Hứa Tiên Chí

chương 270: luyện võ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Này, tiểu tử, ngươi đi theo ta.

Nói xong liền đi ra ngoài cửa.

Hứa Tiên do dự một chút. Quyết định vẫn bảo trì mỹ đức kính già yêu trẻ, đi theo lão giả này tới một chỗ hoang vắng. Hỏi:

- Đại gia, ngài tìm ta có chuyện gì?

Đại gia? Lão giả chau mày, lại không nhiều nói, tiền lên sờ tới sờ lui trên người của Hứa Tiên.

Toàn thân Hứa Tiên phát lạnh, lão giả này không phải là gay đấy chứ, đang muốn XX.

Lão giả sờ một hồi, vui vẻ nói:

- Tiểu tử, ta thấy ngươi còn trẻ tuổi, gân cốt lại mạnh mẽ hữu lực, quả thực là kỳ tài luyện võ trăm năm có một. Vừa rồi thử phẩm hạnh của ngươi, cũng tạm được. Có nghĩ học một thân võ công tuyệt thế của lão phu không, nếu có một ngày ngươi đả thông hai mạch Nhâm Đốc, ngươi chẳng khác gì phi long tại thiên.

Trong mắt lão giả này. Tư chất của Hứa Tiên không đơn giản là tốt, mà là hoàn mỹ. Hắn thấy cốt cách của Hứa Tiên là trời sinh thần lực, nhưng trong cơ thể rõ ràng không không có chút nội lực nào, cho nên sinh ra ý niệm nhận đồ đệ. Đây cũng là bởi vì. Hứa Tiên khi có được công pháp của Long tộc, tốn hơn trăm vạn công đức mới có được, tố chất thân thể này đối với phàm nhân mà nói, đương nhiên là hoàn mỹ rồi. Mà linh lực của Hứa Tiên tồn tại trong thần hồn, đương nhiên không có trong đan điền khí hải.

Hứa Tiên sững sờ, hỏi:

- Đại gia, ngài không thấy trên đỉnh đầu của ta có linh quang phun lên sao?

Lão giả áo xanh cũng sửng sờ, thời điểm này Hứa Tiên phải khóc lóc hô hào cầu xin hắn dạy võ công mới đúng. Nghĩ lại, Hứa Tiên cũng không phải người trong giang hồ, làm sao nghe qua danh hào của mình, ngược lại mình nghe hắn đọc vài câu thi từ, qua vài tiếng cảm khái.

Bản thân lão giả cũng là người có thú đọc sách tao nhã, cho nên đối với thi từ của Hứa Tiên cũng không lạ gì, thậm chí có vài phần bội phục. Trong khách sạn biết rõ thân phận của Hứa Tiên, mới dứt khoát muốn thu hắn làm đồ đệ, cho nên tùy tiện thử nhân phẩm của hắn một lần. Nếu như là người khác, cho dù bọn họ có quỳ tới chết, hắn cũng chưa chắc nhìn qua một cái.

Hứa Tiên giải thích nói:

- Đại gia, chuyện này, kỳ thật ta đã luyện võ qua, hơn nữa luyện cũng tạm được, cho nên không cần phiền toái ngài, phu nhân còn đang chờ ta, ta đi về trước.

Nếu lão giả này tới sớm hơn mười năm, tám năm, Hứa Tiên lúc này nhất định nhào tới cầu hắn dạy mình tuyệt thế võ công, nhưng lúc này đã muộn rồi.

Lão giả cau mày nói:

- Ngươi cũng biết? Luyện võ không luyện công, đến già sẽ công dã tràng, ngươi chỉ học vài chiêu thức cũng được gọi là võ công sao?

Hắn không tin mấy lời khoác lác của Hứa Tiên.

Hứa Tiên có chút xấu hổ nhìn hắn, chính mình sắp thành tiên rồi, nhưng chỉ khoát khoát tay nói:

- Ta không có hứng thú với võ công.

Nếu là bình thường, lão giả cũng hừ lạnh một tiếng, không đi quản khỉ gió gì tới hắn. Nhưng vừa rồi sờ sờ gân cốt của Hứa Tiên, biết đươc Hứa Tiên là kỳ tài võ học, buông tha không khỏi đáng tiếc. Cho nên vung tay lên, một cổ chân khí vô hình bay ra, đánh nát bấy một tảng đá cách đó vài trượng, có một tiếng nổ mạnh vang lên. Lại nhìn Hứa Tiên, quả nhiên ngây người.

Lão giả liền mỉm cười nói:

- Chiêu thức này chỉ là bình thường thôi!

Hứa Tiên không nghĩ tới, võ công còn có thể luyện tới mức này, chiêu thức ấy của lão giả, há chỉ có thể nói là bình thường. Người tu hành bình thường, không có bao nhiêu người sẽ là đối thủ của hắn. Bản thân hắn có chân khí hộ thể, hơn nữa khí huyết tràn đầy, pháp thuật tầm thường không tổn thương hắn được. Nếu như cận chiến, bằng khinh công giống như quỷ mị của lão giả này, nội lực đánh xa mấy trượng, thì kiếm tiên bình thường cũng chưa chắc là đối thủ của lão giả. Còn Địa Tiên vượt qua thiên kiếp sẽ không xuất hiện trong nhân gian, lão giả này trong đời này không nói là vô địch, nhưng kém không nhiều lắm, cho nên trên người có cổ ngạo khí này, cũng không phải là không hiểu được.

Trên mặt của Hứa Tiên tuy khen tán thưởng, nhưng không có lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng được như phàm nhân, chỉ nói:

- Một thân võ học của đại gia, chỉ sợ đã tu tới tận cùng rồi a!

Trên mặt lộ ra một tia kính ý, hắn đi trên đường tắt, bằng vào rất nhiều phúc nguyên, mới có thực lực như hôm nay, nhưng đối phương đem võ công bình thường luyện tới mức này, khác biệt trong đó chẳng cần phải nói. Tuy phúc nguyên của lão giả không đủ, không làm thần tiên được, nhưng cũng là tinh anh trong loài người, nếu như có được cơ duyên, tìm được chính đồ. Nói không chừng thật sự có thể dùng võ nhập đạo, bạch nhật phi thăng.

Trong nội tâm lão giả thầm khen, kẻ này ngược lại có vài phần khí độ, cũng không có bị một màn này của mình chấn nhiếp, nhàn nhạt hỏi:

- Ngươi nguyện học không?

Hứa Tiên không khỏi suy tư, thân thể của hắn cực kỳ cường hãn, nhưng hắn đã lâu không dùng công đức cường hóa thân thể, nhưng bởi vì công đức của hắn không tăng lên quá nhanh nữa, tác dụng cũng giảm bớt, hơn nữa số lượng công đức có hạn, hắn dứt khoát không dùng biện pháp này, chuẩn bị chậm rãi tiêu hóa lực lượng đột nhiên tăng mạnh của cơ thể.

Hơn nữa còn phải cam đoan nhân phẩm của mình thật tốt, hắn chuyên môn bảo tồn hơn mười vạn công đức, thoạt nhìn xem như có tác dụng, ít nhất dưới mắt tình huống này có lẽ xem như có thể cường hóa thân thể vượt qua bình cảnh, thần hồn cũng không khác bao nhiêu. Nếu có thể tu ra một cổ chân khí, không biết có chỗ tốt đặc biệt gì hay không, cho dù không có lợi, cũng không lãng phí bao nhiêu thời gian, vừa dễ dàng thỏa mãn được nhiệt tình với võ công của hắn bấy lâu nay.

Những ý niệm này chợt lóe lên trong đầu, cân nhắc lợi hại được mất, nhân tiện nói:

- Tiểu tử nguyện học đại gia, ngài dạy ta đi!

Lão giả chau mày, nói:

- Lão phu tuy không câu nệ tục lý, nhưng ngươi cũng nên gọi ta một tiếng sư phó.

Hứa Tiên vội vàng đổi giọng, khom người ôm quyền nói:

- Thỉnh sư phó truyền thụ võ công cho đệ tử, đệ tử họ Hứa tên Tiên chữ là Hán Văn, xin hỏi sư phó tôn tính đại danh, môn phái nào.

Đối phương lớn tuổi như thế, kêu một tiếng sư phó cũng không có thiệt thòi gì.

Lão giả lúc này mới thỏa mãn, thu được đồ đệ có tư chất phi phàm như thế, lại danh vang rền thiên hạ, trong nội tâm cũng rất khoan khoái dễ chịu, cười nói:

- Vi sư họ Vương, chữ Dược Sư. Không môn không phái, những chuyện đó trước không nói, vi sư trước truyền cho ngươi một bộ võ công, ngươi nên chuyên tâm luyện tập, miễn cho ngày sau đấu không lại người khác, làm xấu tên tuổi của ta.

Hứa Tiên cẩn thận hỏi lại:

- Sư phó, là Vương hay là Hoàng?

Hắn gần như nghe được một cái tên quen tai.s

Vương Dược Sư cau mày nói:

- Vương, ngươi không nên phân thần, vi sư sẽ truyền tâm pháp cho ngươi, phương pháp này tên là Đại Hải Vô Lượng, chính là bí quyết võ lâm cao nhất, không thể truyền cho người khác, bằng không thì cho dù ở chân trời góc biển, cũng phải phế bỏ võ công toàn thân.

Hứa Tiên nghiêm túc gật đầu. Nhưng trong lòng nghĩ: chân trời góc biển, đừng nói ngài đuổi không kịp, ngài có theo kịp, cũng đánh không lại ta đâu! Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Hắn ngược lại muốn hỏi Vương Dược Sư có con gái, nhà có ở trên đảo Đào Hoa hay không, nhưng thời điểm này chỉ đặt nó ở trong bụng. Chuyên tâm ghi nhớ Đại Hải Vô Lượng, tìm một gốc cây khô, ngồi dưới tán cây, bắt đầu thử tu luyện.

Vương Dược Sư đứng chắp tay một bên giải thích:

- Công pháp này chia làm mười tầng, nếu có thể tu thành mười tầng, nội lực bàng bạc, ai cũng không qua được, hơn nữa liên tục không dứt, giống như Đại Hải Vô Lượng. Tầng thứ nhất dễ dàng tu luyện, cho dù là người ngu xuẩn, có một năm nửa năm cũng có thể tu thành. Tư chất ngươi bất phàm, đại khái ba tháng là có thể.

Hứa Tiên vui vẻ nói:

- Sư phó, ta tu thành tầng thứ nhất!

Vương Dược Sư trầm mặc một lát, tức giận nói:

- Ngươi cũng biết tội khi sư diệt tổ xử thế nào không?

- Cái gì?

- Phế bỏ võ công toàn thân!

Trong nội tâm Hứa Tiên cười lạnh, lại đây. Do do dự dự nói:

- Nhưng mà, ta đã tu thành tầng thứ nhất.

Hắn dựa theo phương pháp của Vương Dược Sư dạy, thử đem thủy linh chi lực trong hồn phách chuyển hóa làm nội lực, trực tiếp rót vào trong kinh mạch, rất nhanh đã đạt tói cái gọi là tầng thứ nhất. Tuy nhiên kinh mạch hơi có chút đau đớn, nhưng hắn nội thị một chút, cũng không có tổn hại gì.

Cho dù người tầm thường luyện võ công, cũng tuyệt đối không thể làm như hắn được, bởi vì kinh mạch rất yếu ớt, năng lượng rất nguy hiểm, sẽ làm tổn hại kinh mạch, làm cho toàn thân tê liệt. Nhưng thân thể của Hứa Tiên, từ trong ra ngoài vô cùng cường hãn, kinh mạch so với thép không có gì khác nhau, tùy tiện cho linh lực giày vò một chút cũng chẳng có gì. Hơn nữa người tu hành luyện khí chi thuật cũng có khác biệt rất lớn nội lực của người trong võ lâm, người tu hành luyện khí có tác dụng khắp toàn thân, có ràng buộc giữa thân thể và hồn phách, cho nên lầm chuẩn bị cho "Luyện khí hóa thần", cũng không dùng đả thương địch thủ. Cho dù là pháp thuật công kích đối thủ như Ngũ Lôi Chưởng Pháp của Mao Sơn ba huynh đệ, uy lực không kém, nhưng vô cùng khác với nội công.

Vương Dược Sư dùng tay đặt lên cổ tay của Hứa Tiên, con mắt mở to, ánh mắt nhìn Hứa Tiên có chút khó tin. Nhưng hắn nhanh chóng làm ra phản ứng, ho nhẹ hai tiếng nói:

- Xem ra võ công trước kia của ngươi có tác dụng, mới có thể nhanh chóng như thế, nhưng không thể tự cao tự đại...

Sau đó giáo huấn một phen, nói:

- Tầng thứ hai của võ công này, người có tư chất tốt, không có thời gian ba năm, cũng tuyệt đối...

- Sư phó, ta luyện thành tầng thứ hai.

- Ngươi cũng biết lấn một xxx một xxx...

- Phế bỏ võ công toàn thân nha, nhưng ta thật sự luyện thành rồi.

Vương Dược Sư lại thử xem, quả nhiên... Luyện thành. Suy nghĩ nát óc một hồi, không cách nào giải thích, không thể tưởng tượng nổi, chuyện này quá quỷ dị.

Vương Dược Sư khó bình tĩnh trở lại, sau đó nhìn chằm chằm vào Hứa Tiên, vừa chậm rãi nói:

- Tầng thứ ba không có thời gian mười năm là không thể, vi sư xem như nhanh cũng dùng thời gian năm năm...

Rốt cuộc hắn nói ra công dụng của tầng thứ ba, Hứa Tiên không dám đánh gãy, làm cho hắn thở ra một hơi, tuy nhiên tỷ lệ rất nhỏ, thế gian to lớn không thiếu cái lạ, Hứa Tiên có thể vừa tu thành tầng hai lại khó có thể giải thích được.

- Sư phó, có thể bắt đầu giảng tầng thứ tư không?

Âm thanh của Hứa Tiên như ác mộng.

- Ta chuẩn bị bắt đầu tu tầng thứ năm.

Vương Dược Sư:

- Ngươi... Ngươi...

Lúc Hứa Tiên đem Đại Hải Vô Lượng tu tới tầng thứ bảy, Vương Dược Sư một tay vịn cây, trong mắt có tơ máu, sắc mặt cũng có chút trắng bệch, giống như vừa mới ở trong kỹ viện suốt mười ngày mới bước ra ngoài. Trong nội tâm nói:

- Không có khả năng, không có khả năng...

Trong nội tâm Hứa Tiên không đành lòng, nói:

- Sư phó, ta thấy nên để ngày mai luyện đi.

Vương Dược Sư không hổ là người nhìn thấy các mặt của xã hội, miễn cưỡng trấn định tâm thần, có chút gật gật đầu, nói:

- Tiến bộ quá nhanh, chưa chắc là chuyện tốt. Vi sư đến Hoa Sơn còn có chuyện khác quan trọng hơn, đi trước một bước.

Hứa Tiên hỏi dò:

- Hoa Sơn? Chẳng lẽ sư phó muốn luận võ với người sao khác?

Hoa Sơn, quá quen thuộc a.

- Làm sao ngươi biết, tốt, vi sư đi.

Hắn bình sinh sinh tử không sợ, nhưng hôm nay đứng bên cạnh Hứa Tiên, trong nội tâm đã lạnh lẽo, nói xong liền thả người rời đi.

Hứa Tiên chợt nhớ tới một chuyện, lớn tiếng nói:

- Sư phó, nếu ta vào lúc này đả thông hai mạch Nhâm Đốc, có chuyện gì không?

Thân hình Vương Dược Sư lảo đảo một chút, dùng tốc độ nhanh hơn biến mất trong màn đêm.

Hứa Tiên gãi gãi đầu, học theo Vương Dược Sư chém ra một cổ kình khí, một tảng đá lớn cũng nát bấy, xem như vừa học vài thứ, tuy uy lực kém hơn Chưởng Tâm Lôi một chút, nhưng sử dụng lại đơn giản hơn nhiều, nhưng đây không phải cực hạn, tương lai nói không chừng sẽ cường đại hơn chút ít. Sợ Vân Yên chờ sốt ruột, cho nên nhanh chóng rời đi, liền triệu mây vàng ra, đáp mây bay rời đi.

Lúc này Hứa Tiên còn không biết, hắn vừa mở ra một đại môn mới. Nội công, thứ này có chút gân gà. Không có bất kỳ người tu hành cao cấp nào nguyện ý đi học thứ này cả, bởi vì không có chút ý nghĩa nào. Cường độ thân thể cũng có hạn, cho nên khả năng chịu tải nội lực cũng có hạn.

Mà pháp thuật lại dẫn động lực lượng của thiên địa, trên lý luận là không có cực hạn. Cả hai chúng nó so sánh với nhau, nội lực uy lực không đáng giá nhắc tới. Đương nhiên không ai đi luyện.

Nhưng Hứa Tiên lại không có hạn độ này, có thể theo thân thể tăng cường, đem nội lực một mực tích góp từng tí một. Một khi mất đi hạn độ, thì con rắn nhỏ trên mặt đất cũng có thể hóa thành cự long.

Ai có thể đoán được, nội lực nho nhỏ này lại diễn bính thành đại sát khí khủng bố cơ chứ?

Hứa Tiên vào lúc này đang suy nghĩ tới Hoa Sơn, muốn đi xem náo nhiệt một chút! Cho dù không xem phim tình cảm của Lưu Ngạn Xương, cũng có thể nhìn Vương Dược Sư đánh võ kịch liệt. Đêm nay cũng phải tu Đại Hải Vô Lượng tới tầng thứ mười mới được, đến lúc đó nói không chừng mình còn có thể giúp sư phó một tay, không có ảnh hưởng gì cả, ta đang tôn trọng sư phó a.

Hứa Tiên quay trở về phòng trong khách sạn. Đã thấy Vân Yên nâng đôi má ngọc ngồi trước bàn, đồ ăn trên bàn chưa động tới, vừa thấy Hứa Tiên trở về, cười nói:

- Ngươi trở về?

Sau đó nhào vào trong ngực của hắn.

Hứa Tiên ôm nàng hỏi:

- Tại sao không ăn cơm, không hợp khẩu vị sao?

Còn tưởng rằng nàng ăn không quen đò ăn phương bắc.

Vân Yên lắc lắc đầu nói:

- Ta muốn đợi ngươi trở về rồi ăn.

Hứa Tiên nói:

- Ta đã ăn rồi a!

Vân Yên mỉm cười nói:

- Vậy nhìn ta ăn là được.

Bộ dáng quấn quít si mê làm cho nội tâm Hứa Tiên khẽ động, sau đó ngồi ôm nàng, tới trước bàn, cầm chiếc đũa gắp rau cho nàng ăn, đưa đồ ăn vào trong cái miệng hồng nhuận phơn phớt của nàng. Lại nói tới đêm nay gặp lại lão giả kỳ quái buổi sáng, Vân Yên cười nói:

- Phu quân rất xấu, lão nhân gia kia thật đáng thương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio