kĩ cuộc nói chuyện vừa rồi với Bành Học Vân, thấy rằng rốt cuộc cũng không có được cái mà mình muốn tìm hiểu từ ông ta. Càng nghĩ vậy, Diệp Trạch Đào càng sợ hãi, cái lão Bành Học Vân này thật là kín kẽ, cảm nhận từ đáy lòng mình hắn thấy bản thân hắn vẫn có rất nhiều ấn tượng tốt với ông này.

Đang chậm dãi đi ra ngoài chợt nghe thấy có người gọi mình, hắn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trưởng ban thư kí huyện ủy Trần Tỏa Nguyên đang mỉm cười gọi mình.

Gạt hết mọi suy nghĩ, trên mặt của Diệp Trạch Đào lộ rõ sự vui mừng, hắn nói to:

- Dạ, chào Trưởng ban thư kí Trần!

- Ha ha, vừa rồi nghe nói cậu đến, đúng lúc tôi đang có việc muốn bàn với cậu, đến phòng làm việc của tôi nhé.

Trần Tỏa Nguyên mỉm cười bắt tay Diệp Trạch Đào.

Hai người bước vào phòng làm việc của Trần Tỏa Nguyên.

Trần Tỏa Nguyên là Chánh văn phòng huyện ủy nên có văn phòng riêng.

- Cậu đến huyện ủy báo cáo công việc phải không? Trần Tỏa Nguyên hỏi.

- Vâng ạ, tôi đến chỗ Bí thư Thôi báo cáo một số việc về xây dựng khu công nghiệp, rồi đến chỗ Bí thư Bành báo cáo một chút về công tác xây dựng Đảng ở khu công nghiệp.

Trần Tỏa Nguyên tự mình đi pha trà cho Diệp Trạch Đào, lúc nhìn thấy trên tay của anh ta cầm một gói trà liền cười hỏi:

- Trà này lấy ở đâu đấy?v

- Thấy chỗ Bí thư Bành có trà ngon, tôi liền xin một ít!

Diệp Trạch Đào cũng cười nói.

Bật cười lớn, Trần Tỏa Nguyên nói:

- Nghe nói vừa rồi Bí thư Bành lên thành phố, đến chỗ Bí thư Triệu lấy trà, không ngờ cậu là người đầu tiên được cho trà đấy!

Diệp Trạch Đào chợt giật mình, trong câu nói của Trần Tỏa Nguyên có ý rồi!

Liếc nhìn thoáng qua Trần Tỏa Nguyên, không ngờ ông ta lại không nhìn về phía hắn, dường như câu nói vừa rồi hoàn toàn tự nhiên.

Có ý tứ rồi!

Diệp Trạch Đào nghe ra một điều, Trần Tỏa Nguyên đã biết được vấn đề then chốt, đó chính là chuyện Bành Học Vân là người của Triệu Diệc Hiền.

Ai đó nói rằng đám người trên huyện này là một lũ ăn tạp, thật tinh tế! Xem ra cái lão Trần Tỏa Nguyên này cũng là người có dã tâm?

Ông ta sẽ giở trò gì với mình nhỉ???

Diệp Trạch Đào suy nghĩ rất nhanh về ý đồ của Trần Tỏa Nguyên.

Từ khi Cao Chấn Sơn chuyển đi, Trần Tỏa Nguyên trước đây dựa vào ông ta bây giờ lại tỏ ra khiêm tốn.

Ở huyện đồn rằng, Trần Tỏa Nguyên và Thôi Vĩnh Chí không phải là người một hội.

Diệp Trạch Đào là người hiểu biết, Cao Chấn Sơn và Thôi Vĩnh Chí ngấm ngầm đấu đá nhau, trong chuyện này Trần Tỏa Nguyên ít nhiều ủng hộ Cao Chấn Sơn, bây giờ Thôi Vĩnh Chí lên chức Bí thư, ông ta chắc chắn sẽ sắp xếp nhân viên khác cho đại quản gia của mình, như vậy Trần Tỏa Nguyên sẽ gặp nguy!

Tuy nhiên, vẫn còn một chuyện khiến Diệp Trạch Đào nghi ngờ, với thủ đoạn của Bành Học Vân ông ta không thể không nhìn thấy chuyện này, xong lẽ nào ông ta lại không ngấm ngầm lôi kéo Trần Tỏa Nguyên, hai người này rất dễ liên kết với nhau!

Trần Tỏa Nguyên làm rõ chuyện này, muốn nói rằng ông ta không đứng về phía Bành Học Vân, có chút gì đó khó hiểu, rốt cuộc thì bên trong còn có nội tình gì nhỉ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio