Hứa Tiên Chí

chương 290: hoài nghi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Doãn Hồng Tụ lắc đầu, nói:

- Ta cũng không biết.

Nàng cảm giác thân hình của hắc y nhân đó vô cùng quen mắt, Hứa Tiên hôm nay cũng cao như người phương bắc, nhưng lại không nhớ rõ là gặp ở đâu, nếu biết rõ hắn là ai, phải cảm tạ hắn thật tốt mới được.

...

Hứa Tiên chạy vào trong phủ Phan vương, trở lại tiểu viện của mình, vừa vào cửa, một thân thể mềm mại đã nhào vào trong ngực.

Vân Yên nói: Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

- Phu quân, tại sao giờ này ngươi mới về.

Nàng cùng Phan Ngọc cũng nghe được động tĩnh ở phủ Lương vương, đã biết rõ đại khái là Hứa Tiên làm, nhưng qua thật lâu, lại không thấy Hứa Tiên trở về, cho nên nóng vội, làm gì còn tâm tư đánh cờ.

Phan Ngọc nhìn qua bộ dáng thân mật của Vân Yên cùng Hứa Tiên, cắn cắn bờ môi, tiến lên ôm tay của Hứa Tiên, nói:

- Ngươi không sao chớ?

Hứa Tiên kéo các nàng ngồi lên giường, cười nói:

- Nếu Lương vương đêm nay không té xỉu, đêm mai ta sẽ đánh hắn bất tỉnh.

Tay trái nắm Vân Yên, tay phải ôm Phan Ngọc, cũng là thân thể mềm mại, nhưng lưng của Vân Yên mượt mà hơn, Phan Ngọc thì hơi gầy gò. Không thể không nói, cảm giác trái ôm phải ấp đúng là không tệ.

Phan Ngọc nghi ngờ nói:

- Hán Văn, không phải ngươi đi trộm bảo sao? Tại sao gây ra động tĩnh lớn như vậy, ngay cả Cận Kim Vệ cũng xuất động.

Hứa Tiên liền đem chuyện mình trải qua ở phủ Lương vương nói lại một lần.

Vân Yên nghe xong, liền cười run rẩy toàn thân, nói:

- Phu quân quá khi dễ người, ngay cả nhà của người ta cũng hủy đi.

Phan Ngọc cũng cười một tiếng, biết hắn làm vì mình, cho nên một chút ghen tuông trong nội tâm, đều biến thành ôn nhu điềm mật, ngọt ngào, không lời cảm tạ nào nói hết được, chỉ tựa thân thể vào người của hắn.

Hứa Tiên sờ sờ tóc của nàng, cười nói:

- Cho các ngươi biết một chút về bảo bối của Lương vương.

Hứa Tiên liền mở bao vải ra. Cầm bốn đồ vật ra ngoài.

Hắn mở Thần Quân Thiên Tấu Nhạc Đồ ra xem, phía trên vẽ hơn mười vị nữ nhạc sĩ, động tác lại biến đổi khác nhau, làm ra bộ dáng diễn tấu, ngay sau đó có âm thanh truyền ra, tuy còn không theo kịp tiêu chuẩn của Vân yên, nhưng rất thần kỳ, làm cho Vân Yên cũng tán thưởng không thôi.

Nhưng trong mắt của Hứa Tiên, hiệu quả này đại khái chỉ giống như máy quay phim đời sau, tuy kỳ lạ quý hiếm, cũng không có bao nhiêu tác dụng thực tế, cho nên hắn cũng không thèm để ý.

Thu hồi bức họa, lại cầm lấy Thì Thần Bát Quái Lô, lô có ba chân, có màu cổ đồng, quanh thân càn, khôn, tốn, đoái, cấn, chấn, cách, khảm tám loại đồ văn, thoạt nhìn thật là tinh xảo. Công dụng của cái lò này không có biểu hiện trong nguyên kịch, Hứa Tiên cũng không biết có hiệu quả gì, nhưng trong đó ẩn chứa linh khí lại hơn xa Thần Quân Thiên Tấu Nhạc Đồ, chắc hẳn không phải phàm phẩm, cho nên từ từ nghiên cứu.

Tiên gia chi vật lưu lạc vào trong tay phàm nhân, cũng là chuyện thường xuyên xảy ra. Giống như thanh Truy Tinh Kiếm của Hứa Tiên, uy lực vô cùng cường hãn, nhưng lại bị Trương gia coi như đồ gia truyền mà thôi.

Hứa Tiên lại cầm lấy Dương Chi Ngọc Tịnh Bình, chai này do ngọc tạo thành, trắng nõn đáng yêu, giống như Quân Âm Ngọc Tịnh Bình của quan âm bồ tát. Tác dụng của chai này Hứa Tiên biết rõ, rót vào một ít nước, đi ra ngoài bẻ một cành khô, cắm vào trong bình, qua trong chốt lát, cây khô đã sinh sôi. Tác dụng của chai này, cho thể khiến cho "Cây khô gặp mùa xuân".

Phan Ngọc nói:

- Hiệu quả của chai này chắc không chỉ có như vậy, có lẽ có thể sử dụng chai trong việc trị bệnh cho người, chắc chắn cũng có hiệu quả tốt.

Hứa Tiên gật gật đầu, đồng ý với cách nói của Phan Ngọc. Hắn có thể cảm giác được, nước vừa vào bình, đã bị Dương Chi Ngọc Tịnh Bình nhuộm lại, mới có tác dụng "Cây khô gặp mùa xuân".

Cuối cùng cầm lấy khối "Liệt Hỏa Thần Châu" ra, trong bốn kiện bảo bối ở đây, chính là kiện hợp ý của hắn nhất.

Liệt Hỏa Thần Châu, có màu đỏ thẫm. Hiện lên hình dáng hơi mờ.

Hứa Tiên cầm trong tay, đã cảm thấy khí tức nóng bỏng của hỏa diễm, như muốn dâng trào. Trong hạt châu này có bao hàm hỏa linh chi lực, quả nhiên cực kỳ phong phú, tuy còn không có huyền diệu bằng Thì Thần Bát Quái Lô, nhưng chỉ nói lực lượng, còn hơn cái trước.

Hơn nữa nếu như đoán không sai, hạt châu này có thể sử dụng giống như pháp bảo, khống chế hỏa diễm.

Hứa Tiên xem ra, đêm nay đã có đại thu hoạch, sau khi hắn tu thành Kim tinh, tiếp theo chính là hỏa tinh, đến lúc đó hạt châu này, có thể trợ giúp hắn một tay.

Phan Ngọc có chút tiếc nuối nói:

- Bốn đồ vật này chắc do phiên bang tiến công, Lương vương gia thật to gan lượng, lại dám tham ô đồ vật này, đáng tiếc, nếu như có thể mượn chuyện này tố cáo trước mặt hoàng thượng...

Vân Yên cười nói:

- Không có bằng chứng, hoàng thượng không bao giờ hạ lệnh điều tra phủ tướng quốc cả, hôm nay hắn bị phu quân trộm mất, tức giận chắc ngất xỉu rồi.

Hứa Tiên nói:

- Việc đã đến nước này. Cũng không cần nói nữa, đợi đến lúc sáng ngày mai, sẽ biết rõ chuyện như thế nào.

Phan Ngọc do dự một phen nói:

- Thời điểm không còn sớm, ta cũng trở về ngủ.

Từ hôm nay trở đi phải bắt đầu tu luyện, không thể ngủ cùng một chỗ với hắn

Phan Ngọc trở lại trong phòng, nắm trên giường, gối lên cánh tay, nhìn ánh trăng cô độc trên bầu trời, nàng nghĩ có thể sớm chiều làm bạn với hắn, nhưng hôm nay khó tránh khỏi lẻ loi một mình. Nhưng cho dù như thế nào, giải quyết nguy cơ trong nhà, luôn là chuyện may mắn a.

Bỗng nhiên một thân ảnh xuất hiện bên giường của nàng, lay động tóc của nàng, Hứa Tiên cười nói:

- Ngày mai mới bắt đầu tu luyện a!

Phan Ngọc mỉm cười, nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, cũng tựa người vào ngực của hắn.

Ngày hôm sau, Lương vương gia quả nhiên không có vào triều sớm, nghe nói tối qua có thích khách náo vương phủ, bị dọa chấn kinh, bệnh ngã xuống giường. Văn võ bá quan đều đi thăm, ngay cả hoàng thượng cũng hạ chỉ an ủi.

Phan vương cũng đi thăm, nhìn thấy thảm trạng của Lương vương phủ cũng phải thổn thức vài tiếng, đến giường bệnh của Lương vương gia ân cần hỏi thăm một phen, xác định Lương vương không thể dậy nổi.

Lúc này mới rời khỏi phủ Lương vương, lên kiệu, cười lên ha hả, thầm nghĩ: ngươi cũng có hôm nay, quả nhiên là trời xanh có mắt.

Trở lại trong phủ. Lập tức hạ lệnh, đóng cửa phủ, xếp đặt buổi tiệc.

Tuy nói là xếp đặt buổi tiệc, nhưng trên thực tế chỉ là gia yến mà thôi, phi tần của Phan vương có bốn người, Hứa Tiên cũng là một trong số đó, nhìn thấy Phan Chương dung quang toả sáng, không giống như khí tượng suy sụp khi gặp hắn lần đầu tiên, tóc bạc cũng giảm đi rất nhiều, quả thực quá thần kỳ.

Hứa Tiên nghĩ thầm, nếu giờ phút này Lương vương bệnh không dậy nổi, đi đời nhà ma, Phan Chương có thể hay không lập tức trẻ lại hơn hai mươi tuổi a.

Phan Chương rất thân thiết nói:

- Hứa Tiên, ngươi tới cũng được mấy ngày, ở trong phủ có thoải mái không.

Hứa Tiên vội nói:

- Thoải mái, thoải mái.

Phan Ngọc nhẹ nhàng đá hắn một cước, hắn mới kịp phản ứng, vội vàng đứng dậy thêm rượu cho Phan Chương.

Phan Chương vuốt vuốt chòm râu cười nói:

- Hai ngày trước trong phủ có một số việc, không thể tẩy trần cho khách từ phương xa như ngươi, buổi tiệc hôm nay xem như bổ sung đi.

Hứa Tiên nói:

- Ngài khách khí.

Nhưng cảm giác, cảm thấy hương vị của ngày hôm nay rất khách khí, có hương vị của tiên lễ hậu binh.

Bỗng nhiên Phan Chương phất tay cho người lui ra, sắc mặt trầm xuống. Nhìn Hứa Tiên nói:

- Nhưng hai ngày này ta nghe nói ngươi ngủ trong phòng của Minh Ngọc ngủ đúng không?

Hứa Tiên thầm nghĩ: trong nhà của ngươi, ngươi không rõ sao? Chỉ có thể nói:

- Vâng.

- Phụ thân...

Phan Ngọc đang muốn nói chuyện, lại bị Phan Chương vung tay lên, nói:

- Minh Ngọc, hôm nay là ta nói chuyện với Hứa Tiên, ngươi không nên nói xen vào.

Phan Ngọc chỉ có thể dùng ánh mắt bảo Hứa Tiên "Tự cầu nhiều phúc".

Phan Chương nghiêm mặt nói:

- Ngươi ban đầu ở Hàng Châu cứu Ngọc nhi một mạng, bổn vương rất cảm kích ngươi. Tuy nhiên Minh Ngọc thân thể kỳ lạ, không cách nào cưới hỏi đàng hoàng, cũng không thể như thế được.

Con gái của mình mang nam tử xa lạ về, mỗi đêm ngủ cùng một chỗ, đừng nói là lễ nghĩa thời cổ đại, cho dù đặt ở hiện đại, cha vợ cũng phải tức giận.

Hứa Tiên bất đắc dĩ nói:

- Ta cùng Minh Ngọc là trong sạch.

Ít nhất bây giờ còn là trong sạch.

Phan Chương cả giận nói:

- Vớ vẩn!

Hắn cũng không tin lửa gần rơm mà không cháy, Hứa Tiên có thể nắm chặt, cái gì tiện nghi cũng bị ngươi chiếm, hôm nay được tiện nghi mà khoe mẽ.

- Vương gia!

Vương phi ở bên cạnh kéo tay áo của Phan vương, nhẹ giọng khuyên bảo, còn có khích lệ.

Phan Chương chém đinh chặt sắt nói:

- Kể từ hôm nay, không được như thế nữa, chời kỳ thi mùa xuân xong hết, có thể bàn lại, bàn chuyện hôn phố. Cho dù không thể cưới hỏi đàng hoàng, cũng phải giữ lễ.

Phan Ngọc cầm chén rượu lên uống một ngụm, có chút thở dài nói:

- Ai, phụ vương, chuyện xảy ra ở phủ Lương vương tối hôm qua, là Hán Văn làm.

Phan Chương nói:

- Minh Ngọc, ta nói rồi, không nên chọc vào!

Chợt kịp phản ứng:

- Ngươi nói cái gì?

Phan Ngọc nói:

- Tối hôm qua Hán Văn vì giúp ta, đến phủ Lương vương náo loạn một chuyến.

Rồi sau đó cầm lấy Thần Quân Thiên Tấu Nhạc Đồ ra. Giao cho Phan Chương nói:

- Phụ vương, đây là Hán Văn tặng cho ngươi.

Phan vương tiếp nhận Thần Quân Thượng Tấu Nhạc Đồ, cũng phải sững sờ, đương nhiên Phan Ngọc sẽ không vì ngoại nhân mà lừa gạt mình như thế, hơn nữa hắn cũng đi xem, tình cảnh phủ Lương vương đúng là không giống phàm nhân gây ra, chẳng lẽ thật sự là tiểu tử này làm? Lập tức nói:

- Hứa Tiên, lời vừa rồi ta nói ngươi nghe rõ chưa.

Biểu lộ uy nghiêm, nhưng giọng nói đã hòa hoãn một ít.

Hứa Tiên nói:

- Nghe rõ ràng.

Phan Chương gật đầu nói:

- Vậy là tốt rồi.

Bầu không khí cũng quy về hòa hoãn như trước. Đến cuối cùng, ngay cả chuyện không thể ngủ cùng một chỗ, cũng không còn nghiêm khắc như vừa rồi.

Đợi cho tán tịch, Hứa Tiên cùng Phan Ngọc trở lại tiểu lâu của nàng, mở cửa sổ ra cho gió mát lùa vào, sau giờ ngọ trời có chút ấm áp.

Hứa Tiên cảm thán nói:

- Trình độ của phụ thân ngươi, đúng là tương đối cao, trách không được có thể thành quan to nhất phẩm. Cũng may con rể như ta có vài phần bổn sự, bằng không sẽ bị khi dễ tới chết.

Phan Ngọc sẳng giọng:

- Ai dám khi dễ ngươi chứ? Ta sợ phụ vương bị ngươi khi dễ đấy.

Hứa Tiên cười nói:

- Ta khi dễ ngươi còn không phải thiên kinh địa nghĩa sao.

Thò tay ôm Phan Ngọc vào ngực.

Phan Ngọc vội vàng giãy giụa, nói:

- Ngươi xế chiều hôm nay không phải còn dẫn Vân Yên đi bái kiến Doãn Hồng Tụ sao? Mau đi đi! Ta muốn bắt đầu tu hành.

Sau khi có được phương pháp Trúc Cơ, nàng đã an bài thời gian tu hành mỗi ngày, để có thể mau chóng Trúc Cơ thành công.

...

Trong phòng khách phủ quận chúa, Hứa Tiên Vân Yên cùng Doãn Hồng Tụ phân chủ khách ngồi xuống, Hứa Tiên không nói cái gì dễ nói, chỉ ngồi một bên. Mặc cho Vân Yên cùng Doãn Hồng Tụ ôn chuyện.

Tuy trong phòng, Doãn Hồng Tụ cũng ăn mặc áo nhung, mũi có chút đỏ lên, bộ dáng thần sắc không phấn chấn, nhìn thấy Vân Yên, mới giữ vững tinh thần, lộ ra ý vui mừng. Nàng thấy Vân Yên dung quang toả sáng, cho nên vui mừng. Hơn nữa Hứa Tiên có thể mang theo nàng đến kinh thành, có thể thấy được sủng ái phi phàm, cũng làm nàng yên tâm.

Hứa Tiên xuất thư của Lý Tư Minh ra, giao cho Doãn Hồng Tụ.

Doãn Hồng Tụ tiếp nhận thư. Mở ra xem, thở dài nói:

- Hắn có thể yên tâm, cũng là chuyện tốt.

Sau đó thu thư lại.

Vân Yên hỏi:

- Lão sư, ngươi làm sao vậy?

Doãn Hồng Tụ nói:

- Tối hôm qua trong phủ có tặc, đánh vỡ cửa sổ, cho nên cảm lạnh.

Chuyện xấu hổ tối hôm qua, lại không nói ra.

Trong lòng Hứa Tiên biết là chuyện gì, tối hôm qua nàng bị đông đứng một hồi, quả nhiên vẫn bị cảm mạo. Nhưng chuyện này hắn cũng không đề cập với Vân Yên, dù sao đêm hôm khuya khoắt xông vào khuê phòng của người ta, lại nói tiếp cũng không cách nào êm tai, hơn nữa dùng tính tình của Phan Ngọc, nói không chừng sẽ sinh ra ghen tuông.

Vân Yên kinh ngạc nói:

- Tặc? Thủ vệ phủ quận chúa sâm nghiêm, có tặc lợi hại như vậy? Còn có thẻ xông vào nội viện, đánh vỡ cửa sổ.

Doãn Hồng Tụ sụt sịt cái mũi, nói:

- Chuyện này cũng kỳ quái, ngươi không có nghe nói sao? Đêm qua, đại môn và bình phong của phủ Lương vương bị trộm đánh nát, hắt xì! Hứa Tiên, ngươi là danh y nổi tiếng thiên hạ, có thể trị liệu giúp ta một chút được không?

Phủ quận chúa gặp chuyện không may, quan sai sáng sớm đã tới cầu kiến, Doãn Hồng Tụ cũng giao quần áo của tên giả Nhị Lang thần cho quan sai, đưa ra hạn cho bọn họ phá án. Thuận tiện cũng hỏi chuyện ở phủ Lương vương, những quan sai này đối với chuyện của phủ Lương vương như lọt vào sương mù, cho nên không thể nói, cho nên lập lờ nước đôi, làm cho nàng nghĩ rằng tên trộm kia chính là tặc xông vào phòng của nàng.

Vân Yên không khỏi nhìn qua Hứa Tiên, không phải là phu quân làm a, chẳng lẽ đêm qua phu quân khởi sắc tâm, từ phủ Lương vương đi tới phủ quận chúa? Còn đánh nát của sổ của người ta.

Hứa Tiên hiểu hàm nghĩa trong ánh mắt của nàng, nháy mắt bất đắc dĩ, ta là loại người này sao?

Vân Yên dò xét hắn một lần, gật gật đầu khẳng định, rất giống.

Hứa Tiên cũng gật gật đầu khẳng định, trở về đánh đòn.

- Hứa Tiên, không được sao?

Âm thanh của Doãn Hồng Tụ đãnh gãy màn liếc mắt đưa tình của bọn họ

Hứa Tiên nói:

- Nha. Không có vấn đề, ta sẽ bắt mạch cho ngươi.

Sau đó tìm khăn lựa đặt lên cổ tay của Doãn Hồng Tụ, đặt ba ngón tay lên trên. Lúc này bắt mạch cho nữ tử, nhiều nhất cũng phải như thế, cũng không diễn như ở trên TV, cùng tơ bắt mạch khoa trương như vậy.

Hứa Tiên đưa ra kết quả, nhưng đây là bệnh thương hàn tầm thường, liền mang giấy bút tới, viết mấy vị thuốc cho nàng, dặn dò theo thường lệ:

- Mấy ngày nay không nên đi ra ngoài, cái gì đào viên hội kia, cũng ngừng lại đi, dưỡng bệnh xong rồi nói sau.

Vốn nói những lời này là đủ, nhưng hắn ngàn vạn lần không nên thêm một câu.

- Vị Nhu Gia công chúa điện hạ trời sinh thể yếu, Doãn viện thủ không nên thân cận với nàng quá nhiều, miễn cho truyền bệnh này cho nàng.

Hắn xuất phát từ hảo tâm, cảm mạo đối với người thường chỉ vài ngày là khỏi, nhưng đối với người thể chất yếu nhiều bệnh, lại biến thành chuyện phiền toái.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio