Huyền Lục

chương 141: bạch nguyệt huy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nửa giờ đồng hồ sau, việc tắm rửa rốt cuộc cũng hoàn tất, một người một mèo liền rời khỏi nước mà lên bờ. Khương Hy vận linh lực lên mà hong khô cơ thể, sau đó liền quay sang giúp tiểu Hoàng một chút.

Bất quá lúc này bản thân nó cũng không cần phải hỗ trợ. Tiểu Hoàng chỉ cần lắc lư cơ thể một vòng là yêu lực liền tràn ra mà giúp cơ thể nó khô ráo. Chỉ có điều cách sử dụng yêu lực này có chút phung phí, về sau hắn phải dành thời gian ra dạy bảo mới được.

Sau đó, Khương Hy lấy ra một bộ y phục mới mà mang vào. Bộ y phục này là một trong số những bộ sau này hắn có được, hiện tại hắn đã cao đến một mét tám, toàn bộ y phục ngày trước ở kỹ viện đã không còn vừa thân hắn nữa nên dùng bộ mới cũng là chuyện thường.

Có điều bộ y phục này hơi đặc biệt, bộ này nếu nói dùng để đấu chiến thì không phù hợp bởi nó tương đối trang trọng. Đây là một bộ trường bào màu trắng tương đối đẹp mắt, bên ngoài có một lớp áo lụa xuyên thấu mỏng màu lam khoác lên trông rất ra dáng một thư sinh điển trai..

Họa tiết trên đó cũng rất vừa ý Khương Hy, vừa đơn giản lại vừa tinh tế, không quá khoa trương nhưng cũng không khiến người mặc bị lu mờ.

Bộ y phục này của Khương Hy là do các cô nương ở kỹ viện tặng cho, không nói đến chuyện thăm khám hằng tháng thì mối quan hệ giữa hắn cùng kỹ viện từ sau cái chết của Chiêu Hồng Nan cũng tốt lên không ít.

Tru sát Chiêu Hồng Nan không làm Khương Hy áy náy trong lòng, đã là tín ngưỡng chi chiến thì chỉ có vì mình mới có thể tồn tại mà thôi. Bất quá từ đó cũng kéo lên nhân quả với kỹ viện, thế là Khương Hy liền thay nàng mà chiếu cố kỹ viện một hai.

Mặc y phục xong xuôi, Khương Hy bất giác đưa tay lên kiểm tra tóc của mình thì vô tình nhận ra không ngờ tóc đã dài đến nửa lưng rồi. Hắn thở ra một hơi rồi nhanh chóng dùng linh lực mà chỉnh trang đầu tóc lại cho ra dáng.

Mặc y phục có thể không cần dùng linh lực nhưng chải tóc rồi chỉnh trang là công việc mà Khương Hy phi thường lười nhác đi làm, vậy nên hắn đành phải dùng lấy linh lực.

Hoàn tất hết mọi chuyện, Khương Hy liền bế tiểu Hoàng lên mà tiến về nội vi khu rừng.

...

...

Theo thông tin mà Hùng Quân thành thật cung cấp, Sơn Hương Lâm phân chia thành ba khu vực, đối ứng với ba thế lực tại nơi đây.

Hắc Hùng Trại quản ngoại vi khu rừng, mọi chuyện xấu trước giờ trong mắt người đời tám chín phần đều là do đám thổ phỉ ở đây gây ra hết.

Vậy nên đại đa số người thường sẽ không biết đến sự tồn tại của hai thế lực còn lại. Xuyên qua ngoại vi tiến thẳng về nội vi khu rừng liền là địa bàn của Hương Vân Đường. Chuyến này Khương Hy đi chính là tiến về nơi đó xem một chút.

Còn Phong Phiên Cốc thì khỏi nói, đây là thế lực được Hùng Quân miêu tả là thế ngoại đào nguyên của Sơn Hương Lâm, tọa lạc ngay trên ngọn núi lớn đằng kia.

Bất quá theo thông tin hắn lấy được từ Trương Khánh Văn cùng Ninh thống lĩnh thì tại Sơn Hương Lâm chỉ có Hùng Quân cùng Hương Vân Đường chủ mới biết được chính xác vị trí của nó.

Hùng Quân đã đưa cho Khương Hy địa đồ chỉ dẫn đến đó nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng lắm, nên chuyến này đi Hương Vân Đường hắn cũng thuận tiện mà xác nhận lại một chút.

Khương Hy không dùng Đạp Vân Bộ, cũng không dùng Bách Dặm Thuấn Phù mà di chuyển làm gì cả. Hắn không vội, thời gian còn nhiều, hơn nữa mấy trăm năm rồi chưa đi lại trên Đại Lục nên được lần hiếm hoi xuất thành, hắn cũng nên ngắm cảnh đôi chút.

Cảnh vật của Sơn Hương Lâm dưới con mắt của Khương Hy thì rất có sức sống, thực vật tươi tốt, muông thú đa chủng loại, hệ sinh thái phải nói là phi thường phong phú.

Không khí trong lành, linh khí sung túc, đối với chuyện tu hành liền không có chút cản trở nào cả.

Khác với địa hạt xung quanh Nguyệt Hải Thành, địa hạt quanh Nguyệt Lâm Thành sở hữu nhiều sinh mệnh lực lượng hơn. Bởi linh mạch bên dưới Nguyệt Lâm Thành hùng hậu hơn Nguyệt Hải Thành a.

Về lý thuyết, Đại Nguyệt Hoàng Triều có Ngũ Đại Thương Thành, bao gồm Phong, Lâm, Hỏa, Sơn, Lôi ngũ thành. Nguyệt Lâm Thành chính là ‘Lâm’ trong số đó.

Ngũ Đại Thương Thành nếu tính trên phương diện tu chân thì được xếp ngang hàng với một nhất đẳng môn phái, đồng nghĩa với việc trong đó có tu sĩ Nguyên Anh cảnh tọa trấn.

Để tích lũy ra được một vị cường giả Nguyên Anh cảnh thì linh mạch bắt buộc phải hùng hậu. Linh mạch bên dưới Nguyệt Lâm Thành chí ít đủ chịu tải được một vị Nguyên Anh, mười lăm vị Kim Đan cùng hàng trăm, hàng vạn tu sĩ Trúc Cơ cùng Luyện Khí.

Nhìn lại Nguyệt Hải Thành thì Khương Hy liền cảm khái không thôi, Mặc Hiên chống đỡ đến bây giờ cũng không dễ, chưa kể nơi đó còn sát biên cảnh nữa, nguy cơ bao vây tứ phía a.

Vừa đi vừa ngắm cảnh, Khương Hy cũng tiện tay tìm một chút gì đó để ăn uống, cả buổi sáng cùng buổi trưa này hắn cũng chưa ăn uống gì rồi. Linh lực xem như no đủ nhưng cơ thể thì vẫn một mực kêu gào.

Vừa vặn lúc đó, hắn vô tình thấy được ở xa xa có một khối kiến trúc vô cùng lớn. Càng lại gần, hắn càng nhìn thấy rõ được hơn, nguyên lai, khối kiến trúc này là một tòa khách điếm.

Tọa lạc giữa một khu rừng nguyên sinh, bên cạnh là một con suối nhỏ cung ứng nước sinh hoạt, nơi đây không phải Hương Vân Đường thì còn là gì.

Kiến trúc của tòa khách điếm này không quá hoa mỹ như ở các đại thành nhưng cũng đủ nổi bật giữa rừng nguyên sinh, trên đó treo rất nhiều đèn lồng đỏ, cứ như là ngọn lâm đăng trong đêm tối để thu hút khách nhân đến vậy.

Ánh mắt Khương Hy lướt qua một tia tinh quang, hắn đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt vuốt tiểu Hoàng ở trước ngực rồi rảo bước mà tiến vào bên trong.

Khi hắn vừa bước qua cửa thì một tiếng chuông ngân liền kêu lên, tiếng chuông kêu rất êm tai. Theo một tiếng chuông này, một tên tiểu nhị nhanh chóng chạy ra đối với hắn mà cười nói:

“Quan khách, thật hân hạnh, mời ngài vào trong”.

Diễn tốt như vậy?

Khương Hy đối với tiểu nhị cười một tiếng mà nói ra:

“Cho ta một phần ăn chay cùng một phần ăn mặn”

Nghe vậy, ánh mắt tiểu nhị trong chớp mắt lướt qua một tia kỳ quái nhưng chỉ trong chốc lát mà thôi, hắn đối với Khương Hy vẫn là một bộ mặt thân thiện mà cười đáp:

“Được, mời ngài đi theo tiểu nhân”

Khương Hy nhẹ gật đầu, sau đó, tên tiểu nhị liền dẫn hắn đến một cái bàn ở hành lang sát bên con suối kia. Khương Hy tương đối hài lòng với vị trí này, hắn liền thả tiểu Hoàng xuống rồi ngồi đợi.

Bên ngoài khách điếm có treo một cái bảng hiệu, trên đó đề ba chữ Hương Vân Điếm, bất quá Khương Hy thừa biết chỉ là che mắt mà thôi.

Giờ này cũng không quá đông khách, ngoài Khương Hy ra thì cũng chỉ có thêm một đoàn thương nhân mà thôi. Ban nãy ở bên ngoài hắn đã nhìn thấy qua đoàn ngựa đang được cho ăn rồi.

