Yên Lam im lặng, cúi đầu, không hề nhìn về phía Cận Thế Phong "Lam Lam, coi như anh cầu xin em có được không? Anh xin em đừng cư xử tàn nhẫn với anh như vậy" Cận Thế Phong nhẹ nhàng ôm Yên Lam vào lòng "Nếu như em thực sự không muốn ngủ cùng anh, anh có thể ngủ dưới đất, anh không muốn cách xa em. Từ khi em ở bệnh viện về đã tuần rồi, không có em ở cạnh ban đêm, anh thực sự không chịu nổi. Em đừng có rời xa anh như vậy có được không?"
Nghe Cận Thế Phong nói như vậy, Yên Lam thở dài, mềm lòng. Đối với Cận Thế Phong, cuối cùng bản thân nàng cũng không đối xử nhẫn tâm được!
Cuối cùng, Yên Lam đành phải làm hòa, nàng ở lại phòng của Cận Thế Phong. Cận Thế Phong tiếp tục ngủ trên giường, dù sao thời tiết đang rất lạnh, Yên Lam thật sự không nỡ để hắn ngủ ở dưới sàn nhà.
Nằm ở trên giường, Yên Lam cố cuộn mình lại nép sang bên, nhưng trong khi ngủ, nàng không ngờ là tự bản thân theo phản xạ không ngừng nhích đến nguồn nhiệt bên cạnh mình.
Cận Thế Phong thấy Yên Lam đã ngủ liền lặng lẽ xích lại gần người Yên Lam, nhẹ nhàng ôm nàng vào người lần nữa. Hắn thở dài thỏa mãn. Cuối cùng, trái tim bất an trong lòng rốt cục đã được xoa dịu Thấy Yên Lam lại càng tự tiến sát mình khi đang ngủ theo bản năng, trên mặt Cận Thế Phong tươi cười lộ vẻ yêu chiều Cận Thế Phong lẳng lặng nhìn dung nhan của Yên Lam khi đang ngủ say. Cho dù nàng đang ngủ, trán Yên Lam vẫn cứ nhăn lại, vẻ phiền muộn vẫn chưa mất đi được.
Cận Thế Phong yêu thương hôn lên môi, lên trán, lên mi Yên Lam, muốn cho nếp nhăn ưu phiền của nàng mất đi.
"Lam Lam, anh rốt cục nên làm thế nào để em có thể tha thứ cho anh đây?" Cận Thế Phong nhẹ nhàng thì thầm, thật không ngờ là Yên Lam đã nghe thấy. Nàng mở cặp mắt to ngập nước, bình thản không gợn sóng nhìn Cận Thế Phong.
Kỳ thực, khi Yên Lam vừa mới bị Cận Thế Phong ôm vào lòng, nàng đã tỉnh lại. Nhưng bởi lúc đó, khi vừa nằm trong lòng Cận Thế Phong, nàng có một chút bối rối, vì vậy nàng không cử động, chỉ là lẳng lặng xem rút cục Cận Thế Phong muốn gì.
Thế nhưng vì Cận Thế Phong nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, lên trán nàng khiến Yên Lam cảm động, đôi mắt nàng rơm rớm. Nàng không nỡ để Cận Thế Phong đau lòng, lần này đứa bé mất đi, hắn đau lòng hơn so với mình nhiều. Nàng có phải không nên dằn vặt Cận Thế Phong như vậy không?
Vì vậy, khi nghe Cận Thế Phong nói như vậy, Yên Lam quyết định mở mắt ra, im lặng, chỉ nhìn Cận Thế Phong. Bọn họ cứ như vậy cầm tay nhau nhìn nhau, hai mắt đẫm lệ.
Cận Thế Phong im lặng nhìn Yên Lam, không nói gì, đưa tay nhẹ nhàng xoa bụng dưới của nàng.
Yên Lam không ngăn hắn, nàng biết Cận Thế Phong còn chưa hết thương tiếc đứa trẻ đã mất đi. Còn chưa được trải qua niềm vui sướng khi có đứa bé, mà trước đã trải qua nỗi thống khổ mất đi đứa bé, chuyện này đổi lại là ai khác cũng đều không chịu đựng được nổi đi!? Đứa bé, chỉ cần nghĩ đến đứa bé, tim Yên Lam lại thắt lại đau đớn.
Cận Thế Phong yên lặng đứng dậy, khe khẽ nhấc chiếc chăn bông đắp trên người, vén chiếc áo ngủ của Yên Lam lên, cúi người hôn bụng dưới của nàng.
Một chất lỏng ấm áp chậm rãi chảy theo hộc mắt của hắn xuống hai má, rồi xuống đến quai hàm và rơi xuống bụng dưới của Yên Lam, lần lượt từng giọt, những giọt lệ nóng hổi làm ấm bỏng Yên Lam khiến toàn thân nàng run lên.
Cận Thế Phong đưa mặt mình vùi sâu vào bụng dưới Yên Lam, cứ như là đứa trẻ còn đang ở đó, thì thầm nói chuyện với nó.
Yên Lam vươn tay, nhẹ nhàng xoa tóc Cận Thế Phong, nước mắt cũng tuôn trào bên hốc mắt. Nàng vẫn cho rằng mất đi đứa con là rất đau đớn, chỉ có mình mới phải chịu đau đớn bởi vì dù sao đó cũng là phần máu thịt của mình. Nàng cứ ngấm ngầm chịu đựng không bộc phát, thế nhưng thật không ngờ...
Hiện tại, nàng mới biết được rằng Cận Thế Phong cũng đau khổ không kém gì, ban ngày hắn che giấu nỗi đau, giả bộ bên ngoài rất mạnh mẽ, thực chất trong thâm tâm đau khổ mà không ai biết. Mãi đến khi đêm đến, mới cho phép thả lỏng bản thân, bộc lộ nỗi đau. Tại đây, đêm lạnh như nước, đau khổ như thủy triều xâm nhập trái tim càng làm người ta khó chịu.
Nhìn bộ dạng Cận Thế Phong, Yên Lam nắm chặt tay hắn rồi ôm vào lòng. Nàng hiểu rõ
rằng không có cách nào có thể rời xa Cận Thế Phong, mặc dù bọn họ năm lần bảy lượt cãi nhau, nàng cũng lần nữa bị tổn thương, thế nhưng nàng thật sự rất yêu hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Đừng có rời xa anh" Cận Thế Phong trầm giọng nói những lời từ đáy lòng vào tai Yên Lam "Lam Lam, đừng rời xa anh, đừng để anh mất đi con rồi lại mất cả em nữa, như vậy anh sẽ
chịu không nổi"
Yên Lam chậm rãi không trả lời, Cận Thế Phong càng ôm chặt Yên Lam ở trong lòng, hắn hơi sợ, sợ không dám ngẩng lên, hắn sợ lại nghe trực tiếp Yên Lam cự tuyệt mình.
Thời gian chậm rãi trôi, Cận Thế Phong vẫn cúi đầu, không dám liếc nhìn Yên Lam, mãi đến khi hắn nghe được tiếng Yên Lam nức nở.
"Yên Lam, đừng khóc" Cận Thế Phong nhẹ nhàng lau nước mắt cho Yên Lam "Xin lỗi, là anh sai, là anh có lỗi, anh không nên nghi ngờ em, em tha thứ cho anh nhé"
Yên Lam giãy dụa lắc đầu "Em không nên nhẹ dạ, em không nên ở lại đây. Vì sao em không có cách gì rời xa anh được?"
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, những giọt lệ đã chứng tỏ Yên Lam đã chịu khuất phục, kiên trì mất ngày nay đến giờ, nhìn Cận Thế Phong ngồi một mình trong phòng tối khóc thút thít, trong nháy mắt mọi giận dỗi đều tiêu tan.
"Đó là bởi vì em yêu anh, và anh cũng yêu em" Mắt Cận Thế Phong phát ra những tia sáng kỳ dị, ấm áp chăm chú nhìn vào mắt Yên Lam.