Mưa to hạ xuống ba ngày liên tục, rốt cục ở tại ngày thứ tư cũng nghênh đón được ánh mặt trời. Bầu trời bị nước mưa gột rửa qua vô cùng sáng sủa, mặt trời mới vừa lên, ánh nắng nhỏ vụn dẫm lên không khí bụi trần rơi vào trong phòng. Rèm cửa sổ chỉ có một cái khe nhỏ, tia nắng xuyên vào, người trên giường trở mình, tay vô thức sờ sờ bên cạnh, cơ thể tiện đà chen về hướng bên cạnh, hoàn toàn chen vào trong lồng ngực của người kia.
Giống như một con mèo lười biếng.
Tìm kiếm chỗ ngủ thư thích nhất, ấm áp nhất.
Cằm của Kỷ Vân Hân bị tóc Giản Yên quấn quanh, trong ngực ấm áp, hai người chỉ khoác áo ngủ lên, không có cài nút lại, một đêm dằn vặt, áo ngủ đã sớm không còn nguyên vẹn. Hai tay nàng đặt ở phần eo Giản Yên, nhẹ nhàng ma sát bụng dưới hơi nhô ra.
"Bữa sáng muốn ăn cái gì?" Đôi mắt của Kỷ Vân Hân vẫn còn chưa mở lên thì đã hỏi, nàng còn hôn đỉnh đầu Giản Yên một cái, vẻ mặt ôn nhu.
Chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày vạ giường như vậy, hơn nữa còn không có cảm thấy mình vạ giường một chút nào. Cảm giác này rất kỳ diệu, giống như ôm Giản Yên, thì đang nắm giữ tất cả, cảm giác hạnh phúc nhấn chìm nàng từ đầu đến chân.
"Chị muốn dậy không?" Giản Yên cũng không có mở mắt ra, miệng lập bẩm nói thầm. Giọng nói của nàng mới vừa thức giấc còn khá thấp, hơi khàn, giống như tối hôm qua kêu cả một đêm dẫn đến sáng sớm giọng nói không có lanh lảnh như thường, nhưng lại mềm mại, còn có mấy phần lười biếng.
Rất êm tai, Kỷ Vân Hân ôm nàng nói rằng: "Em nói cái gì?"
Giản Yên dùng tay dụi dụi trên mí mắt, mơ hồ mở mắt ra, hỏi: "Chị muốn dậy không?"
Nhưng Kỷ Vân Hân lại giống như không nghe thấy, nàng ôm Giản Yên siết càng chặt hơn, hai tay thon dài hoàn lấy eo thon, cảm giác ấm áp kéo tới, Kỷ Vân Hân lại nhỏ giọng hỏi lại: "Nói lại lần nữa?"
"Chị bị bệnh à." Phải hỏi liên tục ba lần, Giản Yên tức giận hỏi nàng: "Không nghe thấy lời em nói?"
"Nghe thấy." Kỷ Vân Hân nhỏ giọng ở tại bên tai Giản Yên thì thầm: "Chỉ là nghĩ muốn nghe tiếp thôi."
Cuối cùng không chờ Giản Yên nói chuyện, nàng lại nói: "Giọng nói của em rất êm tai."
Mới sáng sớm đã bị lời cảm động tập kích, Giản Yên không có từ chối, chỉ là đối đãi ở bên cạnh Kỷ Vân Hân lâu như vậy, nàng đối với những lời tình cảm mới nhập môn này đã tự động sản sinh ra kháng thể, sẽ không động một chút là đỏ mặt như trước. Nàng vuốt ve tay Kỷ Vân Hân nói rằng: "Chị dậy đi."
Kỷ Vân Hân bò ngồi dậy, ngay lúc Giản Yên cũng ngồi dậy theo nàng thì nàng kéo cao chăn lên, che lại phần cơ thể bị lộ ra ngoài của Giản Yên, cuối cùng nói: "Ngày hôm nay có việc gì sao?"
"Phải đi chụp poster công bố." Giản Yên nói: "Ngày hôm qua Tô tỷ có gọi cho em."
Cuối tháng tiến vào đoàn phim, hai ngày nay poster chính thức sẽ phải tung ra ngoài. Trên mạng thảo luận về chuyện lựa chọn diễn viên lần này cũng không phải rất nhiều, chỉ có mỗi ngày đó đoàn phim mới vừa tung tin tức của Triệu Khinh ra thì leo lên hot search, sau đó cũng không có tin tức gì nữa. Nhưng thật ra [Tuần trăng mật] lại nhiều lần leo lên hot search, không phải là vì Cảnh Viên thì cũng là vì La Tinh và Vu Duyệt.
