Edit: Ring.
“Lão gia, ngài có gì sai bảo, nô tỳ sẽ lập tức đi làm ngay. Ngài và phu nhân thật vất vả mới được đoàn tụ, nô tỳ không muốn làm đèn vướng bận, vẫn là chừa chút thời gian để ngài và phu nhân có thể nói chuyện riêng với nhau đi!” Hồng Nguyệt cũng nghiêm túc, chờ Triển Tịch bọn họ vừa đi liền nhỏ giọng nói.
Bùi Vũ Khâm vui vẻ nhìn nàng: “Tốt lắm, quả không hổ là chị em tốt Yên nhi tin tưởng. Như vậy, lão gia đúng là có chuyện muốn ngươi đi làm, giao cho người khác lão gia ta cũng không yên tâm. Chỉ là bây giờ ta một khắc cũng không muốn rời xa Yên nhi nên chỉ có thể nhờ ngươi đi.”
“Lão gia là muốn nô tỳ đi mua hay là đi chuẩn bị cái gì?”
“Không phải, Vị Vũ Lâu lúc trước ta ở, ngươi đến đó rồi đúng không?”
“Dạ, lão gia. Có điều lần nào cũng là đi với phu nhân, nhưng chỉ đến cửa viện là ngừng rồi nên chưa từng bước vào trong lần nào.”
“Ừ, này ta biết. Lát nữa ta muốn ngươi đến Vị Vũ Lâu lấy một thứ về cho ta.”
“Dạ, lão gia. Ngài nói thứ đó là cái gì, để ở đâu, nô tỳ lập tức đi ngay.”
“Không vội. Ngươi đi lấy cái hộp nằm ngay góc trên trái trong tủ quần áo trước, lấy khối ngọc bội lúc trước lão gia ta thích mang nhất trong đó ra đây!” Bùi Vũ Khâm thấp giọng sai bảo.
Hồng Nguyệt lập tức gật đầu, sau đó liền chạy ngay đến tủ quần áo. Vì chiều cao có hạn, nàng với không tới tầng cao nhất trong tủ nên phải đứng lên ghế mới miễn cưỡng có thể nhìn thấy bên trong. Quả nhiên thấy một chiếc hộp màu gỗ mun.
Trong lòng Hồng Nguyệt thật ra đang cảm thấy rất khó hiểu, vì trước khi phu nhân bị bắt, gần như cứ cách mấy ngày là nàng lại sửa sang tủ quần áo này một lần nhưng chưa bao giờ gặp cái hộp này, không biết là lão gia để vào lúc nào.
Mở hộp ra, bên trong có ba khối ngọc bội hình dạng, màu sắc khác nhau. Bìa bên trái chính là khối ngọc màu lục mà lão gia nói.
Nàng biết ngọc bội hình dạng giống vậy là có hai khối, có điều một cái làm bằng bạch ngọc, trước kia vẫn do Dạ Tập thiếu gia mang theo, cái còn lại chính là khối màu phỉ thúy này của lão gia.
Ngọc bội thế này, cho dù là tỳ nữ không hiểu chút gì về ngọc như nàng cũng biết là rất quý giá.
Có điều hình như từ sau khi thành thân với phu nhân đã không thấy lão gia mang nữa, giờ lão gia sao có thể đột nhiên muốn khối ngọc bội này?
Hồng Nguyệt không nghĩ nhiều đã đưa ngọc bội đến trước mặt Bùi Vũ Khâm: “Lão gia, ngọc bội!”
(R: nghĩ hết - câu của người ta ròi mà còn chưa đủ nhiều nữa hả ?? -_-)
“Được. Hồng Nguyệt, ngươi nghe cho kỹ. Lát nữa ngươi cầm ngọc bội này đến Vị Vũ Lâu, lên lầu đi đến căn phòng thứ ba bên phải rồi đẩy cửa vào. Đó là một phòng chứa đồ lặt vặt nhỏ. Thật ra nhiều năm trước, nơi đó từng là thư phòng của ta. Có điều sau này ta đổi thư phòng nên nơi đó thành chỗ chứa một ít đồ linh tinh và sách cũ.”
“Dạ.”
“Vào trong rồi sẽ thấy có ba cái tủ ngăn, trong đó tủ thứ hai, hàng thứ hai có một bình hoa cổ. Ngươi xoay bình hoa qua phải ba vòng, lại xoay sang trái hai vòng, nhớ kỹ chưa?”
Hồng Nguyệt dùng sức gật đầu: “Nô tỳ nhớ rồi, xin lão gia tiếp tục.”
“Sau khi làm vậy, trên vách gần đó sẽ hiện ra một cánh cửa nhỏ, trên cửa này có lỗ để tra chìa khóa, đó chính là khối ngọc bội hình li thú này.
Ngươi đặt ngọc bội vào đó tự nhiên sẽ có một cái thang hiện ra. Ngươi theo đó đi xuống đến một phòng hình vòm. Nhớ kỹ, mở cánh cửa thứ ba bên phải, bên trong có một cái chai đặt trên bàn. Ngươi mang cái mang đó về đây cho lão gia là được.
Nhớ rõ hết chưa?”
Nói thật ra ngay cả Giang Mộ Yên nghe vậy cũng nhịn không được mà nhíu mày. Phức tạp như vậy, còn lớp lớp cửa bảo vệ, vừa nghe đã biết trong đó chắc chắn còn có cơ quan, nếu không Vũ Khâm cũng đã không dặn dò cẩn thận như vậy.
Giang Mộ Yên thật sự lo lắng không biết nha đầu Hồng Nguyệt này tuổi còn nhỏ, rốt cuộc có nhớ hết được hay không. Lỡ đâu nhớ lầm một cái, hậu quả có thể sẽ rất nghiêm trọng.
Nhưng Hồng Nguyệt lại trả lời rất chắc chắn: “Lão gia yên tâm, nô tỳ nghe rõ hết, cũng nhớ hết rồi. Nhất định sẽ không lầm.”
“Được, vậy ngươi đi đi. Chỉ cần ngươi lấy được cái lọ kia là sẽ có một con đường mới xuất hiện dẫn ngươi ra ngoài, không cần đi đường cũ về. Nhưng mà ngươi nhất định phải làm cho đúng, trăm ngàn lần đừng sai lầm.”
“Dạ, xin lão gia yên tâm, nô tỳ đi ngay.”
Hồng Nguyệt giấu kỹ khối ngọc bội trong tay áo, sau đó mới cẩn thận mở cửa đi ra ngoài.
“Vũ Khâm, ta và chàng thành thân lâu vậy rồi mà tới hôm nay mới biết thì ra trong nhà chúng ta lại tồn tại một chỗ bí mật như vậy. Chàng cất cái gì trong đó a?”
“Mấy thứ đó, đối với rất nhiều người mà nói có thể là ước mơ cả đời họ tha thiết nhưng lại không có được. Nhưng đối với ta, đó cũng chỉ là mấy thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Trước giờ không nói cho nàng cũng không phải vì đề phòng nàng mà là không muốn để nàng gặp nguy hiểm.
Nhưng mà bây giờ, trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, suy nghĩ của ta đã thay đổi rồi. Thay vì thời thời khắc khắc sợ hãi cùng phòng bị người khác tổn thương đến nàng, không bằng thẳng thắn hết mọi chuyện cho nàng biết. Cho dù có phòng bị thì chúng ta cũng nên phòng bị cùng nhau mới phải.”
“Vũ Khâm, chàng nghĩ vậy ta rất vui.” Giang Mộ Yên nghe hắn nói vậy liền cười rộ lên, lộ ra hàm răng đều trắng như trân châu “Nể tình chàng cuối cùng cũng học được không giấu diếm ta, ta liền không hỏi chàng cất thứ gì bên trong. Chàng đã nói thứ đó vô dụng thì nó chính là vô dụng.
Chỉ là điều ta tò mò là một nơi trước kia chàng còn không đề cập với ta mà giờ lại để Hồng Nguyệt biết, còn sai nàng vào lấy đồ, chàng không sợ sau này bí mật đó sẽ không được bảo đảm nữa sao? Đúng rồi, nhắc mới nhớ ta còn chưa hỏi chàng, chàng bảo Hồng Nguyệt đi lấy cái gì mà gấp dữ vậy?”
“Thuốc!” Bùi Vũ Khâm nhẹ nhàng hôn lên mắt nàng, hôn hai cái mới nói “Thuốc có thể chữa mắt cho nàng!”