Trang Tự"Trời ơi Lam Lam!!! Cậu làm sao vậy? Muốn đổi nghề làm diễn viên hài sao? Cái mũi sao lại biến dạng thế này??? Sao nó lại đỏ đỏ thế kia? Cậu làm gì nó vậy?"
Nói xong, Trần Mạt đưa tay lên sờ mũi Yên Lam."Đừng, Mạt Mạt. Cậu cũng không nên chạm vào, thật đấy, đau lắm!"
Yên Lam thấy Trần Mạt định đưa tay lên vuốt mũi mình, vội vàng phản kháng đồng thời lui về phía sau."Cái gì? Là thật á? Mũi cậu sao lại biến thành cái dạng này? Bị đánh à?" Cận Thế Phong không phải rất yêu thương Lam Lam sao? Sao lại có thể đành lòng nhìn cô bị đau chứ?
"Chẳng lẽ là…"
Trần Mạt bỏ lửng câu nói, trong mắt phát ra tia nguy hiểm.
"Mạt Mạt, đừng hiểu lầm. Mình không bị ai đánh, mà là… mũi của mình bị đụng vào cánh cửa."
Tuy rằng nói ra chuyện này rất mất mặt, nhưng nếu không nói để Mạt Mạt hiểu lầm sang chuyện gì, thà mất mặt chút còn hơn."Á? Thật là vậy à?"
Trần Mạt có chút xấu hổ, hóa ra là mình hiểu lầm, suýt nữa hiểu sai chuyện. Nhưng mà, ai biết được Lam Lam tự nhiên không có chuyện gì lại đụng cánh cửa!!!
"Vậy làm sao cậu lại đụng cánh cửa? Trần Mạt không buông tha, chuyện này thật kì quái mà!"Đó là bởi vì…"
Nghe Yên Lam giải thích xong, Trần Mạt nhịn không được bật cười. "Trời ạ, Lam Lam, mình không biết cậu lại có lúc mơ màng như vậy đấy!"
"Được rồi, Mạt Mạt, đừng cười!"
Yên Lam buôn bực nói. =.="Được, mình không cười"
Trần Mạt nhịn cười đến đỏ mặt trả lời."Phải rồi Mạt Mạt, sao cậu lại đến đây?"
Yên Lam kì quái nhìn Mạt Mạt, cô ấy chưa bao giờ đến công ty tìm cô cả.
"Sao thế? Không chào đón mình ư?"
Trần Mạt nhíu mày.
"Đương nhiên không phải, mình chỉ thấy lạ thôi, từ trước giờ có bao giờ cậu đến tìm mình đâu?"
"Mình nghĩ đến cậu, hơn nữa lại vừa vặn đến đây cho nên tiện vào xem cậu thế nào".
Trần Mạt nhe răng cười. " Thế Phong đâu rồi? Sao anh ta không ở cùng cậu, để một mình cậu đứng ở đây thế?" Thật kì quái mà, Thế Phong bị sao mà để một mình Lam Lam đứng ở đây???"À, anh ấy đang làm việc, mình không muốn quấy rầy anh ấy nên đi ra ngoài."
Bởi vì khi cô ở bên Thế Phong, anh làm việc đều không chuyên tâm. Hoặc là nhìn ngắm cô, hoặc là vừa làm việc một lúc lại đến trước mặt cô trêu đùa. Trước giờ sao cô lại không biết, Thế Phong cứ như vậy mà yêu cô?"Đại tổng tài ở đấy bận rộn làm việc, cậu là thư ký sao có thể nhàn rỗi chứ? Thật là tốt số mà!!!""Còn không phải tại Thế Phong sao? Anh ấy nói mình bị thương, như thế nào cũng không cho mình làm việc, cho nên mình cũng chẳng có cách nào."
Yên Lam thầm oán thán."Vậy sao? Vậy cũng vừa đúng lúc, mình tới tìm cậu đi dạo phố. Đi thôi!!!" Trần Mạt gần đây rất thỏai mái, đem nhiệm vụ lúc đầu bỏ lại, lại mới đi du lịch về, tâm tình khá tốt!"Đi dạo phố?
Nhưng mũi của mình…" Yên Lam có chút chần chừ, suy tư nửa ngày mới nói, "Được rồi, mình đi nói với Thế Phong."
Đi ra ngoài một chút cũng tốt, đỡ cho cô lại quấy rầy Thế Phong làm việc."Kìa..Chờ chút, Lam Lam." Trần Mạt giữ chặt Yên Lam đang hướng về phía văn phòng đi tới, trực tiếp lôi cô đi vào thang máy."Tốt nhất là đợi chúng ta đi ra ngoài rồi cậu hãy điện thoại cho Thế Phong thông báo.
Giờ cậu nói, nhỡ anh ta không cho cậu đi thì sao?" Không phải nhỡ, mà là chắc chắn ấy chứ. Theo tính cách của Thế Phong, lúc nào cũng phải đặt Lam Lam ở bên cạnh người."Nhưng nếu không nói…."
Yên Lam có chút do dự, không nói cho Thế Phong liệu có được không???"Được,được mà! Nhưng sau khi rời khỏi đây hãy báo. Chẳng phải cậu không muốn quấy rầy anh ta làm việc sao?""À,…ừ, được rồi!"
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Trần Mạt, Yên Lam cũng không nói thêm gì nữa.
Đi ra khỏi công ty, Trần Mạt vẫy một cái taxi, hai người nhanh chóng lên xe."Nhớ thật đấy! Lam Lam, lâu rồi chúng mình chưa cùng đi dạo phố. Cậu còn nhớ những lần bọn mình đi ăn vặt cùng nhau ấy, thật là tình cảm mà!!!"
"Ừ"
Yên Lam ở bên cạnh nói, "Thật sự là rất nhớ!""Vậy…chúng ta được hoạt động chứ?"
Trần Mạt hai mắt tỏa sáng."Ừ, được thôi!"
Yên Lam phụ họa."A! Đúng rồi!"
Yên Lam chợt nhớ ra cái gì đó, "Mình muốn gọi điện thoại báo cho Thế Phong đã."Nói xong, Yên Lam đưa tay muốn tìm điện thoại, lại phát hiện ra không mang bên người.
Lúc này mới nhớ di động còn đặt ở văn phòng."Mạt Mạt, điện thoại của cậu đâu cho mình mượn. Mình quên rồi!"Trần Mạt đưa di động của mình cho Yên Lam."Hả? Sao không ai nghe điện thoại?"
Yên Lam nghi hoặc nhìn Trần Mạt."Không phải anh ta đang làm việc sao?" Nguồn:
Trần Mạt ở bên cạnh nhíu mày hỏi."A, mình nhớ rồi. Kỷ học trưởng nói anh ấy muốn mở một hội nghị"
"Vậy thì tốt rồi! Thế Phong nhất định là đang họp, cho nên cậu không nên gọi điện thoại quấy rầy anh ấy, chúng ta đi dạo phố trước đi"
Nhìn mình quấy rầy làm bé con hốt hoảng đào tẩu, Cận Thế Phong không khỏi nhẹ nhàng cười ra tiếng.