Sau khi nàng và Kỷ Vân Hân cùng rút lui khỏi chương trình [Tuần trăng mật] thì Cảnh Viên và Cố Khả Hinh chỉ bổ khuyết về mặt lưu lượng, không có bổ khuyết về mặt phát đường ngọt ngào. Mà trước đó Cố Khả Hinh vì chuyện Ôn Tửu đến thăm ban bị cộng đồng mạng nhắc tên muốn đổi người, tuy rằng sau đó việc này không biết làm sao lại yên ắng khôi phục trở về bình thường, nhưng cộng đồng mạng đối với Cố Khả Hinh vẫn không có yêu thích như cũ, đặc biệt là fans CP. Một phần vẫn còn theo đuổi song ảnh hậu là CP xuất sắc nhất, một phần đã biến thành fans đen, đi bôi xấu Cố Khả Hinh khắp nơi. Vì lẽ đó nói về lưu lượng, thì [Tuần trăng mật] này một chút cũng không thiếu, thậm chí còn được nổi tiếng hơn. Nhưng vấn đề là, cái chương trình này là chương trình cặp đôi, cũng không thể chỉ dựa vào tin đồn chia tay mà xoạt nhiệt độ, vì lẽ đó lập tức đẩy ra mục tiêu số hai, là CP La Tinh và Vu Duyệt.
La Tinh và Vu Duyệt chuyển động cùng nhau cũng không có gì để mọi người thất vọng. Có lẽ là do đã quay được mấy tập, hai người đều thân thiết quen thuộc lẫn nhau, cũng bồi dưỡng nên không ít hiểu ý ngầm. Mà chương trình này cũng cần hiểu ngầm như vậy, cho nên cũng bắt đầu điên cuồng đẩy hai người.
Hai người bọn họ cứ như vậy bị đẩy tới CP thứ hai được tổ chương trình hoan nghênh nhất.
Thứ nhất đương nhiên là Cảnh Viên và Cố Khả Hinh, tuy rằng cãi vã bên ngoài giới là vô số, thế nhưng năm, sáu năm qua fans CP của hai người đã sớm chiếm một nửa giang sơn trong cái giới giải trí này. Chỉ cần là tác phẩm có mặt của Cảnh Viên hoặc là Cố Khả Hinh, chưa từng không bị nhắc tới chuyện CP này, vì lẽ đó cho dù có rất nhiều fans biến thành fans đen, nhưng đếm theo số đông, thì đôi CP này vẫn treo đầu bảng của tổ chương trình như cũ.
CP xuất sắc nhất, Cảnh Viên Cố Khả Hinh
Giản Yên vẫn chưa xuống giường thì đã nhìn thấy tin tức bát quái của giới giải trí được đẩy thông báo lên, nàng không có ấn vào mà là đặt điện thoại di động ở bên giường. Kỷ Vân Hân đã xuống giường bắt đầu mặc quần áo, vết thương trên tay nàng vốn đã khôi phục tốt, mặc vào phong cách áo sơmi màu xanh lam cùng với quần tây từ trước đến giờ, eo thon gọn đến một vòng tay cũng dư sức, Giản Yên hỏi: "Hôm nay chị đến công ty?"
"Ừm, ba không ở đây, có cái dự án cần chị tham gia." Kỷ Vân Hân nói xong quay đầu: "Cần chị bồi em đi chụp hình không?"
Giản Yên lập tức nói: "Không cần."
Là từ chối theo bản năng, không hề có một tia do dự nào, Kỷ Vân Hân xuyên qua chiếc gương ngắm nhìn Giản Yên ngồi ở bên giường. Nét mặt nàng hơi cứng đờ hai giây, có sự bất đắc dĩ nhàn nhạt, vầng trán nhẹ nhàng nhíu lại, ánh mắt thâm u, sau khi nhìn thấy Giản Yên bắt đầu tìm y phục để mặc từ trong gương thì xoay người. Giản Yên đang cài lại nút áo, Kỷ Vân Hân đứng bên cạnh nàng, ngồi xổm xuống, cài lại từng nút áo một thay cho Giản Yên. Giản Yên nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu của Kỷ Vân Hân, tóc tai nhu thuận, xuống dưới nữa là cái trán trắng nõn, lông mày như lá liễu ánh mắt như sao trời, ánh mặt trời ở ngoài cửa sổ rơi vào trên khuôn mặt nàng, khiến cho ngũ quan của nàng càng ngày càng thâm thúy.
Vẻ mặt Kỷ Vân Hân cài lại nút áo cho Giản Yên hết sức chăm chú, sau khi cài nút áo xong Kỷ Vân Hân chỉnh sửa lại cổ áo, không còn một tia nhăn nhúm sau đó mới nói: "Xong rồi."
Kỷ Vân Hân nhấc mắt lên, đáy mắt có ánh sao sáng sủa, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt Giản Yên, Giản Yên nhìn chằm chằm đôi mắt kia, bên trong có hình ảnh phản chiếu bóng người nho nhỏ của mình. Giản Yên phốc một tiếng bật cười, Kỷ Vân Hân không hiểu tại sao: "Em cười cái gì?"
Giản Yên đứng lên như không có chuyện gì xảy ra nói: "Cười chị đáng yêu."
Đột nhiên được khen một câu khiến Kỷ Vân Hân khẽ mím môi cười cười, xua tan mù mịt trong đáy lòng, cả người đều ấm áp. Nàng quay đầu lại, nhìn thấy Giản Yên đã tiến vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Lúc Giản Yên trở ra thì Kỷ Vân Hân đã làm xong bữa sáng, hai miếng bánh mì được làm nóng, một ly sữa bò, một cái trứng luộc. Giản Yên đi tới ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, chỉ có ngăn ngắn ba ngày, nàng đã bị Kỷ Vân Hân nuôi thành cảm giác áo đến thì đưa tay cơm đến thì há mồm. Kỷ Vân Hân đặt đĩa ăn ở trước mặt nàng, nghe thấy Giản Yên hỏi: "Có phải công ty chi nhánh bên kia của chị có việc gì không?"
