Cực lực và kỳ công nấu xong bữa tối.
Tiết Nhiên Ly ra hiệu bảo Mã Thiệu Huy gọi Mã Du đến ăn cơm.
Hôm nay Mã Thiệu Huy rất chiều lòng cô, mặc dù khó hiểu, nhưng cô vẫn rất tận dụng cơ hội sai anh làm này làm kia.
Môi khẽ cong hạnh phúc.
Lòng thầm nghĩ đây là khoảnh khắc vui sướng nhất từ lúc kết hôn cho đến bây giờ mà cô nhận được.
Vô thức ba người họ tạo nên khung cảnh hài hoà của một gia đình cần có.
Trong bữa ăn, Mã Du nhăn mặt né tránh miếng cà rốt.
Ngay cả Mã Thiệu Huy cũng giả vờ đẩy miếng cà rốt sang một góc.
Tiết Nhiên Ly ho nhẹ, giọng đầy nghiêm khắc nói:
- Hai cha con các anh đúng là y hệt nhau.
Phải nhớ ăn cà rốt thì mới tốt cho mắt và bổ sung thêm vitamin.
Mã Thiệu Huy mặt mũi khó cói, hai ngón tay đưa lên ép cánh mũi, anh nói:
- Eo...!Mùi của nó kinh khủng.
Tôi không ăn.
Nói xong, anh đưa phần cà rốt cho vào chén của Tiết Nhiên Ly.
Mã Du học theo anh, cậu dùng muỗng múc rồi đưa vào chén Tiết Nhiên Ly.
Cánh tay mập mạp, trắng trẻo đưa giữa không trung.
Run rẩy khó khăn mới đến được chén của cô.
Thành công bỏ vào, Tiết Nhiên Ly nhíu mày cảnh cáo.
Mã Du không cần ai dạy vẫn biết cách nhõng nhẽo với cô.
Đôi mắt mở tròn chớp chớp đáng yêu.
Môi nhỏ hồng chu ra nhìn cô.
Giống như có ai đánh vào tim cô vậy, cô giả bộ ôm tim, lưng ngả ra sau ghế nói:
- Ối, Du Du làm tan chảy trái tim của dì rồi.
Được, được, dì ăn hộ con.
Mắt đảo nhìn một lượt hai dì cháu họ kẻ tung người hứng.
Mã Thiệu Huy tặc lưỡi, tay chuẩn bị nắm lấy tay cô thì đã bị cô nhanh trước một nhịp.
Tiết Nhiên Ly quay đầu gắp cà rốt mới cho vào chén của anh, cô nhìn anh, mắt trừng ra lệnh:
- Anh phải ăn, còn làm gương cho Du Du nữa.
Mã Thiệu Huy hằn hộc bỏ vào miệng.
Mặt nhăn như khỉ ăn ớt.
Cố gắng nhai rồi nuốt cái loại rau củ đáng sợ đó.
Mã Du và Tiết Nhiên Ly đưa mắt nhìn nhau, hai người tâm đầu ý hợp cười khúc khích.
Ăn xong bữa tối, Tiết Nhiên Ly hỗ trợ Mã Du đi rửa tay, sau đó đưa cậu vào phòng, soạn giúp vài bộ quần áo để cậu lát nữa tắm.
Trước tiên cũng cần cho tiêu hoá thức ăn đã.
Soạn xong đồ, Mã Du ngồi trong phòng coi hoạt hình.
Tiết Nhiên Ly đi đến phòng bếp xem tình hình của Mã Thiệu Huy.
Quả nhiên như dự đoán, vừa cách phòng bếp ba bước chân, cô đã nghe bên trong truyền tới tiếng xoảng xoảng khiếp sợ.
Thở dài mệt mỏi, Tiết Nhiên Ly với lấy đồ rửa chén trên tay anh.
Cầm hất về phía ngoài:
- Anh giúp Du Du đi tắm đi, con lại để em.
- Không được, chẳng phải đã phân công trước rồi sao?
- Nếu chờ nữa, chắc ngày mai phải tốn tiền mua bộ chén mới rồi.
Mã Thiệu Huy tức giận vì bị xem thường.
Anh nói:
- Hồi trước rõ ràng rất đáng yêu, nghe lời.
Vậy mà giờ hay cằn nhằn quá nhỉ.
Tiết Nhiên Ly mặc kệ anh, cô đẩy anh tránh xa bồn rửa chén.
Tự mình lưu loát làm việc trong vòng năm phút đã rửa xong.
Mã Thiệu Huy trố mắt nhìn khâm phục.
Tay đưa lên vỗ đầu khen thưởng cô:
- Coi như có năng lực, tốt.
Anh giả bộ để hai tay ra sau lưng, dáng đi lắc lư giống mấy ông già hay ra vẻ đắc ý.
Tiết Nhiên Ly lắc đầu ngán ngẩm, anh điên thật rồi.
Sau cả chiều cực nhọc.
Tiết Nhiên Ly thoải mái nằm trên giường lớn.
Tay nhỏ vuốt v e bụng, miệng cười kể chuyện thú vị cho đứa bé trong bụng nghe.
Nằm được một lúc, cửa phòng có tiếng gõ.
Tiết Nhiên Ly biết là Mã Thiệu Huy tới, cô lên tiếng vọng:
- Vào đi, em không khoá cửa.
Mã Thiệu Huy được cho phép, anh vặn nắm cửa đi vào.
Cầm trên tay còn có cái gối màu xanh đen của anh.
- Còn chưa ngủ nữa à.
Tiết Nhiên Ly lắc đầu, cô ngồi thẳng người lên, lưng dựa vào thành giường.
Vẻ mặt tò mò khó hiểu hỏi:
- Anh đem gối vào đây làm gì?
- Ngủ!
Mã Thiệu Huy hành động như rất quen thuộc.
Anh vén một bên chăn của cô ra, bản thân nhanh chóng chui tọt vào bên trong.
Mắt nhìn thấy tay cô đặt lên bụng nhỏ.
Anh xích lại gần, bàn tay nhiệt độ cao đặt lên bụng cô.
Cho dù cách một lớp áo vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm.
Tiết Nhiên Ly giật mình, cơ thể run rẩy, cổ rụt vào tránh né động tác của anh.
Còn anh để ngoài mắt động thái của cô.
Anh sát lại gần, tay xoa nhẹ bụng tròn nhỏ.
Giọng thủ thỉ nói:
- Con mau ăn chóng lớn, phải ngoan ngoãn, không được quậy phá mẹ con.
- Đứa trẻ chỉ mới thành hình gần đây, còn chưa đến mức phá phách vậy đâu.
Tiết Nhiên Ly cười khẽ.
Mã Thiệu Huy kéo cô nằm xuống giường, anh với tay tắt đèn, giọng trầm ấm nói:
- Ngủ thôi, trễ rồi.
- V...vâng ạ
Cô ấp úng khó nói nên lời.
Đêm nay....!Lại phải ngủ cùng anh sao?
Mãi thấy Tiết Nhiên Ly vẫn chưa ngủ, Mã Thiệu Huy với tay sang, anh dùng lực ôm éo, kéo người cô vào trong lòng mình.
Cằm anh tựa trên đỉnh đầu của cô.
- Mau ngủ đi.
Tiết Nhiên Ly hoang mang nhắm mắt ngủ.
Cứ tưởng khó ngủ ai ngờ chỉ mới nhắm được mười giây, hơi thở đều đặn, yên tĩnh thiếp đi.
Lúc này, Mã Thiệu Huy mới mở ra nhìn.
Trước mắt anh là khoảng trống tối mịt.
Đáy mắt nhìn xuống, có thể cảm nhận được hơi thở đều đặn đang phả lên lồ ng ngực của mình.
Mã Thiệu Huy đăm chiêu nghĩ ngợi.
Rồi anh lại thở dài.
Tay xoa nhẹ bờ lưng của Tiết Nhiên Ly.
Cảm giác thoải mái dễ chìm vào giấc ngủ.
Anh an tĩnh tay vừa xoa vừa nhắm mắt, đợi tới lúc ngủ sâu thì tay mới dừng.
Giữa đêm, Tiết Nhiên Ly không chịu được hơi nóng.
Cô nực trong người, vội trở mình tìm tư thế vừa mát vừa thoải mái.
Cơ thể nằm ngửa, tách ra khỏi người Mã Thiệu Huy.
Anh thấy trống vắng, mắt nhắm nhưng vẫn vô thức lần mò tìm điểm tựa.
Tay du ngoạn từ eo lên đến đồi núi chập chùng phía trên.
Tay sờ vào mềm mại, trong mơ, anh cảm giác yêu thích xa nắn dữ dội.
Mà Tiết Nhiên Ly cảm giác kỳ lạ trong giấc mơ.
Nhưng mà… cũng thật thoải mái tận hưởng.
Trên tay cứ sờ vào gì đó mềm mại, lúc thì hơi cấn cấn cái hột tròn gì đó.
Mã Thiệu Huy mơ màng tỉnh giấc.
Anh mở mắt ngẩng đầu, nghiêng người nhìn vào cái tay đang làm loạn của mình.
Phát hiện nãy giờ chính mình đang xoa vào ngực Tiết Nhiên Ly.
Anh giật mình rụt tay về.
Vẻ mặt bối rối nhận sai.
Kiểm tra vẫn thấy Tiết Nhiên Ly ngủ bình thường, anh thở phào nhẹ nhõm.
Tự mình trấn chỉnh ngay ngắn đi ngủ.
Được một lúc, vùng bụng dưới cuộn cào hơi nóng, đũng [email protected] sưng to.
Mã Thiệu Huy tặc lưỡi, biết rõ đêm nay khó ngủ lại lần nữa.
Phân vân đấu tranh tư tưởng trong đầu.
"Cô ấy là vợ mình, là vợ hợp pháp trên giấy tờ, có gì là sai trái? Vả lại, Nhiên Ly luôn yêu mình mà?"
Nghĩ là làm, Mã Thiệu Huy xoay người, anh đưa tay đặt lại lên ngực mềm của Tiết Nhiên Ly.
Cỡ vừa đủ nắm tay, xa nắn rất đã tay.
Mà Tiết Nhiên Ly miệng thở kiềm chế, nhưng mắt vẫn nhắm nghiền không có ý định tỉnh dậy.
Em trai nhỏ của anh thì đã thức dậy mất rồi.
Mã Thiệu Huy cắn răng ngồi dậy.
Tay lưu loát c ởi quần đùi.
Mò mẫm dưới chân tìm đôi tay của Tiết Nhiên Ly.
Lần đầu làm hành động bin thái đến vậy.
Anh đặt tay cô lên người anh em của mình.
Theo động tác lên xuống dọc một hồi.
Lòng bàn tay của Tiết Nhiên Ly có nhiều vết sẹo, vết xước khó lành.
Vì thời nhỏ tự tay cô làm việc nhà, và đi làm thêm.
Nên tay cô chẳng được mịn màng như những tiểu thư quyền quý khác.
Có điều cảm giác này rất mới mẻ.
Mã Thiệu Huy nheo mắt đắm chìm trong dc vọng.
Càng lúc tốc độ loát gậy càng nhanh.
Khái cảm dâng trào, cho tới lượt phóng thích ra ngoài, Mã Thiệu Huy vẫn nhắm mắt tận hưởng.
Miệng th ở dốc đầy tiếng ái muội.
Bất ngờ lực tay của Tiết Nhiên Ly nắm chặt.
Anh giật mình mở mắt nhìn.
Phát hiện cô đã tỉnh, mắt trợn tròn nhìn anh, trên mặt cô còn dính vệt sữa đặc do anh tái tạo ra.
- Anh đang….làm gì vậy?