Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

quyển 16 chương 5: kẻ cuồng khống chế

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trích lời Gia Mộc: Một người làm chuyện ác luôn có rất nhiều lý do, chuyện này không hề đáng buồn. Đáng buồn ở chỗ có người luôn sẵn sàng tin những lý do này.

Dương Thành ngắt cuộc gọi. Sau khi nghe nói hắn không về nhà ăn tết ông Táo, mẹ hắn bắt đầu liên tục gọi điện thoại yêu cầu giải thích. Bà ta là một phụ nữ hà khắc, thiếu giáo dục, không chịu chấp nhận người khác nói không với mình. Bố hắn là một kẻ nhu nhược, không có nguyên tắc, dung túng cho vợ. Từ nhỏ đến lớn hắn luôn phải sống trong sự khống chế của mẹ, từ thứ hai đến chủ nhật mỗi ngày phải mặc quần áo gì đều được bà ta chỉ định. Bất kể là kết quả thi cử hay mặt mũi đầu tóc đều phải đạt yêu cầu của bà ta. Đến tận lúc hắn dậy thì, hắn mới biết phản kháng. Nhưng cuộc chiến khống chế và phản kháng giữa hai mẹ con vẫn kéo dài đến năm hắn học lớp mười hai, mẹ hắn bị ốm không thể khống chế được hắn nữa. Còn bố hắn luôn là người đứng ngoài, chỉ hy vọng ngọn lửa chiến tranh giữa hai mẹ con đừng lan đến người mình, quấy rầy những ngày tháng yên bình được đánh đổi bằng sự nhân nhượng cầu toàn của ông ta.

Từ trước đến nay mẹ hắn chưa bao giờ thích Tư An. Bà ta cho rằng Tư An quá yếu đuối, không phải kiểu phụ nữ mạnh mẽ mà bà ta thích. Người phụ nữ này ngoan cố đến mức có thể chiến thắng bệnh ung thư, mặc dù yếu ớt nhưng lại có ham muốn khống chế rất mạnh, cho rằng con trai cũng nên tìm một phụ nữ mạnh mẽ như mình. Nhưng bà ta không biết con trai đã nhìn thấu bà ta từ lâu, hắn tuyệt đối không cho phép mình rơi vào hoàn cảnh thảm hại như bố mình.

Khi đó xem ra Tư An là một lựa chọn tốt, là đối tượng cuối cùng còn lại sau những lần thí nghiệm sàng lọc của hắn. Người nhà không yêu thương, trầm lặng, hướng nội, ngoan ngoãn. Nếu Tư An vẫn giữ được những đặc tính này, gia đình hắn sẽ mỹ mãn biết bao! Nhưng Tư An đã thay đổi. Mặc dù vẫn xấu hổ không muốn nói với người khác, trong lòng Dương Thành lại cho rằng Tư An đã bị một gã trai nào đó dụ dỗ. Một người hướng nội, nhát gan, chỉ lúc lên cơn thần kinh mới có một chút chủ kiến thì làm gì có gan lấy hết tiền trong nhà rồi dẫn con gái bỏ đi? Đúng rồi, tại sao cô ta biết nơi hắn giấu thẻ ngân hàng và mật khẩu?

Dương Thành mang ổ cứng máy tính bàn nhà mình và laptop tới một công ty máy tính thuê họ phục hồi dữ liệu. Mặc dù Tư An đã xóa vài thứ nhưng không xóa triệt để, người của công ty máy tính chỉ mất hai tiếng đã khôi phục lại toàn bộ mọi thứ.

Hắn ngồi trong công ty máy tính xem dữ liệu trong ổ cứng và laptop. Ngoài chat chit, xem phim, Tư An không hoạt động nhiều trên mạng. Vấn đề duy nhất tương đối đáng chú ý là gần đây cô ta xem một số tin tức xã hội. Những tin tức này không có điểm gì chung ngoài địa điểm diễn ra đều ở thành phố A.

Hắn lại bắt đầu xem lịch sử trò chuyện của Tư An. Đối tượng trò chuyện của Tư An cũng không có người lạ, chỉ có một số bạn học còn giữ liên lạc. Sau tết Dương lịch, cô ta đột nhiên thường xuyên lên mạng trò chuyện với một số bạn học, đề tài chỉ có một: Lâm Gia Mộc!

Cuối cùng hắn cũng tìm được thứ cần tìm trong nội dung trò chuyện mấy ngày cuối. Một bạn học của Tư An nói Lâm Gia Mộc mở văn phòng tư vấn ở thành phố A, dạo này rất nổi tiếng, rất nhiều sự kiện nóng đều có liên quan với Lâm Gia Mộc…

Bạn học, sở trường các vụ án ly hôn… Tư An đi tìm người này sao?

Dương Thành lưu số điện thoại rồi gọi tới: “A lô! Chào cô, xin hỏi cô có phải Lâm Gia Mộc không?”.

Lâm Gia Mộc đang làm móng tay nhìn hai chữ Dương Thành hiển thị rõ ràng trên màn hình điện thoại nhưng vẫn giả vờ không biết: “Là tôi đây. Xin hỏi anh là ai vậy?”.

“Tôi là chồng của Tư An. Gần đây cô ấy bỏ nhà đi vì một số lý do…”. “Ai cơ?”.

“Tư An”.

“Xin lỗi, tôi đang làm móng tay, giờ phải đổi tay, anh chờ một chút…”.

Cô đổi tay: “Anh nói ai nhỉ?”.

“Bạn học cùng đại học A với cô, Tư An”.

“Trong số bạn học của tôi… A, có phải cô ấy học khoa kinh tế không?Chúng tôi không học cùng khoa”. “Cô ấy học quản trị kinh doanh”.

“À, tôi nhớ rồi. Dạo này tôi và cô ấy không liên lạc với nhau”. “Vậy nếu cô ấy có liên lạc thì cô thông báo cho tôi được không?”. “Được, được… Anh đã hỏi bạn học của cô ấy chưa?”.

“Tôi hỏi rồi, cô là người cuối cùng trong danh bạ”.

“Thật thế à? Tôi đã đổi số rồi mà… Xin lỗi, tôi phải hong tay, không nói chuyện được, tạm biệt!”.

Lâm Gia Mộc dừng điện thoại, biết mình và Dương Thành sớm muộn cũng phải xung đột chính diện.

“Chị Lâm, chị định bao giờ mới sinh con? Con của chị và anh Trịnh chắc chắn sẽ xinh lắm”. Thợ làm móng tay cũng quen biết Lâm Gia Mộc nhiều năm rồi.

“Còn chưa xác định bao giờ sinh”.

“Nếu có ý định thì nên sinh sớm một chút! Chị gái em cũng qua ba mươi tuổi mới tính chuyện sinh con, vất vả lắm!”.

“Cũng chưa biết có nên sinh con không”.

“Chị đừng nói như vậy. Gene di truyền của chị và anh Trịnh đều rất tốt, không sinh con thì tiếc quá. Chị Lâm, chị thích con trai hay con gái?”.

“Con trai”. Thế giới này quá tàn khốc với phụ nữ. Chỉ mới tưởng tượng con gái mình sẽ gặp đủ loại kỳ thị và hoàn cảnh khó khăn mà cô đã muốn nổi điên.

Dương Thành nhìn điện thoại của mình, cười lạnh lùng. Cho dù bây giờ Tư An chưa liên lạc với Lâm Gia Mộc thì cũng sẽ nhanh chóng liên lạc.

Xem thông tin trên mạng thì người phụ nữ này là loại người nhận tiền để giải quyết rắc rối cho người khác, nói đơn giản là tìm bằng chứng, tạo dư luận, bắt người chồng mất tiền, để những phụ nữ đó cầm tiền tiêu diêu tự tại. Người phụ nữ này… hiển nhiên cũng là một kẻ cuồng khống chế giống như mẹ hắn, là cặn bã trong đám phụ nữ.

Thế giới này đúng là điên đảo trắng đen. Một phụ nữ như vậy mà còn có người nói là một nhân vật lợi hại, rõ ràng là một mụ phù thuỷ nên cho lên giàn hoả thiêu. Bao giờ phụ nữ có thể quay lại truyền thống tam tòng tứ đức thì xã hội Trung Quốc mới có hy vọng.

Ba giờ sáng.

Một tiếng động lớn phá tan sự yên lặng trong tiểu khu. Một chiếc xe hơi phát ra tiếng còi báo động chói tai. Chó trong tiểu khu đột nhiên bừng tỉnh, không ngừng sủa ầm ĩ. Gia Mộc trên giường ngồi bật dậy, đang ngơ ngác tìm công tắc đèn bàn thì Trịnh Đạc đã bật đèn trước. Bị ánh đèn làm chói mắt, Gia Mộc nhắm chặt mắt lại: “Có chuyện gì thế?”.

“Để anh đi xem”. Trịnh Đạc đứng dậy khoác một chiếc áo vào, xỏ dép lê đi tìm quần áo. Sau khi thích ứng với ánh sáng, Lâm Gia Mộc cũng xuống giường.

“Em đi xem Tư An”.

Buổi tối hôm nay Tư An ngủ khá ngon, là người đầu tiên giật mình bừng tỉnh. Cô ta thậm chí không dám bật đèn, chỉ ôm đứa con gái đang hoảng sợ ngồi yên trong bóng tối.

“Tư An, bạn không sao chứ?”.

Nhận ra giọng Lâm Gia Mộc, Tư An thở phào nhẹ nhõm: “Tớ không sao”.

“Diêu Diêu đâu?”.

“Cô Lâm, cháu buồn ngủ”.

“Buồn ngủ thì Diêu Diêu ngủ tiếp đi”. “Vì sao bên ngoài ồn ào thế cô?”.

“Vì sắp tết rồi, chó bên ngoài chúc tết nhau ấy mà”.

“À”. Diêu Diêu nằm trong lòng mẹ, dụi mắt rồi ngáp một cái. Tư An bế Diêu Diêu nhẹ nhàng đung đưa, vẻ mặt vẫn rất lo lắng. Cô ta không phải trẻ con, cô ta biết chuyện xảy ra bên ngoài chắc chắn không phải chuyện nhỏ.

Một lát sau Trịnh Đạc mang theo hơi lạnh đi vào đứng giữa cửa phòng ngủ phụ: “Có người trèo từ sân thượng xuống tầng , vừa định cạy cửa sổ vào nhà thì bị một cô gái dậy đi vệ sinh phát hiện. Cô gái kêu một tiếng, người đó sợ quá tuột tay rơi xuống đúng nóc một chiếc xe đỗ dưới lầu. Bảo vệ đã báo cảnh sát, nghe nói từ những thứ rơi ra trên người nạn nhân thì người này đã ăn trộm mấy nhà rồi”.

Bây giờ đã sắp đến tết, biết là kẻ trộm cũng phải kiếm tiền về nhà ăn tết. Tuy nhiên tiểu khu này tương đối mới, bảo vệ và quản lý rất có trách nhiệm, mặc dù mọi người cũng chú ý đề phòng nhưng không ngờ lại có người to gan dám trèo từ sân thượng xuống cạy cửa vào nhà ăn trộm.

Nhớ đến những vụ thảm án chủ nhà phát hiện có trộm đột nhập rồi cả nhà bị giết, ngay cả Trịnh Đạc cũng cảm thấy sợ: “Anh đi kiểm tra cửa sổ, ngày mai lắp một bộ thiết bị chống trộm”.

“Vâng”. Lâm Gia Mộc gật đầu, quay sang nói với Tư An: “Vẫn còn sớm, bạn ru Diêu Diêu ngủ tiếp đi”.

Tư An gật đầu nhưng tim vẫn đập thình thịch. Cô ta lặng lẽ thò tay xuống dưới gối. Cảm giác chạm vào lưỡi dao găm lạnh như băng khiến cô ta yên tâm hơn một chút.

Uông Tư Điềm vào văn phòng, chưa cởi áo khoác ra đã hỏi Lâm Gia Mộc: “Chị Lâm, chị biết nhà tên trộm tối qua ngã chết ở ngay tiểu khu Yên Thảo cách đây hai con phố không?”.

“Thế à?”.

“Nghe nói từ nhỏ hắn đã học kém, cậy ngoại hình tàm tạm đi lừa gái khắp nơi. Bố mẹ hắn lại rất chiều hắn, không cho phép người khác nói không với hắn. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, con trai không thi đỗ đại học, bố mẹ nói con trai bị ốm vì căng thẳng trước khi thi, bỏ thi mất một môn nên mới không đỗ đại học. Sau đó bố mẹ hắn lại chạy chọt cho hắn đi lính, nói phải thi trường quân sự gì đó, nhưng đi lính chưa được nửa năm đã bị đuổi về vì vi phạm kỷ luật nghiêm trọng. Bố mẹ hắn nói hắn đi lính bị người ta bắt nạt, quân đội tối tăm sa đọa gì đó. Những người xung quanh đều nói một đứa quân đội cũng không dạy được thì sợ là đời này chẳng ra gì, bố mẹ hắn không tin, cứ nuôi ở nhà. Năm ngoái hay năm kia gì đó, đột nhiên hắn tiêu xài hoang phí, nói là làm thuê cho một ông chủ lớn ở bên ngoài kiếm nhiều tiền, bố mẹ hắn cũng vênh váo lắm. Hai mươi ba tháng Chạp hắn về ăn tết, hai mươi lăm mò đến tiểu khu này, nghe nói định ăn trộm tiền cho bố mẹ sửa nhà”.

“Sao em biết rõ thế?”. Lâm Gia Mộc cười tủm tỉm rót một ly trà, nhìn Uông Tư Điềm đã thay áo xong.

“Bố mẹ hắn đang làm ầm ĩ dưới lầu, nói là người ở tầng đã hại chết con trai họ, bắt nhà đó đền tiền. Đúng là không biết xấu hổ, thảo nào có thể nuôi được một thằng con trai ăn trộm quanh như vậy”. Uông Tư Điềm không quá ác cảm với trộm cắp, cô ta có mấy người bạn làm nghề ăn trộm rất giỏi, nhưng cô ta lại rất phỉ nhổ hành vi trộm cắp ngay hàng xóm láng giềng kiểu này: “Chị Lâm, chị bảo nhà đó có phải đền tiền không?”.

“Em nói xem”, Lâm Gia Mộc nhíu mày.

“Nhà đó hình như rất giàu, nghe nói là làm ăn lớn. Bình thường chỉ có con gái họ ở nhà, hai vợ chồng đều đi làm bên ngoài, chỉ có tết mới về nhà… Chắc họ sẽ không muốn rắc rối…”.

“Em quen nhân viên vệ sinh ở đây mà sao lại không quen bạn cùng lứa tuổi nhỉ? Con gái nhà họ ít hơn em một tuổi, tuy còn nhỏ nhưng lại khá lợi hại. Tối qua chắc nó sợ lắm, tự nhiên bị giật mình, sau đó lại tận mắt nhìn một người ngã xuống, chắc chắn nó sẽ bị ảnh hưởng. Hai vợ chồng đó tuy có tiền nhưng luôn xem con gái như mạng sống, tuyệt đối sẽ không để yên chuyện này. Rồi em xem, khu nhà chúng ta chắc chắn sẽ náo nhiệt”.

“Chị Lâm”, Uông Tư Điềm ghé tới: “Sao chị biết chuyện này?”.

“Em chú ý đến quần thể yếu thế xung quanh, còn chị thì quan tâm đến những người trên đỉnh tháp”. Lâm Gia Mộc vỗ đầu Uông Tư Điềm: “Có thời gian thì chịu khó xem tài liệu, biết tình hình những người có tiền có quyền có thế này cũng không hại gì”.

“Chị Lâm, chị định cho em ra ngoài làm thật à?”.

“Thật. Nhưng sợ là em vẫn phải kiêm hậu cần một thời gian nữa”. “Không sao, không sao. Chị Lâm, vụ Tư An…”.

“Làm sao em biết?”.

“Em quan tâm đến quần thể yếu thế mà”.

“Ha ha…”. Lâm Gia Mộc cười nhạt, xoa đầu Uông Tư Điềm rối bù: “Quan tâm đến cậu em một chút đi, cậu em đã thông qua cảnh sát Lưu liên lạc với chị mấy lần rồi, nghe nói em không nghe điện thoại của cậu em”.

“Em không nghe điện thoại của cậu là vì không muốn làm khó cậu mà. Mợ em đã nói sau khi em ra trại không được đến nhà làm ảnh hưởng đến hai đứa con nhà cậu mợ”.

“Em trở nên nghe lời như vậy từ bao giờ?”.

“Cậu em không giống người khác”. Lúc Uông Tư Điềm khó khăn nhất, ông cậu vẫn kiên định đứng về phía cháu mình. Sau khi mẹ Uông Tư Điềm xảy ra chuyện, cũng chính là cậu giúp mẹ lấy lại công bằng. Sau khi Uông Tư Điềm gây án, cậu cũng định giúp Uông Tư Điềm chạy chọt, nhưng Uông Tư Điềm không thể làm liên lụy cậu mình nữa.

“Bây giờ em không phải đến ở nhờ nhà cậu em mà. Chị đã nói với cậu em là em đang làm ở chỗ chị, lương tháng ba ngàn chưa kể phần trăm theo phi vụ, luôn biểu hiện tốt, làm việc chăm chỉ, đến tết sẽ mừng tuổi cho em…”.

Hai mắt đỏ hoe, Uông Tư Điềm cố gắng nuốt nước mắt vào: “Mừng tuổi?”.

Lâm Gia Mộc lấy một chiếc phong bì đỏ trong túi ra: “Cho em này”. Uông Tư Điềm cầm lấy, sờ sờ: “Chị Lâm, không dày…”.

“Hai ngàn còn không dày? Em không lấy thì trả chị”. “Làm gì có chuyện đã cho rồi còn đòi lại chứ?”.

“Cầm hai ngàn này đi mua quà gì đó cho cậu em, mừng tuổi mỗi đứa em họ năm trăm đồng cho cậu em nở mày nở mặt, cho ông ấy biết thương em không phí công vô ích, chị gái ông ấy sinh em ra cũng có ý nghĩa, cũng có thêm một chút sức nặng trước mặt mợ em”.

“Em biết rồi”, Uông Tư Điềm cúi đầu, nói nhỏ.

Gia Mộc vỗ mông Uông Tư Điềm: “Cho em nghỉ một ngày đi làm chuyện này cho xong. Hôm qua chị đã hẹn với cậu em rồi”.

Uông Tư Điềm cầm tiền rời khỏi văn phòng, nghĩ lại cuộc sống gần nửa năm nay quả thật không khác gì một giấc mơ. Từ trại quản giáo trẻ vị thành niên đi ra, trên người đầy mùi tội lỗi, cảm thấy cả thế giới đều không cần mình nữa. Đến bây giờ đã có nhà, có sự nghiệp, cũng có gia đình của mình… Cô ta quay lại nhìn về phía cánh cửa văn phòng đang đóng chặt. Bất kể chị Lâm và anh Trịnh nghĩ thế nào, trong mắt cô ta, họ mới là gia đình của cô ta. Người thân là không thể lựa chọn, nhưng gia đình thì có thể lựa chọn.

Cô ta ra khỏi thang máy, vừa đến bên ngoài tiểu khu đã nhìn thấy một đám người tụ tập cười trộm. Đội khiêu vũ người cao tuổi đang bày trận, mở loa thật to, lời hát không ngừng lặp lại: “Hôm nay là một ngày tốt lành! Hôm nay là một ngày tốt lành!”. Hình ảnh này đối lập hoàn toàn với hai vợ chồng mặc áo xô ngồi ven đường cầm vòng hoa kéo biểu ngữ quỳ đốt tiền giấy…

Nhìn thấy thế trận này, hai vợ chồng nọ kinh ngạc nhất thời không biết nên làm thế nào. Phải hai, ba phút sau mới phản ứng lại, lúc này bài hát vừa đến đoạn: “Vươn tới hưng thịnh, ta hưởng thái bình…”.

“Các người không nhìn thấy ở đây có người chết hay sao mà còn đến đây hát? Có chút lòng thông cảm nào không?”. Bà già đứng lên mắng: “Khổ thân tôi người đầu bạc tiễn người đầu xanh…”.

“Tôi nghe nói tối qua một thằng trộm rơi xuống, còn đập hỏng một chiếc xe của người ta nữa chứ. Các bà xem, thanh niên bây giờ có tay có chân mà không chịu lao động, suốt ngày nghĩ đến đường ngang ngõ tắt, thật không biết người lớn dạy dỗ chúng nó thế nào”.

“Đúng vậy, tôi mà có một thằng con không biết xấu hổ như vậy thì đã lẳng lặng nhặt xác nó về hỏa thiêu, rải tro xuống biển, làm như chưa bao giờ sinh ra nó…”.

“Ôi, con nhà tử tế chắc chắn không thể làm ra chuyện như vậy. Có thể nuôi dạy được một thằng con như thế không biết là loại người gì, còn không biết xấu hổ đến nhà người ta đòi tiền, da mặt đúng là dày hơn tường thành!”.

Các bác gái trong đội khiêu vũ Tịch Dương Hồng đâu phải dễ chọc? Hơn nữa mỗi người đều đã nhận được tiền mừng tuổi, tất cả đều bóng gió cạnh khoé, chỉ gà mắng chó. Hai vợ chồng nọ muốn cãi lại những người này, nhưng nhìn người nào cũng rất hăng hái khí thế nên chỉ dám nghĩ chứ không dám làm gì.

“Trời đất ơi, oan uổng quá! Tại sao không giúp đỡ người nghèo chúng tôi? Con trai tôi nó cũng bị dồn đến đường cùng… Nó cũng muốn lương thiện, nhưng xã hội này không cho nó lương thiện…”.

“Ơ cái bà này nói dối mà không chớp mắt kìa! Xã hội bây giờ thật tốt, chỉ cần không bệnh tật, đừng nói có tay có chân, kể cả là không có chân cũng sống tốt. Chẳng hạn như người mở cửa hàng đóng giày trước cửa tiểu khu chúng ta bị liệt từ nhỏ, lên xuống xe lăn phải có người bế, thế mà mỗi năm cũng kiếm được tám chục một trăm, nuôi vợ nuôi con”.

Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, xem ra hôm nay không làm ăn được gì rồi, thế là dứt khoát giậm chân chửi mắng: “Các ngươi đừng cậy có tiền có thế mà bắt nạt người ta! Chúng tôi sẽ ra tòa kiện các người!”.

“Đúng, đi kiện các người!”.

Uông Tư Điềm nhịn cười đi ra khỏi đám đông, vừa nghĩ xem nên mua cái gì vừa đi ra ngoài tiểu khu, đột nhiên nhìn thấy bà chủ quán trà đứng cách đó không xa đang vẫy tay với mình, xem ra cũng đến để xem náo nhiệt.

“Cô Trương, cháu đang định tìm cô đây. Năm nay có trà ngon không cô? Cháu mua đi biếu”.

“Có, có trà ngon, lại còn giảm giá… Nhà nước không cho quà cáp nữa, mấy thứ này đều hạ giá…”. Bà chủ nói xong lại lắc đầu: “Chết thật, quên cả chuyện tìm cháu làm gì”.

“Chuyện gì vậy cô?”.

“Cháu về nói với Gia Mộc là có một người đàn ông nhìn rất lịch sự đến quán trà tìm Gia Mộc, cô nói không biết nó, hắn để lại một tấm danh thiếp, dặn nếu nhìn thấy Lâm Gia Mộc thì liên lạc với hắn”. Bà chủ lấy ra một tấm danh thiếp.

Uông Tư Điềm nhìn cái tên trên danh thiếp, Dương Thành, thằng cha này tới nhanh thật.

“Cô đã gọi điện thoại cho chị Lâm chưa?”.

“Cô vừa ra ngoài định gọi điện thoại thì thấy cảnh này nên đến xem… Giờ định gọi thì nhìn thấy cháu”.

“Được, chuyện này cô cứ để cháu”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio