Hư Ảo Một Cuộc Tình

chương 18

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mảnh giấy xé nát đi rồi, có sắp xếp thế nào cũng không hoàn chỉnh, giống như quả tim đã rách, vá víu thế nào cũng không liền.

Mọi người trong nhà từ Kha lão phu nhân, bà mẹ chồng, mẹ ruột rồi cả Vạn Lý cũng đều ngăn cản. Khuyên bảo Lạc Mai chớ nên quấy rầy Khởi Hiên nữa. Người chết đi rồi, cần sớm đầu thai. Khởi Hiên đi không được vì Lạc Mai cứ bịn rịn, cản trở. Làm mất thời gian của Hiên quá nhiều. Nếu thật sự Lạc Mai yêu chồng, thì hãy để chàng ra đi thoải mái, bà Ánh Tuyết nói:

- Người đã chết rồi thì làm sao mà sống lại được. Không lẽ con nhẫn tâm để hồn của Khởi Hiên lang thang mãi trên cõi đời này làm con ma cô đơn ư?

Rồi người này một tiếng, người kia một tiếng, khuyên can. Riêng lão Kha thì sau cái bữa đó đã xin từ việc, bỏ về quê cũ.

- Ông ấy nhắc lại là... Khởi Hiên đã tới lúc đầu thai kiếp khác. Khuyên Lạc Mai đừng tìm cách liên lạc, quấy rầy, đừng để hồn ma bịn rịn mà khó siêu thoát.

Dương trần, âm thế, hai cõi khác nhau! Chuyện đó Lạc Mai biết từ lâu rồi. Nhưng mà sao vẫn không tránh khỏi buồn? Có lẽ chỉ vì Lạc Mai là một đứa con gái tầm thường cô đơn. Cần có một chút tình cảm để bám víu. Lạc Mai lại muốn trung thành với tình yêu đầu đời. Vì vậy, Lạc Mai mới làm lễ thành hôn với chiếc bài vị vô tri. Nhưng bây giờ thì cái để bám víu kia cũng không còn. Từ đây Lạc Mai phải cách biệt hẳn người chồng quá cố.

Những ngày trước đó không vui. Nhưng mà Lạc Mai còn hy vọng. Lạc Mai nghĩ là hồn của Khởi Hiên bao giờ cũng có mặt cạnh nàng. Chẳng đúng sao? Bằng chứng là bài thơ tiếp nối bài thơ kia? Hy vọng mới chớm nở, lão Kha lại xé nát. Và không biết có phải vì vậy mà Khởi Hiên giận? Nên những ngày kế tiếp, dù Lạc Mai có chuyên tâm chờ đợi, mỏi mòn? Khấn cầu đủ thứ lại chẳng có chuyện gì xảy ra. Chẳng có lấy một tiếng động đáng ngờ... Phải chăng... Phải chăng mọi người nói đúng? Chàng đã thật sự ra đi? Hóa kiếp? Hay chẳng qua vì âm dương cách biệt? Chuyện vợ chồng không thể xảy ra? Nếu vậy thì tại sao Lạc Mai lại không tính? Sao không xuống đấy, để kết hợp với chàng? Có phải mọi thứ vuông tròn không?

Lạc Nguyệt Hiên bây giờ là ngôi lầu hoang vắng. Lão Kha không còn, thì nhà cũng bỏ hoang.

Ngày trước, tuy cũng là một nơi bỏ phế, nhưng dù gì cũng còn lão Kha. Và giữa bóng tối âm u. Lão Kha đã cầm đèn rọi sáng cho nàng. Nhưng còn bây giờ? Lão Kha không còn. Ánh sáng cũng đã tắt. Mọi thứ hoàn toàn lại như cũ. Bóng tối và cô đơn. Có điều bây giờ Lạc Mai lại không còn chịu được cái cô đơn và bóng tối nữa.

Làm thế nào để lấp đầy khoảng trống? Làm thế nào để nối lại nhịp cầu với Khởi Hiên? Cả ngày Lạc Mai lang thang trong Hàn Tùng Viên. Lạc Mai đơn lẻ, tránh xa đám đông ồn ào, bầu trời vắng lặng là thế giới của nàng. Lạc Mai cô đơn và đi xa hơn. Trở về cái sườn đồi dốc phía sau chùa Tứ An thôn để nhớ chàng, chiêu hồn chàng. Nhưng rồi chẳng kết quả gì cả. Sự chờ đợi vô vọng làm Lạc Mai gầy hẳn, Lạc Mai gần như sống bên bờ vực của điên loạn bi thương. Vì mọi thứ đã vô nghĩa với nàng.

