Trong thiên hạ này, vô luận là mỹ nam hay mỹ nữ thì đều là một loại tài nguyên phi thường hiếm khó, không phải muốn gặp là gặp được.
Huyền Thủy Am thân là đệ nhất môn phái dành cho nữ tử tự nhiên sở hữu rất nhiều mỹ nữ nhưng để đẹp đến cái trình độ khuynh quốc khuynh thành thì cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Bất quá chung quy lại là có.
Chỉ có điều một đời này các nàng chưa từng gặp qua được một mỹ nam tử nào cả. Mà để đạt đến được cái trình độ dung mạo cùng thực lực như Khương Hy hiện tại thì còn hiếm có hơn.
Nữ tử Hợp Nhị Kiều có chút e ngại nói ra:
“Đạo hữu, đây là địa bàn của Huyền Thủy Am chúng ta, mong đạo hữu rời đi cho”.
Huyền Thủy Am mặc dù là Phật Môn chi phái nhưng cũng không phải tất cả đều xuất gia. Huyền Thủy Am gồm có hai mạch, mạch thứ nhất là ni cô, là nhóm người ăn chay niệm phật thuần Phật Môn.
Còn mạch thứ hai thì như hai nữ tử trước mặt Khương Hy đây, vẫn được để tóc dài, vẫn được trang điểm bình thường và xưng hô thì vẫn dùng ‘đạo hữu’ để gọi.
Chứ một khi đã xuất gia rồi thì chỉ còn có ‘bần ni’ cùng ‘thí chủ’ mà thôi.
Nghe nữ tử kia nói vậy, Khương Hy liền nở một nụ cười nói ra:
“Thật có lỗi, tiểu sinh lần đầu đến Bắc Nguyên nên không am hiểu đường xá, mong hai vị cô nương thứ lỗi cho”.
Nữ tử Hợp Nhất Kiều nghe hắn nói xong liền có chút hiếu kỳ hỏi:
“Đạo hữu tự xưng tiên sinh, phải chăng là thư sinh?”.
Khương Hy gật đầu mỉm cười đáp lại:
“Thật không dám giấu, tiểu sinh gọi Lâm Thanh Đình, là thư sinh nội viện của Hạo Nhiên Thư Viện”.
Vừa dứt lời, một cỗ khí tức sâm nhiên liền thoát ra từ người hắn nhưng lại được hắn khéo léo kiểm soát trong một phạm vi nhất định mà thôi.
Hai nữ tử kia nghe hắn nói xong liền giật mình, cho đến khi cảm nhận được cỗ khí tức sâm nhiên kia thì mới nhận ra.
“Nhân Mạch Trúc Cơ?”.
Nữ tử Hợp Nhị Kiều kia vội hành lễ nói ra:
“Nguyên lai là Lâm sư huynh từ Thư Viện, thật thất lễ”.
Khương Hy vội đáp lại:
“Không không, là tiểu sinh thất lễ, không biết đây là địa bàn của Huyền Thủy Am, bây giờ tiểu sinh sẽ rời đi”.
Nói xong, hắn liền mỉm cười đối với hai người họ gật đầu hành lễ rồi quay lưng rời đi. Hai nữ tử thấy vậy liền quay sang nhìn nhau một chút.
Nữ tử Hợp Nhất Kiều kia dường như nảy lên ý nghĩ gì đó mà vội hướng Khương Hy nói ra:
“Lâm sư huynh, xin đợi một chút”.
Gì nữa?
Cước bộ của Khương Hy đột nhiên dừng lại, hắn từ tốn quay lại mỉm cười nói ra:
“Không biết cô nương còn có chuyện gì không?”.
Nhìn thấy gương mặt của hắn, sắc mặt nữ tử Hợp Nhất Kiều liền có chút ửng hồng lên, nàng cố gắng trấn định một chút rồi nói ra:
“Lâm sư huynh, chúng ta gặp mặt được tự nhiên có duyên, ban nãy sư tỷ cùng ta vô tình gặp phải một cặp ông cháu bị thương ở ven đường. Bất quá hai ta... không chữa được. Lâm sư huynh học rộng hiểu cao hẳn sẽ có cách nên ta mạo muội muốn mời sư huynh đi một chuyến”.
Nghe vậy, Khương Hy liền nhìn qua nữ tử này một chút rồi nhìn về nữ tử Hợp Nhị Kiều ở phía sau. Ngẫm nghĩ một hồi, hắn liền gật đầu đáp lại:
“Nếu là việc cứu người thì không thể chậm trễ được, hai vị cô nương, chúng ta nhanh đi thôi”.
Nữ tử Hợp Nhất Kiều nghe vậy liền có chút kinh hỉ, nàng mỉm cười gật đầu rồi quay lại sau lưng ra hiệu cho nữ tử Hợp Nhị Kiều kia.
Hai người gật đầu rồi ngự khí lên mà bay về hướng đông.
Thấy vậy, Khương Hy liền thở dài mà vận Nhân Gian Hành Tẩu lên đuổi theo.
Quả nhiên là đệ tử tuần tra.
Tu vi của hai nữ tử kia không cao nhưng bù lại ánh mắt lại rất tốt, nhất là nữ tử Hợp Nhất Kiều kia.
Mặc dù Khương Hy đã bày ra nhân tức của Nhân Mạch Trúc Cơ nhưng trong thiên hạ cũng không phải chỉ có mỗi Thư Viện là có Nhân Mạch Trúc Cơ.
Đơn cử như Huyền Thủy Am cũng có Nhân Mạch Trúc Cơ đấy.
Để chứng minh thân phận của Hạo Nhiên Thư Viện thì có hai cách, cách đầu chính là đồng phục của Hạo Nhiên Thư Viện, bộ nho bào điểm xuyết chim Lạc kia.
Không phải thư sinh nội viện của Thư Viện thì không đời nào có thể có được bộ y phục đó. Mà cho dù bộ y phục đó có bị lấy trộm đi thì người khác cũng không thể nào mặc vào được.
Bộ y phục đó đã được ếm lên bằng một loại phù, chỉ cần không phải chủ nhân thì bộ y phục đó tức khắc sẽ trở thành lao tù cầm cố ngay.
Cách thứ hai chính là tri thức, thư sinh của Thư Viện sở hữu một lượng kiến thức vô cùng kinh người, bởi bọn họ đọc rất nhiều sách, xem qua rất nhiều văn tự.
Nói khoa trương một chút chính là trên thông thiên văn dưới tường địa lý.
Theo Khương Hy thấy, cặp ông cháu bị thương mà hai nữ tử đó thấy hẳn là có thật chứ không phải là đạo đề, dù sao Huyền Thủy Am vẫn là Chính Đạo, vẫn là Phật Môn chi phái, phổ độ cứu sinh vẫn là trách nhiệm của họ.
Bất quá tình huống phù hợp nên cặp ông cháu kia nghiễm nhiên trở thành đạo đề kiểm tra thân phận của Khương Hy.
Một đường di chuyển được một chút, Khương Hy liền xác định được vị trí của cặp ông cháu kia nên hắn liền tăng tốc mà tiến đến.
Trong chốc lát, hắn đã vượt qua tốc độ phi hành của hai nữ tử kia từ lúc nào không hay. Lúc hai nàng đến nơi thì hắn đã xuất hiện ở đó mà bắt mạch cho một đứa trẻ rồi.
Hai nữ tử thấy vậy liền chấn kinh tột độ không thôi. Phải biết hai nàng một đường phi hành đến đây vẫn luôn cẩn trọng dò xét xung quanh, đồng thời cũng không quên để ý Khương Hy phía sau.
Vậy mà hắn lại vượt qua các nàng lúc nào không hay.
Khoảng cách thực lực lớn đến mức đó sao?
Hai nàng liền nhìn Khương Hy với ánh mắt cẩn trọng hơn rất nhiều, trong đầu suy nghĩ gì không ai biết được.
Khương Hy tự nhiên không để ý đến hai nàng đang suy nghĩ gì, từ xa xa hai trăm mét hắn đã cảm nhận được sinh tử của đứa trẻ hắn đang bắt mạch đây lâm nguy rồi.
Một bên hắn vừa bắt mạch kiểm tra, một bên thì nghe vị gia gia này kể lại tình huống của họ.
Nguyên lai, vị gia gia này đã mất đi hết con cái, chỉ còn lại một đứa cháu trai mà thôi. Ban nãy cả hai đang di chuyển trong một đường núi hiểm trở để di cư đến nơi khác sống thì gặp phải tuyết lở.
Cũng may vị gia gia này xuất thân là một thợ săn nên thân thủ cũng tương đối tốt, phản ứng so với phàm nhân còn muốn nhạy hơn nên lão đã nhanh chóng mang đứa cháu trai của mình chạy trốn.
Bất quá thoát thì thoát nhưng cũng không thể tránh được thương nặng.
Vị gia gia này thì còn đỡ, thương thế chỉ nằm ở ngoài da mà thôi, nhưng đứa cháu trai thì thảm rồi. Từ sau tai nạn đến giờ hắn vẫn luôn một mực đau đớn.
Lúc thì đau tay, lúc thì đau chân, có khi lại là đau lưng, đau bụng không đồng nhất. Đau được một hồi thì đã ngất luôn rồi.
Kể cả hai nữ tử kia vô tình phát hiện ra tay trợ giúp thì cũng chỉ giúp chữa trị cho lão gia gia mà thôi, còn đứa trẻ này thì vẫn một mực ngất xỉu không tỉnh lại.
Khương Hy bắt mạch cho đứa trẻ này một hồi, linh thức liền quét qua cơ thể hắn một chút, xác nhận không có vấn đề gì cả.
Nhưng trước khi là tu sĩ, Khương Hy lại là Thần Y, tự nhiên hắn cảm giác được mạch tượng này có gì có không ổn.
Ngẫm nghĩ một hồi, hắn liền đưa linh thức của mình vào cơ thể đứa trẻ rồi di chuyển chúng theo từng mạch máu một.
Cuối cùng, khóe miệng hắn khẽ cong lên mà nói:
“Tìm ra rồi”.
Vị gia gia bên cạnh nghe vậy liền vui mừng nói ra:
“Tiên nhân, người biết cháu tiểu nhân bị sao rồi sao?”.
Khương Hy gật nhẹ đầu nói ra:
“Ta đã biết, bất quá tình huống có chút nghiêm trọng”.
Tin mừng nghe chưa được bao lâu, tin xấu liền ập đến, lão gia gia kia liền tiều tụy đi đôi chút mà lo lắng nói ra:
“Mong tiên nhân cứu giúp cháu tiểu nhân, tiểu nhân chỉ còn mỗi mình hắn mà thôi”.
Tựa hồ như cảm nhận được nói cũng không ổn, lão gia gia liền nhanh chóng đem cái thân thể già cả ấy quỳ lạy xuống đất mà van xin.
Thấy vậy, Khương Hy liền thở dài ra một hơi mà đỡ lão dậy nói ra:
“Lão trượng à, ta nói nghiêm trọng nhưng vì phát hiện sớm nên cũng không đến nỗi mất mạng. Chuyện này ta xử lý được”.
Nghe vậy, hai mắt lão gia gia liền sáng lên, lão liền vội vàng dập đầu nói ra:
“Đa tạ, đa tạ tiên nhân. Ơn này một đời này tiểu nhân sẽ không quên”.
Khương Hy đỡ lão đứng lên mà từ tốn nói ra:
“Lão trượng, cứu người là nghĩa vụ của ta, người không cần phải lo lắng quá đâu”.
Nói xong, hắn liền quay trở xuống mà nâng người đứa trẻ đó ngồi dậy. Sau đó một tay áp ra sau lưng mà truyền pháp lực vào trong.
Pháp lực của Khương Hy rất hùng hậu mà thân thể của đứa trẻ này lại rất yếu, không tính bị thương thì tình huống thân thể cũng không phải rất tốt.
Bình thường hẳn cũng ăn uống không được đầy đủ lắm.
Vậy nên dưới sự khống chế của Khương Hy, pháp lực liền hóa thành từng đạo tơ mỏng thâm nhập vào thể nội đứa trẻ, sau đó dung nhập vào bên trong hệ thống tuần hoàn máu.
Kế tiếp, Khương Hy nâng một tay của đứa trẻ lên rồi rạch một đường dọc mạch máu ở cổ tay, máu liền theo đó mà tuôn ra.
Hắn liền dùng pháp lực giúp đứa trẻ cầm máu, sau đó hắn liền thúc đẩy pháp lực ẩn mình bên trong các mạch máu xông ngược ra ngoài thông qua vết rạch.
Theo đó, một tia máu liền bắn ra, mang theo một vài mảnh vụn li ti mà mắt thường khó phân biệt được.
Cuối cùng, Khương Hy liền rút một tấm Hồi Mệnh Phù ra mà trị thương toàn diện cho đứa trẻ, không được bao lâu sau thì hô hấp của hắn cũng đã ổn định trở lại rồi.
Vết rạch ở trên tay dưới sự tác động của Hồi Mệnh Phù liền khép lại không có một chút dấu vết nào cả.
Cảm nhận được khí tức ổn định của đứa trẻ, hai nữ tử kia liền giật mình chấn kinh nhìn nhau không hiểu.
Các nàng liền vội vàng vận linh thức lên mà kiểm tra số máu bị bắn ra ban nãy, đúng hơn là kiểm tra số mảnh vụn kia.
Một lát sau, nữ tử Hợp Nhị Kiều liền nói ra:
“Đây là... vụn gỗ?”.
Bàn giao đứa trẻ lại cho lão gia gia kia, Khương Hy liền đứng lên quay lại nói:
“Đúng vậy, là vụn gỗ”.
“Lâm sư huynh, thứ này vẫn luôn nằm trong người đứa bé đó?”, nữ tử hỏi.
Khương Hy gật đầu, nàng liền có chút không hiểu. Nữ tử Hợp Nhất Kiều kia quan sát qua đám vụn gỗ đó một chút rồi nói tiếp:
“Vậy tại sao ban nãy hai sư tỷ muội chúng ta lại không tìm thấy được?”.
Nghe vậy, Khương Hy liền mỉm cười đáp lại:
“Tiểu sinh đã nghe lão trượng kể lại, trước đó khi gặp phải tuyết lở, bọn hắn đã va phải vào một thân cây, toàn thân cả hai người đều chi chít ngoại thương. Đám vụn gỗ này hắn là nhân lúc đó tràn vào bên trong mạch máu của đứa trẻ này”.
“Mạch máu luôn luôn tuần hoàn, đám vụn gỗ này cũng không phải tụ lại một chỗ mà phân tán ra khắp các mao mạch xung quanh dẫn đến hành tung của chúng có chút đồng hóa với máu trong cơ thể”.
“Lúc tiểu sinh đến thì số vụn gỗ này vẫn luôn ẩn núp ở trong mạch máu rồi, máu mang theo chúng di chuyển đến vị trí nào trên cơ thể thì đứa trẻ tự nhiên sẽ đau ở phần đấy”.
“Mặt khác, máu tuần hoàn quanh cơ thể thì bắt buộc quay ngược trở lại tim, đám vụn gỗ này một khi quay ngược trở về tim thì đứa trẻ sẽ không thể qua nổi”.
Nghe xong, hai nữ tử Huyền Thủy Am liền hít vào một ngụm khí lạnh không thôi, các nàng thân là tu sĩ Trúc Cơ cảnh vậy mà lại không thể phát hiện ra được những chi tiết như thế này.
Nữ tử Hợp Nhất Kiều kia liền có chút cảm khái nói ra:
“Quả nhiên là sát nhân thầm lặng, lần này là chúng ta đã thất trách rồi”.
Sau đó, nàng liền hướng qua chỗ Khương Hy mà hành lễ nói ra:
“Lâm sư huynh quả nhiên học cao hiểu rộng, đến y lý bậc này còn có thể hiểu được, ta liền cam bái hạ phong”.
Đồng dạng, nữ tử Hợp Nhị Kiều kia cũng hành lễ đáp lại hắn. Hai người các nàng chung quy lại vẫn nợ Khương Hy một mối nhân tình.
Nếu hai nàng không ra tay cứu giúp cặp ông cháu kia, các nàng liền không dính vào nhân quả nhưng đạo tâm của các nàng liền nguy.
Đằng này các nàng đã ra tay nhưng lại không toàn vẹn, nếu không phải có Khương Hy xuất thủ, có khi chính các nàng đã hãm hại sinh linh nhỏ bé kia rồi.
Tại sao lại hãm hại?
Vì đơn giản, nếu đứa trẻ có một chút ngoại thương thì khi máu tuần hoàn sẽ có một vài phần thoát ra bên ngoài, đám vụn gỗ kia ít nhiều liền có thể thoát ra bớt bên ngoài.
Xem như đứa trẻ đó mất nhiều máu một chút đi thì các nàng vẫn đủ sức cứu sống hắn trở về.
Nhưng trên thực tế, chính các nàng đã đóng miệng vết thương lại, tạo thành một vòng tròn khép kín giam giữ số vụn gỗ kia ở bên trong cơ thể đứa trẻ.
Nếu như hôm nay không có Khương Hy thì đứa trẻ chắc chắn sẽ chết.
Khi ấy, đám vụn gỗ đó đã không phải là sát nhân thầm lặng nữa.
Mà chính các nàng mới trở thành sát nhân thầm lặng.
...
...
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác sao nha!
Tác cảm ơn!