Bình thường tóc của Bùi Vũ Khâm đều do Giang Mộ Yên đích thân chải, mà búi tóc đơn giản tiết kiệm thời gian nhất trên đầu nàng thì không thể không nhờ Hồng Nguyệt đến búi giúp. Muốn một nữ tử hiện đại như Giang Mộ Yên ngồi trước cái gương đồng hình ảnh không mấy rõ ràng kia mà chải ra được một búi tóc xinh đẹp, đó căn bản là chuyện không thể nào. Mỗi người có sở trường riêng, mấy chuyện cần khéo tay này nọ không phải sở trường của nàng, mà để ý tóc tai của mình lại càng là thứ nàng không am hiểu.
Cũng may bất luận là đời trước hay đời này thì nàng đều có mệnh được người hầu hạ, chút thiếu sót đó chưa đủ để trở thành chướng ngại trong cuộc sống tốt đẹp của nàng, Giang Mộ Yên cũng vui vẻ bỏ qua.
Chờ sau khi chuẩn bị vẻ ngoài xong xuôi hết, Thanh Thư cũng vừa lúc đến đây. Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm biết vậy có nghĩa là điểm tâm đã được chuẩn bị xong.
Mà lúc này, Hồng Nguyệt cũng thuần thục mang nước rửa mặt đã dùng trong chậu đồng đi đổ.
Bùi Vũ Khâm mở cửa sổ, kéo Giang Mộ Yên đến xem người tuyết đứng ngay chân tường trong sân sau một cái. Mấy ngày nay, đây đã trở thành chuyện đầu tiên bọn họ phải làm sau khi thức dậy rồi. Phải nhìn người tuyết bọn họ đã tự tay đắp ra một cái thì Giang Mộ Yên mới có thể hưng phấn đi ăn điểm tâm, đến thư phòng làm việc.
“Vũ Khâm, chàng có cảm thấy hai ngày nay, thời tiết hình như bắt đầu ấm lên rồi không?” Cuối cùng cũng ngắm người tuyết xong, khi hai người nắm tay bước ra khỏi phòng thì Giang Mộ Yên nhìn nhìn trời rồi quay đầu lại hỏi.
“Hôm qua đúng là ấm hơn mấy ngày trước một chút, nhưng giờ đến khi thời tiết thật sự ấm lại vẫn còn một khoảng thời gian, còn chưa đến Lập Xuân đâu. Chờ đến Lập Xuân là đến năm mới, năm mới qua, mùa xuân mới xem như đã chính thức đến. Yên nhi đang lo lắng người tuyết kia sẽ bị tan sao?” Bùi Vũ Khâm mỉm cười hỏi lại nàng.
Giang Mộ Yên lắc lắc đầu: “Không phải. Tuy ta cảm thấy người tuyết chúng ta tự tay đắp ra mà tan thì rất đáng tiếc nhưng nếu thời tiết bắt đầu ấm áp thì ta cũng rất thích.
Ngày lạnh, mọi người đều phải vất vả. Đừng nghĩ chúng ta dậy sớm vậy đã là khó khăn, Hồng Nguyệt và Thanh Thư người ta, còn những hạ nhân khác nữa, lại càng vất vả hơn, bởi vì bọn họ còn phải dậy sớm hơn cả chúng ta. Vậy nên thời tiết ấm áp sớm thì hay hơn.”
“Yên nhi, nàng nha, thật sự là không biết nói nàng sao mới tốt, luôn nghĩ cho người khác quá nhiều. Được rồi, đi ăn điểm tâm thôi, Bùi Huyền và Bùi Phong còn đang chờ kìa!”
“Không phải đâu, phu nhân. Thanh Thư và nô tỳ cũng không cảm thấy dậy sớm có bao nhiêu vất vả, cô chỉ là nghĩ cho hạ nhân tụi em quá nhiều thôi. Tụi em nha, có được chủ tử tốt như cô và lão gia không biết đã là phúc tu luyện mấy đời rồi!” Hồng Nguyệt nhịn không được cười khẽ, chêm vào một câu.
Giang Mộ Yên thấy mọi người xung quanh mình đều vui vẻ thì cũng cười. “Được rồi, nếu mọi người đều thấy vui thì ta còn nghĩ ngợi làm gì chứ. Đi, đi dùng cơm thôi. Buổi học hôm nay rất quan trọng nha. Dạy bọn họ xong rồi ta có thể trộm ra mấy ngày rảnh rỗi đi làm một chuyện.”
“Yên nhi, nàng còn muốn làm chuyện gì?” Bùi Vũ Khâm vừa nghe vậy liền ngẩn ra, không khỏi nhìn Giang Mộ Yên.
Giang Mộ Yên lại thần bí cười: “Ngày mai chàng sẽ biết, giờ không nói!”
~
“Hôm nay dừng ở đây, hai người có gì không rõ không? Nếu có thì hỏi bây giờ luôn, còn nếu không thì ta liền cho hai người ba bài kiểm tra, đều là những câu hỏi dựa trên nội dung mấy ngày nay ta đã dạy. Trước là xem như bài tập sau khi học, sau là để đánh giá xem các ngươi có nắm được hết những gì đã học hay không. Hai người cảm thấy có vấn đề gì không?”
Giang Mộ Yên chậm rãi đứng lên, trong tay nắm hai cuộn giấy, hiển nhiên chính là những bài kiểm tra mà nàng đã nói.
Vì là đích thân Giang Mộ Yên dạy nên mấy ngày nay, Bùi Phong đều học rất nghiêm túc. Lại thêm đã từng nghe lập luận ‘thương nhân cũng không thua kém người khác’ của nàng nên người chưa từng tiếp xúc với số học như hắn cũng dần được tiếp cận với những bí mật bất truyền mà người bình thường ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Hơn nữa sau khi học tập, hắn mới phát hiện thì ra số học lại thú vị đến vậy, không hề buồn chán hay cao siêu đến độ người bình thường nghe hoàn toàn không hiểu như hắn đã nghĩ.
Ngược lại, không biết là vì Giang Mộ Yên dạy hay hay ‘Kỳ xảo quyết’ của Giang gia thật sự cao minh hơn những cách tính toán sổ sách mà thương nhân bình thường nắm giữ, tóm lại, trải qua mấy ngày vừa rồi, hắn chỉ cảm thấy tư duy của mình càng lúc càng rõ ràng, đầu óc cũng càng ngày càng lý tính. Thậm chí vì đã nắm được cách tính toán, giải đáp mà hắn đột nhiên cảm thấy một số vấn đề mà trước đây hắn không hiểu, bây giờ lại trở nên đơn giản vô cùng!
Cho nên động lực học tập của Bùi Phong đã chuyển từ ‘hy vọng nương cơ hội này mà gần gũi Giang Mộ Yên hơn một chút’ ban đầu thành ‘hoàn toàn đắm chìm trong sự yêu thích, hứng thú đối với những con số’ rồi.
Bởi vậy, mấy hôm nay, trình độ nghiêm túc khi nghe giảng của Bùi Phong cũng tuyệt đối không kém hơn Bùi Huyền vốn đã có mục đích.
Bây giờ nghe Giang Mộ Yên hỏi có chỗ nào không hiểu hay không, Bùi Phong liền tự tin vô cùng. Những gì Mộ Yên dạy vừa rồi hắn đều hiểu hết, huống chi có chỗ nào thắc mắc cũng đã sớm mở miệng hỏi rồi, làm gì còn chờ đến bây giờ? Cho nên hắn lắc đầu. Mà Bùi Huyền thì tất nhiên cũng không có.