Cận Thế Phong trừng mắt nhìn, không hiểu cho nên nhìn Yên Lam, "Làm sao vậy?"
"Là em hỏi anh mới đúng chứ!" Yên Lam trả lời, "Sao lúc ăn cơm anh lại không chú ý vậy, có chuyên gì quan trọng cần phải suy nghĩ sao?"
"Không phải," Cận Thế Phong giải thích nói, "Anh đang nghĩ mấy ngày này muốn đưa em đi chơi một chút! Thân thể em gần đây không tốt, cho nên phải nghỉ ngơi nhiều. Không bằng chúng ta đi đâu đó vài ngày, sau đó đến Đài Nam thăm ông ngoại và tiểu Triết, được không? " Cận Thế Phong hỏi Yên Lam.
Đề nghị này ngay lập tức được Yên Lam hưởng ứng, "Được ạ, được ạ, em cũng rất nhớ ông và tiểu Triết." Nàng cao hứng nói.
"Vậy hôm nay em phải nghỉ ngơi cho tốt, uống thật nhiều nước, cứ ở trong nhà không cần ra ngoài, phải ngủ một giấc thật ngon. Chỉ khi tỉnh lại em không sốt nữa thì mai chúng ta sẽ
đến chỗ của ông ngoại. Chút nữa anh sẽ tới công ty xử lí công việc một chút." Cận Thế Phong quyết định nói.
"Được ạ!." Yên Lam đồng ý nói.
Nhìn đống văn kiện chồng chất trên bàn, Cân Thế Phong có chút đau đầu, bắt đầu từ khi nào mà một người cuồng công việc như hắn lại sợ phải đối mặt với nhiều văn kiện thế nạy?
Trong đầu hiện lên đều là nụ cười rực rỡ như mặt trời của yên Lam, không biết Lam Lam ở nhà nghỉ ngơi có tốt không?.
Cân Thế Phong cười khổ, từ trước đến giờ không nghĩ là mình lại có thể yêu một người như
vậy, không, không nên yêu, hắn không nên thích ai. Trời ạ, Hắn thực sự yêu Lam Lam thảm mất rồi.
Bất giác, hắn muốn lúc nào cũng có thể ở bên cạnh Lam Lam chăm sóc cho nàng, chỉ cần rời đi một chút thôi cũng sẽ thấy nhớ nhung, cảm giác mãnh liệt này bao phủ hoàn toàn lấy hắn. Nguồn:
Cầm lấy điện thoại trên bàn, Cận Thế Phong gọi di động cho Yên Lam.
"Alô!" Bên kia là giọng của Yên Lam vang lên.
"Lam Lam, anh đây, bây giờ em đang làm gì vậy?" Cận Thế Phong ôn nhu hỏi.
"Em ư! Cũng không làm gì cả" Yên Lam trả lời, "Thực nhàm chán, cho nên em đang ở phòng khách xem tivi. Anh sao lại gọi điện về? Có chuyên gì vậy? Không phải đang rất bận sao?"
"Anh giờ đang làm việc, nhưng đột nhiên rất nhớ em, cho nên gọi điện thoại." Cân Thế Phong giải thích nói.
"Ha ha," Yên Lam cười, "Thì ra em lại có sức quyến rũ như vậy! Đường đường là Cân Thế Phong - tổng tài của tập đoàn Khải Phong mà lại vì em bỏ dở công việc, thật là nên cảm thấy vinh hạnh! Như vậy không giống 'Hồng nhan họa thủy sao'?"
"Em không biết sự quyến rũ của em lớn như thế nào đâu? Nếu anh là quân vương mà nói, thì rất có khả năng vì em mà 'Từ rày quân vương không còn sớm lên triều nữa'!" Cận Thế Phong tâm tình vui vẻ nói đùa vớiYên Lam.
"Cốc cốc cốc," Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên, Kỉ Tồn Viễn bước vào: "Tổng tài, có một số văn kiện cần ngài kí tên."
Đầu điện thoại bên kia, Yên Lam nghe thấy giọng Kỉ Tồn Viễn nói: "Thế Phong, có việc rồi, chúng ta đừng nói nữa, anh làm việc nhanh một chút, về sớm, em chờ anh!"
"Được rồi." Cận Thế Phong thở dài, "Bye bye."
"Em cúp điện thoại đây, bye bye." Yên Lam nói xong thì cũng ngắt điện thoại.
Nghe tiếng tút tút ở bên kia đầu dây, Cân Thế Phong có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Kỉ Tồn Viễn. "Đem văn kiện đến đây cho tôi."
Thời điểm Cận Thế Phong về nhà, trời đã khuya, bởi công việc chất đống từ mấy ngày trước phải làm, hơn nữa lúc làm việc tư tưởng bị sao nhãng vì nghĩ đến Yên Lam cho nên mới đi làm về trễ như vậy. Lần này sẽ nghỉ ngơi vài ngày cho thật tốt.
Cận Thế Phong ung dung bước chân vào nhà, ngày mai vẫn là cần làm cho Yên Lam rèn luyện thân thể một chút, buổi sáng cần chạy bộ, Cận Thế Phong âm thầm nghĩ đến.
"Lam Lam, mau dậy đi, trời đã sáng rồi, ngày hôm qua nói muốn em rèn luyện một chút, mau đứng dậy, chúng ta cùng đi chạy nào." Cân Thế Phong gọi Yên Lam, người vẫn ngủ say sưa trên giường.
"Ưm, chạy ..." Yên Lam mơ màng đáp, đúng rồi bác sĩ Giang ngày hôm qua đã nói muốn nàng rèn luyên thân thể một chút.
Hai mắt cứ díu lại, không chịu mở ra, Yên Lam miễn cưỡng mở một bên mắt ra, dưới sự trợ
giúp của Cân Thế Phong, "Ư..." Yên Lam làm nũng nói, "Thế Phong, em rất buồn ngủ mà!!"
"Vậy cũng không đươc, em đã quên hôm qua bác sĩ nói thế nào sao? Em gần đây thân thể suy nhược, phải rèn luyện cho tốt, mau đứng lên, đừng có lười biếng như thế, chúng ta cùng nhau chạy nào!!" Cận Thế Phong nói không thương lượng.
"Ừm." Yên Lam thấy Cận Thế Phong kiên trì như vậy, không nói gì nữa. Có điều hai chân đang cố gắng ở trên mặt đất dựa vào giác quan thứ sáu mà tìm dép của mình.
"Ưm, dép đâu rồi?" Yên Lam mơ hồ nói, cố gắng tìm kiếm. "A! Tìm được rồi"
Yên Lam cảm giác chân đã đi vào giầy, khóe miệng lộ ra nụ cười, rốt cục cũng đi được giầy.
Cảm giác thật ấm áp khi được Cận Thế Phong ôm ấp, Yên Lam thuận thế dựa sát vào vào người hắn. "Ưm... Thật thoải mái quá! Em lại muốn ngủ." Yên Lam thì thào nói.