Đàm Phi đang đứng bên một bờ hồ rộng mênh mông, nước hồ trong vắt sâu thẳm đang phản chiếu gương mặt gã. Gã nhe răng cười thật tươi, khuôn mặt ẩn hiện bị sóng nước lăn tăn làm cho biến dạng, gã lại hình dung đó là một khuôn mặt quỷ dữ tợn. Điểm chỉ xuống mặt nước, tựa như gã muốn cầm nắm tiếp xúc với khuôn mặt gớm ghiếc kia, mặt nước càng giao động mạnh, hình ảnh càng trở nên vặn vẹo dữ dằn hơn. Chợt bừng tỉnh, gã vục cả hai bàn tay xuống hất nước lên rửa mặt, dòng nước mát lạnh khiên tâm thần gã thanh tỉnh hơn rất nhiều.
- Ta đã biến thành cái dạng gì thế này…? Muốn làm người lương thiện trong cái thế giới này thật khó!
Đây đã là ngày thứ tám trong không gian Sơn Hải Đồ. Sau khi ly khai khỏi nhóm hai người Khánh Tiên và Ngọc Diệp, bằng rất nhiều thủ đoạn, gã đã ‘liệp sát’ hơn mười cái tu sĩ của tam tông đối địch. Dường như ẩn sâu trong gã có một con quỷ khát máu đang manh nha trỗi dậy, gã không biết đây có phải là bản ngã của chính mình, hay do hệ quả của của việc cắn nuốt huyết mạch Hỏa Kỳ Lân, hoặc Quang Điểm bí ẩn ngầm chi phối.
Lắc lắc đầu cho tỉnh táo, dù cho điều gì xảy ra đi chăng nữa, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Và đây chính là định mệnh của gã, muốn thay đổi nó thì chỉ có cách tiến lên, không ngừng trở nên mạnh mẽ.
Tiếng đấu pháp cách đó sáu dặm bị thần niệm cảm ứng được, Đàm Phi vội vận dụng Dạ Mị và Ngũ Độn di chuyển về phía đó.
Chiến địa nằm tại một bãi cỏ rộng ngay gần hồ lớn. Một nam, một nữ Thiên Kiếm Môn đang vây giết một Thiên Vân Cốc. Dưới chân tên này là xác chết một nữ đệ tử Ngọc Hư Cung. Thiên Vân Cốc môn hạ lại chính là tên xuất hiện sau khi Đàm đồ sát Phì Di Thú khi mới bước chân vào kết giới. Quanh người hắn huyền phù rất nhiều phù lục tán phát linh quang, trên tay lại là một chương phù lục màu đỏ tía tỏa linh áp rất mạnh, thứ này chính là cực phẩm phù lục, mạnh tương đương Pháp Bảo.
Đàm Phi vô thanh vô tức tựa như một thân cây xù xì đứng cách hai mươi trượng xem kịch vui. Thiên Vân đệ tử rất mạnh, lại có rất nhiều phù lục hỗ trợ nên tạm thời vẫn cầm cự ngang tay hai tu sĩ Thiên Kiếm Môn.
Nữ đệ tử Thiên Kiếm Môn sau ba chiêu không đắc thủ lại thấy Thiên Vân môn hạ lấy ra cực phẩm phù thì dừng chiến chất vấn:
- Đến giờ ta vẫn không hiểu Hà đạo hữu là cái loại người gì, sẵn sàng hạ sát thủ với tu sĩ kết minh… Chúng ta cần một cái công đạo, nếu giải thích hợp tình hợp lý, hai bọn ta có thể tha ngươi một mạng, ngay lập tức rời đi.
Họ Hà ngửa đầu lên trời cười gằn:
- Hắc Hắc. Kết minh ư? Công đạo a? Rắm chó… Ông đây chẳng phải luồn cúi giải thích nhiều. Đám môn hạ Ngọc Hư và Thiên Kiếm các ngươi kẻ nào cũng ngạo mạn, mục hạ vô nhân. Chúng bay tưởng là hai cái Ngọc Hư thối nát và Thiên Kiếm hủ bại đang làm trùm thiên hạ ư, thích sai ai thì sai á? Lão tử một lời không vừa ý liền lập tức đánh chết… ha ha.
Nam nhân Thiên Kiếm tỏ vẻ trầm ổn hơn, hắn ra dấu cho nữ nhân truyền âm:
- Thôi bỏ đi, dù sao chúng ta cũng đã nhớ mặt hắn, biết hắn họ Hà một kẻ điên loạn, kết thúc sự kiện chúng ta sẽ bẩm báo với trưởng bối về hành vi ‘đê tiện’ này.
Khi hai môn nhân Thiên Kiếm chuẩn bị rời đi, tên đệ tử Thiên Vân Cốc gằn giọng:
- Đứng lại đó. Chúng bay nghĩ chúng bay là ai? Muốn đi là có thể đi ngay được á?
Nữ nhân Thiên Kiếm bắt đầu nổi giận:
- Hỗn đản. Vị tình ngươi là môn nhân Thiên Vân, chúng ta làm phúc tha ngươi một mạng, lại không biết đường mà ăn năn hối lỗi, thực là muốn tìm chết.
Hai môn nhân Thiên Kiếm đưa mắt nhìn nhau, cả hai nhất tề tế kiếm lao vào tấn công họ Hà.
Đệ tử Thiên Vân Cốc quả thực là có bản sự, chỉ thấy phù lục giăng khắp người hắn, bảo quang tán phát rực sáng một vùng chiến địa. Cực phẩm phù lục màu đỏ biến thành hư ảnh hai vị đại thần khổng lồ là Nam Nam Tào - Bắc Đẩu cản lại thế công từ hai tên Thiên Kiếm Môn. Thì ra đây chính là Đẩu Đẩu Phù, đỉnh cấp của phù lục.
Bất chợt tên họ Hà hét lên:
- Đạo hữu Tử Huyền… lộ diện đi thôi! Giúp ta thu thập hai tên hề này, sẽ có hậu tạ.
Hai đệ tử Thiên Kiếm Môn thoáng giao động, nhưng vẫn chưa cảm ứng được có người ẩn nấp quanh đó, có thể đây chỉ là chiêu trò dương đông kích tây, tung hỏa mù làm nhiễu loạn đấu pháp của họ.
Nam đệ tử Thiên Kiếm vừa tránh được một kích nặng lệ từ hư ảnh Nam Tào, bộ vị mới chạm xuống đất đã thấy mặt đất nứt toác, trong những vết nứt tua tủa dây leo đầy gai nhọn đâm lên, trực cuốn lấy chân hắn. Phản ứng của tên này cũng rất nhanh, không biết bằng cách nào đó mà dưới lòng bàn chân hắn kết thành một cột lốc xoáy bốc cả thân thể rời đi chỗ khác.
Nhưng thân ảnh mới rời khỏi vùng nguy hiểm chưa đầy ba trượng. Một bóng trắng mờ nhập nhằng như bóng ma đã xuất hiện trên đầu hắn, quyền ảnh trong suốt như pha lê mang theo lực công kích nghiền ép giáng xuống. Thiên Kiếm đệ tử điểm chỉ vào hư không, trên đầu hắn sáng lòa một đồ hình lưỡng nghi thái cực, kịp thời cản lại lực công kích mạnh bạo từ quyền thủ.
Tên đệ tử Thiên Kiếm Môn những tưởng đã qua cơn phong hiểm, hắn toan điều động phi kiếm về phản kích, bỗng hai quang điểm nhỏ xíu nhá lên, lấy tốc độ còn nhanh hơn cả thiểm điện đâm xuyên qua lớp quang võng của đồ hình thái cực. Khi hắn phát hiện thì đã muộn, hai mũi Tiêm Băng Trâm vô ảnh vô tung cắm phập vào hai hốc mắt hắn. Hắn chỉ biết rống lên thảm thiết, độc tố Đông Thần bắt đầu phát huy tác dụng; Trước tiên là hủy đi đôi mắt, thần kinh trung ương tê liệt. Rồi sau đó thần niệm bị đông cứng, pháp lực trong thể nội sụt giảm nhanh chóng, chính thức là một cái phế vật không hơn.
Thân ảnh Đàm Phi xuất hiện ngay cạnh đệ tử Thiên Kiếm Môn, công việc còn lại là quá đơn giản, Liệt Không Đao vạch một đường hỏa tuyến sắc bén vào không khí, cắt thân thể hắn thành hai mảnh. Đàm Phi thu lấy nhẫn trữ vật và phi kiếm, đứng đợi Thiên Vân môn hạ thu thập nốt nữ nhân còn lại.
Trước khi Đàm xuất hiện, cặp kiếm tu kia dựa vào kiếm pháp ảo diệu và uy lực kiếm trận mới có thể đánh ngang tay họ Hà. Sau khi nam nhân bị Đàm miểu sát, nữ nhân cũng rơi vào cảnh tương tự, Hà kia không cho nàng ta cơ hội đào tẩu. Hư ảnh Nam Tào - Bắc Đẩu khổng lồ ở trên không xé thân thể nàng thành hai mảnh rất thảm liệt, máu tươi từ trên không trung rơi xuống như mưa, nhuộm đỏ một vùng cỏ xanh bên hồ.
Họ Hà đi đến phiến đá bên mép hồ, nơi Đàm đang ngồi rửa đao, hắn cười cười với vẻ giảo hoạt:
- Tại hạ Hà Quốc Huy, đa tạ đạo hữu đã tương trợ! Chẳng hay tôn tính đại danh đạo hữu là gì? Để Hà mỗ tiện bề xưng hô.
Thái độ của tên đệ tử Thiên Vân Cốc lúc này khác hẳn lúc trước khi đối mặt với đệ tử Thiên Kiếm Môn. Chỉ có thể có hai khả năng; Một là hắn hận đám môn hạ Ngọc Hư - Thiên Kiếm đến tận xương tủy. Hai là tên này hỷ nộ vô thường, không muốn tuân theo một quy tắc nào cả, một tên điên thần kinh không ổn định.
Đàm Phi vận cương khí hộ thể và một chút hỏa lãng làm khô lưỡi đao, gã gật đầu xã giao:
- Huyền Tử.
Hà Quốc Huy thoáng cau mày, tuy nhiên vẻ mặt lại giãn ra nhanh chóng, giọng nói cũng biến đổi lạnh lùng:
- Hẳn là ngươi cũng bất ngờ trước hành vị diệt sát đám tu sĩ ‘kết minh’ của ta?
Đàm Phi không trả lời ngay, gã vung vẩy chơi đùa cùng đao Liệt Không, miệng bình thản:
- Ta chưa thấy thành ý từ đạo hữu, vậy nên không nhất thiết phải trả lời.
Họ Hà gật mình, vỗ tay đánh bốp lên trán:
- Ài… thật sơ xuất, xém chút nữa quên đi món ân tình của Huyền Tử đạo hữu.
Hắn xoa xoa tay giả lả:
- Thực ra phần lễ hậu tạ là một nguồn thông tin thú vị, phải nói là vô cùng thú vị. Chính vì bí mật này mà ta đã sát hại tên Ngọc Hư Cung kia, hắc!
Đàm Phí khá động tâm, gã vẫn nghịch đao ra vẻ chẳng mấy quan tâm:
- Hắc, ngươi càng ăn nói càng hồ đồ… Đã là bí mật thú vị thì nên giữ cho riêng mình, ngươi diệt sát tên kia cũng chỉ để giữ lấy bí mật đó. Vậy sao còn nói cho ta, hẳn là trong này có bẫy rập a?
Hà Quốc Huy lắc đầu:
- Mấy tên phế vật đó không xứng đáng biết được bí mật này, hoặc là chúng không đủ khả năng để đoạt bảo, vậy giữ chúng lại ích gì. Mấy ngày qua tình cờ ta bắt gặp đạo hữu sát nhân, liệp yêu, thủ đoạn phải gọi là cùng hung cực ác, hắc hắc. Thiết nghĩ cũng chỉ có ngươi là phù hợp, vậy đạo hữu có hứng thú cùng tại hạ tầm bảo.
Ý nghĩ thoáng lướt qua trong đầu Đàm Phi, tu sĩ kia nếu đã tính kế với gã thì đã ra tay từ lâu rồi, khỏi cần dài dòng màu mè như thế này, hẳn là trong đây có ẩn chứa huyền cơ.
Đàm cười lạnh:
- Đạo hữu đánh giá ta quá cao, còn phải xem đó là ‘Bảo’ gì, chúng ta có đủ khả năng thu về tay hay không?
Hà Quốc Huy thấy thái độ của Đàm Phi có vẻ đã chấp nhận, hắn mừng húm:
- Ta và tên Ngọc Hư Cung cùng kết đội, vô tình phát hiện giữa hồ lớn này có một hang động nhân tạo cổ xưa. Bên trong động quật lại là một cái kết giới bí ẩn nữa. Loáng thoáng thấy đình viện tiên thảo mọc lên như nấm, chỉ là thủ hộ nơi đó có ba đầu Dị Thú rất khủng bố, lại có trận pháp bảo vệ vô cùng nghiêm mật. Ta vốn là Trận Pháp Sư, kiêm Phù Sư, có thể tìm hiểu mà phá đi trận pháp. Nhưng khổ nỗi tam thú thủ hộ quá khủng bố. Vậy nên chúng ta đành phải từ bỏ.
Dừng lời hớp một ngụm lương khí, họ Hà tiếp tục:
- Tên Ngọc Hư Cung kia vì muốn đớp trọn bí mật này nên tính kế với ta, muốn giết người diệt khẩu. Ai dè thực lực không bằng ta, bị ta đánh chết đương trường. Rồi đám Thiên Kiếm Môn rắm chó lại đuổi đến, thái độ rất rà trịnh thượng, lại còn giả nhân giả nghĩa này nọ vậy nên mới bị ta và đạo hữu đồ sát.
Đàm Phi lại cười nhạt:
- Hắc, ba cái dị thú cấp hai không phải chuyện đùa đâu nha, đạo hữu đang lừa ta vào con đường chết? Lại là trong khi sát phạt cùng dị thú, biết đâu đạo hữu không tính kế với ta, âm thầm thủ tiêu tại hạ… thôi bỏ đi, bỏ đi!
Hà Quốc Huy trở nên lạnh lùng:
- Dù sao bí mật này ta đã nói ra, nếu đạo hữu không đáp ứng; Một là ngươi đem theo bí mật xuống cửu tuyền vĩnh viễn. Hai là ta vẫn lạc để khỏi phải tiếc nuối những gì đã mục kích, hắc… Chỉ tiếc là nếu ta vẫn lạc, đạo hữu cũng không thể tìm ra cửa vào động thiên mà thôi.
Đàm Phi thầm tính toán thiệt hơn, cuối cùng gã nhìn thẳng vào mặt Hà Quốc Huy:
- Được rồi, ta chấp nhận cùng đạo hữu thám hiểm động thiên, với điều kiện ngươi đáp ứng ta hai việc.
Họ Hà thoáng bối rối, sau đó gật đầu:
- Được, vậy hai việc đó là gì?
- Một là lập thệ cùng nhau tầm bảo, không tính kế ‘đâm sau lưng’. Hai là bỏ cái mặt nạ kia ra, ta không muốn chiến đấu bên cạnh kẻ dấu diếm thân phận.
- Hết Chương -