“Vậy là được rồi, ta đây liền yên tâm!” Bùi Vũ Khâm nghe vậy thì yên tâm nở nụ cười.
Thấy hắn cười nhưng Giang Mộ Yên vẫn không yên lòng.
“Vũ Khâm, chàng không được làm chuyện gì dại dột, cũng không được tùy tiện quyết định. Nếu muốn làm chuyện lớn gì thì phải thương lượng với ta trước. Chàng mà quyết định một mình, ta sẽ không tha thứ đâu!”
Bùi Vũ Khâm nghe vậy thì lại bật cười.
“Yên nhi, nàng yên tâm, trong lòng ta mới có suy tính mà thôi, chờ ta nghĩ rõ ràng rồi nhất định sẽ nói tỉ mỉ với nàng, cũng trưng cầu ý kiến nàng xem thế nào. Dù sao chúng ta giờ đã là phu thê, giữa phu thê là phải tin tưởng lẫn nhau. Ta cũng không định lén nàng đi làm anh hùng hảo hán gì.
Ta không có suy nghĩ ‘chuyện mình làm thì tự mình tính’. Huống chi trong lòng ta, Yên nhi chính là cố vấn, là phụ tá đắc lực của ta. Nàng nói xem thiếu cố vấn và phụ tá đắc lực thì ta còn có thể quyết định cái gì được nữa?”
Nghe hắn so sánh mình như vậy, Giang Mộ Yên rốt cục nhịn không được cười ra tiếng. Vừa cười, những buồn bực lúc còn ở Phỉ Thúy lâu cũng theo đó mà tan biến. Bùi Vũ Khâm thấy nàng cười như vậy, trong lòng cũng yên tâm hơn không ít.
Ngay lúc đó, một tiếng ‘ọt ọt’ đột nhiên vang lên trong xe ngựa.
Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm đồng loạt chuyển mắt nhìn Thanh Thư. Thanh Thư vuốt bụng, xấu hổ đỏ mặt, sau đó mới cúi đầu nói “Lão gia, phu nhân!”
“Xem ra Thanh Thư đói bụng rồi!” Giang Mộ Yên mỉm cười khẳng định. Bùi Vũ Khâm cũng gật đầu, còn làm ra vẻ đứng đắn nói “Đúng vậy, nếu không bụng Thanh Thư cũng không réo lên!”
“Lão gia, phu nhân, hai người chọc hoài. Chẳng lẽ hai người không đói sao? Dù gì buổi sáng Thanh Thư cũng có dùng qua điểm tâm, nhưng lão gia và phu nhân thì khác, hai người giữa trưa mới rời giường, sau đó liền ra ngoài. Vốn muốn đến Phỉ Thúy lâu dùng cơm nhưng cuối cùng lại không ăn được, giờ đã là giờ Mùi ba khắc rồi.”
(R: trong convert để là ‘giờ Sửu canh ba’, chắc tác giả lộn, tại giờ Sửu là -h đêm mà -_-. Ta sửa lại thành giờ Mùi, là - giờ trưa. Giờ Mùi ba khắc là h.)
Thanh Thư tuy ngượng đỏ mặt nhưng thấy Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm đều đang nhìn hắn cười thì vẫn không nhịn được mà lầm bẩm phản kích.
Giang Mộ Yên vừa nghe lại cười ra tiếng, sau đó cũng sờ bụng rồi quay đầu nhìn Bùi Vũ Khâm, nói như làm nũng “Vũ Khâm tướng công, Thanh Thư nói rất đúng. Ta cũng thấy đói bụng rồi sao bây giờ?”
Bùi Vũ Khâm nhịn không được yêu thương xoa đầu nàng, sủng nịch nói “Ráng nhịn một chút là đến nhà rồi. Tới nhà liền bảo Hồng Nguyệt lập tức đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho chúng ta, được không?”
“Được!” Giang Mộ Yên gật đầu, sau đó nghiêng người qua ôm Bùi Vũ Khâm, mà Bùi Vũ Khâm tất nhiên cũng đón lấy nàng.
Thanh Thư vốn định nói gì đó thấy vậy thì sửng sốt hơn nửa ngày mới ý thức được phi lễ chớ nhìn mà quay mặt di. Trong lòng nói thầm phu nhân và lão gia thật sự là quá ân ái rồi, cũng không bận tâm một chút đến người vẫn còn cô đơn lẻ bóng đáng thương là hắn.
Lại nói, có phải qua trận này nên tìm cơ hội nói với phu nhân làm chủ cho hắn và Hồng Nguyệt hay không đây? Rõ ràng tiểu nha đầu kia cũng thích hắn mà, sao lần nào cũng không chịu mở miệng chứ? Hắn cũng sắp chờ không kịp nữa rồi, xem ra không nhờ phu nhân ra mặt là không được.
Trong lòng Thanh Thư tính như vậy.
~
Thật ra ngay sau khi bước ra khỏi Phỉ Thúy lâu là Bùi Huyền đã hối hận rồi. Sau lần làm càn vì quá xúc động này, sợ là Bùi Vũ Khâm và Giang Mộ Yên sẽ không yên tâm về hắn nữa. Bộ mặt thật công kỹ che dấu bao nhiêu năm không ngờ lại bại lộ dưới tình huống như vậy.
Bùi Huyền ngẫm lại liền cảm thấy không đáng, trong lòng lại càng hận Vương Minh Châu chết tiệt kia không thôi. Nếu không phải nàng đột nhiên xuất hiện thì hắn sao có thể phạm sai lầm lớn như vậy chứ? Giờ nên làm sao mới tốt đây?
Đi xin lỗi Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm?
Khoan nói làm như vậy có thể cứu vãn mấy phần hình tượng giả dối mà trước giờ hắn khổ tâm xây dựng, bản thân hắn cũng không muốn làm. Dù sao trong lòng hắn đã sớm xem Giang Mộ Yên không vừa mắt rồi.
Những lời vừa rồi hắn đã muốn nói với nàng từ lâu. Hắn chính là không quen nhìn một nữ nhân như nàng giả vờ thanh cao bao nhiêu năm, vừa lên được chỗ cao thì liền vênh mặt hất hàm sai khiến, muốn tất cả mọi người phải nịnh bợ. Mặt ngoài nhìn đoan trang hiền thục nhưng độc kế sau lưng thì chiêu nào cũng lợi hại vô cùng.
Nếu không thì trong thời gian ngắn, Bùi Dạ Tập đã không bị đuổi khỏi Bùi gia, giờ không biết đang ở phương nào, Lí Tương Vân cũng đã chẳng bị kéo xuống ngựa, đấy đến viện của bọn họ làm một quản sự tầm thường.
Mà Lâm Quỳnh Hoa lại càng thảm. Bao nhiêu năm nay đều là nàng hung hăng giáo huấn người ta, giờ kết quả lại bị điên điên khùng khùng, còn kéo theo Bùi Ngu cùng bị đẩy đến nơi xa như Trác Châu.
Đủ chuyện xảy ra ngay trước mắt, muốn hắn tiếp tục tin Giang Mộ Yên vô tội, thuần lương là không thể nào.
Huống chi sau khi đã thấy qua năng lực xử lý sổ sách trác tuyệt của nàng, lại thêm một số quy định mới nàng tự mình sửa sang lại, tin chắc toàn bộ Bùi gia không còn ai xem nàng là kẻ dễ bắt nạt nữa.
Nữ nhân khôn khéo, lợi hại như vậy, nếu hắn đi xin lỗi thì lấy lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo của nàng, sẽ tha thứ mà không đối phó hắn sao?
Không thể nào!
Nếu đã vậy thì còn không bằng trực tiếp trở mặt. Bọn họ tuy bất mãn với hắn nhưng hẳn cũng còn chưa phát hiện thân phận bí ẩn của hắn mới đúng. Dù sao tên vô dụng Hướng Nhật kia đã rời khỏi Bùi gia, thân phận của hắn cũng an toàn hơn rồi.
Tuy giết Giang Mộ Yên là hạ sách nhất nhưng nếu đến lúc cần thì cũng chỉ có thể lấy mạng nàng trước, đỡ phải tiếp tục vướng bận!
Trước mắt vẫn là lấy tĩnh chế động, nhìn xem tiếp theo Bùi Vũ Khâm và Giang Mộ Yên sẽ dùng cách gì chỉ trích, trừng phạt hắn đã, đến lúc đó hắn mới quyết định nên phản kích như thế nào!