Có mấy lần Kỷ Thủy Tuyền gọi điện thoại cho Kỷ Vân Hân đều bị Giản Yên nghe thấy, nàng không muốn bởi vì bản thân mà làm lỡ chuyện công việc của Kỷ Vân Hân, vì vậy nói rằng: "Nếu có việc thì chị nên đi xử lý trước."
"Không phải chuyện lớn gì." Nàng nhìn về phía Giản Yên, dừng lại một chút cuối cũng vẫn không nói ra, quan trọng nhất chính là, chuyện này có liên quan đến Giản Yên. Nàng vốn đã chuẩn bị đem cổ phần của Phan Tuấn chuyển cho Giản Yên, nhưng sau đó lại vì Lạc Thời "can thiệp", cho nên không thể không đi theo trình tự pháp luật, như vậy càng rườm rà thêm nhiều việc. Chỉ là cổ đông bên kia xảy ra tranh luận, bây giờ nàng chính là đang xử lý những tranh luận này, mà cổ phần vốn định chuyển cho Giản Yên, lại buộc lòng phải kéo dài thời hạn lùi về phía sau. Giản Yên cũng không biết chuyện này, nàng cắn một ngụm bánh mì ngẩng đầu: "Mặc kệ là chuyện lớn hay nhỏ, gặp vấn đề thì nên đi giải quyết, em không phải là con nít ba tuổi, em có thể tự chăm sóc tốt bản thân mình."
Kỷ Vân Hân cúi đầu ăn mì gói, rầu rĩ nói: "Chị cảm thấy em giống như con nít ba tuổi thì cũng không có gì là không tốt."
Giản Yên không hiểu bật cười: "Tại sao?"
Giọng nói Kỷ Vân Hân vẫn lạnh lẽo như thường: "Như vậy thì em không thể rời xa chị."
Giản Yên nghe vậy tức giận trừng mắt nhìn nàng một chút, cảm thấy vừa cảm động vừa buồn cười. Công lực nói chuyện của người này càng ngày càng tăng, quả thực khiến cho nàng không chống đỡ được.
Ăn xong bữa sáng một lát sau Tô Tử Kỳ cũng đã tới đón nàng, hai người tạm biệt nhau ở cửa, Tô Tử Kỳ nói: "Hôm nay Kỷ tổng rất kỳ quái."
Giản Yên ngồi ở hàng ghế phía sau, nàng lên nhạt trang, mái tóc buộc thành đuôi ngựa, trên mặt thoải mái sạch sẽ, rất có phấn chấn và sức sống. Ba ngày được chăm sóc thoải mái khiến cho nàng tươi cười rạng rỡ, gần trông như càng ngày càng xinh đẹp hơn. Chỉ là bụng dưới cũng hơi nhô ra, đã đến mức người khác có thể nhìn thấy được, nàng đang cúi đầu vuốt bụng, nghe thấy Tô Tử Kỳ nói như vậy hỏi: "Kỳ quái chỗ nào ạ?"
Tô Tử Kỳ ngồi ở trên ghế bắt đầu khởi động động cơ nói rằng: "Trước đây em làm cái gì cũng đều muốn đi theo, hôm nay lại không có hỏi."
Rất khác thường nha.
Giản Yên chần chừ vài giây: "Hôm nay chị ấy có những chuyện khác."
Tô Tử Kỳ hiểu rõ.
Lái xe rời khỏi Vi Anh Hoa Uyển, đầu tiên Tô Tử Kỳ đi đón Chu Tranh trước, sau khi chạm mặt Chu Tranh nói: "Tử Kỳ, Duyệt Duyệt còn ở tại nhà bên kia, cậu ấy nói xe cậu ấy hỏng rồi, nói chị qua rước cậu ấy."
Tô Tử Kỳ nghe thấy cái tên này thất thần trong chốc lát, tâm tư tung bay, rất nhanh lại tràn về những hồi ức không nên có, nàng gật đầu: "Được."
Không có hỏi ở đâu, Chu Tranh cũng không có chỉ đường, Tô Tử Kỳ rất nhanh đã lái xe đến gần khu chung cư của Vu Duyệt. Có cổng gác, bọn họ không thể vào được, Chu Tranh gọi điện thoại cho Vu Duyệt thúc giục Vu Duyệt đi ra. Giản Yên đã sớm tựa người trên ghế xe nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy âm thanh nàng hỏi: "Đến nơi rồi?"
Giọng nói mơ hồ, Chu Tranh cười: "Vẫn chưa, phải đón Duyệt Duyệt."
Vừa dứt lời cửa ghế phụ bị mở ra, Vu Duyệt bước lên ngồi vào, lần này quay chương trình là quay ở nước ngoài, đêm qua nàng phải bay về, ba giờ sáng mới về đến nhà, chỉ ngủ được bốn, năm tiếng, bây giờ rất mệt mỏi, trên mặt có vành mắt đen nhàn nhạt. Sau khi Vu Duyệt lên xe Chu Tranh lên tiếng chào hỏi: "Bay về hồi tối hôm qua sao?"
Vu Duyệt vô cùng tự nhiên, nàng nói: "Ừm."
Chu Tranh nhìn dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi của nàng nhân tiện nói: "Vậy bồ ngủ trước đi, đến nơi mình gọi bồ dậy."
Vu Duyệt tựa lưng vào ghế ngồi, giọng nói hơi thấp: "Cảm ơn bồ."
Dư quang của Tô Tử Kỳ liếc nhìn Vu Duyệt một cái, nhìn thấy Vu Duyệt chỉ ăn mặc một chiếc váy đơn bạc, tay nàng lập tức đặt ở trên nút điều hòa, chỉnh nhiệt độ trong xe lên cao hơn một chút. Lúc dừng xe chờ đèn xanh đèn đỏ thì nàng lại lấy lí do dựa vào quan tâm Giản Yên nói Chu Tranh cầm lấy hai tấm thảm từ hàng ghế phía sau, sau đó đắp lên người giúp Vu Duyệt. Chu Tranh nhìn thấy động tác cẩn thận từng li từng tí của nàng không có hé răng nói gì, chỉ cúi đầu chơi điện thoại.
Đến đoàn phim thì đã không còn sớm, lần này địa điểm quay phim của bọn họ là chọn ở nước ngoài, thế nhưng chụp hình poster thì không cần bay ra nước ngoài để chụp. Trương đạo diễn có thuê một chỗ ở tại phim trường, sau khi xe ngừng lại ổn định, Chu Tranh đánh thức Giản Yên sau đó mở cửa xe bước xuống, Vu Duyệt ngồi ở một bên khác cũng bị Tô Tử Kỳ đánh thức. Nàng ngồi dậy, trong miệng không biết là nói thầm cái gì, Tô Tử Kỳ nhàn nhạt đáp lại nàng, giống như vừa nghe đã hiểu, hai người giao lưu một phen sau đó từng người bước xuống xe.
Giản Yên ngủ đến có chút mơ hồ, sau khi tỉnh táo lại mới bước xuống xe. Mưa dầm liên tiếp mấy ngày, trên đất đều có vũng nước, nàng mang giày đế bằng cho nên đi rất chậm. Ở bên ngoài áo sơ mi còn khoác lên thêm một chiếc áo khoác rộng rãi, bởi vì khí trời hai ngày nay lại đột nhiên trở lạnh, cho nên ăn mặc như vậy cũng không khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Từ bãi đậu xe đến phim trường còn có một đoạn khoảng cách nhỏ, Giản Yên nghe thấy Vu Duyệt hỏi: "Cô như vậy đóng phim thật sự không có chuyện gì chứ?"
Nàng còn lo lắng vấn đề bại lộ, Giản Yên nhìn Tô Tử Kỳ, gật đầu: "Không có chuyện gì."
Vu Duyệt theo ánh mắt của nàng nhìn về phía Tô Tử Kỳ, cười nói: "Cái này ngược lại cũng đúng, dù sao quản lý của cô cũng là Tô tỷ lợi hại kia mà."
Nàng đang nói đến hai chữ "lợi hại" thì cố gắng tăng thêm ngữ khí nhấn mạnh, nói xong còn liếc mắt nhìn Tô Tử Kỳ. Tô Tử Kỳ bị nàng trêu chọc như vậy lại không có hé răng, chỉ là trên mặt có vẻ không tự nhiên nhàn nhạt. Giản Yên không biết buổi tối hôm nọ hai người phát sinh ra cái gì, nàng suy nghĩ một lát nhìn Chu Tranh nói: "Chúng ta đi trước đi."
Phía sau Vu Duyệt và Tô Tử Kỳ bị bỏ lại, Tô Tử Kỳ nói: "Bệnh cảm của em có tốt lên chút nào chưa?"
Đêm hôm ấy sau khi Vu Duyệt quay vào nhà với nàng thì bắt đầu sốt cao, nàng phải chăm sóc nửa đêm, ngày tiếp theo tỉnh dậy thì phát hiện Vu Duyệt đã rời đi rồi, chỉ để lại một tờ ghi chú, nói phải đi quay chương trình. Lúc đấy trong người Vu Duyệt còn bị cảm, cứ như thế mà lái xe đi, Tô Tử Kỳ vừa tức vừa lo, nhưng nàng lại không có quyền quan tâm can thiệp, chỉ có thể đem tất cả lời nói nuốt vào trong cổ họng. Cả căn nhà rống rỗng, ngoại trừ tờ ghi chú trên tay nàng ra, thì giống như Vu Duyệt chưa từng tới nơi này vậy.
Vu Duyệt gật đầu, đến cùng cũng mới vừa bị cảm, tuy rằng không phải rất nghiêm trọng, thế nhưng cũng ảnh hưởng khí sắc, nàng lạnh nhạt nói: "Cũng còn tốt."
Không chờ Tô Tử Kỳ đáp lời, nàng tiếp tục nói: "Ngược lại cũng không chết được."
Tô Tử Kỳ nghe nói như thế nhíu mày: "Duyệt Duyệt."
"Ồ đúng rồi." Vu Duyệt nói xong cầm lấy một túi màu đen từ trong túi xách, nàng đưa cho Tô Tử Kỳ, nói rằng: "Xấu hổ quá, ngày đó ra tay có hơi nặng một chút, tất chân của chị bị em xé hỏng rồi, cái này đền cho chị."
Trên mặt Tô Tử Kỳ lúc đỏ lúc trắng, nàng không có cầm lấy, Vu Duyệt lại nhét vào trong lòng bàn tay nàng, sau đó nhanh chân đi về phía trước. Sau lưng Tô Tử Kỳ nhìn về phía nàng, rồi lại nhìn về phía cái túi ni lông màu đen trên tay, nhất thời không biết nói gì.
Đến đoàn phim nhân viên đang bận rộn tới lui, Triệu Khinh cũng đã đến đây, nàng đang trang điểm, sau khi nhìn thấy Giản Yên đi vào nàng giương mắt chào hỏi: "Giản tiểu thư, sớm."
Vẻ mặt Giản Yên vẫn như bình thường, chỉ là giọng nói lộ ra lành lạnh, nàng nói: "Sớm."
Nàng mới vừa nói xong, Vu Duyệt ở phía sau cũng đã đến, ánh mắt Triệu Khinh rơi vào trên người Vu Duyệt rồi lại rời đi trong chốc lát, một lần nữa nhìn về phía tấm gương trước mặt, chỉ là ánh mắt cứ như xuyên qua tấm gương nhìn một người nào đó.
Vẻ mặt rất chăm chú, nhưng không có người nào hiểu rõ.
Chụp poster không có bao nhiêu người, lần này chỉ có mấy người diễn viên chính và một vài vai phụ. Giản Yên đóng vai nữ chính, Vu Duyệt và Triệu Khinh đều là nghiên cứu viên, Du Khinh Chu là viện trưởng, đều là những nhân vật quan trọng xuyên suốt quá trình quay phim. Bộ phim này có rất nhiều vai quần chúng, nhưng bây giờ không cần chụp, chủ yếu là chụp bốn người bọn họ. Giản Yên sau khi tiến vào nghe thấy những nhân viên khác hỏi: "Du lão sư còn chưa tới sao?"
Một người nhân viên khác cầm điện thoại di động: "Vẫn chưa, tôi đang liên hệ, cô sắp xếp những người khác trước đi."
Giản Yên miết mắt nhìn hai người thì nghe thấy Tô Tử Kỳ gọi: "Yên Yên."
"Vào trong thôi."
Giản Yên gật đầu bước vào, Chu Tranh đang đứng ở bên trong, bên cạnh bày sẵn đạo cụ hóa trang, Tô Tử Kỳ nói rằng: "Đến đây thay quần áo trước đi."
Quần áo đóng phim đã sớm chuẩn bị kỹ càng, Giản Yên ôm quần áo bước vào trong phòng thay đồ, Chu Tranh cũng cầm đạo cụ bước theo. Lần này Giản Yên đóng vai phụ nữ mang thai tám tháng ở trong phim, dự đoán là quay phim ba tháng, thế nhưng dòng thời gian bên trong kịch bản chỉ có hai ngày, cho nên nàng phải duy trì trạng thái mang thai lớn bụng này trong lúc quay phim nhiều giờ liền. Chu Tranh buộc đạo cụ lên giúp nàng, hỏi: "Có chật hay không?"
Giản Yên lắc đầu: "Không chật."
Chu Tranh dùng lực siết lại thêm một chút, Giản Yên mở miệng: "Được rồi."
Tô Tử Kỳ chờ hai người ở bên ngoài, đợi đến đi Giản Yên bước ra từ bên trong thì nàng ngắm nhìn vài giây, cuối cùng nhìn chằm chằm cái bụng của Giản Yên nói rằng: "Có cảm giác gì?"
Có cảm giác gì sao?
Vốn dĩ Giản Yên chỉ mang thai hơn bốn tháng, đối với chuyện mang thai vốn đã tràn đầy lĩnh hội, bây giờ chỉ là bỏ thêm vào một "cái bụng" nữa mà thôi, không có cảm giác gì quá to lớn, chỉ là lúc nhìn ngắm bản thân ở trong gương thì nàng vẫn nhìn ngắm rất lâu.
Tô Tử Kỳ đứng ở bên cạnh người nàng nói rằng: "Chụp poster xong thì chỉ còn lại nghi thức bấm máy, từ nghi thức bấm máy đến quay xong bộ phim này, em đều phải duy trì dáng vẻ này, em làm được không?"
Nàng đã suy nghĩ kỹ nên đưa ra lời giải thích gì, nói rằng Giản Yên sợ diễn không ra cảm giác là một người phụ nữ mang thai, cho nên bất luận có phải là đang đóng phim hay không, đều phải giả dạng dáng vẻ làm phụ nữ mang thai. Dù sao cũng có rất nhiều tiền bối vì đóng phim mà chấp nhận thử thách vượt qua giới hạn bản thân, Giản Yên loại này giả làm phụ nữ mang thai, thực sự như gặp thời, vừa không khiến cho truyền thông quan tâm quá mức, mà còn có thể thuận thế tạo ra một làn sóng đóng phim chuyên nghiệp.
Phía trước Giản Yên đã biết được dự định của Tô Tử Kỳ, nàng gật đầu: "Có thể làm được."
Bên nàng đã sắp xếp thỏa đáng, Tô Tử Kỳ nói: "Chị đi đến phòng bên cạnh nhìn xem."
Phòng bên cạnh chính là phòng thay đồ của Vu Duyệt, Giản Yên và Chu Tranh không có quấy rầy nàng, mở cửa bước ra bên ngoài trang điểm trước. Không bao lâu Vu Duyệt cũng bước ra ngoài, sắc mặt nàng bình tĩnh đi tới bên cạnh Giản Yên, ngồi ở trên ghế nhắm mắt mặc cho chuyên gia trang điểm lên trang.
Chín giờ rưỡi, nhân viên hậu trường cũng từ từ nghỉ ngơi đầy đủ, tình cờ có vài câu tán gẫu truyền đến đây.
"Du lão sư đến chưa?"
"Đến chưa sao?" Ngữ khí không chắc chắn, hai người nhân viên liếc mắt nhìn nhau, nhún vai: "Cũng có thể là không đến."
Tuy rằng đã ký hợp đồng, cũng đã gặp mặt qua, thế nhưng thân phận của Du Khinh Chu như vậy, thật sự không đến đây muốn vi ước, cũng không ai dám nói cái gì. Trương Tố Nhân cũng hiểu rõ đạo lý này, thế nhưng hắn tin tưởng Du Khinh Chu, sẽ không vô duyên vô cớ vắng mặt. Nếu như Du Khinh Chu muốn vi ước, trực tiếp để phòng làm việc gọi điện thoại cho hắn là được, thực sự không cần thiết phải tắt máy không nhận điện thoại. Vì lẽ đó ngay lúc tất cả mọi người đều nói thầm thì hắn lên tiếng nói rằng: "Cứ chụp poster đơn trước đi."
Còn poster chính chỉ có thể chờ đợi Du Khinh Chu đến đây rồi chụp. Giản Yên nghe bọn họ tán gẫu hỏi Tô Tử Kỳ: "Du lão sư không đến sao?"
Tô Tử Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có tin tức."
Giản Yên không hỏi nhiều, đã sắp xếp đến lượt nàng chụp ảnh. Nàng và nhân viên cùng đứng ở dưới ống kính, Trương Tố Nhân đi tới nhìn ngoại hình nàng sau đó nói rằng: "Rất tốt."
Tuy trên mặt hắn mang theo nỗi sầu nhưng cũng không quên khen nàng, Giản Yên bật cười: "Trương đạo diễn, bắt đầu được rồi chứ?"
Cũng không phải là lần đầu tiên đứng dưới ống kính, vừa mới đóng máy [Nhất Mộng] không được bao lâu, Giản Yên vẫn rất mẫn cảm đối với máy ảnh, nàng đứng yên một chỗ nghe thấy Trương Tố Nhân gọi: "Ánh mắt hơi rũ xuống một chút."
"Thấp hơn một chút nữa."
Ánh mắt Giản Yên hơi rũ xuống, rõ ràng bên cạnh không hề có thứ gì, nhưng nàng lại giống như nhìn thấy cảnh vật tàn tạ đầy đất, xung quanh cứ như là địa ngục trần gian. Không chỉ có mỗi ánh mắt, còn có vẻ mặt, bên trong vậy mà tồn tại một loại cảm giác bi thương, Trương Tố Nhân nhìn vài giây, máy ảnh đổi vị trí, cuối cùng hắn hô lên: "OK!"
Tiếp theo là tới lượt Vu Duyệt và Triệu Khinh, hai người cũng là chụp poster đơn. Giản Yên và Vu Duyệt đang cùng nhau chụp một tấm poster hai người, vẫn chưa chụp xong, trợ lý của Trương Tố Nhân đã hừng hực chạy vào, Trương Tố Nhân quay đầu: "Người đến rồi?"
Trợ lý lắc đầu: "Hôm nay Du lão sư không đến được."
Trương Tố Nhân cau mày: "Có chuyện gì?"
Trợ lý không chần chừ tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Cậu ấy bị chặn lại."
Giản Yên đứng bên cạnh Trương Tố Nhân nghe nói như vậy có chút hơi kinh ngạc, nàng nhìn về phía trợ lý, trợ lý cũng không có ý định giấu diếm, chuyện này tất cả mọi người đều đã biết hết rồi. Hắn lấy laptop ra, sau khi mở màn hình lên đưa cho Trương Tố Nhân, Giản Yên nhìn tiêu đề mới nhất vừa được đẩy lên trên màn hình: Tình cảm của Du Khinh Chu lộ ra ánh sáng?
Trong hình là Du Khinh Chu và một nữ nhân đang cùng ôm nhau bước lên xe. Đây là một bức ảnh chụp trộm, vì lẽ đó rất mơ hồ, nhưng có thể nhìn ra được ngũ quan người này chính là Du Khinh Chu, còn nữ nhân mang khẩu trang kia, thì nhìn không rõ ràng mấy.
Việc này mới vừa lộ ra lập tức được cánh nhà báo tung lên. Du Khinh Chu là người nào, là người mà từ khi xuất đạo đến nay chưa từng có scandal, đừng nói là chụp được một tấm ảnh ôm nhau lên xe cùng với nữ nhân, chính là lén lút gặp mặt, đều chưa từng gặp phải. Việc này vẫn là lần đầu tiên, vì lẽ đó chuyện này mới dẫn đến cánh truyền thông đưa tin trắng trợn. Weibo của mỗi nhà soạn đều dùng tiêu đề hấp dẫn con mắt người xem, chỉ trong vòng nửa tiếng, từ tình yêu của Du Khinh Chu lộ ra ánh sáng, đến nghi ngờ Du Khinh Chu đã kết hôn, nói chung là cái gì cũng có.
Du Khinh Chu không đến được, mọi người chỉ có thể ra về, Giản Yên ngồi ở trước bàn trang điểm tháo trang sức, mà người bên cạnh đang giúp Triệu Khinh tháo trang sức chính là một thiếu nữ trẻ tuổi. Nhìn như là người này theo Triệu Khinh đến đây, hai người đang nhỏ giọng nói về chuyện Du Khinh Chu, thiếu nữ vẫn kiên quyết không tin: "Chắc chắn là do truyền thông bịa đặt, làm sao Du lão sư có khả năng đang yêu đương được."
Triệu Khinh cười: "Tại sao lại không thể?"
Thiếu nữ trợn to hai mắt: "Hắn là Du lão sư á."
Giản Yên nghe thấy câu này thì rũ mi mắt suy nghĩ vài giây, thừa dịp Chu Tranh bận rộn cúi đầu ở trước bàn trang điểm thì nàng mở điện thoại lên. Trên mạng những scandal liên quan đến Du Khinh Chu đã sôi lên sùng sục, hơn một nửa đều là fans của hắn đang mắng chửi truyền thông và người tung bức ảnh lên. Đa số đều nói Du Khinh Chu không thể yêu đương, nói bức ảnh là cắt ghép, vốn là giả. Tâm trạng của fans hắn kích động, căm phẫn sục sôi, bức truyền thông ra mặt xin lỗi, nói bọn họ xóa đi loại tin tức giả này. Mà có một số cộng đồng mạng nói rằng bức ảnh đã được điều tra, là thật không giả, còn nói những fans này không có lý trí chả khác nào chó điên, gặp người thì sẽ cắn. Fans Du Khinh Chu vốn dĩ đang tức giận, bây giờ bị những cộng đồng mạng này hướng nòng súng về họ, bọn họ trực tiếp nghiền ép mắng ngược trở lại, thậm chí còn khó nghe hơn.
Ngăn ngắn nửa giờ, mỗi tài khoản bình luận về giới giải trí trên Weibo đều bị fans Du Khinh Chu bạo, hành động điên cuồng của bọn họ khiến cộng đồng mạng rất khó chịu. Bên cộng đồng mạng bắt đầu trào phúng: Du Khinh Chu giữ mình trong sạch chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà thôi, chứ thật sự ngay cả yêu đương còn không phải đang trốn trốn tránh tránh sao. Hơn nữa không biết đã yêu đương được với bao nhiêu người rồi, lần này chỉ là trùng hợp bị bắt gặp mà thôi.
Cái bình luận này khiến rất nhiều fans tức giận, một vòng chửi rủa mới lại bắt đầu.
Giản Yên chăm chú nhìn bình luận mới được đẩy lên liên tục trong màn hình điện thoại thì rơi vào trầm mặc. Nàng cầm điện thoại di động, rõ ràng rất dùng sức, đầu ngón tay hơi trắng, một lúc lâu Chu Tranh nói: "Yên Yên, phải tháo trang sức rồi."
Nàng hoàn hồn, cất điện thoại di động đi, nhắm mắt rồi ngẩng đầu mặc cho Chu Tranh tháo trang sức, sau đó cùng bước theo sau lưng Chu Tranh tiến vào phòng thay đồ thay quần áo tháo đạo cụ xuống. Lúc bước ra ngoài Tô Tử Kỳ đã đứng ở bên ngoài, nàng nói rằng: "Ngày hôm nay chụp hình đến đây thôi, chị đưa hai người trở về."
Tô Tử Kỳ mới vừa nói xong phòng thay đồ của Vu Duyệt cũng mở ra, nàng bước ra từ bên trong, thấy bên ngoài xuất hiện ba người thì nàng lên tiếng nói: "Xong hết rồi chứ?"
Chu Tranh mỉm cười: "Đang đợi vị đại tiểu thư bồ đây này."
Vu Duyệt bước qua từ bên cạnh Chu Tranh đi về phía trước, Giản Yên đi theo phía sau bọn họ, vẻ mặt không sáng sủa giống như trước. Mọi người cùng đi ra khỏi phòng thay đồ, bên ngoài nhân viên đoàn phim đang bận rộn thu dọn đạo cụ, Tô Tử Kỳ tiện tay kéo qua một người hỏi: "Trương đạo diễn đâu?"
Nhân viên nhìn hai bên một chút: "Hình như là ở bên kia."
Tô Tử Kỳ nhìn sang, nhìn thấy bên cạnh Trương Tố Nhân có mấy người đang đứng đấy, có phó đạo diễn và biên kịch, còn có cả -- "Kỷ tổng?"
Nàng quay đầu nhìn Giản Yên: "Kỷ tổng đến đây em có biết không?"
Giản Yên theo ánh mắt Tô Tử Kỳ nhìn đến, nhìn Kỷ Vân Hân đang nói chuyện cùng với Trương Tố Nhân. Kỷ Vân Hân ăn mặc quần áo chức nghiệp, mái tóc được buộc lên cẩn thận tỉ mỉ ở trên đầu, mặt lạnh, thần sắc nghiêm túc. Giản Yên nghĩ đến tin nhắn nửa tiếng trước nàng nhận được từ Kỷ Vân Hân, chỉ là nàng vẫn chưa trả lời.
"Em không biết." Giản Yên nhàn nhạt trả lời, Tô Tử Kỳ đưa mắt nhìn nàng sau đó dẫn bọn họ tiến lên chào hỏi. Trương đạo diễn giải thích tình huống rõ ràng, Kỷ Vân Hân có cuộc họp ở gần đây, thuận tiện sang đây nhìn xem tiến triển của quay phim.
Đúng là Kỷ Vân Hân có cuộc họp, nhưng mà không phải ở đây, là nàng cố ý chạy tới. Gần đây Giản Yên ăn uống không được tốt lắm, nàng sợ không trông coi Giản Yên thì Giản Yên lại không chịu ăn cơm, vì lẽ đó mới chạy tới muốn dùng cơm cùng với Giản Yên.
Ở đây ngoại trừ Trương Tố Nhân và người của đoàn phim ra, thì ba người kia đều ngầm hiểu ý, biết mục đích tại sao Kỷ Vân Hân lại đến đây, Tô Tử Kỳ cười nói: "Vậy chút nữa Kỷ tổng phải trở về công ty sao?"
Thời điểm Kỷ Vân Hân đáp lại lời của Tô Tử Kỳ thì có nhìn về phía Giản Yên, nàng nói: "Ừm."
Giản Yên trước sau gì vẫn một mực hạ thấp đầu xuống, Kỷ Vân Hân chờ Giản Yên ngẩng đầu lên nhìn tới sẽ là ánh mắt mừng rỡ, hoặc là nhẹ nhàng chào hỏi, dù cho không thể nói gì khác, nhưng chỉ cần ánh mắt của hai người đối diện nhau, thì nàng cũng đã thỏa mãn rồi. Nhưng Giản Yên trước sau gì vẫn không có ngẩng đầu lên, Tô Tử Kỳ nói rằng: "Vậy cũng trùng hợp thật, chút nữa Giản Yên phải về công ty tập luyện, Kỷ tổng có thể cho em ấy đi nhờ một đoạn đường không?"
Công khai đưa cơ hội cho hai người, đương nhiên Kỷ Vân Hân sẽ không buông tha. Tuy rằng vẻ mặt nàng vẫn như thường, giọng nói lạnh lẽo, nhưng ánh mắt lại mơ hồ lộ ra mềm mại, nàng gật đầu: "Được."
Tô Tử Kỳ vẫn chưa quay đầu lại nói chuyện với Giản Yên thì đã nhìn thấy Giản Yên ngẩng đầu lên nói: "Tô tỷ, em vẫn nên tự đi về trước thôi, em còn có chút việc, buổi chiều mới có thể đến công ty."
Lời này của Giản Yên khiến Tô Tử Kỳ ngẫm nghĩ hai giây, nàng gật đầu, nhìn Kỷ Vân Hân và Trương Tố Nhân nói: "Vậy chúng tôi cũng không quấy rầy Kỷ tổng và Trương đạo diễn nữa."
Trương Tố Nhân đáp lại một câu bọn họ đi đường cẩn thận, Tô Tử Kỳ cũng gật đầu đáp lại. Ánh mắt của Kỷ Vân Hân vẫn như cũ rơi vào trên người Giản Yên, nhưng cũng chưa từng được đáp lại một lần. Giản Yên nói xong thì giữ yên lặng, không có ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái. Kỷ Vân Hân mím môi, hàm dưới căng chặt, Trương Tố Nhân đứng bên cạnh vẫn còn đang báo cáo tình huống với nàng, nhưng nàng lại không nghe lọt tai đến một từ.
Mấy giây sau, Giản Yên thoáng lướt qua từ bên cạnh nàng.
Lông mày của Kỷ Vân Hân, chậm rãi nhíu chặt lại.
Tiểu kịch của Ngư Sương:
Kỷ Vân Hân: Tại sao ngày hôm nay lão bà không để ý đến tôi vậy?
Giản Yên: Chị chưa từng nghe nói phụ nữ có thai tâm trạng hỉ nộ thất thường hay sao?
Kỷ Vân Hân:...