Huyền Thiên Hồn Tôn

chương 1795: trở lại thiên đô (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Huyền thiếu, không nghĩ tới ta còn có thể nhìn thấy ngươi!

Trần Tinh vừa lên, liền cho Diệp Huyền một cái ôm, một chút cũng không có bởi vì thân phận thực lực của Diệp Huyền mà có bất kì cố kỵ.

Còn vóc người của hắn, so với lúc trước càng thêm mập, một thân tu vi, cũng ở Vũ Tông cảnh, có thể nói thiếu niên thiên tài, Trần gia cũng thành gia tộc tiếng tăm lừng lẫy của Lưu Vân quốc.

- Lẽ nào vị này chính là đại tẩu, chà chà, Huyền thiếu không hổ là Huyền thiếu, thủ đoạn này, quá cao.

Trần Tinh nhìn Diệp Huyền nháy mắt, một bên đi tới trước mặt Dao Nguyệt Vũ Đế hô to đại tẩu, để trong lòng Dao Nguyệt Vũ Đế không nhịn được cười.

Diệp Huyền cũng dở khóc dở cười, nhìn nàng giới thiệu:

- Đây là huynh đệ của ta.

Dao Nguyệt Vũ Đế khẽ mỉm cười, lấy ra một cái bình ngọc, cho Trần Tinh xem như lễ ra mắt.

- Đa tạ chị dâu, chúc tẩu tử cùng Huyền thiếu răng long đầu bạc, sớm sinh quý tử, sang năm ôm cái sinh đôi, không, tam bào thai!

Trần Tinh cảm nhận được trong bình ngọc mùi thuốc nồng nặc, hưng phấn liên tục kêu to, để mọi người không nhịn được cười.

- Huyền thiếu, thế giới bên ngoài thế nào?

Sau đó, Trần Tinh lại mắt nổ đom đóm, nhìn Diệp Huyền hỏi thăm:

- Nghe nói bên ngoài cường giả rất nhiều, đếm không xuể? Quan trọng nhất chính là, nghe nói mỹ nữ như mây?

- Thế giới bên ngoài, chính ngươi đi thì biết.

Diệp Huyền yên lặng, tiểu tử này mấy năm trôi qua, vẫn là sắc mị mị như vậy.

- Khặc khặc, đi ra ngoài thì thôi, Huyền thiếu ngươi là không biết, hiện tại ta là nhân vật thiên tài lừng lẫy của Lưu Vân quốc, chà chà, ở đây mỹ nữ muốn truy cầu ta có thể từ Lam Nguyệt thành xếp tới vương đô, ta vẫn là lưu lại thì tốt hơn.

Trần Tinh nói thật:

- Còn mỹ nữ bên ngoài, liền giao cho Huyền thiếu ngươi đi chinh phục, Huyền thiếu, ngươi cũng không thể để cho ta mất mặt a.

Trần Tinh vẫn là Trần Tinh năm đó, không hề có một chút thay đổi.

Diệp Huyền yên lặng mà cười, đối với quyết định của Trần Tinh, hắn khá là lý giải.

Mỗi người đều có lựa chọn của mình, lấy thiên phú cùng tài nguyên của Trần Tinh, rời đi mười ba quốc liên minh, tiến vào thế lực tầng thứ càng cao hơn, không phải là không có cơ hội cùng một vị trí, nhưng hắn hiển nhiên là người đồng ý thanh thanh thản thản ở một nơi nào đó vượt qua cả đời.

Trong đại sảnh Diệp gia, đám người Trần Tinh cùng Diệp Huyền trò chuyện vui vẻ, rất thích ý.

Trước khi đi, Trần Tinh ở bên tai Diệp Huyền nói:

- Lãnh Dĩnh Oánh sư tỷ cùng Phượng Nhu Y đều rất nhớ ngươi, ngươi biết không, lúc trước ngươi tham gia Phù Quang đại hội không trở về, hai người bọn họ không biết thất lạc bao nhiêu a...

- Hai người bọn họ...

Diệp Huyền ngẩn ra, tâm tư không khỏi trở lại lúc trước, tràn đầy vẻ cảm khái.

Năm đó Tinh Huyền Học Viện, Lãnh Dĩnh Oánh sư tỷ còn có Phượng Nhu Y cùng mình quan hệ, vẫn là vô cùng tốt, Diệp Huyền cũng không phải ngớ ngẩn, tự nhiên có thể cảm nhận được tình ý của hai người bọn họ đối với mình, chỉ là có lúc, Diệp Huyền không biết nên làm sao đối mặt.

- Là ngươi già trước tuổi a? Đi gặp các nàng một lần đi.

Trần Tinh đi rồi, Dao Nguyệt Vũ Đế đi tới bên người Diệp Huyền, mỉm cười nói, con ngươi nàng bình tĩnh, nhạt như mặt nước phẳng lặng, Trần Tinh truyền âm, lại có thể nào giấu được nàng.

- Doanh Thai.

Diệp Huyền cười khổ một tiếng.

- Đừng nói, ta còn không biết tâm của ngươi sao? Chỉ là coi như ngươi có thể thả ra, nhưng đối với nữ hài tử người ta mà nói, là quá không công bằng.

Dao Nguyệt Vũ Đế thở dài.

Kiếp trước Huyền Vực không biết có bao nhiêu nữ tử quý mến Diệp Huyền, nhưng mà Diệp Huyền đối với các nàng xưa nay không giả ngôn từ, nếu như nói cõi đời này ai đối với Diệp Huyền hiểu rõ nhất, tất nhiên là Dao Nguyệt Vũ Đế.

Thủ đô Huyền Linh học viện.

Đêm khuya, trong một tiểu viện.

Hai nữ tử thanh tân thoát tục đứng trong đình viện, ánh mắt nhìn chăm chú một nơi nào đó.

- Nhu Y, ngươi nói hắn sẽ đến gặp chúng ta sao?

Một nữ tử lãnh diễm giống như băng sơn, nhẹ nhàng nói, thanh âm bình tĩnh, nhưng khiến người ta nghe xong trong lòng không tên đau xót.

- Lãnh Dĩnh Oánh sư tỷ, nghe nói hắn đã có thê tử, hẳn... sẽ không đến a!

Một nữ tử khác mặc quần dài màu đỏ thẫm, ánh mắt lóe sáng, hai tay nắm làn váy, lẩm bẩm kiều diễm, khiến cho người có loại cảm giác muốn che chở.

- Kỳ thực năm đó, chúng ta nên như Vân Ngạo Tuyết lão tổ, việc nghĩa chẳng từ nan đi Mộng Cảnh Bình Nguyên tìm hắn.

Lãnh Dĩnh Oánh cúi đầu nói, thanh âm nhẹ nhàng, như là hỏi người khác, vừa giống như hỏi mình.

Phượng Nhu Y cay đắng nở nụ cười:

- Lãnh Dĩnh Oánh sư tỷ, lúc đầu tu vi chúng ta quá thấp, căn bản không có tư cách đi ra, hắn cùng chúng ta, nhất định không phải người của một thế giới, lúc trước ở Tinh Huyền Học Viện, ta đã biết rồi.

- Trời cao chú định sao?

Lãnh Dĩnh Oánh rù rì nói.

Nàng cũng muốn dứt khoát kiên quyết quên đi bóng người kia, nhưng mà vì sao, mỗi tiếng nói cử động của đối phương, như điêu khắc ở sâu trong linh hồn mình, vĩnh viễn khó có thể quên.

Bỗng...

Một trận gió nhẹ thổi qua, trong đình viện đột nhiên xuất hiện một bóng người.

- Ai?

Hai nữ đột nhiên thức tỉnh, quay đầu, liền nhìn thấy một thanh niên khóe miệng mỉm cười, cứ như thế nhìn các nàng:

- Lãnh Dĩnh Oánh sư tỷ, Phượng Nhu Y, nhiều năm như vậy, hai người các ngươi vẫn khỏe chứ?

Diệp Huyền nhẹ nhàng hỏi.

- Diệp Huyền!

Hai nữ tâm thần run lên, chẳng biết vì sao, đột nhiên mũi đau xót, phảng phất như tình cảm chôn sâu đáy lòng kia trong phút chốc giống như núi lửa phun trào, làm sao cũng ức chế không được, nước mắt trong nháy mắt chảy xuống.

Hắn, đến thăm các nàng.

Vẻn vẹn là một cử động như thế, liền làm trong lòng hai nữ tử nổi sóng chập trùng, không cách nào bình tĩnh.

Tựa hồ biết mình thất thố, hai nữ đột nhiên lau đi khóe mắt, lộ ra nụ cười tự cho là xán lạn nhất, làm bộ trấn định nói:

- Ngươi nhiều năm như vậy không trở về, chúng ta đều cho rằng ngươi chết rồi a.

- Ha ha, ta là Diệp Huyền, các ngươi cảm thấy trên đời này, có người có thể giết được ta sao?

Diệp Huyền cười ha ha.

- Vậy ngược lại cũng phải.

Hai nữ cười khúc khích.

Chẳng biết vì sao, trong đêm có chút gió lạnh thấu xương, trong nháy mắt cũng trở nên hơi ấm áp.

Dưới nguyệt quang, ba người ngay ở trong đình viện này tâm sự.

Mọi người đều rất hiểu ngầm, không có tán gẫu một ít sự tình phương diện tình cảm.

Trong những năm này, Lãnh Dĩnh Oánh cùng Phượng Nhu Y phân biệt từ Huyền Linh học viện tốt nghiệp, tiếp theo lại đảm nhiệm lão tổ của Huyền Linh học viện.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio