Hương Bạc Hà

chương 30

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Văn phòng làm việc rộng rãi trở nên chật chội bởi bao nhiêu người chen chúc. Hứa Tri Mẫn đứng ở một góc cạnh cửa dõi mắt nhìn lớp lớp đầu người qua kẽ hở nhỏ hẹp giữa đám đông trước mặt cô. Trong phòng ước chừng có khoảng bảy tám mươi người, số bác sĩ gấp đôi y tá. Ngoại trừ bác sĩ của phân viện chính, đại bộ phận là bác sĩ tu nghiệp và bác sĩ thực tập.

Nội khoa tim huyết quản có một chủ nhiệm họ Lưu và hai phó chủ nhiệm là giáo sư Vương và giáo sư Tân. Ngoại khoa tim lồng ngực có một chủ nhiệm họ Trương và một phó chủ nhiệm họ Hứa. Hứa Tri Mẫn thầm ghi nhớ thật kỹ tên và diện mạo của năm vị lãnh đạo này, nhắc nhở mình tuyệt đối không được gọi sai tên người. Chủ nhiệm Lưu hơi béo, giáo sư Vương hiền từ gần gũi, giáo sư Tân như tiên ông đạo sĩ, chủ nhiệm Trương tương đối nghiêm nghị, chủ nhiệm Hứa hiên ngang khí phách. Ngoài chủ nhiệm Hứa hơn ba mươi tuổi, các vị chủ nhiệm còn lại đều trên bốn mươi.

Y tá ca đêm, bác sĩ thực tập và bác sĩ trực ca lần lượt báo cáo giao ban, nhìn chung tình hình khu bệnh nhân tối qua vẫn yên ổn. Tiếp theo, chủ nhiệm Lưu truyền đạt lại nội dung của cuộc hội nghị ban lãnh đạo bệnh viện. Vấn đề này vừa không liên quan đến học thuật vừa đầy chữ nghĩa khô khan nên có người vụng trộm che miệng ngáp. Chủ nhiệm Lưu nói xong thấy trong phòng một loạt người ngủ gật, bèn tìm cách hoạt náo bầu không khí, ông hỏi y tá trưởng: “Hôm nay cô dẫn theo đồng nghiệp mới à?”

Y tá trưởng Giang gật đầu: “Mới được phân vào khoa chúng ta, Hứa Tri Mẫn.”

Chủ nhiệm Lưu nói: “Họ Hứa sao, thế thì cùng họ với chủ nhiệm Hứa của chúng ta rồi?”

Giáo sư Vương hớn hở nói xen vào: “Không chỉ cùng họ mà còn cùng trường nữa đấy.”

Chủ nhiệm Lưu ngạc nhiên: “Anh biết cô bé này à?”

Giáo sư Vương nói: “Tôi biết năm đó em ấy đỗ vào học viện y tá đại học M với số điểm cao hơn điểm sàn khoa y học lâm sàng đến trên hai mươi điểm. Được nhận học bổng loại A bốn năm học, làm thư ký chủ tịch hội sinh viên trường hơn hai năm.”

Hứa Tri Mẫn nghe mà sững sờ, không ngờ giáo sư Vương lại kể hết mọi chuyện về cô trước mặt toàn bộ công nhân viên trong phòng. Trước những cái nhìn ngạc nhiên lẫn dò xét đổ về phía mình, cô có cảm giác khó chịu như đứng dưới ánh đèn pha.

Thế nhưng, các vị chủ nhiệm lại cảm thấy cô rất thú vị. Chủ nhiệm Lưu vẫy tay: “Hứa Tri Mẫn đâu rồi nhỉ?”

Hứa Tri Mẫn thầm nghĩ: Rốt cuộc Mặc Thâm đã nói gì về mình với giáo sư Vương? Dù miễn cưỡng nhưng cô vẫn bước ra từ góc phòng trong dáng vẻ thoải mái.

“Em là Hứa Tri Mẫn à? Tri Mẫn nghĩa là gì?”

“Dạ phải, chủ nhiệm.” Hàng ngày Hứa Tri Mẫn cười với mọi người ra sao thì giờ đây cô vẫn cười như thế. “Tri là tri trong tri thức, Mẫn là mẫn trong minh mẫn.”

“Chăm chỉ hiếu học, lấy tri thức làm trọng.” Chủ nhiệm Trương vừa nghe xong đã có thiện cảm, “Cha mẹ em kỳ vọng ở em rất nhiều.”

Hứa Tri Mẫn không dám tùy tiện trả lời, cô chỉ cúi đầu đáp ‘Dạ’ để tránh biến mình thành người khoác lác trong mắt người khác.

Bởi thái độ khiêm nhường của cô nên các vị chủ nhiệm lại quan sát cô kỹ hơn. Thấy cô gái trẻ cư xử lễ phép, có cung cách nhã nhặn trầm tĩnh và nét đẹp duyên dáng nổi bật, ấn tượng của họ về cô càng tốt hơn. Chủ nhiệm Lưu nhìn mọi người mỉm cười rồi thẳng thắn nói: “Tốt rồi, tốt rồi, khoa chúng ta lại có thêm một cô gái xinh đẹp. Nhưng mà thế này, các anh trong khoa phải chú ý nhé. Bệnh viện có quy định cấm không cho người làm việc trongcùng một khoa công khai yêu đương đấy.”

Ngay sau câu nói của ông, mọi người trong phòng đều cười ồ. Hứa Tri Mẫn cũng cười theo, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Viên Hòa Đông. Viên Hòa Đông nhìn cô cười nhẹ. Cô cười đáp lại, khóe mắt lướt qua Mặc Thâm, thấyanh đang khoanh hai tay và lặng lẽ quan sát mình bằng đôi mắt đen thẫm, cô tự dưng cảm thấy có chút xấu hổ, chỉ mong đề tài liên quan đến mình mau mau kết thúc. Ấy nhưng chủ nhiệm Trương vốn luôn nói năng nghiêm túc thận trọng cũng góp vui hai câu: “Chủ nhiệm Lưu, anh xem, mấy cô cậu trẻ tuổi cười vui sướng thế kia. Anh nên nói thế này này, ‘cô này, cậu này, tôi cho vụng trộm yêu đương đấy’.”

Ông vừa nói xong, cả phòng đều cười rần rần. Hứa Tri Mẫn nghe thấy tiếng Dương Sâm cười lớn nhất.

Sau khi cuộc họp giao ban kết thúc, các đồng nghiệp bàn tán: Lần đầu tiêntrong lịch sử thành lập hai vị chủ nhiệm vui đùa với mọi người ngay trongcuộc họp khoa.

Hứa Tri Mẫn cân nhắc hàm ý trong câu nói đó: Hiển nhiên nơi này luôn không yên ổn.

Ban đầu cô vốn tưởng làm việc cùng một nơi với những người thân quen sẽ không thấy tịch mịch, lẻ loi. Thế nhưng đã nhiều ngày trôi qua từ khi chính thức bước chân vào khoa, cô vẫn không thể nói chuyện riêng với nhóm Mặc Thâm hơn nửa câu.

Suy cho cùng, cả khoa không chỉ có họ là bác sĩ. Hứa Tri Mẫn là phụ việc của Vương Hiểu Tịnh, nếu có chuyện gì thì nên báo cáo với Vương Hiểu Tịnh, không nên nói trực tiếp với bác sĩ. Không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà số lần cô và nhóm Mặc Thâm lướt qua nhau khá nhiều. Rất nhiều lần, rõ ràng cô thấy Viên Hòa Đông cố ý dừng bước như muốn nói chuyện với mình. Kết quả, chưa kịp nói gì thì một trong hai người đã bị gọi đi. Sau giờ tan tầm, cô bận bịu chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp, họ cũng thông cảm, không đến quấy rầy cô ôn tập.

Người thường xuyên liên lạc ngược lại lại là Mặc Hàm. Mặc Hàm hay hẹn cô ra ngoài dùng cơm nhưng cô từ chối. Cậu biết cô ăn cơm cùng Vương Hiểu Tịnh nên không cố nài ép.

Thế cho nên phần lớn thời gian cô đều ở bên cạnh Vương Hiểu Tịnh. Hai cô trò như hình với bóng. Thấm thoát Hứa Tri Mẫn đã đi theo Vương Hiểu Tịnh gần nửa tháng, cả quãng thời gian này đều là ca ngày. Nội dung công việc ở phòng bệnh gần như tương đồng với những gì cô được thực tập ở bệnh viện trực thuộc đại học M. Vương Hiểu Tịnh tuy ngoài mặt đồng ý làm giáo viên hướng dẫn cho cô, nhưng trên thực tế không hề dạy dỗ cô như học trò thực thụ.

Từ trong đáy lòng Hứa Tri Mẫn có thể hiểu một cách sâu sắc sự cảnh giác của Vương Hiểu Tịnh. Dù vậy cô vẫn giữ vững nguyên tắc xử xự từ trước đến nay đó là, không nói những lời lấy lòng cấp trên. Huống hồ cô cũng không cho rằng Vương Hiểu Tịnh sẽ chấp nhận thái độ xun xoe, nịnh hót. Trong tình huống này phải làm sao ư? Không thể nói nhiều, thì làm nhiều vậy.

Thấy Hứa Tri Mẫn luôn làm đến nơi đến chốn mọi công việc mình giao phó, Vương Hiểu Tịnh mặc dù không rõ lai lịch và tính cách của cô y tá mới đến nhưng không thể không thừa nhận sự an phận thủ thường ở Hứa Tri Mẫn đã khiến cô hài lòng.

Dần dần Hứa Tri Mẫn nhận ra Vương Hiểu Tịnh đã phần nào mến cô hơn. Tuy biết vậy nhưng cô không nóng vội, mà trái lại, càng ngày càng kiên trì nhẫn nại hơn. Mỗi lần Vương Hiểu Tịnh dạy cô điều gì, cho dù là kỹ năng bình thường nhất, Hứa Tri Mẫn cũng đều khiêm tốn học hỏi và ôn tập thật nghiêm túc. Lâu ngày Vương Hiểu Tịnh đương nhiên sẽ suy xét đến việc nên đối với học trò của mình như thế nào.

Không bao lâu sau, Hứa Tri Mẫn suôn sẻ vượt qua kỳ thi tốt nghiệp, bộ phận y tá bệnh viện tỉnh giúp cô lấy giấy chứng nhận hành nghề y tá, chứng nhận này đồng nghĩa với việc sinh viên các cô đã chính thức trở thành một y tá lâm sàng được làm việc độc lập.

Học viện tổ chức lễ đội mũ cho các cô vào buổi tối thứ sáu. Tối hôm ấy lại là ngày y tá trưởng sắp xếp cho cô và Vương Hiểu Tịnh trực đêm.

Danh tiếng của Vương Hiểu Tịnh ở bệnh viện tỉnh nhân viên nào cũng biết, không phải trường hợp đặc biệt Vương Hiểu Tịnh chắc chắn sẽ không trực ca đêm. Sau khi trưng cầu ý kiến Vương Hiểu Tịnh và qua nhiều lần bàn bạc cân nhắc, y tá trưởng mới bố trí một ca trực đêm như vậy. Hứa Tri Mẫn ngẫm nghĩ, cô tuyệt đối không thể xin phép y tá trưởng hay yêu cầu dời ngày trực.

Buổi lễ đội mũ nặng tính hình thức của học viện cô có thể không đi, nhưng hậu quả của việc làm mích lòng, đánh mất sự tin tưởng của Vương Hiểu Tịnh cô thực sự không gánh vác nổi.

Đêm hè yên tĩnh, Hứa Tri Mẫn ở trong mùng vừa lặng lẽ giở sách vừa cân nhắc chuyện giữa cô và Vương Hiểu Tịnh.

Nói chung cô cũng đoán được người quyết định để cô đi theo Vương Hiểu Tịnh không phải là bộ phận y tá hay y tá trưởng Giang, mà chính là người có khả năng điều khiển bộ phận y tá – người đó chỉ có thể là chủ nhiệm khoa. Ai đã giúp chủ nhiệm bày mưu tính kế? Nhớ lại lúc Mặc Thâm mong muốn cô ngăn cản Viên Hòa Đông, anh từng nói xa gần về mâu thuẫn trong nội bộ khoa. Chẳng lẽ họ muốn thâu tóm địa bàn thông qua tổ y tá?

Hứa Tri Mẫn đặt sách trong tay xuống. Chỉ mới hơn nửa tháng đi theoVương Hiểu Tịnh, cô đã tìm hiểu được tính cách của cô ấy. Vương Hiểu Tịnh chắc chắn là một người thông minh, trước tình hình các bè phái đấu đá lẫn nhau, cô ấy lựa chọn thái độ bàng quan. Ngoài mặt, cô ấy đều cư xử lãnh đạm, bình đẳng với tất cả các giáo sư và bác sĩ khác. Vương Hiểu Tịnh chỉ chuyên tâm làm tốt công việc của bản thân, còn chuyện giữa bác sĩ các vị, quan điểm của cô ấy là, đừng lôi kéo tổ y tá chúng tôi xuống nước.

Nhưng thật sự có thể bàng quan được sao? Hứa Tri Mẫn không cho là vậy. Bài học từ chuyện học bổng đại học đã dạy cô rằng, muốn thờ ơ với đại cuộc, trừ khi ngồi vào vị trí cao nhất.

Hứa Tri Mẫn không dám nghĩ sâu xa đến mục đích cuối cùng trong ván cờ của nhóm Mặc Thâm. Cô thở dài một tiếng, dọn dẹp sách vở, đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ.

Tối thứ sáu, đúng sáu giờ Hứa Tri Mẫn đến trạm y tá nhận ca.

Nhân viên trực sau nửa đêm của tổ y tá, ngoài hai y tá chuyên phụ trách CCU, Hứa Tri Mẫn, Vương Hiểu Tịnh còn một người khác là y tá Linh Linh.

Nhận công việc chuyển giao từ ca ngày xong, Linh Linh nói với Vương Hiểu Tịnh vẻ tội nghiệp: “Cậu đoán xem tối nay bác sĩ nào trực?”

Vương Hiểu Tịnh thuận miệng đáp: “Bác sĩ Quách? Bác sĩ Trương?”

Linh Linh lắc đầu: “Tớ nói cho cậu biết này, chúng ta gặp phải hai người đáng sợ nhất. Ngoại khoa là bác sĩ Mặc và nội khoa là tảng đá A Viên.”

Người vốn luôn thờ ơ như Vương Hiểu Tịnh cũng không kìm được sự kinh ngạc: “Xui xẻo thế ư?”

Hứa Tri Mẫn tò mò: Mặc Thâm và Viên Hòa Đông cùng trực thì sẽ có chuyện gì nhỉ?

Linh Linh thấy vẻ thắc mắc của Hứa Tri Mẫn bèn cười nói: “Đồng nghiệp mới đến của chúng ta vẫn chưa biết tính cách các bác sĩ trẻ tuổi trong khoa này nhỉ.” Ngay sau đó, Linh Linh liền phân tích cặn kẽ tính tình vài bác sĩ nội trú trong khoa.

Đa số đều là mấy anh chàng đẹp trai tài giỏi, mười anh thì hết tám chín anhnổi tiếng ăn chơi, phong lưu. Năm anh bác sĩ nội trú vào khoa năm ngoái, mỗi người mỗi vẻ, mỗi người một kiểu ‘phong lưu’. Quách Diệp Nam thuộc kiểu người thoạt trông đã biết là đại thiếu gia phong lưu, Trương Tề Duyệt thì phong lưu trắng trợn, Dương Sâm thì phong lưu kín đáo.

Ai cũng biết là ba anh chàng này phong lưu. Nhưng phong lưu là việc riêng của người ta, họ thích phong lưu thì phong lưu thôi. Đối với đồng nghiệp mà nói, điều quan trọng nhất là họ có phải người cộng tác tốt trong công việc hay không.

Quách Diệp Nam và Dương Sâm thích nói đùa với đồng nghiệp nữ, từ trước đến nay luôn tốt bụng, nhân hậu trong việc an bày công tác cho nữ bác sĩ thực tập và các y tá, câu cửa miệng của hai anh chàng là: Bất cứ việc gì cũng có thể thương lượng êm đẹp.

Trương Tề Duyệt lại khác, dĩ nhiên là anh thích vui đùa ầm ĩ với các đồng nghiệp nữ, nhưng bên cạnh đó anh ta cũng thích phân công công việc cho người khác một cách ngang tàng. Với người mình thích anh ta rộng lượng bao nhiêu thì với người không thích anh ta hà khắc bấy nhiêu. Vì cách hành xử không công bằng này mà văn phòng khoa không bao giờ thiếu đám ‘ong bướm’ xúm xít bay lượn xung quanh Trương Tề Duyệt.

Còn Mặc Thâm và tảng đá A Viên ư?

Từ điệu bộ so đầu rụt cổ của Linh Linh khi nhắc đến Mặc Thâm dễ dàng nhận ra Mặc Thâm rất ‘khủng bố’. Thủ đoạn của Mặc Thâm là, ngoài miệng cười đùa vô tư với người ta. Nhưng nếu anh đã viết xong lời dặn của bác sĩ bằng cây bút mực nước Parker thuần hai màu trắng đen có lớp vỏ cứng cáu cạnh, tao nhã đóng nắp viết lên ngòi bút, giắt trở lại vào túi áo blouse thì đừng mong anh sẽ lấy bút ra lần nữa. Ý anh rất rõ ràng: Mọi việc không thể thương lượng.

Vương Hiểu Tịnh tràn đầy cảm thông, nhắc nhở Hứa Tri Mẫn: “Ai cũng dễ nói chuyện, nhưng riêng bác sĩ Mặc, em tuyệt đối đừng bao giờ đấu khẩu với cậu ta.”

Hứa Tri Mẫn nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì sao ạ?”

Ngọn nguồn câu chuyện là thế này: Thời gian trước có một nữ nghiên cứusinh nổi tiếng cao ngạo đến khoa lâm sàng thực tập. Đại loại cô ta nghĩ mình là nữ, mà bác sĩ nội trú họ Mặc kia bằng cấp lại chẳng cao hơn mình. Về phần Mặc Thâm, khi đảm nhận công việc giúp đỡ nhóm sinh viên thực tập lâm sàng do chủ nhiệm phân công, anh đều đối xử công bằng với tất cả họ, bất luận đó là sinh viên trường dạy nghề, sinh viên khoa chính quy, nghiên cứu sinh hay tiến sĩ.

Đêm hôm đó, Mặc Thâm yêu cầu nữ nghiên cứu sinh này ghi lại quá trình nhiễm bệnh của bệnh nhân mới nhập viện lần đầu. Cô ta không chấp hành, lấy cớ đêm ấy bận viết luận văn không làm được. Mặc Thâm chỉ cười cười với cô ta, bảo không sao.

Nhưng ngày hôm sau, cô nàng nghiên cứu sinh nọ đã bị cấp trên bắt buộc chuyển sang khoa khác.

Kể lại chuyện cũ một lần nữa, đáy lòng Linh Linh và Vương Hiểu Tịnh vẫn còn nguyên cảm giác rét lạnh. Hứa Tri Mẫn không nói gì, cô hiểu anh rất rõ, không làm như vậy, không phải là Mặc Thâm.

Đề tài câu chuyện chuyển qua tảng đá A Viên. Linh Linh nhịn không được phì cười: “Một bác sĩ có thể khiến người ta tức chết.”

Hứa Tri Mẫn hỏi: “Vì sao?”

Linh Linh vừa cười vừa kể.

Có lần A Viên viết lời dặn tạm thời của bác sĩ, yêu cầu mười phút đo huyết áp một lần, tổng cộng mười lần, không được sử dụng máy móc, phải đo bằng tay.

Y tá giải thích với anh là bận quá không làm xuể, mong anh nhờ bác sĩ thực tập hỗ trợ. Nhưng bác sĩ thực tập lại đang bận chỉnh sửa bệnh án mà giáo sư căn dặn ban ngày.

Tảng đá A Viên thấy các cô gái và cấp dưới đúng là bận tối mặt tối mũi, bèn tự cầm máy đo huyết áp và ống nghe đo huyết áp hết mười lần, sau đó ghi ghi chép chép vào biên bản theo dõi của y tá.

Thấy anh làm vậy y tá không khỏi buồn cười: Nếu từ đầu đã dự liệu như thế thì anh đâu cần phải viết lời dặn của bác sĩ làm gì. Tự anh đo, tự anh hiểu, không phải sẽ tốt hơn sao.

Tảng đá A Viên nghiêm mặt nói: Hai việc không giống nhau. Lời dặn của bác sĩ đương nhiên phải có, còn ai là người đo thì không thành vấn đề.

Tóm lại, một khi A Viên đã ra chỉ thị thì đừng trông mong anh sẽ sửa đổi. Nhưng anh sẽ thông cảm cho cấp dưới, đồng nghiệp và giúp đỡ hết khả năng.

Người theo đuổi Mặc Thâm và A Viên không ít. Song hết lần này đến lần khác, không ai có thể xác định được rốt cuộc hai anh chàng này có thể xemlà phong lưu hay không. Nói Mặc Thâm không đa tình, thì lại thường xuyên thấy anh chu đáo với tất cả chị em phụ nữ. Chê A Viên lạnh lùng như núi băng, thì anh lại thể hiện sự trân trọng tuyệt đối với phái yếu, rất dễ khiến người ta nảy sinh tình cảm mờ ám.

Bởi vậy có người kết luận: Hai người này tám phần là gươm đã có chủ.

Trái tim Hứa Tri Mẫn bỗng giật thót: “Căn cứ vào đâu vậy chị?”

Linh Linh đáp: “Rất nhiều người đã nhận ra hai người họ bằng mặt nhưng không bằng lòng. Em nghĩ xem, một người ngoại khoa tim, một người nội khoa tim, không cùng một khoa thì sao có thể có mâu thuẫn chứ? Cho nên người ta mới đoán biết đâu chừng là vì một cô gái nào đó.”

Vương Hiểu Tịnh lạnh nhạt nói: “Các cô toàn thích ngồi lê đôi mách mấy chuyện quan hệ nam nữ bất chính.”

Dù nghe Vương Hiểu Tịnh nói vậy nhưng Linh Linh vẫn kéo tay Hứa Tri Mẫn: “Em và Lâm Ngọc Cầm là bạn học cùng lớp phải không? Lâm Ngọc Cầm bình thường hay gọi họ là sư huynh, chắc em cũng gọi họ là sư huynh chứ?”

Trong lòng Hứa Tri Mẫn hiểu, các đồng nghiệp trong khoa không khỏi ngờ vực đối với trường hợp được đặt cách tuyển vào bệnh viện tỉnh như cô. Thế nên nhân cơ hội này cô tỏ rõ thái độ: “Em không thân quen gì với ai hết, trừ bác sĩ Dương. Có điều là ở trường em gọi anh ấy là chủ tịch Dương, nhưng bây giờ vào khoa thì không thể gọi là ‘chủ tịch Dương’ được nữa.”

Linh Linh cười tủm tỉm, không tin. Hứa Tri Mẫn cũng mỉm cười: Những chuyện kiểu này càng tô càng đen. Giải thích đến đây là đủ.

Từ văn phòng bác sĩ ngoại khoa và văn phòng bác sĩ nội khoa vọng ra tiếng cười nói vui vẻ. Duy chỉ các cô y tá của chung cả hai khoa là rơi vào tình cảnh khốn đốn, lòng nơm nớp bất an vì bị kẹp giữa hai vị bác sĩ trực ban không hòa thuận nhau.

Mười một giờ đêm, công việc điều trị hàng ngày cho bệnh nhân về cơ bản đã kết thúc, chỉ còn vài bệnh nhân bệnh tình nghiêm trọng hơn cần được duy trì dịch truyền. Các bác sĩ thấy khu bệnh nhân yên tĩnh, định vào phòng nghỉ nghỉ ngơi, trợ tá của bác sĩ đi nghỉ trước.

Như mọi ngày, Mặc Thâm đi xem qua tình hình vài bệnh nhân cần lưu tâm, sau đó tới trạm y tá viết lời dặn dự phòng của bác sĩ vào bệnh án của họ, để tránh trường hợp y tá thường chạy đến xin chỉ thị, quấy rầy lúc anh nghỉ ngơi.

Linh Linh thấy tối nay anh viết lời dặn của bác sĩ đặc biệt chậm, nên bảo Hứa Tri Mẫn ở đây đợi anh, còn mình và Vương Hiểu Tịnh thì đến xem xét các phòng bệnh.

Hứa Tri Mẫn đi đến một bên bàn, im lặng nhìn màn hình máy tính.

Viết xong lời dặn của bác sĩ, Mặc Thâm lẳng lặng ngắm nhìn bóng lưng của người con gái mà anh chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào, môi anh cong lên thành vòng cung hạnh phúc. Cuối cùng cô đã đến bên anh…

Hứa Tri Mẫn cảm thấy ánh mắt anh nóng rực hướng về phía mình, cô hít sâu, bình tĩnh hỏi: “Bác sĩ Mặc còn chỉ thị nào khác không?”

Cây bút Parker lẽ ra nên được cất vào sau khi anh viết xong thì giờ lại nằmngay ngắn trên bản ghi chép lời dặn tạm thời của bác sĩ, anh gật đầu với cô: “Viết xong rồi, em ký tên đi.”

Cô hoài nghi bước đến, cẩn thận đọc lời dặn của bác sĩ. Anh ghi chú rõ,trong trường hợp S.O.S, không cần chấp hành ngay lập tức. Cô cho tay vào túi định lấy bút của mình thì anh gõ gõ đốt ngón tay lên bàn: “Ký tên bằng cây bút này.”

Cô nhướng mắt, không hiểu ý anh là gì, kiên quyết cầm lên cây bút của mình lên. Trước khi cô đặt bút, anh đã rất nhanh nắm lấy cổ tay cô, rút cây bút máy hiệu Hero màu nâu đỏ cô đang cầm ra bỏ vào túi áo blouse: “Mặc Hàm bảo đây là quà tặng em. Quà anh tặng em sẽ không nhận. Tối nay là lễ đội mũ của em, cây bút này từ nay về sau sẽ thuộc về em. Còn cây bút của em, vì anh không có bút, xem như chúng ta trao đổi.”

Quả là một lý do lời ít ý nhiều. Cô chớp chớp mắt định phản đối thì cửa văn phòng bác sĩ nội khoa tim mở ra kẽo kẹt, Viên Hòa Đông bước ra.

Thấy Hứa Tri Mẫn và Mặc Thâm đang đứng đối diện với nhau, trong lòng Viên Hòa Đông tự nhiên không vui, anh hỏi: “Trạm y tá chỉ còn một mình em thôi sao?”

“Hai chị ấy đi thăm phòng bệnh rồi.” Hứa Tri Mẫn đáp. Có Viên Hòa Đông ở đây, cô không thể tranh luận chuyện cây bút với Mặc Thâm nên đành phải cầm cây bút Parker ký tên trước, tạm thời cất bút giùm anh.

Mặc Thâm thấy cô buồn bực quay mặt đi, lại thấy Viên Hòa Đông bước tới,anh nhếch mép cười nhạt: “Bác sĩ Viên chưa đi nghỉ ngơi à?”

“Cậu thì sao?” Viên Hòa Đông lạnh lùng hỏi lại.

“Tôi sắp đi ngay đây.” Mặc Thâm tỏ vẻ hòa nhã, “Không bằng cùng đi đi.”

Ánh mắt Viên Hòa Đông dõi theo bóng dáng xinh đẹp của cô, tối nay là cơ hội để anh trò chuyện với cô.

“Không được. Tôi còn bận chút việc.”

Nhận phải sự cự tuyệt của Viên Hòa Đông là chuyện quá ư bình thường. Mặc Thâm thoáng thấy Vương Hiểu Tịnh và Linh Linh đang đi trở về, thản nhiên vuốt vạt áo: “Tôi đi trước đây.”

Mặc Thâm vừa rời đi được một bước thì Vương Hiểu Tịnh và Linh Linh đã về trạm y tá. Viên Hòa Đông không những không thể nói chuyện với Hứa Tri Mẫn mà còn phải quanh quẩn ở trạm y tá trong sự lo lắng bất an.

Linh Linh nhìn ra manh mối, trêu anh: “Bác sĩ Viên à, bác sĩ muốn kết nối tình cảm với đồng nghiệp mới của chúng tôi sao?”

Viên Hòa Đông không ngờ cô nàng lại hỏi thẳng thừng như vậy, anh ngẩn rasuy nghĩ một lát: “Không… à, cô ấy tên là Tri Mẫn.”

Linh Linh nói với Vương Hiểu Tịnh: “Cậu xem bác sĩ Viên của chúng ta kìa, từ đó đến giờ cứ gọi chúng ta là y tá Lâm, y tá Vương, thế mà đồng nghiệp mới thì lại gọi thẳng tên.”

Viên Hòa Đông đáp lại bằng lời giải thích đơn điệu: “Bởi vì cô ấy là sư muộitrong trường chúng tôi.”

“Thế sao chưa bao giờ nghe anh gọi sư muội Lâm Ngọc Cầm giống vậy?” Linh Linh tóm được điểm nghi ngờ, ép hỏi cho bằng được.

Hứa Tri Mẫn thấy tình thế của mình và Viên Hòa Đông cực kỳ bất lợi, vừa đúng lúc điện thoại của trạm y tá vang lên, cô lớn tiếng cắt ngang: “Có điện thoại.”

Cô nàng Linh Linh đang hăng hái bất mãn lườm cô, đứng dậy đón lấy ống nghe: “Vâng, nội khoa ngoại khoa tim… cấp cứu?”

Ba người còn lại nghe thấy hai chữ ‘cấp cứu’ đều nhíu mày. Lúc này mà nhận bệnh nhân cấp cứu chẳng khác nào đòi mạng.

Linh Linh ghi lại toàn bộ tình trạng bệnh nhân theo lời phòng cấp cứu truyền đạt, sau đó cúp điện thoại, nói với Hứa Tri Mẫn, “Biết mà, có người mới đến là xui xẻo ngay, bây giờ khu cấp cứu tầng dưới đang nháo nhào cả lên, vậy mà còn đòi đưa bệnh nhân nhồi máu cơ tim lên trên này làm tan huyết khối.”

() Huyết khối là hiện tượng máu đông tại thành động mạch hay các tĩnh mạch nằm sâu bên trong cơ thể gây ra các hiện tượng như: nhồi máu cơ tim, đột quỵ… và nguy hiểm hơn là dẫn đến tử vong đột ngột.

Bệnh nhồi máu cơ tim cấp rất nguy hiểm, nếu bệnh nhân không được tích cực chữa trị trong thời gian thích hợp, tính mạng sẽ khó bảo toàn.

“Tình trạng bệnh nhân có được phép đưa lên đây làm tan huyết khối không?” Vương Hiểu Tịnh thận trọng hỏi.

“Bác sĩ dưới đó nói dấu hiệu sinh tồn của bệnh nhân ổn định, người nhà cũng đã ký tên, dù xảy ra chuyện gì cũng phải đưa lên đây.”

() Dấu hiệu sinh tồn (Vital Signs) là những con số được đo bằng các thiết bị, kỹ thuật khác nhau nhằm đánh giá những chức năng cơ bản của cơ thể sống. Dấu hiệu sinh tồn là thứ không thể thiếu trong bệnh án và khi tiến hành trình bày bất cứ vấn đề gì về bệnh nhân.

Có dấu hiệu sinh tồn truyền thống sau: mạch, nhiệt độ, huyết áp, nhịp thở.

Toàn bộ giường bệnh thông thường đều không còn chỗ trống, giường bệnhtrong phòng CCU lại không lấy ra được. Vương Hiểu Tịnh và Hứa Tri Mẫn đành phải chuẩn bị giường bệnh phụ trợ trong phòng kiểm tra nhỏ. Vừa trải xong drap giường, bệnh nhân đã được chuyển từ phòng cấp cứu lên. Trước đó Viên Hòa Đông đã kiểm tra sơ qua tình trạng bệnh nhân, dấu hiệu sinh tồn bình thường, triệu chứng đau ngực theo mô tả không rõ ràng. Viên Hòa Đông lật nhanh xem bệnh án và kết quả xét nghiệm của phòng cấp cứu, anhthấy đoạn liên kết V – V, đoạn ST trong điện tâm đồ xuống rất thấp, sóng T bị đảo ngược, diện tích vùng nhồi máu cơ tim thuộc loại lớn, tần số CK và tỷ lệ CK – MB tăng cao rõ rệt. Bấy giờ anh mới bàng hoàng, tình trạng bệnh nhân nghiêm trọng hơn rất nhiều so với lời tường thuật qua điện thoại của bác sĩ cấp cứu.

Vương Hiểu Tịnh và Linh Linh vào phòng trị liệu khẩn trương pha thuốc. Hứa Tri Mẫn đem máy giám sát sáu thông số đến giường bệnh, nối dây giám sát cho bệnh nhân, sau đó quấn thật chặt đai đo huyết áp vào tay bệnh nhân. Bệnh nhân là người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mập mạp, hai mắt nhắm nghiền. Thấy bàn tay đặt tại mép giường của anh ta từ từ túm lấy drap giường, Hứa Tri Mẫn có dự cảm không lành, nhiều khả năng bệnh sắp phát tác! Cô quay sang lớn tiếng bảo dì hộ lý: “Mau gọi bác sĩ Viên đến đây!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio