Chương : Hứa Thu Linh. ()
Từng ánh mắt bất thiện quét tới, nhưng nữ thi, không biết chút nào, nàng bẻ hắc lan, cài trên tóc mai.
Nàng chỉ hướng về phía Ninh Phàm cười một tiếng, thuần chân trông đợi.
- Quang... nhìn... đẹp...?
Nàng muốn nghe được câu trả lời khẳng định.
- Nhìn đẹp lắm, tuy nhiên, nàng là một phiền toái nhỏ...
Ninh Phàm xoa xoa tóc xanh của nữ thi, bật cười.
Nữ thi đã hái hoa, hái hoa cỏ mà Hứa Thu Linh coi trọng nhất coi... Không biết Hứa Thu Linh có thể hóa thành sư tử Hà Đông, tìm mình phiền toái hay không.
Phảng phất như nghe được hoa rơi ve sầu kêu, Hứa Thu Linh dừng lại tiếng ca, dừng đàn đang khãy, đôi mi thanh tú nhíu một cái, giương đôi mắt, đứng dậy.
- Công tử nhà nào không yêu tiếc hoa lan như thế...?
Nàng đang muốn trách cứ, nhưng bỗng nhiên, thu lại lời nói, vẻ u oán trong ánh mắt, hóa thành ngạc nhiên mừng rỡ.
- Là huynh!
Là huynh?
Từng tên con em thế gia, mong đợi Ninh Phàm gặp họa, thế nhưng điều đó cũng không xuất hiện.
Thậm chí, sau khi Hứa tiểu thư nhìn thấy Ninh Phàm, không những không giận trách đối phương hái hoa, ngược lại có một tia thương xót, cũng bởi vì thấy dung mạo của Ninh Phàm mà hóa thành vui sướng.
Từng ánh mắt mang địch ý, rơi vào trên người Ninh Phàm.
Người này là ai?! Càng dường như... hắn đã thành công đoạt được trái tim của Hứa tiểu thư!
- Xin lỗi, Vi Lương không hiểu chuyện, hái hoa của nàng...
- Vi Lương là thê tử của huynh sao, tên nghe rất hay đây... Nàng đã hái được hoa, ta không nói gì, tuy nhiên công tử tới Thu Linh ‘Hoa mộ’, chẳng lẽ là tới, là tới...
Chẳng lẽ là tới cùng ta bàn về hôn sự sao?
Lời này quá mắc cở, Hứa Thu Linh không mở miệng được, nhưng trong lòng, lại có một tia thẫn thờ, một tia ngọt ngào.
Nàng ngọt ngào, là công tử xa lạ bị ràng buộc đã xuất hiện rồi.
Nàng thẩn thờ vì công tử kia rốt cuộc dẫn thê tử tới...
- Vi Lương sao... coi như là thê tử của ta đi...
Ánh mắt của Ninh Phàm rất nhớ lại, nếu không có nữ thi, hắn có lẽ chết ở Ninh Thành rồi.
Mình phá sự trong sạch của nàng, đương nhiên cần phải chịu trách nhiệm đối với nàng.
- Quang... thê... tử?
Nữ thi chỉ mình, đôi mắt đẹp cảm thấy mê mang, hiển nhiên nàng cũng không hiểu đối với nghĩa thê tử.
- Ừ, thê tử.
Sự mê mang này khiến Ninh Phàm hơi đau xót, xoa xoa tóc xanh của nàng, hắn càng kiên định phải vì nữ thi, tìm về ba hồn bảy phách.
Ngược lại hắn nói với Hứa Thu Linh:
- Thất lễ rồi, Chu mỗ cũng không phải chạy tới vì hôn sự của tiểu thư, bất quá là... lạc đường thôi...
'Phốc'...
Hứa Thu Linh ống tay áo che mặt, không khỏi nghiêm chỉnh.
Nàng nghe nói Ninh Phàm cũng không phải là đi cầu hôn, trong lòng nàng hơi hơi mất mác. Nhưng mà điều này mới đúng, nếu đi cầu hôn, lại mang thê tử đồng hành, đối với Hứa Thu Linh, coi là một loại tiết độc. Nàng càng mất mác hơn.
Mà nàng nghe nói Ninh Phàm tự xưng họ Chu, nàng âm thầm ghi nhớ, thầm nghĩ, thì ra là công tử này có họ Chu đây.
Về phần nghe nói Ninh Phàm lạc đường, Hứa Thu Linh hoàn toàn không ngờ.
Vị này Chu công tử, tựa hồ không quan tâm chút nào đến tư thái quẫn bách của mình.
Thật là một người kỳ lạ.
- Công tử muốn đi nơi nào, không bằng để cho Thu Linh tự mình dẫn người đi trước đi... Để tránh công tử lần nữa lạc đường ở đỉnh Cực Nhạc này, lạc vào khuê các của chư vị tiểu nương, có thể chọc phụ thân nổi giận lôi đình rồi...
- Chê cười rồi. Tiểu thư lá ngọc cành vàng mà dẫn đường cho Chu mỗ, tựa hồ có chút quá hạ thấp mình.
Ninh Phàm khẽ mỉm cười, cô gái này rất thú vị.
- Không gì đáng ngại... Tiểu Linh, tiễn khách!
Nàng nhàn nhạt phân phó một tiếng với một tỳ nữ, từ đầu cho đến cuối không nhìn những công tử thanh tuấn khác một cái.
Phảng phất tại chỗ, nam tử có thể khiến cho nàng xem trọng, chỉ có một mình Ninh Phàm.
Từng người một con em thế gia, vốn vì cầu hôn mà tới lại bị Hứa Thu Linh lấy thái độ gần như không nhìn khu trục, hiển nhiên họ cực kỳ bất mãn.
Mà họ thấy đường đường Hứa gia tiểu thư, lại hạ mình dẫn đường cho một nam tử, làm chuyện của tỳ nữ, những tên công tử thanh tuấn này tất nhiên hết sức ghen tỵ.
Người này dựa vào cái gì?!
Người này dựa vào cái gì hái hoa của tiểu thư, chọc giận tiểu thư, ngược lại có thưởng, ngược lại đạt được mắt xanh của nàng!
- Vị bằng hữu này, có dám lưu lại tên họ không?
Mấy tên công tử cường thế nhất lẫm nhiên nói.
- Ngươi sẽ không hi vọng biết được tên họ của ta, bởi vì có một Triệu Tử Kính hỏi tên họ của ta đã chết rồi... Các ngươi, muốn bước theo hậu trần của hắn xin cứ tự nhiên.
Ha!
Từng tên một thế gia thanh tuấn, đều dưới một lời bình tĩnh của Ninh Phàm sắc mặt kịch biến.
Ngoại hải thất tử, Huyền Đức tông Thiếu chủ Triệu Tử Kính chết yểu, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít nghe nói. Vả lại đường đường Thiếu chủ chết, lại cơ hồ bị thập tông phong tỏa tin tức, càng không tiết lộ là ai giết người. Điều này đủ có thể thấy người giết người, nếu không phải bối cảnh cực lớn, chính là thực lực thông thiên, có thể khiến thập tông không lộ dấu vết, xóa sạch chuyện này!
Người giết người, chẳng lẽ là thanh niên trước mắt!
Nếu là hắn, nhóm người mình có thể đắc tội nhân vật như vậy!
Từng tên một thanh tuấn mới vừa còn ngông cuồng, bởi vì Ninh Phàm một câu cười nói mà nhất tề câm miệng.
Như vậy cũng tốt, dè đặt Ninh Phàm động thủ nữa, giết một đám tiểu miêu tiểu cẩu, chọc cho phiền lòng.
Hứa Thu Linh khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, nàng cũng không ngờ, một Ninh Phàm luôn ôn văn nhĩ nhã lại đủ thực lực để giết chết Triệu Tử Kính.
Nàng cũng không cho là Ninh Phàm nói láo, cũng không cho là ngoại hải giết người có tội.
Ở loại địa phương này, không phải giết người, chính là bị người giết... Đây cũng là sự bất đắc dĩ của tu giới.
Chỉ có điều, nếu Ninh Phàm có thể giết Triệu Tử Kính, ít nhất phải là nguyên anh trung kỳ tu vi.
Nàng nhớ lại bản thân mình trước đó, tựa hồ còn nhiều hơn một cử động, lặng lẽ vì Ninh Phàm xóa đi thần niệm lạc ấn của Triệu Tử Kính.
Nàng nhớ lại bản thân mình trước đó, tựa hồ còn cất chứa một lòng, nhắc nhở Ninh Phàm ngoại hải xử thế cẩn thận.
Nàng nhớ lại bản thân mình trước đó, tựa hồ còn cố gắng lấy vạn tiên ngọc, đánh động Ninh Phàm...
Nếu Ninh Phàm là nguyên anh trung kỳ, thì mình làm hết thảy, chẳng phải toàn bộ rơi trong mắt Ninh Phàm, lộ ra buồn cười.
Khuôn mặt nàng đỏ lên, có chút không đất dung thân.
- Công tử, ẩn giấu thật sâu...
- Không, tiểu thư mới là người ẩn giấu sâu... Nơi đây được đặt tên là hoa mộ, cũng không phải là táng hoa, mà là...
- Đừng nói ra!
Hốc mắt của Hứa Thu Linh đỏ lên, nhịn được ý bi thương, lại chợt cười nhạt.
- Công tử, quả thật là tri kỷ của Thu Linh, không dối gạt công tử, nơi đây, quả thật như công tử suy nghĩ.
Đúng vậy, Hứa Thu Linh ta, mệnh không lâu được.
Đúng vậy, mộ hoa này là chuẩn bị để chôn cất chính bản thân ta...
Hắn đã nhìn ra.
Hắn quả nhiên là tri kỷ của ta, người tri kỷ ta chờ đợi đã lâu. Chỉ có điều hắn xuất hiện quá muộn...
- Tiểu thư không dẫn đường cho Chu mỗ sao...
- A, ta quên mất, thất lễ rồi... Không biết công tử muốn đi nơi nào? Trừ khuê các của tiểu nương môn, cho dù là chỗ tàng bảo tàng đan của phụ thân, Thu Linh đều nguyện dẫn công tử đi đến...
- Gì?
Ninh Phàm bật cười.
Hứa Thu Linh này sao giống Lam Mi như vậy.
Gặp mặt mấy lần, lại nguyện ý dẫn mình một người xa lạ, đi đến đan phòng bảo khố của Hứa Như Sơn tìm bảo.
Người ta nói nữ tâm hướng ngoại, nhưng mình chưa nói tên thật, ngay cả tên giả vẫn chưa hoàn toàn nói cho Hứa Thu Linh.
Cô gái này có hảo cảm với mình, không khỏi lên cao quá nhanh.
Cô nương rất có ý tứ, không phải sao.
- Ta có việc, muốn gặp Hứa tiền bối, mời cô nương dẫn thẳng ta đi tới đó.
- Chuyện này...
Hứa Thu Linh cau mày, như có khó khăn.
- Làm khó cô nương sao?
- Không, không phải vậy... Nhưng mà gia phụ hôm nay tựa hồ muốn tiếp đãi một tên quý khách, người này là ngoại hải hung ma, giết người không tính toán, dâm nhân thê nữ vô số, thủ đoạn tàn nhẫn, thập ác không chừa... Công tử về sau có thấy người này, phải cẩn thận, chớ chọc giận hắn... Nếu không, công tử cho dù là nguyên anh trung kỳ cũng phải, cũng phải...
- Ách, đa tạ Thu Linh tiểu thư quan tâm, Chu mỗ ghi nhớ rồi...
Ninh Phàm dở khóc dở cười.
Danh tiếng của mình lại xấu xa như vậy sao?
Mà Hứa Thu Linh nghe Ninh Phàm gọi tên của nàng thì lập tức khuôn mặt đỏ lên.
Hắn đã gọi tên ta rồi...
Trong vô số ánh mắt hâm mộ của đám công tử thanh tuấn, Ninh Phàm cùng Hứa Thu Linh, từ trong bụng núi của đỉnh Cực Nhạc đi đến bên trong điện.
Nơi đó là cấm địa trong cấm địa. Nó làm chỗ bế quan của Hứa Như Sơn, người tầm thường căn bản không thể nào tiến vào!
Ninh Phàm đạt được hảo cảm của Hứa Thu Linh nên có thể tiến vào.
Còn bọn hắn lại bị đuổi khách, mời ra khỏi đỉnh Cực Nhạc.
Nhưng bọn hắn cũng không dám ghét Hứa Thu Linh, cũng không dám ghét Ninh Phàm.
Người trước là con gái của hóa thần, người sau là ác nhân tự xưng giết chết ngoại hải Thất Tử...
Hai người đó đều không đắc tội nổi!