Thế gian cần nhất là gì?
Thiếu em một chút, li bì ngàn năm
Dù ai cho bạc vàng trăm,
Không bằng thăm thẳm ta tìm thấy nhau.
...
Lúc này Võ Thắng Vương tức giận vô cùng, tuy là hơn năm lần bị tấn công giết được hơn một phần ba yêu cầm.
Nhưng cả đội ngủ không được nghỉ ngơi, đành phải tạm thời dừng chân một ngày nữa, cho toàn quân dưỡng sức.
Sáng hôm sau, vạn quân tấn công Võ Thành.
Tuy nhiên khi xông lên thì trái với suy nghĩ của mình.
Khi quân đoàn bao quây thành.
Võ thành im ắng lạ thường.
Không hề có phản kháng.
"Quân đoàn Thiết Lang đâu?"
"Dạ."
"Dẫn một vạn quân vào Thành quan sát.
Có gì lập tức báo cáo."
"Rõ!" Thiết Lang Quân đoàn bắt đầu hàng ngũ chỉnh tề di vào.
Sau nữa ngày, tin tức được truyền về.
Trong Thành hoàn toàn không một bóng người.
Có thể là bẫy gập, hoặc là Võ Thành biết không chống nổi đại quân, nên đã chủ động rút đi.
Thoáng suy nghĩ.
Võ Thắng Vương ra lệnh.
"Toàn bộ nhập thành nghỉ ngơi.
Cho một đội quân trinh sát đi xung quanh thành dặm bán kính xem có mai phục không!"
"Dạ."
Đây là tin tốt đầu tiên trong hơn mười ngày nay.
Dù sao thì lệnh tấn công Võ Thành coi như thành công, Tuy gần chết gần phân nữa.
Nhưng có cái để gỡ gạt.
Vào Võ Thành không tin đàn yêu cầm còn tác quái được.
Võ Thắng Vương hứng chí bừng bừng
vạn quân cùng vào Võ thành.
lập tức từ một thành rộng rãi biến thành một thành chật cứng người.
Dù sao tuy chật nhưng an toàn.
Một công cuộc sắp xếp điều động chỉnh đốn vị trí.
Tìm kiếm trận pháp Võ Thành.
Dù sao Võ Thắng Vương là người ở Võ thành hơn năm trước.
Chính hắn ta đặt tên Võ Thành.
Lúc xưa hắn định dùng nơi này làm căn cứ và làm Thổ Hoàng đế.
Nhưng thực lực ngày càng cao, nên càng có mưu đồ lớn.
Một Võ thành không đủ, nên mới tìm cách về Triệu Thành cạnh tranh chức vị Triệu Vương với anh mình.
Chính vì thế, hắn rất rành trận pháp nơi này.
Ở đây có một trận pháp cổ xưa gọi là Cấm Không Trận, có năng lực phòng thủ mạnh mẽ, bao quanh Toàn thành.
Tuy nhiên khi hắn nhường chức thành chủ, thì không hề nói ra cách vận hành cổ trận.
Mà im lặng chờ có lúc dùng đến.
Dù hắn ta cũng không rành lắm, do trận pháp của thời xưa tạo lập.
Nhưng không sao, biết dùng cơ bản là được.
Chỉ cần bỏ vào năm vạn Linh Ngọc cùng một viên Thần Ngọc làm trận nhãn, trận pháp sẽ mở ra trong vòng ba ngày.
Cái này thì hắn có, may mắn được phụ hoàng cho một viên.
Cổ trận này có cái hay là khi mở thì cần Linh Ngọc.
Nhưng mở ra rồi dùng năng lượng của môi trường sông núi, linh khí xung quanh.
Không lo lắng hết năng lượng.
Nên khi bị đàn yêu cầm phục kích lúc trước, chết sống gì Võ Thắng Vương hắn vẫn cho đại quân tiến về Võ Thành.
Đúng lúc này, thì một vạn Yêu cầm của Lạc Tinh lại mang tới một vạn tảng đá to nữa.
Lần này giết được hơn quân Triệu nhưng thiệt hại gần con.
Khiến Lạc Tinh đau lòng.
Yêu cầm không phải dễ tìm như thế.
Trận chiến này hơn ngày chết hơn con.
không cách nào bổ sung được.
"Ha ha, trận thành." - Cấm Không Trận được Võ Thắng vương cho người bố trí xong.
Từ xa nhìn lại thấy cả tòa thành như có một lớp bong bóng bảo vệ.
Lạc Tinh thử nghĩ cách phá trận.
"Đại Hoàng."
Lạc Tinh cho đại Hoàng dẫn con yêu cầm cuối cùng ném một loạt đá từ trên cao xuống kết quả một làn sóng gợn.
từng viên đá bị bật ra ngoài.
Có con Yêu Cầm xui xẻo bị viên đá quăng trúng, cả người rơi xuống gần tới đất mới may mắn bay ngược lên.
Tuy bị thương nhưng hầu như không có chuyện gì sảy ra
"Thần cơ pháo nhằm cổng thành bắn thử xem" - Lạc Tinh ra lệnh.
Cho thần cơ pháo nhắm hướng cổng thành oanh thử.
Gần một canh giờ, các khẩu thần cơ pháo thay nhau nã đạn nhưng trận pháp vẫn dễ dàng chống cự.
"Không được rồi, rút lui trước vậy."
Dù sau lực lượng của Lạc Tinh cả người và Yêu Cầm chỉ đạt một vạn không đủ sức kéo dài.
Tối đến, Lạc Tinh tìm cách vào Võ Thành.
Khi tới một vị trí hơi khuất tầm nhìn.
Mới dùng Lạc Hoàng Kiếm chém ra một khe hở.
Tuy nhiên, khe hở chỉ mở ra một đường khoảng một thước, rồi nhanh chóng khép lại.
"Kẻ địch đột nhập" - Tiếng gọi vang lên
Sau đó là một toán quân đội Triệu quốc đã đi đến vị trí Lạc Tinh vừa chém.
Hơn cung tiễn bắn tới.
"Ohm.
Những mũi tên cũng bị vòng sáng dội lại." - Vòng phòng hộ này ngăn cản cả hai hướng, trong và ngoài nên cung tiễn cũng không bắn được người ở bên ngoài trận pháp.
Lạc Tinh tìm đến vị trí khác.
"Mọi người tập hợp, đợi lệnh ta."
Lạc Tinh thu Đại Hoàng cùng con tứ giai yêu thú vào cơ thể.
Rồi dùng Lạc hoàng kiếm chém mạnh một khe nứt, dùng vận tốc siêu nhanh chui vào trước lúc quân đội Triệu Quốc tìm đến.
"Hi vọng là sẽ có quà bất ngờ cho các bé yêu!"
Lạc Tinh tìm đến vị trí có Thần cơ pháo đối phương, sao đó từ từ lấy trong nhẫn trữ vật ra sáu thần cơ pháo.
Rồi biến ra năm phân thân.
Mỗi phân thân điều khiển một Thần Cơ Pháo
"Lục Pháo cùng Phát!"
"Oanh.
Oanh.
Oanh..." - Sáu tiếng nỗ kèm theo cả một căn cứ tan tành.
Lạc Tinh không nhìn thành quả mà thu hết phân thân và sáu khẩu pháo rồi chạy trốn.
Cứ như vậy suốt một ngày.
Oanh tạt hơn căn cứ.
Khiến cả thành lùng sục tìm kẻ xâm nhập.
"Món Ngon mới bắt đầu thôi."
Mục đích của các lần tập kích này là kéo dãn đội hình kẻ địch ra xa phủ thành chủ.
Lúc trước, Lạc Tinh cho Lạc Hồng về Võ Thành rút toàn thành đi, đồng thời có chôn lại một ngòi nổ.
Đó là một loại chất lỏng màu đen như dầu mỏ thời hiện đại.
Được người ở Trịnh Thành ở Nam Đảo phát hiện ra gần đây.
lúc Lạc Tinh lên đảo đã vô tình phát hiện.
Dự định chở vể dùng làm nguyên liệu thấp dầu.
Tuy nhiên có cái bất lợi là loại chất lỏng này khá nhẹ và độ cháy khó ổn định.
Có thể khiến ngọn đèn thành một viên pháo nổ bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên sức công phá không mạnh lắm, không tác dụng lớn so với Hợp Cốc Kì.
Nhưng với trận chiến tranh có khi có bất ngờ.
Lạc Tinh gọi là Dầu Nổ.
Lần mò né các toán canh gác, tìm tới phủ thành chủ.
Lạc Tinh nhanh chóng cho năm phân thân mang năm con tứ giai yêu thú và năm thần cơ pháo đi đến vị trí chỉ định.
Sau đó bắt đầu tung đòn tấn công.
"Oanh Oanh..." - Các tiếng nổ lớn liên tiếp sảy ra.
Các vị trí bắn thần cơ pháo điều chôn một lượng lớn dầu Nổ.
Mỗi phát bắn là một tiếng nổ lớn rung chuyển trời đất.
Kết quả phủ thành chủ trở nên sáng nhất trong đêm.
Nơi này có hơn năm vạn quân tinh anh của Triệu quốc, kết quả có gần một vạn người vừa chết vừa bị thương.
Tuy nhiên, Lạc Tinh cũng bị trả giá.
Năm phân thân chỉ chạy thoát được một.
Hơn Quan Nguyên kì lập trận khiến Lạc Tinh không chống cự nổi.
Bản thân Lạc Tinh cũng bị truy đuổi.
"Ta xem ngươi chạy đi đâu." - Võ Thắng Vương dẫn Quan Nguyên Kì truy đuổi.
"Haha.
Ngươi dám đuổi, ta dám chạy."
"Thập Bát Phần Thiên Trận." - Võ Thắng Vương ra lệnh.
Đây là bản hoàn thiện của Thập Bát Hỏa Trận, kết hợp cả Quan Nguyên Kì lại với nhau.
Lúc này một trận pháp từ trên trời áp xuống, khiến vận tốc Lạc Tinh bị giảm mạnh.
Không khí xung quanh nóng lên.
"Đây là trận pháp gì."
"Haha, trận pháp trấn Quốc của Triệu quốc ta."
"Biến trận nhanh." - Võ Thắng Vương ra lệnh.
Lúc Này từ trên trời rơi xuống từng đoàn lửa to.
Lạc Tinh may mắn đang mặc áo giáp làm từ địa Long Ngũ Giai, nên chỉ cảm thấy khó chịu khi tiếp xúc.
Linh lực chỉ bị giảm một chút chứ không bị bỏng.
"Không được rồi, phải hạn chế tiếp xúc với ngọn lửa."
"Lạc Hoàng Kiếm."
Mỗi khi có tia lửa bắn đến.
Lạc Tinh lại dùng kiếm chẻ đôi nó ra.
Cố gắng né tránh va trạm trực tiếp.
Lúc này đi về hướng nào, cũng bị quây trong đại trận.
Do không biết uy lực trận pháp thế nào.
Lạc Tinh không dám bung hết sức, chỉ dùng chiêu thức đơn giản, không dùng Tam Diễm Hỏa truyền vào Lạc Hoàng Kiếm.
Cũng chưa dùng thần kỹ nào.
Dù sau người so với người chênh lệch quá lớn.
Không biết trận nhãn ở đâu thì không phá trận thoát ra được.
"Có lẽ trận nhãn là tên Võ Thắng Vương." Lạc Tinh vừa phòng thủ vừa suy nghĩ cách phá trận: "Phải dụ hắn lên tiếng, xem thử vị trí giao động thế nào."
Lạc Tinh bắt đầu dùng tới võ mồm.
"Haha.
Võ thắng Vương.
Ngươi là con rùa rúc đầu."
"Đường đường, mang tên Võ Thắng vương mà không dám ra gặp Hùng Vương Ta."
"Ha ngươi tưởng ngươi là ai, mới tí tuổi đầu mà dám chống lại bổn Vương!" Võ Thắng Vương bị mắng nên cũng bực bội đáp trả.
Tuy là lên tiếng, nhưng vị trí hắn thay đổi liên tục.
Lạc Tinh nhất thời không biết ở đâu.
"Lạc Lôi Bộ" - Lạc Tinh chạy nhanh đi.
Dùng Tốc độ phá trận.
Tiếc là khi chạy nhanh thì từng luồng lửa lớn cũng bay từ hướng ngược lại.
Khiến Lạc Tinh phải cố gắn né đi, tốc độ không tăng thêm được.
Nhưng tính linh hoạt vẫn còn, bốn phương giờ điều là hỏa diễm.
"Võ Thắng Vương.
Ngươi dám Một đánh một với Ta không."
Đáp lại là một loạt hơn quả cầu lửa bay đến.
"Võ Thắng Vương.
Ngươi đổi tên là Võ Bại Vương đi."
"Võ Bại Vương mau ra gặp cha ngươi nè!"
"Hừ Ta không so đo với kẻ sắp chết!"
"Chỉ bằng con rùa nhà ngươi, mà giết được ta ư.
Ông nội ngươi còn sống mấy ngàn năm nữa."
"Chỉ là tên hề thôi!"
"Tất cả tấn công mạnh hơn.
Ta muốn tên Hùng Vương thành Gấu nướng." - Võ Thắng Vương cũng bắt đầu nôn nóng.
Dù sao hắn xưng vương mấy trăm năm.
Chưa ai một lần mắng hắn nhiều vậy.
Đúng lúc này, Lạc Tinh nắm rõ các phương vị của Võ Thắng Vương nên nắm chắt cơ hội xông nhanh đến vị trí mà mình nghĩ là hắn ta đang ở đó.
"Hoàng Long Khải giáp." -.
Trên người Lạc Tinh như có thêm một lớp giáp như vảy rồng.
Khiến cho các quả cầu lửa chỉ như bong bóng, tha hồ bám lên trên mà không có tác dụng gì.
"Lạc Lôi bộ.
vận tốc tối đa."
Lúc Này Võ Thắng Vương đang ở trận nhãn, định phát động công kích mạnh nhất, nên không đi chuyển được.
Lại bất ngờ với sự bộc phát tốc độ của Lạc Tinh.
Nhất là trận pháp trấn quốc Thập Bát phần Thiên Trận.
Đó giờ chưa từng có Dũng Tuyền Kì nào thoát khỏi, nên hắn ta cũng khinh địch.
Nhưng Lạc Tinh với song trọng khải giáp, Địa Long ngũ Tinh và thần kỹ Hoàng Long Khải Giáp.
Đủ bỏ qua hết lực sát thương trong thời gian ngắn.
"Hừ.
Thần Kỹ ta cũng có."
Võ Thắng Vương cả người như mọc lông ra màu đỏ nhìn như con Đại Hầu.
Tốc độ tăng cao không thua kém gì Lạc Tinh.
"Đón đỡ thần Kỹ, Hầu Tiên Xuyên Sơn Thương của ta."
Một cây thương xoáy tròn như một cơn lốc bay nhanh đến.
"Không được, Ta phải đánh nhanh rút nhanh."
".Xoẹt" - Một bóng người xuất hiện, tay cầm Lạc Thần Khiên đón đỡ lấy mũi thương.
Đây là Phân Thân cuối cùng còn sót lại của Lạc Tinh.
Trong lúc phân thân bị xung lực đánh văng ra, sau đó một rừng hỏa cầu bay xuống chôn vùi nó luôn.
Thì bản thể Lạc Tinh nhảy từ trên xuống.
Hỏa Hoàng Kiếm.
Ngọn lửa ba màu bùng lên dọc theo thân kiếm.
Sức nóng từ thân kiếm lan tỏa ra xung quanh, gấp mười lần sức nóng của Thập Bát Phần Thiên trận.
"Phi Yến Thập Tự Kiếm!"
" Xoạt...!Xoạt...!xoạt..." - Một loạt chín đường kiếm ngang dọc lên xuống.
Đây là đòn thế mạnh nhất của Lạc Tinh, và cũng chỉ thực hiện được một lần thôi.
"A A A!"
Võ Thắng Vương cả người bị chia ra từng mãnh nhỏ.
Lạc Tinh thuận theo đà rơi xuống, biến ra Lạc Hoàng Thương.
Đâm xuống đất đào như mũi khoan thoát đi.
Dù sao một người chống lại người thì không tốt lắm.
Tuy trận nhãn Phần Thiên trận bị phá, nhưng dù sao cũng đỡ hơn Lạc Tinh.
Năm phân thân mất hết.
Thần kỹ cũng đã mở ra.
Tuyệt kĩ cũng đã dùng, linh lực còn chưa tới một phần nhỏ.
Đào xuống gần một dặm, áp lực nén tăng cao.
Lạc Tinh tiếp tục đào ngang qua dặm nữa, thì không còn sức duy trì thần ấn nữa.
Sau đó cố gắng bò lên trên.
Núp vào một ngôi nhà chứa củi nhỏ.
Nằm nghỉ ở đó, hiện tại cả người rã rời vì thi triển Tuyệt kỹ "Phi Yến Thập tự kiếm" quá độ.
Giờ mà gặp kẻ địch, Thì chỉ có triệu hồi Đại Hoàng trốn đi.
nhưng trên trời có trận pháp, không biết trốn được không nữa.
Khoảng một canh giờ sau.
Lạc Tinh cảm giác khó thở, ngày càng khó thở hơn.
"Sao thế được.
Tuy mất nhiều sức, nhưng ta hầu như không bị thương." Lạc Tinh hơi hốt hoảng.
"Sao Lại khó thở? Không lẽ trúng độc?"
Thêm phút, cảm giác khó thở lại tăng cao.
Thử uống một giọt thiên địa Linh Nhủ.
Cảm giác vẫn vậy.
Lạc Tinh thử bò ra ngoài, thì xung quanh không một ánh lửa.
Khắp nơi người chết vô số, cùng một loại, cả người không vết thương.
"Là thiếu dưỡng khí.
Nguy rồi."
"Đại Hoàng." - Một con chim đại bàng to lớn màu vàng xuất hiện, do nó đang trong không gian Lạc Thần khiên nên còn đủ dưỡng khí.
Lạc Tinh nhảy lên, Đại Hoàng bay nhanh về cổng thành.
Bay chưa tới cổng thành Đại Hoàng đã có dấu hiệu hết hơi.
"Ráng lên!" - tới biên giới cổng thành, Lạc Tinh Nhảy xuống thu Đại Hoàng cũng sắp kiệt sức vào người, rồi lập tức dồi hết tất cả sức lực,dùng Lạc Hoàng kiếm phá trận pháp phòng hộ nhảy ra ngoài.
"Xoẹt!" Khe hở mở ra trong một sát na.
Lạc Tinh Kịp thời nhảy ra.
"Ha ha sống rồi."
Hít lấy hít để từng luồng không khí.
Lạc Tinh nhớ còn bé từng thi với Lạc Dương xem ai nín thở lâu dưới nước.
khi chịu hết nổi thì mới ngốc đầu dậy thở.
Đúng là cảm giác này.
"Không khí.
Ta yêu ngươi! Đúng là xa nhau một khắc như là ngàn thu nha."
Nghỉ ngơi nữa canh giờ.
Lạc Tinh nhìn bên trong Võ Thành.
"Ta hiểu rồi.
Thì ra vậy.
Hiện tại có lẽ toàn Võ Thành không ai còn sống."
Hiện Tại Lạc Tinh đã đoán được lý do.
Số là do trận pháp Cấm Không trận vừa bảo vệ vừa ngăn cản cả không khí ra vào.
Nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Vì vậy trong thành bị cháy, cả bốn khu vực lớn do dầu Nổ gây ra.
khiến lượng lớn dưỡng khí bị mất đi.
Rồi thêm Thập bát phần thiên đại trận, thi triển số lượng lớn, khiến lượng dưỡng khí mất đi càng trầm trọng.
Tòa Thành vốn nhỏ, chỉ có sức chứa vạn quân.
Nay có tới vạn quân mà lượng dưỡng khí còn tiêu hao quá lớn.
Khiến cho toàn thể quân nhân ngày càng yếu ớt.
Dù có phát hiện ra lý do thì cũng không ra khỏi thành được, do Cấm không trận chỉ một mình Võ Thắng Vương biết cách mở.
Mà hắn ta chết rồi, nên toàn thành giờ như cá ở trên cạn.
Bất kể người bình thường hay đạt Quan Nguyên kì đều không sống nỗi.
Lạc Tinh tuy là Dũng tuyền kì, nhưng chỉ nín thở một canh giờ là cùng.
Một ngày sau.
Lạc Hồng đã dẫn quân quay lại.
Đúng ra là Lạc Tinh định rút sáu vạn quân đi để đánh du kích Võ thành, dù sau tòa thành trống.
Triệu Quân cũng không thể ở lâu do thiếu lương thực và nguồn nước.
Vì Lương thực bị dời đi.
Nguồn nước Lạc Hồng y lời Lạc Tinh đã hủy đi hết.
bị đổ vào lượng lớn dầu Nổ nữa, khiến cho cả tòa thành trở nên không còn gì sinh sống được.
Giờ thì không cần thiết nữa.
"Mọi người hạ trại nghĩ ngơi.
Kẻ địch đã không còn.
Có lẽ một ngày nữa sẽ vào thành được."
"Dạ Hùng Vương.!!!".