Bọn hắn chiếm một không gian đủ lớn, bao gồm bảy bàn, toàn bộ nhân thủ tổng cộng ba mươi người. Trong đó chỉ có khoảng ba đến bốn người là phàm nhân vô hại, còn lại đều là võ lâm cao thủ.

Khương Hy đột phá Luyện Khí cảnh tầng mười, linh thức của hắn cũng đã khai triển ra được bán kính ba mươi mét, không loại trừ phía trên cũng như... phía dưới.

Khương Hy âm thầm quan sát đoàn thương nhân đó thì ngược lại, đoàn thương nhân đó cũng đang quan sát hắn.

Dưới sự giám sát linh thức của hắn, mọi câu đối thoại liền không có đường thoát đi.

Bên trong đoàn thương nhân đó, một thanh niên nhân đối với đồng bạn mà nói:

“Này, ngươi nói tên tiểu tử bên kia có phải bị điên rồi không?”

Đồng bạn hắn miệng nhai nhóp nhép đáp lại:

“Chắc là lạc đoàn, ngươi quản làm gì?”

Thanh niên nhân lắc đầu, sắc mặt lộ rõ thương hại nói ra:

“Đáng tiếc, đáng tiếc, mặt mũi xem như không tệ nhưng số hắn xem như đen đủi a”

Không tệ? Ghen tị thì ngươi thừa nhận đi.

Đồng bạn khinh bỉ mà liếc mắt nhìn hắn, sau đó liền không nói gì nữa mà tập trung vào việc ăn. Nhưng thanh niên nhân kia dường như vẫn không dứt cái tính hiếu kỳ này, liền đối với những người khác mà bàn luận.

Dĩ nhiên giọng của hắn cũng không quá to, bất quá Khương Hy nghe rõ mồn một.

Dường như không chịu được, một trung niên nhân râu ria xồm xoàm đưa tay lên vỗ đầu thanh niên nhân một cái rồi trầm giọng nói ra:

“Ngươi trật tự một chút được không?”

Thanh niên nhân đưa tay lên ôm đầu rồi xoa xoa chỗ đau một chút mà đáp lại:

“Uầy, lão tam, ngươi cũng nên để ta thoải mái một chút chứ. Lại nói, lão tam ngươi không tò mò tên tiểu tử đó sao?”

Trung niên nhân râu ria híp mắt khinh bỉ nhìn hắn một chút rồi cũng bất giác mà nhìn về phía bàn Khương Hy. Trông thấy dung mạo kia, trung niên nhân râu ria không nhịn được mà khen một tiếng:

“Thật đẹp trai”

Thanh niên nhân bĩu môi nói ra:

“Đấy, lão tam ngươi cũng tò mò còn gì”

Trung niên nhân râu ria không quản hắn nói gì, ánh mắt vẫn một mực tập trung vào Khương Hy nhưng không nhìn dung mạo nữa. Hắn đường đường là một đại nam nhân, nhìn thấy mỹ nam tử xem như cũng có chút cảm khái đi nhưng cũng không cần phải mê mệt.

Hắn quan sát ở đây là tổng thể, từ ngoại hình cho đến y phục, rồi động tác cũng như biểu hiện. Hắn đi lại trong giang hồ đã lâu nên ánh mắt cũng cao hơn rất nhiều người, dưới con mắt của hắn, người nào càng trông có vẻ ‘ngu xuẩn’ thì càng không được khinh thị.

Bất quá, càng nhìn, hắn lại không thấy ra được điểm gì khác lạ cả. Hắn liền nhíu mày lại mà đăm chiêu, thanh niên nhân ban nãy thấy vậy liền vỗ vai mà nói nhỏ:

“Lão tam, ngươi suy nghĩ cái gì vậy?”

Trung niên nhân râu ria nhìn qua thanh niên nhân một lát rồi nói ra:

“Ta chỉ suy đoán một chút về thân phận của tên tiểu tử kia thôi”

Nghe vậy, không chỉ thanh niên nhân mà những người khác cùng bàn cũng đình chỉ việc ăn lại mà nghe. Trung niên nhân râu ria hơi nhíu mày lại nhìn bọn hắn nhưng không quản nhiều, hắn nói ra:

“Đầu tiên, tiểu tử này chắc chắn không sống ở lân cận Sơn Hương Lâm, thậm chí Thanh Hà trấn cách đây trăm dặm cũng không nuôi ra được hắn. Theo suy đoán của ta, tên tiểu tử này có xuất thân rất cao, có lẽ đến từ Nguyệt Lâm Thành...”

“Khoan đã”, thanh niên nhân vội chen ngang rồi nói: “Ngươi không nhầm đấy chứ, lão tam, tên tiểu tử này sao lại đến từ Nguyệt Lâm Thành được?”

Trung niên nhân râu ria một lần nữa lại đưa tay mà đánh vào đầu hắn thêm một cái nữa rồi trầm giọng nói ra:

“Im miệng, ta chưa nói hết”

Thanh niên nhân bĩu môi, ánh mắt có chút uất ức mà nhìn nhưng cũng không nói gì thêm. Đồng bạn bên cạnh hắn thấy vậy liền dùng cùi trỏ húc một cái mà nhắc nhở.

Trung niên nhân râu ria nhìn hắn hừ lạnh một hơi rồi dùng ngón tay chỉ về phía Khương Hy mà nói ra:

“Các ngươi nhìn vào y phục của hắn, loại y phục này nhìn rất đơn giản nhưng loại vải may lên nó các ngươi làm cả đời may ra mới mua được.

Mặc dù khoảng cách có hơi xa nhưng nhãn lực của ta không nhầm, vải này gọi là Bạch Nguyệt Huy, một trong những loại vải đắt nhất Đại Nguyệt Hoàng Triều ta.

Các ngươi nói xem, thiên hạ này người mua được bộ y phục đó không phải quan hàm bậc cao thì cũng là đại phú thương một phương”.

Nghe vậy, đám người liền hít vào một ngụm khí lạnh, bọn hắn không nghĩ đến thiếu niên nhân tưởng chừng như thư sinh tay trói gà không chặt kia lại có xuất thân cao đến thế.

Bọn hắn làm bảo tiêu cho một thương đoàn cũng tương đối có danh khí nhưng bọn hắn chưa từng thấy lão bản mang y phục làm từ Bạch Nguyệt Huy bao giờ cả.

Không phải bọn hắn không biết vải Bạch Nguyệt Huy như thế nào mà là vải Bạch Nguyệt Huy quá đắt. Một mét vải đáng giá hàng trăm lượng bạc trắng, chưa kể để may lên được một bộ y phục thì phải tốn bao nhiêu mét vải cùng tiền công đây, có khi phải dùng sang lượng vàng mới có thể đong đo cân đếm được.

Thương nhân như lão bản bọn hắn mặc dù có tiền đi chăng nữa thì cũng không đến mức phung phí một lượng lớn tiền như thế vào một bộ y phục được.

Như vậy quá thua thiệt, không có chút cơ hội hoàn vốn nào cả.

Bất quá trong số bọn hắn, trung niên nhân râu ria đã từng tháp tùng một đoàn người có chủ nhân mang một bộ y phục làm từ vải Bạch Nguyệt Huy rồi nên lời hắn nói chắc chắn không sai.

...

Khóe miệng Khương Hy khẽ nhếch lên, trung niên nhân râu ria kia nói không sai, bộ y phục của hắn đích thật là làm từ Bạch Nguyệt Huy. Kỹ viện dám dùng để làm quà tặng hắn ngoài quan hệ thân thiết ra thì còn một lý do nữa.

Đó là khí chất của hắn hợp với loại vải này.

Chuyện này không phải Khương Hy tự khen mình mà là trên dưới kỹ viện đều có đồng dạng đánh giá như vậy. Kỹ viện tại Nam Thành phi thường giàu có, mua một bộ y phục Bạch Nguyệt Huy với họ không khác gì mua rau củ quả ngoài chợ cả.

Mà đừng nói là kỹ viện, đến Điền đại phu mua cũng được. Lão là Thần Y, một đời cứu chữa qua không ít quan lại cùng phú thương, bọn hắn không biếu lão vài trăm lượng vàng một người mới là lạ. Chỉ có điều lão không để lộ chuyện này ra ngoài mà thôi.

Mặt khác, Bạch Nguyệt Huy đắt cũng có lý do chính đáng bởi nó được dệt nên từ loại tơ do Nguyệt Băng Tằm nhả ra.

Nguyệt Băng Tằm là một loài yêu trùng sống tại Đại Nguyệt Hoàng Triều, chúng sống nhờ việc hấp thu thiên địa linh khí và có một đặc điểm đó là chỉ nhà tơ vào thời điểm trăng rằm mà thôi.

Dưới ánh trăng sáng tỏ của đêm rằm, tơ được nhả ra liền tỏa ra hào quang óng ánh như trân bảo, bền chắc như thần binh cùng quý hiếm như linh căn.

Bởi vậy tơ đó được gọi là Nguyệt Quang Huy Tơ.

Nguyệt Quang Huy Tơ dệt lên tự nhiên thành Bạch Nguyệt Huy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio