Mười ức năm trước, trong hồng mông hư không, bên trong vạn giới tinh hà, đắm mình dưới chư thiên tinh quang, một cự nhân đang ngủ say. Y mặc một bộ quần áo màu tím, phong thái tuyệt luân, khi hít vào thở ra, vô số tinh hà phá toái, trùng sinh.
Trên người của cự nhân, khai mở ức vạn đại lục, sơn xuyên, cổ thành, tiên vực. Vô số tiên nhân so ra còn nhỏ hơn cả con kiến quỳ lạy đầy đất, đồng loạt gõ vang thần chung, thành kính khấn cầu về phía hư không.
- Mời tiên hoàng tỉnh lại, đi Đại La thiên để truyền đạo cho mười ức Thần giới...
- Chờ một chút, để ta ngủ một lát nữa. Ta mộng thấy một tên tiểu tử rất thú vị... Ninh Phàm sao...
...
Thời không xoay chuyển, mười ức năm sau.
Tứ thiên cửu giới, Vũ chi tiên giới, Việt Quốc, Ly Mộng sơn, Hợp Hoan tông.
Bên trong tông môn của Hợp Hoan tông, chỉ có nữ tu, mà công pháp tu luyện của các nàng lại tà ác, vô sỉ vô cùng.
Bên ngoài Giao Hợp điện, mấy cô gái tuổi còn thanh xuân thân thể trần truồng đi ra đại điện. Tư thế của các nàng trông rất kỳ quái, giống như xử nữ kẹp chặc hai chân lại mà đi. Nhưng nếu như cẩn thận quan sát, lại phát hiện từng tia chất lỏng chảy theo bắp đùi của các nàng, ái muội rơi xuống trên mặt đất.
Trên đôi chân ngọc của các nàng, lưu lại vết máu. Những vết máu ấy, từng đại diện cho sự đồng trinh của các nàng, nhưng bị các nàng tùy ý vứt bỏ.
- Từ hôm nay trở đi, chúng ta xem như chính thức gia nhập Ma Tông rồi...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của các cô gái hiện lên sắc đỏ, vẫn còn như đang rên rỉ. Đối với chuyện mất đi đồng trinh, chẳng những họ không bi thương, ngược lại có chút vui mừng.
Các nàng rời khỏi Giao Hợp điện, trở về phòng nghỉ ngơi. Mà trong Giao Hợp điện, vẫn còn truyền tới vô số tiếng rên rỉ của nữ nhân, như từng đợt sóng thủy triều.
Trong điện, thờ phụng một cái tượng phật màu đen.
Đèn bằng đồng chứa đầy dầu, phát ra ánh sáng u tịch. Mấy cô gái tuổi thanh xuân đang lâm hạnh một người thiếu niên ở trên mặt đất của đại điện, ngay dưới chân hắc phật.
Một cô gái thắt hai bím tóc, đút đôi ngực xinh vào trong miệng thiếu niên, sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt mê ly hưởng thụ.
Một thiếu nữ xỏa tóc đang trong thế ngồi của Quan Âm Tọa Liên, dong ruỗi nhấp nhô dưới hạ thân của thiếu niên.
Một cô gái mặc yếm, lưỡi thơm tho như con rắn, liếm từ ngón chân của thiếu niên, một mực liếm lên phía trên.
Những thiếu nữ này, dung nhan đều không xấu. Được những thiếu nữ này hầu hạ, thiếu niên lại không có một chút hưởng thụ nào.
Hai mắt hắn chai sạn, vẻ mặt đờ đẫn, trên mặt mang một vẻ bi thương.
Hắn là đỉnh lô, bị gia tộc bán đứng, bán đến Hợp Hoan tông cho bọn nữ ma đầu biến thành nam thiếp.
Phần hạ thân của hắn, đã chai ỳ. Trong vòng một ngày, hắn bị gần trăm cô gái sủng hạnh. Thậm chí trong đó, một nửa số họ còn là xử nữ.
- Tiểu thỏ thỏ của muội muội, ăn có ngon không...?
Cô gái thắt bím rút gò ngực nhỏ ra khỏi miệng thiếu niên, lạnh lùng hỏi.
- Khó ăn, phát ghớm! Các ngươi, giết ta đi!
Thiếu niên quật cường trả lời.
- Hừ, chỉ là tên đỉnh lô, là công cụ để chị em bọn ta lấy dương bổ âm, lại dám mạnh miệng!
Sát ý lạnh lẽo hiện lên trong ánh mắt của cô gái thắt hai bím tóc, làm gì còn có nửa điểm nhu mì mới vừa rồi. Bốp một chưởng, ả ban cho thiếu niên một bạt tai, đánh cho thiếu niên răng môi chảy tràn đầy máu.
Rồi sau đó, ả lại biến sang vẻ mặt sở sở đáng thương, nâng mặt thiếu niên lên, dường như quan tâm hỏi:
- Tiểu oan gia của ta, đau không?
- Ngươi không giết ta, cuối cùng sẽ có một ngày, ta sẽ tàn sát hết Hợp Hoan tông!
Thiếu niên không có nửa điểm tu vi, nhưng trong mắt lại hận ý ngút trời.
- Ha ha! Không ngờ ngươi chưa ráu máu đầu, giọng ngược lại không nhỏ. Được, chị sẽ chờ, xem ngươi làm sao diệt được Hợp Hoan tông ta. Bất quá à, hì hì, chưa bao giờ có cái đỉnh lô nào, có thể chịu nổi bọn ta chị em ta sủng hạnh suốt ba ngày. Ngươi dương tinh đã hao tổn không còn mấy, nói không chừng qua tối nay, sẽ tinh tận mà chết... Ha ha, tới đây, hôn môi với tỷ tỷ nào...
Cô gái thắt hai bím tóc nâng mặt thiếu niên lên, hôn một cái, thè lưỡi ra liếm sạch vết máu ở mép của thiếu niên.
Hợp Hoan tông, nữ tu ma tông, công pháp tu luyện cần thu thập dương khí của đàn ông, bị chính đạo chê trách phỉ nhổ.
Bọn họ thật sự không phải đang sủng hạnh thiếu niên, mà là đang từng bước từng bước hành hạ thiếu niên cho đến chết.
Trăng non hiện trên bầu trời đêm, một nhóm cô gái cuối cùng rốt cuộc trở về phòng nghỉ ngơi. Trong Giao Hợp điện, chỉ còn lại có một mình thiếu niên, tinh khí tan rả.
Da thịt của hắn trắng noãn, nhưng giờ phút này cả người hắn đầy dấu hôn của bọn ma nữ. Tóc hắn dài như thác, nhưng giờ phút này trên mái tóc ấy dính đầy tiên dịch, thể dịch của phụ nữ.
Một thân dương khí của hắn cơ hồ đã hao tổn sạch, sinh mạng bị đe dọa, nhưng trong mắt hắn hận ý không giảm. Mà ngoài hận ý ra, còn có một vẻ lo âu.
- Không biết Cô đệ, hiện giờ như thế nào rồi? Nó chắc cũng bị phản đồ bán cho Ma Tông rồi...
Thiếu niên tên là Ninh Phàm, là người hầu của Hải Ninh Ninh gia, bị Ninh gia phản đồ bán cho Ma Tông.
Hắn có một người em trai, tên là Ninh Cô, cũng bị đem bán.
Đây là tu chân giới, là thế giới cá lớn nuốt cá bé, nhược nhục cường thực. Cho dù là đàn bà, chỉ cần tu vi kinh thiên, sẽ có thể tùy ý dâm nhục đàn ông!
- Đáng hận, đáng hận, đáng hận!
Ninh Phàm cắn răng nghiến lợi. Hắn đối xử với người rất hòa thiện, không ngờ lại rơi vào kết quả như thế này.
- Ta muốn chạy trốn ra khỏi Hợp Hoan tông. Ta muốn gia nhập tiên môn, báo cừu tuyết hận!
Hắn vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng ngón tay lại không có một chút khí lực. Hạ thân của hắn lại tê dại, bị các cô gái cưỡi mất đi luôn cảm giác, không cách nào nhúc nhích.
Cửa lớn của Giao Hợp điện không khóa, bọn ma nữ thậm chí không sử dụng dây thừng để trói Ninh Phàm lại. Bọn họ không cho là Ninh Phàm còn có khí lực trốn chạy ra khỏi Giao Hợp điện.
Bọn họ thậm chí không cho rằng Ninh Phàm có thể sống sót qua tối nay.
Điều khó khăn nhất trên đời là tiêu thụ ân của mỹ nhân. Một trăm ma nữ dâm nhục Ninh Phàm, khiến tinh khí của hắn đã tán, cái chết là điều không thể nghi ngờ.
- Ta phải chết sao... Cô đệ, đệ nhất định phải còn sống, báo thù cho ta!
Hắn tuyệt vọng nhắm mắt, hơi thở dần dần yếu ớt.
Bóng đêm yên lặng, chỉ có tiếng dế mèn kêu to, vọng vào từ bên ngoài Giao Hợp điện. Ninh Phàm biết, đây là tiếng kêu gọi mái của con dế mèn. Nghĩ tới dế giun mà cũng thèm thuồng cầu xin phối ngẫu, hắn cảm thấy vô cùng chán ghét.
Vào lúc hắn sắp chết, cửa lớn của Giao Hợp điện vang lên một tiếng két rồi liền mở ra.
Một thiếu nữ quần áo trắng, mười hai mười ba tuổi, trong ngực cất mấy cái bánh bao, rón rén đi vào đại điện.
- Ngươi mới bây lớn, mà cũng muốn dâm nhục ta nữa sao? Hừ, còn nhỏ tuổi không chịu lo học hành cho giỏi, đúng là thứ dữ, cấp cho ta cái chết thống khoái đi!
Ninh Phàm quay đầu nhìn lại, lửa giận bốc lên như thiêu đốt, nhìn chằm chằm vào bạch y thiếu nữ.
- Đại ca ca, ta... Ta không phải đến để “Ấy” huynh...
Cô gái thấy Ninh Phàm cả người trần trụi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, quay mặt đi chỗ khác, tiếng nói có chút run rẩy.
- Hừ, dựa vào ngươi, cũng dám “Ấy” ta! Ha ha, ha ha! Khụ khụ khụ...
Ninh Phàm bi khổ cười to, nhưng bởi vì hư nhược, bắt đầu ho khan.
Cô gái vội vàng đi tới, lấy bánh bao ra, bỏ trên mặt đất, dùng bàn tay nhỏ bé cẩn thận vỗ lên ngực Ninh Phàm, để cho hắn cảm thấy dễ chịu hơn chút.
- Ta sẽ không cảm tạ ngươi đâu!
Ninh Phàm quật cường cười lạnh.
- Ta... Ta thật không phải là tới “Ấy” huynh... Đại ca ca, ta cũng bị “Sát cô” bắt tới đây... Ca ca của ta cũng bị biến thành đỉnh lô, ba năm trước, đã chết rồi... Bọn họ thấy ta còn nhỏ, không giết ta, nhưng một khi ta lớn lên một chút, sẽ phải... sẽ phải cùng đỉnh lô phá thân, gia nhập Ma Tông...
Cô gái nói đến ca ca đã chết đi, nước mắt giàn giụa chảy xuống. Trên mặt nàng, mang nét thuần chân khác xa bọn ma nữ, khiến trong đầu của Ninh Phàm mềm nhũn, tin lời của thiếu nữ.
- Đại ca ca, huynh nhất định phải sống, nhất định nhất định, không được chết...
Trên mặt cô gái mang đầy vẻ thương tâm. Nàng ta cảm thấy Ninh Phàm cùng như ca ca của nàng, thật giống nhau.
Ma Tông không cho đỉnh lô nam tử ăn, nhưng cô gái này lại mạo hiểm sẽ bị phạt, trộm bánh bao, cho Ninh Phàm ăn.
Nàng thật là tốt bụng!
- Ta cũng không muốn chết! Ta muốn báo thù, ta muốn đi cứu đệ đệ của ta...
Ninh Phàm cười khổ.
- Đại ca ca, ăn bánh bao, ăn no có lẽ sẽ không chết... Huynh bị... Huynh bị các nàng ấy rút hết cho khô đi, nên phải bồi bổ... Đáng tiếc ta không có ’Tiên mạch’, không cách nào tu luyện, nếu không, nhất định có thể bắt con gà núi, nấu canh cho huynh bồi bổ...
- Nha đầu ngốc, ngươi có tay có chân, phải nên trốn đi... Chạy ra khỏi Ma Tông, hưởng cuộc sống của cô bé bình thường... Không nên sống ở chỗ này, nơi này, quá bẩn thỉu! Khụ khụ khụ...
Ninh Phàm tự cho là phải chết, đã mất đi dục vọng cầu sinh. Lúc sắp chết, có cô gái quan tâm mình, khiến cho hắn cuối cùng cảm thấy làm người ấm áp.
Hắn cảm thấy thỏa mãn rồi, hắn không muốn cô gái này chết ở nơi đây.
- Ta bị bọn họ chủng ma độc lên người, không có giải dược, không thể trốn... Ca ca chớ nói chuyện, ăn bánh bao, ta đút cho huynh...
Bóng đêm dần xuống. Ninh Phàm thở dần dần trở nên khó khăn, nuốt không trôi bánh bao nữa rồi.
- Ngươi... Đi đi...
Ninh Phàm biết mình sắp chết, hắn không muốn để cho cô gái ngây thơ này thấy bộ dáng của mình khi chết đi.
- Đại ca ca...
Cô gái trong lòng đau xót. Nàng nhìn ra được, Ninh Phàm sắp phải chết. Mỗi một đỉnh lô trước khi chết, đều có bộ dáng như Ninh Phàm vậy.
Ca ca của nàng, năm đó cũng có biểu hiện như vậy.
- Ngươi... Còn không đi!
Ninh Phàm khẽ cắn răng, xua đuổi. Mặt của hắn đầy tử khí, thân thể đã bắt đầu lạnh dần.
- Đại ca ca, vậy, ta đi đây... Cái ngọc bội này là ta nhặt được trên núi, đeo trên người, thì không bị lạnh.
Cô gái tháo một cái khóa ngọc đeo ở trước ngực, vẫn còn mang nhiệt độ cơ thể, để vào trong tay Ninh Phàm.
Nàng u uất thở dài, lau nước mắt, rời khỏi đại điện.
- Ngươi gọi...cái gì... tên ấy...?
Ý thức của Ninh Phàm dần dần bị mất.
- Ta... Ta tên là Chỉ Hạc...
Cô gái không nhẫn tâm xoay người, thấp giọng nói một câu, rồi đi như chạy trốn rời khỏi Giao Hợp điện.
Đại ca ca, cũng đã chết rồi, mình rồi cũng có một ngày, cũng chết như vậy thôi. Chúng ta, đều là những người mệnh khổ.
Ninh Phàm khí tức tiêu tán, trước khi hôn mê, chỉ có một cảm giác, trong lòng của hắn, rốt cuộc không lạnh như băng nữa, có một tia ấm áp.
Trong thoáng chốc, hắn dâng lên một loại ảo giác. Bàn tay của mình, nắm cái khóa ngọc, cũng đang rất ấm.
Hắn mơ một giấc mộng ngắn. Trong mộng, hắn ở trong một nơi hư không đầy khói mù. Trước mặt, dựng đứng một cái bia lửa ngàn trượng, trên trời có một vòng mặt trời nửa trắng nửa đen. Trên bia có chữ, nhưng quá chói mắt, không nhìn thấy rõ.
Ngay lập tức, hắn liền cảm giác thân thể của mình, dần dần ấm áp hẳn lên.
Cô gái có tên là Chỉ Hạc đó, tựa hồ không lừa gạt mình. Cái khóa ngọc cổ xưa này dường như là có thể khiến cho thân thể người ấm áp thật.
Ninh Phàm cũng không chú ý rằng, vào thời khắc hắn hôn mê, những thể dịch của nữ tử ở trên tay, và dương tinh của nam tử, đã dính vào trên khóa ngọc, khiến cho khóa ngọc phát ra hồng quang nhàn nhạt.
Tinh khí của hắn vốn tiêu tán, đang dần dần khôi phục trở lại.
Một tiếng tụng kinh cổ xưa, khó hiểu vang lên từ trong khóa ngọc.
- Huyền Âm giới bảo, Âm Dương tỏa, lấy trời làm vợ, lấy đất làm thiếp, lay thương sinh là đỉnh lô, âm dương đại lộ, hợp thể song tu...
Thanh âm này, quanh quẩn thật lâu trong đầu Ninh Phàm. Mà ma danh Ninh công tử của hắn, kể từ hôm nay, đã được viết ra!
Bóng đêm dần hết, ánh trăng nhạt, sao thưa dần.
Ninh Phàm ngồi dậy, nhìn khóa ngọc trong tay, có chút trầm mặc.
Hắn không chết, được khóa ngọc cứu. Khóa ngọc này là ngọc thạch bình thường, ở trong tu chân giới không đáng giá một đồng, nhưng lại có hiệu dụng diệu kỳ.
Thanh ngọc mang một tia huyết tuyến, như máu tươi kiều diễm của xử nữ. Nắm thanh ngọc trong tay, Ninh Phàm cảm thấy cả người ấm áp, trong cơ thể tràn ngập một cổ nhiệt lưu, khiến cho hắn cảm giác khí lực không dùng hết.
Hắn không biết, thời điểm hắn hôn mê, hồng quang của khóa ngọc đã khai mở tu mạch của hắn. Hắn đã trở thành tu sĩ ích mạch tầng một, hơn nữa, là ma đạo tu sĩ.
Hắn cũng không hề biết, cái gọi là khai mở tu mạch, lại là Thái cổ ma mạch ngàn năm mới gặp một lần.
Nhìn khóa ngọc, Ninh Phàm cười lạnh một tiếng.
- Đây có thể chính là tiên nhân pháp bảo rồi... Ha ha, tiên nhân... Tiên nhân, thật là được lắm a... Mạng sắp chết, có thể dùng pháp bảo hoàn dương giữ mạng sống. Tu vi kinh thiên, có thể coi luân thường là vô vật, tùy ý khi dễ người phàm...
Ninh Phàm ngoài miệng xưng tụng tiên nhân, trong mắt lại tràn đầy sự miệt thị.
Bởi vì hắn nhìn thấy được bộ mặt bẩn thiểu nhất của tiên nhân.
- Vật của Tiên nhân, ta khinh!
Hắn đưa tay lên, muốn vứt bỏ ngọc tỏa, nhưng lại chợt thu tay, yên lặng.
Cuối cùng là cái khóa này, đã cứu mạng mình. Sai ở đây không phải là pháp bảo, mà sai là do thần tiên lạm dụng pháp bảo. Mình trút giận lên pháp bảo, đáng cái gì chứ.
- Ta muốn chạy trốn, thừa dịp trời chưa sáng, chạy ra khỏi Hợp Hoan tông! Ta muốn đạp biến sông núi, tìm cho được tung tích của đệ đệ! Ta muốn tu tiên, ta muốn báo thù!
Hắn đứng lên, xé đạo y trên tượng hắc phật trước người, mặc lên người.
Đạo y này, dùng để cung phụng hắc phật, là một món pháp bảo không tầm thường. Hắn không biết, hắn chỉ vì che kín thân người mới đánh cắp vật này.
Hắn rón rén đi ra khỏi Giao Hợp điện. vào giờ này, các ma nữ của Hợp Hoan tông còn đang nghỉ ngơi, luyện công, chỉ có lẻ tẻ vài đệ tử thủ sơn.
Hắn một đường lần mò mà đi. Hắn ẩn núp phía sau cây bên đường nhỏ sau núi. Hắn ngừng thở, như dã thú vô cùng cẩn thận, chỉ thiếu chút nữa là có thể trốn xuống núi.