Hứa Tiên Chí

chương 269: lưu ngạn xương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hứa Tiên do dự một chút, vẫn ôm quyền nói:

- Đa tạ cao nhân cứu giúp.

Lão giả này công phu thật cao a, so với ngày đó nhìn thấy Sở Kiếm Hùng còn cao hơn nhiều, linh mục của hắn nhìn thấy rõ ràng, chân khí bàng bạc, nếu như dùng chân khí này làm cơ sở tu đạo mà nói, tiến độ tu hành cực nhanh, chẳng lẽ những cái này thật sự là "Dùng võ nhập đạo".

Lão giả nhìn thấy dung mạo của Vân Yên cũng kinh ngạc một chút, nhưng lại khinh thường cảm tạ của Hứa Tiên, nói:

- Nhìn ngươi thân thể khoẻ mạnh, không nghĩ tới lại nhu nhược như thế, đại trượng phu ngay cả một người con gái cũng không bảo vệ được, lưu lại làm gì, không bằng nhảy núi đi.

Hứa Tiên ngẩn ngơ, giải thích nói:

- Vừa rồi chỉ là vui đùa.

Vân Yên thấy Hứa Tiên bị người khác khinh bỉ, không ngừng ôm bụng cười đùa.

Lão giả cũng không nhiều lời với Hứa Tiên, thả người nhảy xuống vách núi bên cạnh. Hứa Tiên kinh hãi, hắn không biết bay, nhảy xuống như vậy sẽ nát bấy a. Đã thấy lão giả kia mượn nham thạch nô lên vách núi, cây cối sinh trưởng, dễ dàng nhảy xuống núi, biến mất trong biển mây, lúc này mới thở ra một hơi.

Hứa Tiên sờ sờ cái mũi. Có cái gì không dậy nổi, ta có thể bay đấy! Lại thấy Vân Yên bên cạnh còn cười, ảo não nói: Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

- Lại cười sẽ đánh mông đấy.

Vân Yên có chút đỏ mặt nói:

- Đêm nay ta muốn tắm rửa, sau khi tắm xong sẽ cho phu quân đánh, đánh chỗ đó thật tốt.

Trong đầu của Hứa Tiên hiện ra suy nghĩ mông lung, ngoan ngoãn ghé vào trong thùng tắm, cũng giống như đám sơn tặc, nuốt một ngụm nước miếng.

Thành Hoàng Quan không lớn, có một tường thành cao hơn một trượng làm từ đất vàng, thành xây theo hình chữ nhật. Khẩu âm của nơi này không mượt như Giang Nam, nhưng đổi lại có hương vị phóng khoáng, làm cho Hứa Tiên nhớ tới Yến Xích Hà.

Hứa Tiên đang muốn tìm gian phòng nghỉ lại, nắm một người đi đường, hỏi:

- Vị đại ca này, dám hỏi một câu, ngươi biết khách sạn nằm ở đâu không?

Người qua đường cũng giải đáp theo kiểu đùa nghịch. Trên đường không biết có ai hô lên.

- Di Hồng viện có náo nhiệt a!

Hứa Tiên thấy người đi đường này nhướng mày, trong mắt tinh quang bắn ra mãnh liệt, trên gương mặt mỉm cười biến thành nghiêm túc, nhìn Hứa Tiên nói:

- Các ngươi đi theo ta, khách sạn ở phía đối diện của Di Hồng viện.

Sau đó chạy như điên tiến về nơi có tên là Di Hồng viện, trong thời đại này, trong thành thị thế này, náo nhiệt thật là trân quý.

Hứa Tiên cùng Vân Yên nhìn nhau, cũng đi theo người kia, rẽ ngoặc vài con đường thì nhìn thấy một nơi có đèn đuốc sáng trưng nằm ở một con phố lớn, trên cột cờ có ba chữ Di Hồng viện bay trong gió.

Dưới lầu đã có rất nhiều người vây quanh, một kiểu các lão gia, tất cả đều ăn mặc áo bông tay áo bắt vào nhau, tập trung tinh thần nhìn vào trong lầu.

