Ninh Phàm ngẩn ra, lão giả kia hùng hùng hổ hổ, khí thế mạnh mẽ, không ngờ lại là một vị Vấn hư lão quái!
Chỉ có điều xem lời nói người này, trước đây lão đến ẩn nấp ở đây, không có ác ý, chỉ muốn đến chỗ này ngủ mà thôi.
Tử tế nghĩ lại cũng đúng.
Ninh Phàm truyền tống từ tầng thứ tư vào tầng thứ năm, ngẫu nhiên phát hiện có người ẩn nấp, mai phục ở phía trước?
Thật ra thì lão giả này chỉ ẩn thân ngủ ở đây, không có ý đánh lén Ninh Phàm.
Chỉ trách là lão chọn chỗ ngủ không được tốt lắm, tại nơi Ninh Phàm hạ xuống.
Bất kỳ tu sĩ nào, khi vừa mới hàng lâm xuống một chỗ nào đó, chợt phát hiện có cao thủ ẩn nấp ở bên cạnh, đều sẽ rất khẩn trương đề phòng.
Ninh Phàm không trực tiếp hạ tử thủ đối với lão giả, mà bức lão hiện thân, như vậy đã rất nể tình rồi.
- Vấn hư lão quái, tại sao lại xuất hiện ở tầng lôi tháp thứ năm? Căn cứ tình báo của Hồng Y, cùng ký ức của lôi chủ tầng bốn, trước tầng lôi tháp thứ , không có Vấn hư mới đúng. Lão giả này, chẳng lẽ là cao thủ từ trên tầng mười xuống đây? Hắn là Lôi Thập Nhất sao?
Ninh Phàm một mặt suy tư, một mặt thôi thúc Lôi Tinh lôi cầu, phòng bị lão giả tùy thời phát động công kích.
Một vị Vấn hư lão quái, có thể đối địch với mấy vị Khuy hư.
Cho dù Ninh Phàm trước sau tự tay tiêu diệt ba vị Khuy hư, nhưng đối mặt với Vấn hư thì hoàn toàn không có phần thắng, nhiều nhất là dựa vào Khi Thiên đấu bồng ẩn nấp tự vệ.
Điều bất ngờ chính là, mặc dù lão giả bị Ninh Phàm quấy rối tỉnh mộng, oán niệm tầng tầng, nhưng sau khi quan sát Ninh Phàm thật kỹ càng, lại bỏ sát khí đi.
Ninh Phàm quan sát lão giả, lão giả cũng đang quan sát hắn.
Từ trong lôi tinh của Ninh Phàm, lão đã nhận ra một chút cảm giác nguy hiểm. Lão tuy không biết đó là Thái Tố Lôi tinh, nhưng lại biết viên tinh này dường như nghịch thiên khắc chế đối với lão.
Con mắt của lão giả xoay chuyển, nhìn thấu sự lợi hại của Ninh Phàm, không muốn đối địch cùng hắn.
Lão cười hơi bỉ ổi lộ ra một cái răng vàng, bước tới một bước ôm quyền chào Ninh Phàm lên tiếng nói:
- Tiểu hữu, không yếu a? Ha ha, ngươi là tử linh tu sĩ từ dưới tầng bốn lên đây? Lão phu Lôi Thập Nhất, đến từ tầng mười một, kết giao bằng hữu được không?
- Tầng mười một?
Ánh mắt của Ninh Phàm hơi ngưng tụ, lão giả này quả nhiên là cao thủ đến từ tầng mười!
Người này khi nãy tức giận, sau khi dò xét mình, thái độ lại hòa khí rồi cười ha hả, chỉ sợ là đã bị mình chấn nhiếp.
Người này có chút lợi hại, nếu lão không có ý định xuất thủ, Ninh Phàm cũng sẽ không chủ động công kích một Luyện hư trung kỳ, không tự đi gây sự.
Về phần đề nghị kết giao bằng hữu của lão giả này thì. . .
Ninh Phàm không tỏ rõ ý kiến, ôm quyền nói:
- Cáo từ!
Một tiếng cáo từ, sau đó không ngờ lại nghênh ngang bỏ đi.
Ninh Phàm không có ý định giao hữu cùng lão giả, hắn tới đây chỉ vì lôi diệp, không muốn gây ra nhiều chuyện.
- Ngươi sưu tập Ô Kim trúc diệp ở đây?
Đột nhiên ánh mắt lão giả lóe lên, tán đi vẻ bỉ ổi, có vẻ thú vị hỏi.
- . . .
Ninh Phàm không trả lời, ánh mắt lại ngầm ngưng, âm thầm kinh ngạc vì sao lão giả này lại biết hắn sưu tập Ô Kim trúc diệp?
- Không cần khẩn trương, lão phu chỉ ngửi được một chút mùi vị lá trúc từ trên người ngươi, nên đoán vậy thôi, hắc hắc, mũi của lão phu rất linh. . . Hơn nữa chẳng những lão phu ngửi được mùi lá trúc, ân? Còn ngửi đến mùi vị của lôi ngọc. viên, không, là viên ngân ngọc! Trong đó có viên cơ hồ đạt đến tiêu chuẩn kim ngọc. . . Tiểu hữu, ngươi có rất nhiều tiền a, hắc hắc.
Vừa nhắc tới chữ tiền, đột nhiên ánh mắt lão giả nóng lên như lửa.
- Ta không rõ ý của ngươi!
Ninh Phàm lạnh lùng nói, trong lòng hơi kinh ngạc, lão giả này quả thật có thủ đoạn không vừa, ngay cả hắn có bao nhiêu ngân ngọc trong người đều có thể đoán được.
- Lôi ngọc, là chí bảo để tử linh đề thăng tu vi, cũng là tiền bạc của tầng mười trở lên. Trong tầng mười một, kẻ có thể sở hữu ngân ngọc, không một ai không phải là Luyện hư cao thủ. Nhìn thái độ của tiểu hữu, dường như chưa nghe nói qua lôi ngọc là tiền của thượng tầng?
Lão giả hơi kinh ngạc.
- Lần đầu tiên ta tới tầng năm.
- Khó trách khó trách, thì ra như thế, ha ha, ha ha. . .
Lão giả xoa xoa tay, tâm tư xoay chuyển.
Hắn nhìn thấu tu vi bán bộ luyện hư của Ninh Phàm, nhưng chỉ xem Ninh Phàm là tử linh.
Đương nhiên lão tưởng không minh bạch, thân là một hóa thần tử linh, trên người mang viên ngân ngọc, vì sao lại không thôn phệ?
Đối với tử linh mà nói, viên ngân ngọc là lượng pháp lực cực kỳ khổng lồ.
Hay là, Ninh Phàm vốn không có ý định thôn phệ ngân ngọc, chỉ xem ngân ngọc là tiền?
Nhưng Ninh Phàm lại chưa đi qua trên tầng mười, không biết quy củ của thượng tầng, thật là kỳ quái!
Lão giả không hiểu, nhưng cũng không suy tư đến những chi tiết này nữa.
Lão giờ phút này chỉ có một ý niệm.
Ninh Phàm có không ít 'Tiền', tổng cộng có tất cả viên ngân ngọc, hơn nữa thực lực không tệ.
Ninh Phàm có thể trở thành một trong số khách hàng của lão!
Lôi Thập Nhất là một thương nhân, một thương nhân dạo chơi ở tầng mười một.
Lão chuyện môn kinh doanh đồ bỏ đi vô dụng của tầng trên, đổi lấy lôi ngọc từ trong tay cao thủ của tầng dưới.
Dĩ nhiên, mua bán cần phải xem đối tượng.
Nếu Ninh Phàm nhỏ yếu đi một chút, Lôi Thập Nhất có thể trực tiếp giết người đoạt ngọc, không cần mua bán.
Nhưng mà Ninh Phàm có thể phát hiện ra sự ẩn thân của lão, có thể làm cho lão cảm giác thấy nguy hiểm, khiến lão kiêng kỵ. Lôi Thập Nhất không còn mảy may coi thường Ninh Phàm.
Như vậy, đây còn là thời điểm mua bán an toàn, tốt nhất không được đối địch cùng Ninh Phàm.
- Ha ha, Lôi Thập Nhất là lão phu. Tiểu hữu xưng hô như thế nào?
- Chu Minh.
- Thì ra là Chu Tiểu hữu, thất kính thất kính. Tiểu hữu có không ít tiền, có hứng thú mua một ít đồ hay không? Ta là một thương nhân, trên người có không ít đồ tốt, đều từ tầng mười một mua về mà có, nói không chừng trong đó sẽ có cái mà tiểu hữu cần!
- Mua cái gì của ngươi? Ngươi có cái gì?
Ninh Phàm thoáng sửng sốt, hắn trảm sát tử linh, đoạt được không ít lôi ngọc, nhưng mà chút ít lôi ngọc này hắn cũng không cần sử dụng.
Không ngờ thứ lôi ngọc hắn không thể sử dụng này cũng có thể mua được thứ gì sao? Vậy thì tốt không còn gì bằng.
Vừa thấy Ninh Phàm có ý động, lập tức Lôi Thập Nhất mìm cười lộ vẻ tham tiền. Lão biết, khách đã tới cửa rồi.
Lão đặt trữ vật đại xuống, lấy ra từng món hàng tạp hoá, trong đó không thiếu pháp bảo, đan dược, công pháp.
Bản thân tử linh không biết luyện khí, luyện đan, những thứ đan dược pháp bảo này đều là vật của người chết.
Đa số pháp bảo không trọn vẹn, uy lực bị tổn hại lớn, không ít đan dược đã quá hạn, mất nhiều dược lực.
Nhưng đối với nhóm tử linh mà nói, những thứ này cực kỳ khan hiếm, cũng cực kỳ trân quý.
Nhất là công pháp, lại càng trân quý.
Đối với tử linh bậc thấp mà nói, với một loại công pháp tốt, chúng hoàn toàn có hy vọng đột phá lên bậc cao.
Rất tiếc, những thứ này đều không lọt vào pháp nhãn của Ninh Phàm.
Hắn không phải là tử linh, mà là một tu sĩ bình thường, hắn không cần các loại công pháp rách nát, pháp bảo hỏng, đan dược quá hạn này.
Nhìn thấy ánh mắt của Ninh Phàm quét qua đan dược, pháp bảo, không ngờ lại không hề lưu luyến, Lôi Thập Nhất hơi kinh ngạc, trong kinh ngạc, cũng có vẻ khâm phục.
Ngay cả những thứ tốt đều coi thường, nhãn quang của Ninh Phàm thật cao, nói chính xác là một hành gia!
Lôi Thập Nhất âm thầm suy nghĩ, nếu Ninh Phàm là hành gia, vậy lão phải đưa ra thứ tốt bán cho Ninh Phàm mới được.
Ý tưởng này mới vừa dâng lên, suýt nữa lão lại bị một câu nói của Ninh Phàm làm cho chết nghẹn.
- À? Ngươi còn có Nguyên Thần chi lôi?
Mắt của Ninh Phàm sáng ngời, từ trong một cái hộp ngọc, hắn nhìn thấy mấy chục đạo nguyên thần sấm chớp trong trạng thái phong ấn.
Những thứ nguyên lôi này là thứ tốt để tu luyện Nguyên Lôi chi giáp!
- Ha ha, đương nhiên là có nguyên lôi. . . Ngươi thấy cái này rồi sao?
Lôi Thập Nhất lộ ra vẻ cổ quái, mơ hồ, còn có một chút khinh miệt.
Hành gia cái chó gì, căn bản đã không biết hàng a, coi thường pháp bảo đan dược, lại coi trọng loại đồ bỏ nguyên lôi này, nhãn quang thật là thấp kém!
Trong mắt của Lôi Thập Nhất, Nguyên Thần chi lôi là thứ đồ bỏ đi, rõ ràng là thứ đồ bỏ.
Bởi vì thân phân của tử linh đặc thù , không có cách nào thôn phệ nguyên lôi, nói chung, chỉ có số ít tử linh tu luyện công pháp mới lạ, mới dùng được nguyên lôi.
Ngoại trừ sử dụng cái này, nguyên lôi chỉ còn một công dụng cực kỳ kê lặc.
Nếu chịu trả giá đắt, tử linh có thể tinh luyện một chút tử linh lôi lực từ trong nguyên lôi, tăng thêm khả năng thôn phệ, nhưng mà một chút tử linh lôi lực, chỉ tương đương với một phần trăm lôi lực của một viên lôi ngọc.
Bỏ ra giá cao như vậy, lấy được một phần trăm lôi lực của lôi ngọc, quả thật được không bằng mất, sẽ không ai làm chuyện ngu này.
Cho nên đối với tử linh mà nói, nguyên lôi chính là đồ bỏ đi.
Ninh Phàm coi trọng đồ bỏ đi, muốn mua đồ bỏ đi, tất nhiên là Lôi Thập Nhất khinh thường hắn.
- Nguyên lôi bán thế nào?
- Ba đạo nguyên lôi, chỉ bán một viên ngân ngọc!
Lôi Thập Nhất khinh miệt trong lòng, trên mặt lại biểu hiện vẻ hào sảng, nụ cười hào phóng.
Ba món đồ bỏ đi bán được một viên ngân ngọc, xem như giá trên trời rồi, rõ ràng lão tưởng đã gài bẫy được Ninh Phàm.
Hơn nữa Lôi Thập Nhất chắc chắc, Ninh Phàm chính là tay mơ chưa từng quen mặt, gài bẫy rất dễ dàng.
- Tam lôi một ngọc?
Ninh Phàm cảm thấy hơi kinh ngạc.
Trảm sát một hóa thần tử linh, có thể có được một đạo nguyên lôi, một viên lôi ngọc dựa theo lẽ thường mà nói, nguyên lôi phải đồng giá cùng lôi ngọc mới đúng.
Nhưng Lôi Thập Nhất chào giá ba đạo nguyên lôi mới bán một khối ngân ngọc, hơi có chút tiện nghi quá mức rồi
Điều này không khỏi khiến cho Ninh Phàm miên man bất định, nhìn lão giả, cảm thấy trong mắt Lôi Thập Nhất, nguyên lôi không trân quý bằng ngân ngọc.
Nhìn lại biểu hiện của Lôi Thập Nhất, mặc dù ẩn tàng cực sâu, lại có một chút khinh miệt, dường như đang cười nhạo Ninh Phàm mua thứ đồ bỏ đi.
Ninh Phàm đoán trong lòng, chẳng lẽ trong giới tử linh, nguyên lôi không có công dụng gì quá lớn, cực kỳ rẻ?
- Mười đạo nguyên lôi, một viên ngân ngọc.
Ninh Phàm thử trả giá.
- Cái gì! Mười lôi một ngọc? Tiểu hữu a, ba đạo nguyên lôi bán một viên ngân ngọc, đã rất rẻ rồi, là lỗ vốn bán phá giá a! Sao ngươi còn nhẫn tâm trả giá với lão phu như vậy?
Lôi Thập Nhất ngẩn người ra, không ngờ tới Ninh Phàm còn có thể trả giá.
- đạo nguyên lôi, một viên ngân ngọc.
Ninh Phàm giảm giá tiền xuống một lần nữa.
- Chờ một chút! lôi một ngọc, lão phu lỗ vốn thật đó! Đây quả thực là lấy mạng của lão phu, không được! Giá này, lão phu không thể chấp nhận!
- đạo nguyên lôi, một viên ngân ngọc.
Ninh Phàm càng lúc...càng xác định, nguyên lôi đối tử linh mà nói, không đáng giá chút nào!
- Chờ một chút! Tiểu hữu a, chúng ta thương lượng một chút, nếu không, thì như lúc nãy, mười đạo nguyên lôi, một viên ngân ngọc. . . Như thế nào!
Ánh mắt của Lôi Thập Nhất cuống lên, Ninh Phàm ép giá quá mạnh, giá tiền càng ngày càng thấp.
- Bốn mươi. . .
- Chờ một chút! lôi một ngọc, thành giao!
Lôi Thập Nhất rốt cục giải quyết dứt khoát, coi như lão sợ Ninh Phàm.
Tiếp tục trả giá nữa, sợ là cuối cùng một trăm đạo nguyên lôi cũng không bán được một khối ngân ngọc.
Lôi Thập Nhất nhìn Ninh Phàm nhìn thật sâu, lão đã nhìn thấu, Ninh Phàm không ngốc, không dễ dàng gài bẫy.
Nhưng lão càng không hiểu, một tử linh có chỉ số thông minh bình thường, tại sao lại nguyện ý dùng lôi ngọc vô cùng trân quý đi mua một đống đồ bỏ đi?
- Được rồi, tưởng những thứ ấy làm cái gì. . .
Lôi Thập Nhất lắc đầu, dù sao đối với lão mà nói, nguyên lôi chỉ là bánh, chỉ cần có thể bán cho Ninh Phàm, lời ít tiền, lão muốn biết Ninh Phàm có được ích lợi gì.
- Lão phu có tất cả đạo nguyên lôi, cảm ơn đã mua, bốn mươi ngân ngọc!
Lôi Thập Nhất đưa cho Ninh Phàm một trữ vật đại, xoa tay cười nói.
- Lần sau nếu tiếp tục có nguyên lôi, bán toàn bộ cho ta.
Ninh Phàm giao bốn mươi ngân ngọc, nhoẻn miệng cười hài lòng.
- Yên tâm! Lão phu quay trở về tầng mười một một lần nữa, mua sắm nguyên lôi nhiều hơn, bán toàn bộ cho ngươi! Đây là 'Lôi âm ngọc' của lão phu, nếu gom đủ nguyên lôi, chắc chắn lão phu sẽ liên lạc lại với ngươi.
Lão giả vỗ ngực, nói chắc chắn.
Với mối man của Lôi Thập Nhất, thu mua chút ít nguyên lôi từ tầng mười một, tuyệt đối không khó.
Hơn nữa giá thu mua, tuyệt đối thấp so với một ngọc trăm lôi. Đồ bỏ đi mà, sợ là có thể gom được mỗi chỗ một ít.
Có thể đem loại nguyên lôi đồ bỏ kia, bán cho Ninh Phàm, còn bán được với giá cao một ngọc lôi, Lôi Thập Nhất hết sức hài lòng.
Lão quyết định, kiếm chút ít đồ bỏ khác nữa, nói không chừng Ninh Phàm còn muốn mua nhiều đồ bỏ đi hơn.
Tâm tình của Lôi Thập Nhất, cũng là tâm tình của Ninh Phàm.
Đối với Lôi Thập Nhất mà nói, nguyên lôi là đồ bỏ đi. Đối với Ninh Phàm mà nói, lôi ngọc là đồ vô dụng bỏ đi.
Vô luận là ngân phẩm lôi ngọc, hay là kim phẩm lôi ngọc, Ninh Phàm không có cách nào thôn phệ giống như tử linh.
Dùng bốn mươi mai thứ đồ bỏ đi, đổi lấy đạo nguyên lôi, Ninh Phàm tuyệt đối kiếm lời to.
đạo nguyên lôi, nếu như luyện hóa, đột phá lôi giáp cấp bốn dễ dàng, thậm chí có cơ hội từ giáp bạc tấn thăng thành. . . Kim giáp!
Nếu bảo tự bản thân Ninh Phàm sưu tập đạo nguyên lôi, hắn cần một mình giết chết vị hóa thần.
Không nói đến nguy hiểm, khó khăn, chỉ nói sát lục hóa thần, cần thời gian dài đến mức nào. Hắn làm gì có thời gian như vậy?
"Lôi Thập Nhất sao. . . Tên gian thương này, đối với ta cũng có chút công dụng. Có lão ở đây, ngược lại ta hoàn toàn không cần khổ tâm tìm nguyên lôi”
Ninh Phàm tự nói trong lòng.
Ánh mắt liếc qua các món hàng của Lôi Thập Nhất, bỗng nhiên lóe lên lần nữa.
Trong đống tạp hoá đó, hắn nhìn thấy một đoàn hàn khí màu xanh thẳm.
Đó một đoàn hàn khí, bị Lôi Thập Nhất bỏ ở một góc như đồ bỏ đi, dường như không thèm nhìn tới vật này.
Nhưng vật này đối với Ninh Phàm mà nói. . . Cũng không phải là đồ bỏ!
"Thiên Sương Hàn Khí!"
Trong lòng Ninh Phàm hơi kinh, không ngờ rằng lại gặp được một loại Thiên Sương Hàn Khí ở chỗ này, nếu gặp được, dĩ nhiên là muốn mua.
Nhưng sắc mặt của hắn không biểu lộ gì, dường như khinh thường vậy, thuận tay chỉ vào Thiên Sương Hàn Khí, miệng hỏi:
- Đây là vật gì? Bán thế nào?
- Vật nào? Tiểu hữu hỏi thứ này a? Đây là một loại ngũ phẩm hàn khí, cụ thể thế nào, lão phu cũng không biết. Tiểu hữu biết đó. Hàn khí thuộc thủy hành, mà chúng ta đều là tử linh, sinh ra ở Lôi tháp, thân thuộc về Lôi Hành. Đối với đẳng cấp của ta, không dùng được pháp bảo thuộc hành thủy. . . Tiểu hữu muốn mua?
Ánh mắt Lôi Thập Nhất sáng ngời, quả nhiên a, phán đoán của lão quả là đúng.
Ninh Phàm là quái nhân, tuy nhiên không dễ dàng gài bẫy, nhưng chuyên mua các loại đồ bỏ đi.
Ngũ phẩm hàn khí, đối với tử linh có tác dụng cái rắm gì? Ngốc tử mới có thể dùng lôi ngọc đổi hàn khí.
Nhưng mà, nếu Ninh Phàm muốn làm kẻ ngu, Lôi Thập Nhất hoàn toàn không có ý kiến.
Nếu nhìn thấu Ninh Phàm muốn hàn khí này, như vậy cho dù vật này không đáng giá, Lôi Thập Nhất cũng phải khoác lác ba hoa thiên địa về nó.
- Ha ha, tiểu hữu thật là tinh mắt. Hàn khí này mặc dù đối với đẳng cấp tử linh ta vô dụng, nhưng cũng có thể luyện vào pháp bảo, hơi đề thăng uy lực của pháp bảo. Nhưng mà. . . Vật này là di vật của ái thê lão phu, thường làm đồ nhìn để nhớ tình nàng. Lão phu không muốn rời bỏ nó, nhưng nể tình tiểu hữu thực muốn vật này, cho nên lão phu cũng miễn cưỡng bỏ đi thứ yêu thích vậy . . Giá hữu tình, khối ngân ngọc!
- Năm khối ngân ngọc.
Ninh Phàm điềm đạm nói như không thấy Lôi Thập Nhất đang thao thao bất tuyệt.
- Tiểu hữu, hàn khí này bán năm khối ngân ngọc, thật có chút thấp rồi. . .
- Ba khối ngân ngọc!
Ninh Phàm bắt đầu xuống giá.
- Được! Ba khối ngân ngọc, thành giao!
Lão giả lần này thông minh rồi, tiếp tục cãi nữa, đừng mơ tưởng bán hàn khí này được một khối ngân ngọc.
Dù sao cũng là đồ bỏ, có thể bán ba khối ngân ngọc, đã đáng giá rồi.
Vì sao không bán? Lôi Thập Nhất sao có thể không bán?
Lão càng quyết định, ngày sau nhất định phải thu mua vô số đồ bỏ đi, bán toàn bộ cho đại vương Ninh Phàm rách nát này!
Ninh Phàm trả tiền, thu hồi Thiên Sương Hàn Khí, bị Lôi Thập Nhất xem thường, cũng không thoải mái.
Nhưng mà nhìn Lôi Thập Nhất bán cho hắn không ít thứ tốt, hắn cũng không tính toán với lão làm gì.
Bốn mươi ngân ngọc, đổi nguyên lôi, hắn lời lớn rồi.
Ba khối ngân ngọc, đổi một loại Thiên Sương Hàn Khí. Nếu ngoại giới tu sĩ hiểu biết nơi này có chuyện hay, nhất định sẽ không để ý hết thảy chạy đến đổi lấy hàn khí.
Ngoại trừ Lôi Thập Nhất là tử linh tu sĩ sinh hoạt trong Hắc Lôi tháp, người nào sẽ đem Thiên Sương Hàn Khí coi thành đồ bỏ đi?
- Hắc hắc! Lão phu đi đây! Đợi lão phu tìm được hàng hóa tốt, trở lại tìm tiểu hữu buôn bán.
Lôi Thập Nhất nhoẻn miệng cười bỉ ổi, độn đi.
Ninh Phàm không để ý tới người này, chỉ nhìn một đoàn hàn khí xanh thẳm trong bàn tay, biện nhận tử tế.
- Thiên Sương Hàn Khí, xếp hàng thứ hai. . . Trường Tình lệ? Một lệ tình dài, một lệ đoạn tình. Nghe nói nếu luyện hóa hàn khí này, đạo tâm của tu sĩ có thể kiên cố, như ý niệm kéo dài cuộc tình của thiếu nữ, không chịu bất kỳ ngoại vật nào loạn tâm.
- Chỉ bằng thần hiệu củng cố đạo tâm, vật này nếu ở tại Vô Tận hải, ít nhất có thể bán. . . triệu tiên ngọc!
- Buồn cười Lôi Thập Nhất xem ra là kẻ không biết nhìn hàng. . . Lấy gùi bỏ ngọc, nói chính là người này.