Không lẽ ngày tháng cứ kéo dài thế này. Rồi cũng phải kết thúc chứ? Chuyện đó thì không biết.

Chỉ có bà Ánh Tuyết, mỗi lần nhìn con. Cái dáng dấp thất thần héo hon của Lạc Mai làm bà đau khổ vô cùng. Nhưng biết làm sao bây giờ? Bất lực.

Rồi một bữa, bà đang ngồi trong nhà thì thấy Hùng Đạt đưa Lạc Mai vào. Lạc Mai đã bỏ nhà đi từ sáng sớm và Hùng Đạt đã tìm thấy Lạc Mai ở sườn núi phía sau Phổ Ninh Tự.

Nhìn cái dáng mất hồn của con gái. Bà Ánh Tuyết quá đau lòng.

- Tội cho con ta! Tại sao lại tự dày vò mình đến thế này chứ?

Và bà ôm chầm con, òa lên khóc.

- Khổ quá! Nếu biết thế này, thì mẹ đã đâu để cho con làm lễ cưới với bài vị Khởi Hiên? Bây giờ con đã vì thương nhớ mà nên bịnh... Thời gian bất lực với bệnh này... Nhưng mà không lẽ biết là vô vọng mà con vẫn giữ ý định cũ? Con ở vậy với một người chồng vô hình, trong chẳng thấy, sờ chẳng được hoài ư? Tại sao không nghĩ lại? Con vẫn còn đủ điều kiện để có một người chồng bình thường khác cơ mà?

Lạc Mai nhìn mẹ với ánh mắt thất thần hỏi:

- Một người chồng bình thường khác? Mẹ nói vậy là sao?

- Chuyện đến nước này, thì mẹ phải nói. Lúc trước mẹ đồng ý cho con tổ chức lễ cưới với chiếc bài vị chồng con, chẳng qua chỉ là để an ủi con trong lúc quá xúc động. Chứ ai muốn làm cái chuyện quái gở như vậy? Và mọi người đều nghĩ là rồi với thời gian. Mọi chuyện nguội dần và đi vào quên lãng. Lúc đó nỗi nhớ thương phôi pha. Con sẽ nghĩ lại. Rồi con sẽ lập gia đình khác. Con hiểu ý mẹ nói chú?

Lạc Mai chợt hiểu. Và không biết nghĩ sao. Lạc Mai chạy về phòng mình, úp mặt lên giường khóc.

- Con thật không ngờ... Cuộc hôn nhân mà con quý trọng như thánh thần, lại bị mọi người đánh giá như một vở kịch. Người ta không hiểu con thì thôi, đến mẹ, mẹ cũng vậy. Con cũng nào phải hạng người đua đòi dị hợm. Lễ cưới với hồn ma của Khởi Hiên nào phải là một xúc động nhất thời, cũng chẳng phải để tỏ ra mình là người trung kiên tiết liệt. Mà bởi vì tình cảm con đã trao trọn cho chàng. Không lấy Khởi Hiên con sẽ không lấy ai khác. Chính vì vậy, mà con mới đòi được làm đám cưới với bài vị của Khởi Hiên... Tóm lại, kiếp này con chỉ có thể lấy Khởi Hiên chớ không lấy ai nữa. Dù Khởi Hiên chỉ là hồn ma! con đã thề và cương quyết giữ vững lời thề!

Bà Ánh Tuyết nhìn con lắc đầu. Bà biết khó lòng mà lay chuyển được, nên buồn bã căn dặn Tiểu Bội trông chừng Lạc Mai cẩn thận, đừng để Lạc Mai tự ý đi đâu. Rồi bỏ ra ngoài.

Với ông Sĩ Bằng và bà Diên Phương, tuy có lo lắng cho Lạc Mai, nhưng họ quan tâm Khởi Hiên hơn. Chuyện đó quá dễ hiểu. Khởi Hiên muốn tránh xa Hàn Tùng Viên. Nhưng Khởi Hiên đi đâu? Với thương tật mà Khởi Hiên mang trong người hiện nay. Để Khởi Hiên đi xa, hai vợ chồng ông chẳng yên tâm. Vì vậy tạm thời để Khởi Hiên tạm trú ở nhà Vạn Lý. Dù gì, ở đây có Vạn Lý trông chừng. Vạn Lý vừa là thầy thuốc vừa là bạn ông bà yên tâm hơn.

Ngày ngày Tử Yên như con thoi được cử sang đấy rồi quay về báo cáo. Tử Yên lúc nào cũng nói Khởi Hiên rất khỏe, rất bình thường. Nhưng ở cương vị làm cha làm mẹ. Ông bà làm sao yên tâm bằng mỗi ngày nhìn thấy mặt con?

Kha lão phu nhân thì con lo xa hơn. Một hôm, bà gọi Tử Yên đến cạnh. Vạch trên nền gạch, cái tính toán từ lâu trong lòng.

- Tử Yên này, bà nói con nghe. Bà thấy gia đình họ Kha này, chẳng có một chút phần nào để thông gia với nhà họ Viên cả. Lạc Mai không làm dâu nhà này. Sớm muộn gì rồi nó cũng sẽ đi khỏi đây. Điều đó không là ta giận, trái lại còn mừng cho nó. Chỉ tội là tội cho thằng cháu nội của ta. Khi Lạc Mai đi rồi, nó sẽ sống làm sao đây? Lúc nào ta cũng muốn mọi sự an lành đến với nó. Nhưng với số tuổi chồng chất này. Ta như ngọn đèn trước gió. Không biết sẽ tắt đi lúc nào...

Tử Yên nghe nói đã thấy bất an.

- Lão phu nhân! Phu nhân đang khỏe mạnh. Nói điều đó làm gì?

- Sao vậy? Có gì không phải? Ta sống đến từng tuổi này chết sống nào có nghĩa lý gì?

Rồi lão phu nhân chăm chú nhìn Tử Yên, thăm dò.

- Điều mà ta sợ nhất bây giờ là... Chết mà không an, cứ phải lo lắng: Ta chỉ sợ như vậy?

Ánh mắt lão phu nhân làm Tử Yên lo lắng. Tử Yên nói.

- Con hiểu rồi, bà định dặn dò con điều gì chứ gì? Vậy thì bà cứ an tâm. Con sẽ không đi lấy chồng. Ở vậy để hầu Nhị thiếu gia!

- Con ngoan lắm! Con là đứa rất tốt!

Bà lão chợt cầm tay Tử Yên bóp nhẹ, rồi nói với cả tấm lòng.

- Nhưng ta không có ý xử ép con như vậy. Con là đứa con gái tốt. Từ cái hôm Khởi Hiên chẳng may bị tai nạn cho đến nay. Con đã làm hết sức mình. Đặc biệt là trong việc phục vụ cho nó thang thuốc, băng bó vết thương. Chịu đựng cả sự quát tháo của nó... Tấm lòng của con, không phải chỉ có ta mà cả nhà này, ai cũng thấy, vì vậy Tử Yên này... Đây không phải là chủ trương của riêng ta, mà cả con trai và con dâu ta nữa... Nếu sau này Lạc Mai mà bỏ đi! Có chồng khác rồi thì cái vị trí của nó sẽ thuộc về con. Con sẽ là con dâu thứ hai của nhà họ Kha này. Con thấy thế nào? Nếu đồng ý gật đầu đi!

Tử Yên nghe nói sững sờ. Tử Yên nghĩ mọi người đã hiểu sai hành động của mình. Tử Yên lớn tiếng.

- Khôing! Không! Tôi không muốn!

Tiếng nói của Tử Yên làm Kha lão phu nhân giật mình. Bà chưa phản ứng gì, thì Tử Yên đã lùi ra sau, vừa lùi vừa nói.

- Bà đừng làm chuyện đó! Con chẳng muốn làm con dâu thứ hai nhà này đâu. Tuyệt đối không! Sự sắp xếp đó chẳng hay chút nào... Bởi vì bà không biết, bà đã lầm, tôi không phải là một con a đầu tốt lành... Tôi... Mà sao lạ quá! Sau cái đêm hôm ấy, sao thiên lôi không búa chết tôi đi? Còn lôi tôi vướng víu vào giòng họ này làm gì? Định đưa tôi đi xuống tận cùng mười tám tầng địa ngục ư?

Và không đợi gì cả. Tử Yên nói xong quay người bỏ chạy ra ngoài. Lão phu nhân nhìn theo ngạc nhiên vô cùng. Cái con A đầu này... Chẳng lẽ ta đã phán đoán sai? Sao nó lại phản ứng kỳ lạ vậy?

Trong lúc đó lòng ngổn ngang trăm mối. Dở khóc dở cười... Tử Yên nghĩ ngày xưa mẹ đã hết lời van xin chỉ để xin một chân thiếp. Vậy mà không được lão phu nhân chấp nhận... Còn bây giờ... Lại năn nỉ ép buộc ta... Cay đắng quá! Sao lại có chuyện trái ngược thế này?

Tử Yên chợt thấy cần gặp Vạn Lý ngay. Gặp để làm gì? Tử Yên cũng không biết. Chỉ cảm thấy gặp, lòng may ra mới thanh thản.

Thế là Tử Yên chạy nhanh đến tiệm thuốc nhà họ Dương, đến nơi Tử Yên vừa định đẩy cửa phòng khám bệnh bước vào, thì nghe giọng nói của Khởi Hiên, từ trong vọng ra.

Tử Yên dừng chân lại. Nghe Khởi Hiên nói. Giọng Khởi Hiên như van lơn:

- Hãy cưới Lạc Mai giùm ta! Mi có nhớ trước kia không? Khi trận hỏa hoạn chưa xảy ra. Mi đã có lần tự thú là, mi cũng yêu Lạc Mai mà Vạn Lý? Lúc đó vừa nghe qua ta đã giật mình... Bởi vì ta nghĩ nếu từ lâu, mi cũng đeo đuổi tán tỉnh Lạc Mai, thì mi sẽ là một địch thủ đáng gờm... Có khi ta lại dưới cơ mi nữa là khác!

Có tiếng của Vạn Lý.

- Đừng có nói vậy. Ta không hề là địch thủ của mi. Ta chỉ nói là ta mong kiếp sau may ra. Nhưng mi thì lại không chịu, mi muốn kiếp kiếp đều là của mi cả.

- Nhưng mà bây giờ... mọi thứ đã đổi khác... Ngay trong kiếp này ta cũng nào có được ở với Lạc Mai? Vì vậy ta nói với mọi người, ta muốn là Lạc Mai sẽ tái giá. Ta chịu đựng sự đau khổ đến nay, cũng là để được mục kích chuyện đó. Có điều là ta chưa nói ra thôi. Ta mong người Lạc Mai lấy sau này sẽ là ngươi... Bởi vì chỉ có ngươi mới xứng đáng... Vì vậy, ta van ngươi hãy cưới Lạc Mai làm vợ!

Tử Yên cảm thấy ngỡ ngàng. Lại nghe tiếng vỗ bàn, rồi giọng nói giận dữ của Vạn Lý.

- Mi thật quá lắm, bản thân đã cư xử không phải với Lạc Mai, vậy mà còn có ý định đem Lạc Mai ra làm quà để tặng cho ta. Hừ! Hãy thử nghĩ lại xem. Ngay từ đầu Lạc Mai đã yêu ngươi. Ta và Hùng Đạt chỉ là kẻ đứng bên lề. Nhưng bọn ta nào có thất vọng, có mơ ước viễn vông? Mi đừng tưởng là nửa năm nay. Bọn này lăm le, chờ chực để thế chân ngươi? Lầm to! Con người sống trên đời này có nhiều khát vọng lắm không phải chỉ có tình yêu? Chẳng hạn như tao đây, niềm vui lớn nhất là được làm thuốc, trị bệnh cho thiên hạ. Còn Hùng Đạt, hắn có cái xưởng trà, hắn rất yêu nghề, bọn ta cũng không là những kẻ yếu đuối tình cảm. Mỗi người có một tương lai, một khung trời riêng. Bọn tao yêu đời. Và không thích để những tình cảm lặt vặt chi phối cuộc sống. Mi đã hiểu ý ta chứ?

- Không! Mi đã cố tình đưa ra một đống lý lẽ, nhưng chuyện mi nói, chẳng liên can đến một chút gì chuyện của ta đưa ra. Bây giờ đầu tao căng lắm, không hơi sức đâu để nghe lý lẽ dài dòng. Ta chỉ biết là mi thích Lạc Mai, mi cũng xứng đôi với Lạc Mai. Vậy thì sao mi không cưới Lạc Mai chứ? Mi cho biết lý do đi! Một lý do thế nào đủ thuyết phục ta mới được!

Vạn Lý kêu lên:

- Xem cái tên này kỳ cục chưa? Mi lấy tư cách gì để ép buộc người khác làm vậy? Mà chuyện này lại liên hệ đến người thứ ba nữa. Mi tưởng là chỉ cần sự thảo thuận giữa mi và ta là xong xuôi. Thế còn ý kiến của Lạc Mai? Cô ấy ưng hay không? Mà chưa hẳn cô ta ưng, mà ta đã chịu...

- Tại sao mi lại không chịu...?

-...

- Nói đi! Phải cho biết lý do chứ?

- Nói thì nói, sợ gì? Nghe này... ta đã có đối tượng. Được chưa?

Vạn Lý nói. Tử Yên đứng ngoài hồi hộp, trong khi Khởi Hiên tiếp tục lớn tiếng.

- Tao không tin! Mày mà làm gì có đối tượng... Ban nãy chính mi cũng nói là... Mi suốt ngày say mê nghiên cứu ngành y... Đâu có thì giờ đâu tơ tưởng chuyện khác... Vậy thì đối tượng của mi ở đâu mọc ra chứ?

- Mi rõ là vô lý. Chuyện tình cảm là chuyện riêng tư của ta, có dính líu gì đến ngươi. Chẳng lẽ ta đặt chuyện?

- Nếu mi chẳng nói rõ ràng họ tên người ấy ra, thì ta cứ xem mi là bịa chuyện!

- Hừ!... Thật là... Thôi được! Mi muốn biết thì ta nói cho mi biết... Đó là Tử Yên! Tao đã yêu Tử Yên! Mi hài lòng rồi chứ?

Tử Yên đứng bên ngoài giật mình. Tử Yên suýt kêu lên phải đưa tay lên bụm miệng sợ lộ. Phía trong yên lặng. Hình như Khởi Hiên cũng bị bất ngờ. Thật lâu mới nghe Khởi Hiên nói.

- Tử Yên à? Thế thì chuyện này... Bắt đầu từ bao giờ vậy?

- Tao không biết Tử Yên thế nào, vì ta chưa thố lộ chuyện đó với nàng. Chuyện này mỗi mình mi biết thôi... Có lẽ... là sau từ khi mi gặp tai nạn... Tử Yên phụ ta làm thuốc cho ngươi. Sự tận tâm của cô nàng, rồi mấy tháng gần gũi, tiếp xúc, nói chuyện... chuyện vãn thì cũng bình thường, nhưng ta cảm thấy khi ở bên Tử Yên, ta tự tin, và làm việc một cách hăng say. Sau đó có lẽ vì bệnh tật, tánh tình mi thay đổi, mi nóng nảy hành hạ Tử Yên vô cớ, ta thấy bất bình. Sự tận tụy của Tử Yên dành cho ngươi làm ta bất mãn, ta thương xót, lúc đầu ta tưởng đó chỉ là bản chất anh hùng rơm thích đứng về phía kẻ yếu, thế cô, nhưng sau đó thấy không phải. Ta đã thật tình quý yêu Tử Yên! Tử Yên như một cánh bướm đẹp, mặc dù xuất thân chỉ là một sâu rọm tầm thường. Nhưng cái lột xác cao quý đó, làm ta cảm động, đổi thay. Cái bản chất cao quý đó không phải ai cũng có!

Tử Yên đứng ngoài nghe hết. Tử Yên xúc động muốn khóc thành tiếng, nhưng cố ngăn lại.

Rồi có tiếng của Khởi Hiên.

- Thì ra vậy... Nhưng mà, mi đã yêu Tử Yên. Chúng ta lại là bạn thân, sao bấy lâu nay mi lại giấu kín không thố lộ cho ta biết?

Giọng của Vạn Lý bối rối:

- Ờ... Không phải cố tình muốn giấu... Chẳng qua vì chưa đúng thời cơ để công bố thôi.

Khởi Hiên có vẻ không hài lòng:

- Tại sao? Tử Yên đang ở độ thanh xuân... Còn chờ gì nữa? Hừ... Có phải vì mi sợ ta là trở ngại ư? Đừng có lo... ta tuy không phải là người chủ tốt, nhưng ta có lương tâm. Đối với một a đầu tốt như Tử Yên, ta chưa làm được cái gì để trả, thì nay là cơ hội để trả ơn cho cô ấy. Ta sẳn sàng tặng nó cho cậu.

Nghe đến đây, Tử Yên không còn dằn được, đẩy cửa xông vào.

- Đừng! Đừng! Tôi không muốn vậy!

Khởi Hiên và Vạn Lý giật mình, cùng lúc quay ra. Tử Yên vừa khóc vừa tiếp.

- Nhị thiếu gia này... con... con còn nhỏ lắm. Con chưa muốn lấy chồng đâu... Thiếu gia hãy để con ở lại phục vụ thêm mấy lâu nữa.

Khởi Hiên lấy được bình thản, hỏi:

- Như vậy là những gì bọn ta nói với nhau, mi đã nghe hết rồi, phải không?

Tử Yên liếc nhanh về phía Vạn Lý, đáp.

- Vâng, con đã nghe hết.

Vạn Lý bối rối. Cái cảm giác bị người khác bắt gặp quả tang mình nói lén người ta khiến Vạn Lý lúng túng, tay chân thừa thải kỳ cục.

Khởi Hiên hỏi Tử Yên.

- Mi nói rõ ta biết, mi bảo là mi đã nghe hết những gì Vạn Lý nói vậy mà mi vẫn từ chối, không chịu lấy Vạn Lý à?

Tử Yên lắc đầu nói.

- Tấm lòng của anh Vạn Lý, khiến con cảm động. Con cũng biết xuất thân hèn mọn như mình, được người ta không phân biệt giai cấp yêu quý là cả một thứ phúc đức trên đời. Con nào dám kén chọn hơn. Con cũng không phải là hồ đồ, con biết chọn cái hay cái phải... Nhưng mà Nhị thiếu gia nghĩ xem. Tình cảnh của Nhị thiếu gia hiện nay, vì muốn mợ ở nhà quên lãng tình yêu cũ, nên thiếu gia phải lánh mặt. Bây giờ cũng chưa biết ở đâu? Và bao giờ mới trở về được Hàn Tùng Viên? Như vậy con còn bụng dạ nào để chỉ lo cho bản thân mình chứ?

Rồi quay qua Vạn Lý, Tử Yên nói:

- Tôi nghĩ là... Anh Vạn Lý cũng hiểu ý tôi chứ?

Vạn Lý đỏ mặt, quay qua Khởi Hiên.

- Đấy mi thấy chưa? Ta đã bảo là chuyện này chưa đúng thời cơ mà. Tử Yên nói đúng. Chuyện của mi với Lạc Mai chưa kết thúc, hai người đang đau khổ. Ta là bạn thân của ngươi, ta đâu thể tìm chỗ an vui lúc này. Tóm lại là... Thôi thì phó mặc mọi thứ cho tự nhiên vậy.

Và quay qua Tử Yên, Lý nói.

- Tôi sẵn sàng chờ đợi cô!

Hai người nhìn nhau họ trao đổi những gì không thể nói bằng ánh mắt, và chỉ có hai người biết.

Riêng Khởi Hiên? Hiên lại đắng cay. Vạn Lý và Tử Yên chờ... Họ chờ xum họp. Còn chàng? Chàng lại chờ Lạc Mai quên lãng. Chờ cái ngày chia tay...

oo

Khởi Hiên không biết là... Cũng cùng lúc đó Lạc Mai đang có mặt bên bờ suối cũ. Nàng đặt tay lên vết chàm hoa mai trên tay miệng thầm thì gọi tên chàng.

- Anh Khởi Hiên ơi! Anh Khởi Hiên! Anh có nhớ cái ngày hôm ấy cũng tại nơi này, nhờ cái vết chàm hoa mai mà anh đã nhận ra em, và cũng từ đó định mệnh đã gắn liền đời em và anh...

Rồi Lạc Mai nhìn xuống giòng nước chảy xiết dưới chân. Người như cuốn vào cơn xoáy tình cảm.

- Lúc đầu em tưởng đó là duyên tiền định... Không ngờ sau đấy phong ba lại nổi lên, để chia lìa chúng mình âm dương đôi ngã. Vậy thì cái cõi hồng trần này còn cái gì để em lưu luyến? Chỉ có cái chết là không còn chia lìa lứa đôi. Anh nghĩ có đúng không?

Nói xong, Lạc Mai từ từ đứng dậy, bình thản bước ra giữa dòng suối. Nơi có cơn xoáy mạnh với những bọt nước trắng xóa...

oo

May là lúc đó Tiểu Bội chạy đến kịp. Cũng may là lúc đó có hai vị tiều phu tình cờ đi qua. Lạc Mai vừa bị con nước quật ngã xuống, chưa bị cuốn vào dòng xoáy thì đã bị phát hiện và Lạc Mai đã được cứu kịp...

Tại Ngâm phong quán, gần như tất cả người nhà họ Kha đều tập trung cả ở đây. Cả nhà bận rộn, người cầu nguyện, lấy nước, lấy khăn, thuốc men, xoa bóp... Mỗi người một việc. Chỉ có bà Ánh Tuyết là ngồi yên một chỗ, bơ bờ. Bà ôm Lạc Mai vào lòng, mắt mở trừng trừng nhìn con như sợ là chỉ cần chớp mắt là con của bà, Lạc Mai có thể biến mất ngay.

Dù nước trong người đã được nôn tháo ra. Nhưng Lạc Mai vẫn nằm thiêm thiếp, mắt nhắm, môi xanh tái... Lạc Mai giống như người say ngủ. Rất lâu... rất lâu sau đấy Lạc Mai mới mở mắt ra, nhưng rồi nhắm mắt lại tiếp. Có điều cử chỉ đó làm mọi người thở phào nhẹ nhõm. Họ biết nguy hiểm đã trôi qua...

Bà Ánh Tuyết bây giờ khóc. Còn Kha lão phu nhân thì nóng nảy.

- Cái ông Lưu này sao chậm chạp vậy? Tiệm thuốc cách đây đâu có xa, mời thầy đến mà cũng lâu lắc!

Mọi người chẳng ai lên tiếng. Chỉ ông Sĩ Bằng nói.

- Tôi... Tôi chưa bảo ông ta đi gọi Vạn Lý.

Ông nói rất nhỏ, nhưng bà Ánh Tuyết đã nghe và bà biết tại sao ông Sĩ Bằng lại làm như vậy.

Không gọi người kêu Vạn Lý sang có nghĩa là không muốn kinh động Khởi Hiên... Bởi vì ai cũng lo cho Khởi Hiên cả. Khởi Hiên tuy lánh mặt, những vẫn nghĩ đến Lạc Mai, nếu Lạc Mai mà có gì thì...

Bà Ánh Tuyết cắn môi, lặng lẽ đứng dậy. Bà biết phải làm gì. Kha lão phu nhân định lên tiếng chận lại, nhưng ông Sĩ Bằng nói.

- Đừng! Mẹ hãy để bà ấy đi, chúng ta chẳng giúp ích được gì. Chỉ tổ đổ dầu vào lửa, gây thêm khó khăn hơn? Thôi thì cứ ở đây lo cho Lạc Mai... Cầu nguyện và cảm ơn trời phật đã cứu sống con bé, đừng để chuyện đáng tiếc nữa xảy ra. Còn ngoài ra phó mặc...

Ông Sĩ Bằng liếc nhanh về phía Lạc Mai. Ông có vẻ mệt mỏi.

- Con cảm thấy... Con linh cảm chuyện Lạc Mai nó nhảy xuống suối định tự sát lần này... Như là không phải tự nó... Mà là do chúng ta. Chúng ta đã đẩy nó vào đường cùng, nếu nó mà mệnh hệ gì thì... Chúng ta cũng thật khó xử... Chứ không đơn giản...

oo

Tại tiệm thuốc nhà họ Dương.

Vạn Lý và Tử Yên bàng hoàng với tin dữ của bà Ánh Tuyết vừa mang đến. Khởi Hiên thì chỉ biết ngồi bệt xuống đất ôm đầu khóc. Bà Ánh Tuyết với những bức rức trong lòng. Bà trừng mắt nhìn Khởi Hiên nói.

- Khi con gái ta được đưa trở lại nhà, nhìn nó nằm thiêm thiếp mà ta đau lòng. Ta liên tưởng lại hình ảnh cũ. Lúc đó rơi xuống hố khi đi tìm ngươi. Bây giờ, ta chỉ nghĩ đến cái sống còn của con. Ta tự bảo lòng. Chỉ cần nó sống thì bao nhiêu thù hận tích lủy mười tám năm qua ta sẵn sàng xóa hết... vậy mà...

Giọng bà Ánh Tuyết đột ngột cứng cỏi.

- Ban nãy... Ta cũng có một cảm giác sợ hãi tương tợ. Có điều ta không còn cái tuyệt vọng của người mẹ lần trước. Ta cảm ơn trời đã cứu sống con ta, nhưng ta không muốn những chuyện không hay này cứ xảy ra mãi. Vì để nó tiếp diễn thì có lẽ ta sẽ điên mất. Vì vậy, bây giờ mi hãy đứng dây... theo ta về gặp nó!

Khởi Hiên giật mình nhìn bà Ánh Tuyết với ánh mắt vừa sợ hãi vừa van xin, nhưng bà Ánh Tuyết vẫn cứng rắn.

- Không! ngươi phải lại quay lại nhà, mà với tư cách là Kha Khởi Hiên chứ không phải là lão Kha! Ngươi phải tự bạch với Lạc Mai, không được giấu diếm gì cả.

Không khí trong phong đột ngột lắng xuống trở nên nặng nề gay go. Và dưới ánh mắt của ba người Khởi Hiên đã từ từ đứng dậy. Cầm gậy lên một cách mặc cảm, Khởi Hiên chậm rãi bước tới, rồi không biết nghĩ sao lại lùi lại.

- Không! Không được! Tôi không thể! Tôi không thể làm chuyện này được.

Bà Ánh Tuyết cương quyết sấn tới.

- Sao lại không được? Khi Lạc Mai nó không còn thiết sống thì mi còn thiết tha cái gì? Không lẽ mi chưa ngộ ra? Hay là mi không biết xúc động? Chuyện mi muốn con gái ta lấy người khác đâu có đơn giản. Chỉ đưa nó đến con đường chết thôi! Một cách giải quyết không lối thoát. Vậy mà mi cứ ảo tưởng... Lần này phải nói là nhờ nó còn cao số, bằng không... Mi cứ thử thách nó mãi, tại sao cứ hành tội người ta mãi thế?

Khởi Hiên nghẹn lời:

- Mẹ đừng có bức bách con như vậy... Con đã nói từ lâu rồi, thà chết chứ con không muốn gặp lại Lạc Mai... Tại sao ai cũng làm khó tôi như vậy? Nếu hôm ấy thật sự con chết, thì bây giờ ra sao? Tại sao không suy nghĩ tìm một biện pháp hợp lý khác? Ai cũng bức bách, có phải là muốn dồn con vào cái đường chết thật không? Vì chỉ có chết là mọi chuyện mới chấm hết!

Bà Ánh Tuyết chẳng nói gì cả, bà đưa tay lên tát mạnh vào mặt Khởi Hiên. Rồi lột ngay chiếc mặt nạ trên mặt anh chàng. Hành động bất ngờ của bà làm Khởi Hiên kinh ngạc. Khởi Hiên sợ hãi ôm chầm lấy mặt, hét;

- Trả chiếc mặt nạ cho tôi! Hãy trả lại chiếc mặt nạ cho tôi! Tử Yên đâu...

Không đợi Khởi Hiên kêu lần thứ hai. Tử Yên nhào tới định giật lại chiếc mặt nạ, nhưng bà Ánh Tuyết đã giữ lại.

- Không được đưa cho nó. Ai mà trả lại cho nó có nghĩa là đã tiếp tay làm điều ác... Tại sao cứ để cái trạng thái bệnh hoạn này giết dần giết mòn con tôi chứ?

Và bà quay qua nắm lấy cườm tay Khởi Hiên, nói:

- Bữa nay thì không có lý do gì nữa, mi phải trở về ra mắt con gái ta!

- Không! Không được!

Khởi Hiên giằng ra, chàng đẩy mạnh chiếc bàn về phía ba người, khiến Vạn Lý, Tử Yên và bà Ánh Tuyết phải né tránh, vừa thừa cơ khi không ra cửa, bỏ chạy ra ngoài.

Sự việc xảy ra bất ngờ và nhanh, làm chẳng ai phản ưng kịp. Lúc Khởi Hiên xông ra ngoài thì cùng lúc đó một bà nội trợ đi chợ vừa bước ngang qua cửa, nhìn thấy khuôn mặt gớm ghiếc của Khởi Hiên. Bà đã sợ hãi buông giỏ, kêu:

- Trời ơi! Quỷ! Quỷ! Có quỷ xuất hiện!

Khởi Hiên nghe hét chựng lại, và chàng cũng hét lên một tiếng thê thảm, quay ngược trở vào tiệm thuốc. Khởi Hiên ngồi sụp xuống quày, run rẩy:

- Trời ơi! Tôi là quỷ? Tôi là quỷ ư? Đó mấy người có nghe không? Họ bảo tôi là quỷ dữ!

Vạn Lý đau lòng quay mặt đi. Bà Ánh Tuyết nhắm mắt lại, hai hàng lệ chảy dài. Tử Yên thì bổ nhào đến nơi chiếc mặt nạ, cầm lấy và chạy về phía Khởi Hiên.

- Nhị thiếu gia đừng nói gì cả. Hãy mang chiếc mặt nạ này lên đi!

Khởi Hiên chụp lấy chiếc mặt nạ như chụp lấy chiếc phao. Vội vã mang vào, vừa hổn hển thở, vừa nói:

- Đây không phải là chiếc mặt mặt nạ. Đây là khuôn mặt tôi... Vì chẳng có nó, tôi sẽ là một con quỷ! Làm sao tôi có thể để một hình thù ghê tởm thế này đi gặp Lạc Mai? Làm sao? Tôi van các người... Tôi xin cách người hãy buông tha cho tôi.

Đứng trước cái cảnh quá ư tuyệt vọng. Bà Ánh Tuyết cũng không biết phải làm gì hơn là khóc, bà lắc đầu bất lực...

Thôi thì... Đành vậy...

Phải chấp nhận thôi...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio