- Hân Nhi, con nhớ những lời mẹ dặn chưa?
- Dạ Hân nhớ ạ.
- Hân Nhi của ba ngoan, ngày kia ba mẹ về sẽ mua quà cho con.
- Hân biết rồi.
Yêu ba nhất luôn.
Hân Nghiên gật đầu ôm lấy ba mình.
Vì mấy ngày trước bên họ hàng xa mời ăn giỗ nhưng Hân Nghiên lại đang đi học.
Thành ra họ đành để cô ở nhà.
Nhưng nhờ mẹ của Trạch Dương chăm sóc hộ.
Đây cũng không phải lần đầu, họ thường xuyên phải đi làm và nhờ Hạ Mỹ Oánh chăm sóc Hân Nghiên.
Từ hồi Hân Nghiên còn nhỏ đã nhờ mẹ của Trạch Dương chăm sóc rất nhiều.
Họ tin tưởng nên mới giao con gái cưng của mình đến đó.
Hân Nghiên nhanh chân chạy sang nhà Trạch Dương trước để ba mẹ cô đi sao.
Nói chuyện một lúc với mẹ của Trạch Dương thì hai người họ lái xe đi.
Hân Nghiên vui vẻ chạy lên phòng của Trạch Dương.
Cậu đang đọc sách.
- Trạch Dương, Trạch Dương biết tin gì chưa? Tối nay mình ngủ ở nhà Trạch Dương đó.
- Biết rồi.
- Vì vậy nên mình đã quyết định cho Trạch Dương mượn gấu bông của mình đó.
- Tại sao?
- Tại mình ngủ cùng Trạch Dương mà, nên phải cho Trạch Dương mượn để ngủ cùng chứ.
- Không được.
Cậu...sang phòng khác.
- Ơ...nhưng mà...!
Hân Nghiên còn chưa nói xong đã bị Trạch Dương kéo ra khỏi phòng.
Ở độ tuổi đang bắt đầu phát triển Trạch Dương đã suy nghĩ được rất nhiều điều.
Chỉ có Hân Nghiên tồ tề nên vẫn chả hiểu gì.
Nếu nói trước kia ngủ chung thì còn được chứ bây giờ hai đứa đều đang tuổi lớn mà còn ngủ cùng nhau thì không hay cho lắm.
Hạ Mỹ Oánh đang lau sàn nhà thì thấy Hân Nghiên ôm gấu bông lững thững đi xuống.
Mặt cô ỉu xìu nhìn cũng thật đáng yêu.
- Hân Nhi sao vậy con?
- Trạch Dương xấu tính lắm.
Không cho Hân ngủ cùng, còn đuổi Hân ra ngoài nữa.
- Ai da, cái thằng này thật là.
Hân Nhi đi lên để cô nói chuyện với Tiểu Dương nha.
- Dạ.
Hạ Mỹ Oánh đưa Hân Nghiên đi lên phòng Trạch Dương.
Bà gõ cửa kêu Trạch Dương ra để nói chuyện.
Cậu tuy không muốn nhưng vẫn phải mở cửa
- Sao con không cho Hân Nhi ngủ cùng?
- Đúng rồi đó, sao không cho mình ngủ cùng?
Hân Nghiên thấy Hạ Mỹ Oánh nói cũng nói theo.
Trạch Dương nhíu mày nhìn cô.
- Con lớn rồi, thích ngủ riêng.
- Thì con cho Hân Nhi ngủ cùng một hôm thì có sao.
- Mẹ ngủ cùng Hân Nhi mà chả được.
- Nhưng mình thích ngủ cùng Trạch Dương cơ.
- Tại sao?
- Tại phòng Trạch Dương đẹp á.
Hai người kia hết nói nổi.
Hạ Mỹ Oánh phải nói mãi thì Trạch Dương mới chịu để cho Hân Nghiên ngủ cùng.
Hai đứa trẻ trong phòng một người thì ngồi đọc truyện tranh trên giường, người còn lại thì đang làm bài tập.
Trạch Dương làm xong bài liền đi ra phía giường nhìn Hân Nghiên một lúc rồi nói.
- Cậu ngủ không được gác chân sang bên chỗ mình biết chưa?
- Ừm.
- Còn không đi ngủ đi, còn đọc truyện nữa.
- Trạch Dương đợi một tí đi, mình sắp đọc xong rồi.
Trạch Dương không hề nghe liền cầm lấy quyển truyện đánh dấu trang đang đọc giở để lên kệ sách.
Hân Nghiên chu môi bất mãn nhìn anh nhưng không dám nói gì.
Trạch Dương lên giường nằm ngay ngắn tắt đèn đi ngủ.
Hân Nghiên thì mắt thao láo nằm nghiêng nhìn anh.
- Ngủ đi, nhìn mình làm gì?
- Nhưng mình chưa buồn ngủ.
- Kệ cậu.
Trạch Dương quay sang chỗ khác nhắm mắt lại.
Hân Nghiên ôm con gấu bông vuốt vuốt bộ lông màu nâu rồi ngủ lúc nào không hay.
Tướng ngủ của Hân Nghiên cũng rất kì lạ.
Cô xoay hết chỗ này đến chỗ kia khiến Trạch Dương không ngủ nổi.
Đang nhắm mắt tính ngủ tiếp thì Hân Nghiên xoay người gác chân lên người anh.
Trạch Dương thở dài vắt tay lên trán.
Một lúc sau Hân Nghiên lại xoay người dịch vào chỗ anh.
Ôm lấy Trạch Dương ngủ ngon lành mà chả biết gì.
- Hân Nhi.
Trạch Dương lay người cô dậy nhưng cô chỉ ậm ừ vài câu rồi còn dụi mặt vào tay Trạch Dương nữa.
Cậu cũng đành để cho Hân Nghiên ôm mình đi ngủ.
Nhưng mà để Hân Nghiên ôm vậy cũng cảm thấy rất ấm áp.
Cậu còn nghe rõ được từng nhịp thở đều đều của cô.
Người cô cũng rất mềm, jai má nhìn muốn véo quá đi mất.
Trạch Dương đưa tay tính véo má cô nhưng lại thôi.
Đặt con gấu ra phía sau, Trạch Dương chỉnh lại tư thế ngủ cho Hân Nghiên rồi ôm cô ngủ.
Không lâu Trạch Dương cũng đã ngủ.
...!
Sáng hôm sau dậy thì Hân Nghiên cứ lải nhải mãi việc cậu vứt gấu bông của Hân Nghiên xuống đất.
Trạch Dương coi như không nghe thấy gì.
- Được rồi, hai đứa ăn nhanh còn đi học nữa chứ.
- Dạ, cô Oánh tốt quá đi.
Có bánh quy Hân thích nữa.
- Ừ, vậy nên Hân Nhi phải ăn nhiều vào biết chưa.
Phải ăn thật nhiều mới lớn nhanh được.
- Hân biết rồi ạ.
- Trẻ con.
Trạch Dương cầm cốc sữa đậu nành lên uống hết đứng dậy nói.
Hạ Mỹ Oánh cốc nhẹ đầu đứa con trai của mình.
Bà thậm chí còn mong cậu chỉ cần như Hân Nghiên, cứ vô lo vô nghĩ còn hơn là việc cứ suốt ngày trưng cái bộ mặt nghiêm túc đấy.
Từng có thời gian bà lo sợ cậu có vấn đề về sức khỏe và trí não nên đã đưa cậu đến bệnh viện khám.
Nhưng bác sĩ chỉ nói là cậu có IQ cao hơn người với những đứa trẻ tầm tuổi này.
Cũng không có gì đáng ngại.
Ăn xong cả hai chào bà rồi đi đến trường.
Hạ Mỹ Oánh nhìn về phía hai đứa nhỏ lại nghĩ lại thời đi học của mình.
Nếu như bà năm đó chọn đi du học liệu bây giờ cuộc sống của bà sẽ thay đổi không? Nhưng bây giờ bà cũng cảm thấy hạnh phúc lắm rồi, chỉ cần Trạch Dương có thể sống vui và khỏe mạnh thì người mẹ như bà không còn gì phải lo lắng nữa.
____________
Có ai thắc mắc tại sao mình thay bìa không? Tại hôm qua mình lướt thấy có một bộ truyện để ảnh bìa giống mình nên mình phải đổi lại đó.
Cái bìa này cũng đẹp mà đúng không?.