Cuối cùng Yên Lam bình tĩnh quyết tâm đi vào văn phòng tổng tài, thấy Cận Thế Phong đang ngồi trước bàn làm việc chăm chú xem văn kiện, nhìn khuôn mặt Cận Thế Phong nghiêm túc, Yên Lam nhìn say mê, đều nói đàn ông chuyên tâm khi là quyến rũ nhất, đúng thật, giờ phút này thoạt nhìn Cận Thế Phong, thực sự có loại khí chất làm cho người ta không có khả năng rời ánh mắt.
Cận Thế Phong từ lúc Yên Lam đi vào, đã cảm thấy, tạm thời anh không hề lên tiếng, muốn nhìn xem rốt cuộc Lam Lam muốn làm gì. Nhưng mà, ai ngờ, Lam Lam nhìn dáng vẻ của anh, nhất thời ngây người, đứng ở đó không nhúc nhích .
Làm sao vậy? Cận Thế Phong có chút nghi hoặc, ngẩng đầu lên, trông ánh mắt Yên Lam say đắm nhìn mình. Khóe miệng bất giác nhếch lên. "Sao nào? Lam Lam, anh rất đẹp sao? Em xem, em nhìn đến ngây người!!"
Vừa nghe Cận Thế Phong nói, Yên Lam phục hồi tinh thần, thật vất vả mới bình tĩnh trở lại thì tim lại bắt đầu đập điên cuồng.
"Anh nói cái gì vậy!! Thế Phong, em làm gì có!?" Cô vội vàng phủ nhận nói, bất giác, mặt lại đỏ lên.
"Thực sự không có sao? Vậy sao mặt em lại đỏ lên?" Cận Thế Phong buồn cười nhìn Yên Lam.
"Đương nhiên...... không có...... Mặt đỏ là vì quá nóng ." Yên Lam lúng ta lúng túng nói.
"Thật vậy chăng?" Cận Thế Phong rõ ràng không tin.
"Đương nhiên là thật ."
"Được rồi, em đã nói không có vậy thì không có." Cận Thế Phong nói. "Thế, Lam Lam, em vào tìm anh có chuyện gì?"
"A, em chỉ vào báo cho anh là em đã nói với học trưởng, chúng ta sẽ đi tham gia tiệc của anh Mậu Đức, anh đồng ý, phải không?" Yên Lam nói.
"Em đã nói như vậy, anh còn có thể làm gì đây?" Cận Thế Phong đáp.
"Vậy coi như anh đồng ý rồi nhé." Yên Lam vui vẻ nói.
"Ừ," Cận Thế Phong gật đầu nói.
"Tuyệt quá! Thế Phong, thật tốt!!" Yên Lam vui mừng ở một bên nhảy lên nói.
Nhìn Yên Lam trên mặt lộ ra vui vẻ tươi cười, Cận Thế Phong không tự chủ được miệng cũng hé mở. "Tốt lắm, Lam Lam, không cần nhảy như vậy, lại đây, lầu có thể bị em nhảy sụp mất."
"Cái gì a! Thế Phong anh....." Nghe thấy Cận Thế Phong nói mình như vậy, Yên Lam không bằng lòng, vậy không phải rõ ràng nói cô rất nặng sao??
"Được rồi, Lam Lam, đừng quậy nữa, chút nữa sẽ đến trưa, em nghỉ ngơi một chút đi, tiện thể suy nghĩ một chút, chúng ta buổi trưa sẽ ăn cái gì?"
"Nhanh như vậy đã đến giữa trưa sao?" Yên Lam có chút kinh ngạc, sao lại có cảm giác đến công ty chưa được bao lâu? Cô cũng không đói lắm!!
"Ừh" Cận Thế Phong chân thành trả lời.
"Nhưng mà, Thế Phong, em còn chưa đói bụng!!"
"Không đói bụng cũng phải ăn cái gì đó, hơn nữa, cho dù hiện tại không đói bụng, chút nữa cũng sẽ đói." Cận Thế Phong nói, gần đây Lam Lam gầy đi rất nhiều, tuy rằng lúc ôm cô vào trong ngực vẫn thực thoải mái, nhưng mà, anh vẫn cảm thấy Lam Lam có chút nhỏ bé và yếu ớt, vẫn là béo một chút sẽ tốt hơn.
"Dạ, được rồi, như vậy ăn đại một chút gì đó!" Yên Lam thuận miệng trả lời.
Cận Thế Phong cùng Yên Lam ăn qua cơm trưa sau đó trở lại văn phòng, nhìn Yên Lam có chút mỏi mệt, Cận Thế Phong cúi đầu hỏi, "Lam Lam, em mệt mỏi đúng không? Có muốn đến phòng nghỉ của anh ngủ trưa hay không?"
"Nhưng mà......" Yên Lam có chút chần chờ. "Em còn phải làm việc??"
"Không cần, không có chuyện gì, em nghỉ ngơi cho tốt đi?"
"Thực sao? Hay quá!!" Yên Lam đáp, ha ha...... ở giữa phòng nghỉ Cận Thế Phong có chiếc giường lớn thoạt nhìn thật thoải mái, cô cũng rất muốn thử một lần.
Yên Lam đi vào phòng nghỉ bắt đầu đi vào giấc ngủ trưa của mình, mà Cận Thế Phong lại thê thảm tiếp tục hòa mình vào công việc bị chậm lại phía sau, thực sự là muốn được ngủ
trưa cùng Lam Lam!! Nhìn văn kiện trước mắt, Cận Thế Phong trong lòng thầm nghĩ.
Nha, quả nhiên, giường lớn này thật thoải mái a!! Yên Lam nằm ở trên chiếc giường mềm mại, chỉ chốc lát liền đi vào mộng đẹp.Cuối cùng, trên mặt bàn chồng chất văn kiện như núi chậm rãi giảm xuống, Cận Thế Phong đưa tay lên xoa cổ, nhìn đồng hồ ở trên tường, chỉ sáu giờ hơn.
Anh uể oải duỗi người vươn vai, buông bút trong tay ra, đứng dậy đi về phía phòng nghỉ.
Lam Lam còn đang ngủ sao? Vừa rồi đi vào xem cô một lần, cô ngủ thật ngọt ngào, Cận Thế Phong nhịn không được đố kị với chiếc giường rộng lớn kia có thể được Lam Lam ôm một cái thật lớn. Text được lấy tại
Đẩy cửa ra, đúng như dự đoán, Cận Thế Phong thấy Lam Lam vẫn là im lặng ngủ ở trên giường, ngay cả anh vào cũng không hề nhận ra.
Cận Thế Phong đi đến bên giường, thân mình ngồi xổm xuống, để sát vào giữa khuôn mặt nhỏ nhắn của Yên Lam đang ngủ say kia. Đưa tay vuốt ve hai má non mềm của cô, thầm nói, "Lam Lam, Lam Lam......"
Chính là không ngờ Yên Lam giữa giấc mộng đẹp thế nhưng vung tay lên, liền hất tay mình sang một bên, còn dụi dụi đôi hàng mi như liễu kia.
Cận Thế Phong buồn cười nhìn động tác nhỏ của Yên Lam, cúi đầu, dùng miệng môi vuốt ve mặt Lam Lam, tiếp theo kêu lên, "Lam Lam, bảo bối, rời giường ."
"Ô......" Yên Lam cảm giác được có cái gì đó đi chuyển ở mặt mình, còn giống như có người kêu tên của cô, nhưng là, cô buồn ngủ quá! Muốn ngủ tiếp một lúc, không cần đánh thức cô được không??Nghĩ vậy, lại vươn tay ra đem khuôn mặt Cận Thế Phong rời khỏi mặt mình.
Ha ha, nhìn động tác vô ý của Yên Lam, Cận Thế Phong trên mặt lộ ra dáng vẻ yêu thương tươi cười, như thế nào? Vẫn còn ngủ đến bất tỉnh??
Lập tức, hai má Cận Thế Phong lại lần nữa dán lên trên mặt Yên Lam, nhẹ nhàng cắn chóp mũi của cô, sau đó vươn đầu lưỡi liếm liếm đôi môi hồng thắm kia.