Lúc buổi đọc kịch bản kết thúc cũng hơn mười hai giờ đêm.
Chín tiếng rưỡi đồng hồ, tiêu hao thể lực tới mức suýt nữa là không trụ nổi. Cuối cùng, lúc bước đi, trên mặt mọi người đều mệt mỏi, đạo diễn, biên kịch, còn có vài vị diễn viên hút thuốc, gạc tàn thuốc trước mặt đều đầy nghẹt đầu lọc. Nhân viên công tác cuối cùng chuyển đến một cái quạt điện thổi vù vù, nếu không không khí trong phòng hội nghị thật sự không cách nào hít thở được.
Mọi người giải tán, tự về phòng của mình nghỉ ngơi.
Phí Khả sau khi về phòng tắm rửa xong, tâm trạng còn chút kích động, không ngủ được.
Đây là lần đầu tiên cậu tham gia quay phim điện ảnh, cũng là là đầu tiên gặp được đoàn phim nghiêm túc như vậy.
Cậu đã quay hai bộ phim truyền hình, nhưng không thể không nói là đoàn phim của Lâm Nguyên Sinh rất khác biệt. Mỗi người trong đoàn đều vô cùng nghiêm túc, buổi họp đọc kịch bản tối này, làm cậu có cảm giác giống như là lúc lên giảng đường. Mỗi người đều rất nghiêm túc, đề xuất vấn đề, nghiên cứu vấn đề, biến cuốn kịch bản trong tay mình thành sách giáo khoa, bọn họ đang cố gắng, cùng nhau sáng tạo ra một tác phẩm nghệ thuật.
Đây là lần đầu tiên cậu gặp được một Lục Hình Văn đang làm việc.
Phí Khả ngủ không được, cả người nóng bừng, cậu bò dậy, muốn ra phòng khách lấy một bình nước uống.
Cậu vừa mở cửa phòng, hô hấp liền ngưng đọng lại.
Lục Hình Văn đang ngồi trên sô pha xem kịch bản, ánh đèn rọi vào người cái áo ngủ màu vàng kim bằng tơ tằm của anh, cả người giống như là đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Cả phòng khách đều tốt đen, chỉ có xung quanh anh là phát ra ánh sáng.
Lục Hình Văn nghe tiếng động ngẩng đầu, nhìn thấy Phí Khả tới, hỏi: “Ngủ không được?”
Phí Khả bước tới bên tủ lạnh, mở cửa lấy bình nước: “Uhm, ra ngoài uống nước.”
Lục Hình Văn ngồi trên sô pha bất động, đưa một tay, vẫy vẫy gọi cậu đến. Tóc mái của anh rơi xuống vài sợi, có chút rối, nhưng lại không làm tổn hại đến khí thế của anh chút nào.
Phí Khả bước tới, lo lắng bối rối giống như là đi diện kiến quốc vương. Lục Hình Văn vỗ vỗ sô pha, cậu mới cẩn thận mà ngồi xuống.
Lục Hình Văn đột nhiên hỏi: “Tại sao em ở trước mặt anh đều là bộ dáng khẩn trương như vậy?”
Vì ngài là đại minh tinh a!
Phí Khả muốn nói như vậy, nhưng không dám.
Cho dù cậu đã nhìn thấy một mặt khác của Lục Hình Văn đằng sau bức màn, cho dù cậu và Lục Hình Văn đã sống chung dưới một mái nhà bao nhiêu lâu, Lục Hình Văn trong lòng cậu trước sau đều là vị đại minh tinh mà cậu đã gặp lần đầu tiên, ưu nhã, nho nhã hữu lễ, chu đáo.
Giống như một thiên sứ, so với người bình thường bọn họ không giống nhau.
Lục Hình Văn lật lật kịch bản: “Hôm nay thảo luận kịch bản với mọi người, đột nhiên có vài ý tưởng mới, muốn xem kịch bản một chút.”
“Vậy sao…..” Phí Khả nửa ngày chỉ có thể phát ra hai từ như vậy.
“Đây là thú vui diễn xuất.” Lục Hình Văn nói, “Nhân vật là do tác giả và biên kịch sáng tạo ra, nhưng làm sao đem những dòng văn này chuyển hóa thành một con người sinh động, là công việc của một diễn viên, rất có ý nghĩa, khá là có ý nghĩa.”
“…………Vậy sao?” Phí Khả vẫn chỉ có hai từ này.
Cậu muốn nói chuyện với Lục Hình Văn nhiều một chút, nhưng lại không biết tiếp lời Lục Hình Văn như thế nào. Cậu không phải là một diễn viên giỏi, cũng không có tế bào nghệ thuật, điều có thể làm chỉ là cảm thán và khen ngợi.
Lục Hình Văn quay đầu nhìn cậu, giống như hứng thú đối với hai từ của cậu, hỏi: “Lúc sáng tạo ra Không Bình Dịch, em không có cảm giác thành tựu sao?”
Phí Khả thành thật trả lời: “Không Bình Dịch, …. Vốn không phải là một người chỉ được miêu tả bằng từ ngữ. Y là người trong game, y có hình tượng, có tạo hình D, còn có phối âm.”
Lục Hình Văn: “……..”
Phí Khả cảm thấy bản thân lại làm cho cuộc đối thoại này chết ngắc rồi.
Nhưng giây tiếp theo thì Lục Hình Văn mỉm cười, trong mắt ngập tràn tiếu ý: “Vậy Tiểu Hòa thì sao? Em có thể trải nghiệm một chút việc sáng tạo ra nhân vật Tiểu Hòa.”
Phí Khả nhớ đến lúc Lục Hình Văn họp đọc kịch bản, nhớ tới Lục Hình Văn từ năm ngoái đã bắt đầu chuẩn bị bộ phim này, không chỉ là đọc nguyên tác, còn đọc những cuốn sách liên quan đến nhân vật, hiểu rõ toàn bộ nhân vật này.
“Em… Em không phải là diễn viên xuất sắc như ngài, em có thể là không có thiên phú sáng tạo gì cả, năng lực tiếp thu cũng -------“
Lục Hình Văn giơ một ngón tay lên, đặt lên môi Phí Khả.
Phí Khả kinh ngạc ngậm chặt miệng.
Lục Hình Văn nói: “Đầu tiên, tới thời điểm hiện tại, em đã làm rất tốt, cần phải tự tin với bản thân. Tiếp theo, không cần biết em có thiên phú diễn xuất thế nào, thái độ đối với công việc của em đã vượt qua rất nhiều nghệ sĩ rồi, anh tin là em so với phần lớn những người khác đều làm tốt hơn. Cuối cùng, anh sẽ cố gắng cho em nhiều cơ hội để diễn xuất, nhưng mà, không cần biết cơ hội này tốt ra sao, em thích hay không thích mới là quan trọng nhất.”
Phí Khả vội vàng giải thích: “Em, em không phải là không thích, em rất cảm ơn ngài giúp em tranh thủ cơ hội này, em----“
“Bạn học ở đại học của anh, có nhiều người cuối cùng không đi theo con đường diễn viên, mà đi làm những việc không liên quan. Có người mở nhà hàng lẩu, có người mở công ty, anh thấy bọn họ làm đều rất tốt.” Lục Hình Văn buông kịch bản, “Đời người có rất nhiều khả năng, không phải cứ nói là em đã tiến vào giới giải trí, thì em luôn phải làm việc này, cũng không phải nói vì em đã giao dịch với anh, em phải nghe theo ý kiến của ê kíp anh làm bất kỳ cái gì.”
Lục Hình Văn nghiêng người, mặt đối mặt mà nhìn Phí Khả: “Anh đương nhiên hy vọng em rồi sẽ thích diễn xuất, bất quá đời người có rất nhiều khả năng, chỉ cần em thích là được.”
Phí Khả cảm thấy, Lục Hình Văn quá tốt rồi, cậu chỉ là một tiểu nhân vật, nhưng Lục Hình Văn luôn quan tâm cậu. Trước giờ chưa từng có ai quan tâm đến cuộc sống của cậu như thế này, nghề nghiệp, sở thích, mọi người giống như cứ cho là, cậu chắc chắn đã biết bản thân mình muốn làm cái gì thích cái gì.
Nhưng mà ------
“Em chỉ là một người tầm thường, không có thứ gì yêu thích….” Phí Khả nói càng lúc càng nhỏ, ngay cả đầu cũng cúi xuống.
Lục Hình Văn bật cười, đưa hai ngón tay nắm lấy cằm cậu, nhẹ nhàng dùng lực, bắt cậu ngẩng đầu lên, sau đó nói: “Bạn nhỏ, anh đã sớm muốn hỏi em, rốt cuộc là nguyên nhân vì sao, em lại thiếu tự tin như vậy?”
Gương mặt của Lục Hình Văn ngay ở trước mắt, Phí Khả không hiểu Lục Hình Văn vì lý do gì mà hỏi câu này, chẳng lẽ không phải quá rõ ràng rồi sao?
Chỉ có người có gương mặt như Lục Hình Văn, người như Lục Hình Văn, mới có thể xưng là nổi bật xuất chúng.
“Trên thế giới này % người có thể dùng chữ “tầm thường” để hình dung, em tuyệt đối không thuộc về % này.” Lục Hình Văn khẳng định, “Mặt đẹp như vầy, thì đã đặc biệt hơn % đó rồi, còn biết đọc sách, là sinh viên giỏi của đại học Đông Minh. Em nói mình học toán không có thiên phú gì, vậy bạn học của em chắc là sẽ tức chết, không phải là em tranh được danh ngạch bảo nghiên sao? Mặc dù là ở đại học Đông Minh, em cũng đã giỏi hơn so với nhiều người, em sao lại không thấy điểm này vậy?”
“Tham gia vào giới giải trí hai năm, em đã nổi tiếng hơn % người, có thể ca hát có thể đóng phim, làm việc nghiêm túc, chưa từng qua loa. Em có tác phẩm, fan cũng nhớ nhân vật của em. Tất cả những thứ này, còn chưa đủ tính là giỏi giang sao?”
Phí Khả ngây người, sau đó giải thích: “Không phải đâu, bảo nghiên ở trường, trong khoa của em không có gì đặc biệt cả. Người xuất sắc thật sự ở khoa của em, đều được mời đến học ở các trường nổi tiếng trên thế giới, có người, còn đang học mà đã làm ra mấy bài luận văn------“
“Vậy bọn họ có đẹp như em không?” Lục Hình Văn ngắt lời cậu.
Phí Khả bị câu hỏi không liên quan chút nào này làm cho phát ngốc, cũng không biết trả lời thế nào.
Lục Hình Văn buông cằm cậu ra, xoa nhẹ chỗ bị đỏ lên: “Lớn lên đẹp như em thì không học toán giỏi như em, học toán giỏi hơn em thì không có đẹp như em. Em là người đặc biệt nhất của trường Đông Minh, có biết chưa? Bạn nhỏ.”
Đặc, đặc biệt nhất?
Phí Khả đỏ mặt, cậu muốn nói logic của Lục Hình Văn có vấn đề, nhưng lại lắp bắp nói không nên lời.
“Mà anh dám đảm bảo, trong giới văn nghệ này em là người giỏi toán nhất. Như vậy có vui hơn một chút không?”
“Không thể so sánh như vậy, nghệ sĩ sao có thể so thành tích toán học được, đương nhiên là phải so diễn xuất……” Phí Khả nhỏ giọng nói.
(mọi người có thấy thằng nhỏ rõ ràng đang làm nũng không, anh khen thì nhận đi, vòng vo quanh co cứ muốn anh khen thêm hay sao ấy, kiểu như, em có đẹp không, ừ em đẹp, thiệt không, thiệt, em thấy em không có đẹp, em đẹp nhất thế giới….)
Lục Hình Văn có lẽ là thấy khát quá, cầm cái bình nước Phí Khả đã uống qua rồi để trên bàn, không hề để ý mà uống nửa chai, sau đó nói: “Cho dù là so diễn xuất, kỹ thuật diễn của em cũng vượt qua hơn phân nửa nghệ sĩ rồi. Em biết có bao nhiêu người muốn đóng phim điện ảnh của Lâm Nguyên Sinh không? Em có biết nhân vật Tiểu Hòa nào có bao nhiêu người casting không? Cơ hồ đều là diễn viên xuất thân chính quy từ hệ diễn xuất của học viện chuyên môn, nhưng bọn hỏ đều không có được vai diễn Tiểu Hòa này.”
Toàn lực chú ý của Phí Khả đều đặt tại chai nước trong tay Lục Hình Văn, cậu nhìn Lục Hình Văn uống nước của cậu, không kịp ngăn lại.
Nước còn sót lại, anh cũng uống sao?
Phí Khả cảm thấy bản thân mình thật kỳ quái, Lục Hình Văn đang nói chuyện với cậu, nhưng lực chú ý của cậu càng lúc càng mất tập trung, đầu óc giống như là đang phát nhiệt, chỉ nghĩ tới chuyện uống nước, còn nghĩ tới lúc ở Budapest, bọn họ đã cùng nhau ăn chung một cây kem hoa hồng.
“Bạn nhỏ, đối với những thành tựu mà bản thân mình nỗ lực đạt được, em cần phải học cách tự hào về mình đi.” Lục Hình Văn nựng nựng mặt Phí Khả, nói ra hết suy nghĩ của mình, “Em có biết em là người thế nào không? Em là người thi toán được điểm, lại muốn so sánh với người được điểm, nhưng em lại không nhìn thấy điểm ngữ văn của anh ta chỉ có , so với em thấp hơn nhiều.”
“Em…..” Phí Khả muốn biện giải cho mình, Lục Hình Văn không cho cậu cơ hội, trực tiếp hỏi cậu: “Em cảm thấy, là em ưu tú, hay là anh ưu tú?”
Phí Khả nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp trả lời: “Dĩ nhiên là ngài.”
Lục Hình Văn biết Phí Khả sẽ nói như vậy, nhưng không ngờ rằng Phí Khả trả lời nhanh như vậy, giống như một bé ngoan vội vã trả lời trước sợ bị người ta tranh mất.
Lục Hình Văn không kềm chế được ý cười, cũng không kềm chế được muốn chọc ghẹo Phí Khả, anh cúi đầu sát vào mặt Phí Khả, cơ hồ như sắp chạm vào môi Phí Khả mà nói chuyện, Phí Khả khẩn trương đến mức toàn thân cứng ngắc.
“Vậy em có biết không? Lúc anh học cao trung, thường thi rớt môn toán. Sau khi lên đại học, khối xã hội không cần học toán cao cấp, thật sự làm anh thở phào nhẹ nhõm.”
Không biết là vì động tác ám muội của Lục Hình Văn, hay là vì lịch sử đen tối thi rớt toán của Lục Hình Văn hồi cao trung làm cho Phí Khả phát ngốc, không nói nên lời.
Cuối cùng Lục Hình Văn vỗ vỗ vào tay cậu, nói: “Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai làm nghi thức bấm máy, ngày mốt chính thức quay rồi. Ngủ đủ giấc thì mới bảo đảm được trạng thái tốt, nhanh ngủ thôi.”
Lục Hình Văn lần đầu tiên hy vọng công cuộc quay phim này kết thúc nhanh nhanh một chút.
Hai tháng, thời gian quay của Phí Khả là hai tháng.
Anh cơ hồ là đợi không nổi hai tháng nữa.
Anh chưa từng gặp qua người nào hợp ý mình như vậy, từ đầu tới chân, mỗi một ánh mắt, mỗi một biểu cảm, đều hợp ý anh đến mức không chịu nổi.
Mỗi câu anh nói, Phí Khả đều hết sức chuyên chú mà lắng nghe, giống như đang nghiêm túc nghe giảng toán học.
Anh nói cái gì, Phí Khả liền làm cái đó, cẩn thận tỉ mỉ, trước giờ chưa từng có chút hoài nghi nào. Rõ ràng là một sinh viên giỏi ở trường điểm, IQ siêu việt, lại chưa từng nghĩ rằng trong cái mối quan hệ giao dịch của hai người này, cậu không nên tin tưởng mà giao phó toàn bộ như vậy.
Lục Hình Văn cảm thấy dục vọng trong lòng mình đều bị Phí Khả khơi ra, anh muốn ngay bây giờ, ngay thời khắc này, Phí Khả nằm trong lòng anh, gọi anh là chủ nhân, trong mắt chỉ có anh, toàn thân toàn tâm toàn ý, toàn bộ giao phó hết cho anh.
Làm bạn nhỏ của anh, làm bé ngoan của anh.