Hứa Tiên đi lên hỏi một chút,

- Đại gia, nơi đây có chuyện gì?

Lão đầu nhi kia không quay đầu lại, nói:

- Hai đại tài chủ bao cả Di Hồng viện này, muốn quyết tử chiến ở trên lầu.

- Quyết tử chiến? Sao không đi ra ngoài nơi sơn dã mà chiến?

Lão đầu nhi kia xoay đầu lại, nhìn Hứa Tiên cươi quỷ dị, Hứa Tiên nhất thời hiểu ý của hắn, cũng cười rộ lên. Muốn nhìn xem xảy ra chuyện gì, lại bị Vân Yên cường lực kéo về phía khách sạn ở bên cạnh.

Bỗng nhiên quy công trong Di Hồng viện quát thật to lên:

- Triệu đại gia đệ ngũ, Kim đại gia không được.

Dưới lầu xôn xao, âm thanh người trẻ tuổi hô lên:

- Hô tốt, đến đây, dùng sức hô cho ta, kêu lớn sẽ được tiền. Phía dưới cũng thế, ai hô lớn tiếng, có tiền lì xì.

Người bên dưới lầu cũng bắt đầu hò hét theo, mang theo vài phần điệu tín thiên du.

Hứa Tiên lại nghe âm thanh kia có chút quen thuộc, không khỏi quay đầu đi, mượn ngọn đèn dầu của quán rượu nhìn thấy thân ảnh của người nọ. Người tuổi trẻ kia một cước bước lên lan can lầu hai, trên người có hàn khí, lại cởi áo ra quấn lấy thân người. Thân thể cường tráng hiện lên, sắc mặt có chút đắc ý, nhìn quét qua khắp nơi, sau đó đối mặt nhìn thấy Hứa Tiên.

Hứa Tiên cảm thấy không ổn, cũng đã không kịp.

Người tuổi trẻ kia kinh hỉ nói:

- Hứa ca ca!

Vân Yên quay đầu lại, muốn nhìn ai đang gọi Hứa Tiên. Lại bị Hứa Tiên đẩy tới, đi vào trong phòng. Xem náo nhiệt là một chuyện, nhưng không có thú vị.

Nhưng người trẻ tuổi kia từ trên lầu nhảy xuống, bước tới bắt lấy bả vai của Hứa Tiên, nói:

- Ca ca, là ta, ta là Tài Tử ah.

Hứa Tiên thầm nghĩ ta biết ngươi nên mới đi, vào lúc này cũng chỉ có thể quay đầu lại, "giật mình" nói:

- Ah, là Tài Tử a! Sao ngươi lại tới đây?

Đã thấy Triệu Tài Tử tinh thần khá tốt, nhưng sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là bộ dáng sắc dục quá độ.

Lúc này có một người hất áo khoác lên đi tới, cũng cười nói:

- Hứa huynh, sao ngươi tới đây?

Dưới chân rõ ràng cũng hư nhược, trừ Kim Thánh Kiệt còn có ai.

Quần chúng vây xem vốn bị cường thế của bọn họ chấn nhiếp, không nghĩ tới phong hồi lộ chuyển, hai người bọn họ vui vẻ đi tới bên cạnh người kia, còn không có cách nói nào khác. Cao nhân, kêu là cao nhân.

Bị ánh mắt của quần chúng nhìn chằm chằm vào, dù là Hứa Tiên hôm nay da mặt đao thương không phá, cũng phải đỏ lên. Tuy hắn tự nhận bằng tiêu chuẩn của bản thân hôm nay, miểu sát hai tên này là quá dễ dàng, nhưng hắn không làm thế.

Chờ bọn họ thanh toán tiền độ và mặc quần áo, sau đó cùng đi vào khách sạn. Bảo chủ quán rượu chuẩn bị rượu và thức ăn, hỏi:

- Sao các ngươi kết bè với nhau, còn ở Hoàng Quan?

Thuận tiện nhìn qua chung quanh, đã thấy lão giả áo xanh ban sáng. Đang ngồi trong góc, ăn thức ăn và rượu trên bàn, không khỏi nhìn hắn mỉm cười một cái. Lão giả nhàn nhạt nhìn qua, thấy bên cạnh Hứa Tiên có hai người. Không khỏi cau mày, hắn biết rõ hành vi của hai tên này, cho nên không thích.

Triệu Tài Tử đương nhiên nói:

- Đương nhiên là tới kinh thành dự thi rồi!

Hứa Tiên kinh ngạc, quan chủ khảo thu được bao nhiêu bạc, mới có thể cho tên cực phẩm này thi đậu cử nhân đây?

- Không đúng, thời điểm diễn ra cuộc thi không có thấy ngươi?

Triệu Tài Tử giải thích một phen mới biết được. Triệu Tài Tử đúng là không phải cử nhân, nhưng là tú tài, làm cho Hứa Tiên thở phào một hơi.

Hắn lần này lên kinh cũng không phải dự thi, "Bổ cống" đơn giản mà nói chính là địa phương đề cử tú tài có tiềm chất. Đến Quốc Tử Giám đi học để trở thành "Cống sinh", sau khi trở thành cống sinh, thì có tư cách làm quan. Đương nhiên chỉ là lý luận mà thôi. Triệu Tài Tử có thể bổ cống chẳng những là dùng nhiều tiền, Phan gia cũng ra thêm chút sức, xem như thủ đoạn lôi kéo Tào bang.

Mà Kim Thánh Kiệt đã khảo thí đậu cử nhân ở Kim Lăng rồi, so thứ tự còn cao hơn cả Hứa Tiên. Hắn nhìn Triệu Tài Tử cũng có tiền, lại không có nịnh bợ ai, cho nên nhìn nhau thuận mắt, hơn nữa ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, tại Tô Châu đã cấu kết lại, hẹn nhau cùng lên kinh, trên đường khó tránh khỏi có chút ma sát, Kim Thánh Kiệt thì nói muốn tìm địa phương so cao thấp "Chân công phu", Triệu tài tử nghĩ lời dặn của đại phu Hứa Tiên, vốn đang có chút do dự.

Nhưng nhịn không được Kim Thánh Kiệt khiêu khích, rốt cục quyết định lúc này quyết sống chết.

Hứa Tiên nói:

- Bởi vì cái gọi là "Sắc là chuyên cốt đao thép", ngươi cứ như vậy, ta cũng cứu không được ngươi.

Triệu Tài Tử đã trải qua sinh tử, cho nên nói không dám.

Kim Thánh Kiệt bất mãn nói:

- Ngươi kiều thê mỹ thiếp, đều là tuyệt sắc. Cái gì tiện nghi đều chiếm. Lại còn nói tiện nghi như vậy, thật không có ý nghĩa.

Con mắt liếc qua Vân Yên bên cạnh Hứa Tiên, tuy đã mang khăn che mặt, nhưng cổ hương vị sắc nước hương trời vẫn không che dấu được.

- Người bình thường đi lên kinh thi, đều mang theo thư đồng, ngươi thì ngược lại...

Hứa Tiên bị hắn nói thế thì sững sờ, phản bác nói:

- Thân thể của ta hoài tuyệt thế võ công, há có thể bọn họ so sánh.

Lời vừa nói ra. Kim Thánh Kiệt cùng Triệu Tài Tử cũng tin phục, bọn họ đã thấy lợi hại của Hứa Tiên. Nhưng thần sắc của lão giả kia hiện ra nét giễu cợt.

Vân Yên mỉm cười mộ chút, nhìn Hứa Tiên thì thầm nói:

- Phu quân, ta đi lên lầu trước chờ ngươi, đừng quên mang cơm lên cho ta đấy.

Nơi này quái vật thì ít mà dân treo auto thì nhiều, cho nên nàng không vui. Tuy mang khăn che mặt, nhưng khó tránh khỏi ánh mắt của nhiều người nhin theo.

Lúc này tên thư sinh đi xuống lấu, cũng thoáng qua Vân Yên, mặc dù thư sinh không nhìn rõ dung nhan, nhưng thấy dáng vẻ. Cũng phải ngơ ngác nhìn lại, thẳng đến khi Vân Yên biến mất trên lầu hai mới khôi phục tinh thần lại. Đã thấy Hứa Tiên ba người ăn mặc giống như mình, tiến lên chào nói:

- Ba vị cũng lên kinh dự thi sao?

Kim Thánh Kiệt cùng Triệu Tài Tử đối với hắn cũng có chút xa cách, chỉ lo uống rượu. Tuy nhân phẩm ở địa phương của bọn họ chẳng khác gì cặn bã. Nhưng hai chữ nghĩa khí vẫn phải có, đối với người nhìn Vân Yên bên cạnh Hứa Tiên khong chớp mắt, cho nên không vui với tên ở trước mặt này, làm cho thư sinh xấu hổ một hồi.

Hứa Tiên thấy thư sinh tướng mạo nho nhã, lại anh tuấn, nhưng khi thấy hắn nhìn nữ nhân của mình không chớp mắt, cũng chẳng phải tốt lành gì. Nhưng dù sao hắn cũng từng nhìn lão bà của người khác vài lần, cho nên phải có giác ngộ. Mời tên thư sinh kia ngồi xuống, hỏi:

- Không biết đại danh của chư vị?

- Tại hạ Lưu Ngạn Xương.

Hứa Tiên nói:

- Tại hạ Hứa Hán Văn.

Nhưng cảm thấy tên của thư sinh có chút quen tai.

Lưu Ngạn Xương nghe tên Hứa Tiên quen tai, kinh ngạc nói:

- Ngươi chính là Hứa Tiên?

Trong mắt nhiều hơn mấy phần sùng kính. Tên của Hứa Tiên nổi tiếng khắp thiên hạ, đặc biệt là trong giới thi nhân càng nổi danh gấp bội.

Hứa Tiên mỉm cười gật đầu, bỗng nhiên linh quang lóe lên, cả kinh nói:

- Ngươi tên là Lưu Ngạn Xương?

Hoàng Quan cách huyện Hoa Âm không tới ba mươi dặm, trong trí nhớ của hắn, tên thư sinh Lưu Ngạn Xương trên đường dự thi lên kinh, tao ngộ số mệnh của mình. Hắn dừng lại trong miếu Thánh Mẫu, thành tâm xin xăm hỏi tiền đồ, kết quả thấy tượng nặng của Tam Thánh Mẫu quá xinh đẹp, không khỏi thổ lộ hết ái mộ của mình, cũng viết lên khăn lụa của Tam Thánh Mẫu một bài thơ tình, sau đó ngủ lại trên ỷ. Tam Thánh Mẫu đối với sinh hoạt tu luyện vô cùng chán ghét, lại bị tình thơ làm lay động, sau khi trải qua một phen diễn biến, kết quả mọi người đều biết.

Nhưng hắn với thanh danh của nhân vật chính vô cùng không rõ, chính thức rõ chính là bằng hữu con của hắn (Văn Khúc Tinh Quân). Tranh chấp với thiên thần. Cuối cùng là câu chuyện phá núi cứu mẹ, câu chuyện này vô cùng khắc sâu trong đầu của hắn, bởi vì kiếp trước, câu chuyện này đã biến thành bom tấn trên trình hình, tên là Bảo Liên Đăng, về sau người ta lại thêm thắt để trở thành Phần Tiếp Theo Của Bảo Liên Đăng.

Nhưng mà tên nhân vật chính này, lại hại lão bà của mình, dựa vào con mới có thể cầu hạnh phúc.

Ta phi, không phải là thằng này chứ!

Lưu Ngạn Xương nói:

- Đúng vậy, không biết sao Hứa huynh lại kinh ngạc như thế?

Không biết Hứa Tiên kinh ngạc như vậy.

Hứa Tiên cũng là người biết các mặt xã hội, tùy ý khoát khoát tay, cười nói:

- Không có gì, không có gì, đến đây, uống rượu.

Dựa theo câu chuyện này, thì thằng này, không chạy được!

Hứa Tiên lại mời rượu và thức ăn, bốn người ăn uống, hào khí cũng từ từ thân thiện hơn.

Sau khi cơm nước no nê. Lưu Ngạn Xương đề nghị nói:

- Có câu "Chết sống có số, phú quý tại trời", chuyện công danh phải xem học vấn, còn phải xem tướng mệnh thế nào, nơi này cách Tây Nhạc Miếu không xa, không bằng chúng ta đi lên miếu, tính tính toán toán tiền đồ, chư vị định như thế nào?

Trong mắt Hứa Tiên có tinh quang lóe lên, đến! Quả nhiên đến! Do dự một chút. Tuy rất muốn xem trộm náo nhiệt, nhưng hắn có cảm giác nên tôn trọng "Nguyên tác" thì tốt hơn, cự tuyệt nói:

- Thời tiết còn rét lạnh, không phải thời điểm tốt. Chúng ta không đi đâu.

Tiểu tử. Ngươi diễm phúc sâu, ta không thể làm lỡ chuyện của ngươi a.

Lưu Ngạn Xương lại nói:

- Hứa huynh nói có lý, ta cũng không đi đâu. Cùng lên đường với các ngươi. Đợi đến lúc năm sau tên đề bảng vàng, chúng ta sẽ cùng nhau đi du ngoạn trong núi.

Hứa Tiên đổ mồ hôi trong lòng, ta đi, sẽ không cải biến lịch sử sao! Không đi, chẳng lẽ mối tình của tiểu tử này chết trong trứng nước sao, nói không chừng còn bị hậu nhân mắng chửi vì làm lỡ chuyện.

Vì vậy hắn vỗ vai Lưu Ngạn Xương, nói thấm thía:

- Tin tưởng ta, ngươi nên đi đi!

Lưu Ngạn Xương ngây thơ gật gật đầu.

Sau khi tiệc rượu tán đi, Kim Thánh Kiệt ba người đều trở về phòng của mình, Lưu Ngạn Xương thì tiếp tục đi xin xăm, Kim Thánh Kiệt cùng Triệu Tài Tử đã mệt mỏi, ngã đầu liền ngủ.

Hứa Tiên lại mang đồ ăn lên cho Vân Yên điểm đồ ăn, chuẩn bị chờ nàng nghỉ ngơi xong thì đi. Nhưng trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện của Lưu Ngạn Xương, thật sự rất muốn đi xem náo nhiệt a, chính mình cái gì cũng không làm, xem hình dáng của Tam Thánh Mẫu ra sao, Bảo Liên Đăng có công dụng như thế nào? Bát quái chi hồn trong lồng ngực sáng lên, đã có tiếng gầm giận dữ đánh tan mơ mộng của hắn.

- Lão đầu, lại dám ăn cơm chùa?

Điếm tiểu nhị gào lên, thân thể vốn hơi còng xuống, lúc này đứng thẳng lên, vóc người cũng không thấp. Có vài phần hương vị của lưu manh.

Lão già áo xanh nói:

- Lão phu đi ra ngoài quên mang tiền, cho nên nợ một bữa.

Điếm tiểu nhị mạnh mẽ chộp lấy vạt áo của lão giả, quát:

- Quên, sao ngươi không quên đầu của ngươi đi, hôm nay gia gia sẽ cho ngươi một bài học nhớ đời.

Nhưng bị một bàn tay ngăn lại, điếm tiểu nhị trợn mắt trừng qua người đang giữ mình lại, nghe người ta nói:

- Ta trả!

Thân thể tiểu nhị rụt trở về, trên mặt xuân quang sáng lạn.

- Lão gia tử, ngài còn muốn ăn chút gì không? Ta sẽ thanh toán giúp ngài.

Lão giả kia lườm Hứa Tiên, cũng không nói lời cảm tạ, nói:

- Ngươi thật muốn trả?

Thời điểm tính sổ. Hứa Tiên mới giật mình, lão giả này lại ăn mười hai phần, bởi vì số đồ ăn này năm sáu ngươi ăn mới hết. Cho nên trong lòng tán thưởng, không hổ là cao nhân. Lúc này trả tiền xong. Xông lão giả kia chắp tay đi xuống lầu.

Lão trông thấy hắn hùng hồn. Trong mắt cũng lộ ra vài phần tán thưởng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio