Huyền Thiên Hồn Tôn

chương 1821: hết thảy đều chết (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kình Thiên Vũ Đế cũng bị cử động không coi ai ra gì của Diệp Huyền chọc giận, nổi giận khẽ quát một tiếng, dẫn dắt rất nhiều Vũ Đế của Vô Lượng Sơn, cùng nhau giết tới.

Trong lúc nhất thời, thiên địa biến sắc, phong vân cùng chuyển động, đầy trời tràn ngập sát cơ, một tiếng vang ầm ầm, xung quanh vô số cửa hàng đều ở dưới cỗ khí thế này ầm ầm nứt ra, còn võ giả vây xem trên quãng trường, thì kinh hãi tản ra, ở phía xa quan sát.

- Cút về.

Diệp Huyền lệ quát một tiếng, một chiêu kiếm đánh bay đại hán khôi ngô của Tề Đạo Các ra ngoài, lôi đình lấp loé, cả người đại hán khôi ngô kia tê liệt, lần thứ hai phun ra một ngụm máu tươi.

Mà lúc này, một bàn tay cực lớn đột nhiên giáng lâm đỉnh đầu của Diệp Huyền, bàn tay này, năm ngón tay thô to, giống như thiết trụ, từng chiếc lập loè lực lượng áo nghĩa huyền diệu, có một loại cảm giác hủy thiên diệt địa.

Chính là Vô Lượng Sơn Kình Thiên Vũ Đế.

Khuôn mặt hắn dữ tợn, tu vi nhị trọng đỉnh phong thôi thúc đến mức tận cùng, áo nghĩa diễn biến Hỗn Độn thiên địa, che kín bầu trời, muốn một đòn trấn áp Diệp Huyền.

- Phá!

Diệp Huyền trở tay một kiếm, Độc Tài Chi Kiếm ở trong hư không xuyên thấu ra một lỗ thủng không gian, hắc mang tăng vọt, kiếm khí ngang dọc, trong nháy mắt xé rách bàn tay màu đen, hai nguồn lực lượng va chạm, toàn bộ cấm chế trên quãng trường Thiên Vẫn bí cảnh điên cuồng lấp lóe, muốn phá nát.

Một luồng lực lượng kinh khủng đi vào trong cơ thể Kình Thiên Vũ Đế, đẩy lui hắn mấy bước.

- Tu vi thật đáng sợ, hầu như không kém gì ta, người này đến tột cùng lai lịch ra sao?

Trong lòng Kình Thiên Vũ Đế thất kinh, thân là Vô Lượng Sơn hộ pháp Nguyên Lão, hắn tự xưng là tu vi cao siêu, tuyệt đối không phải Vũ Đế nhị trọng tán tu phổ thông có thể so sánh, nhưng đối phương, thực lực dĩ nhiên trên mình, này làm hắn rất khiếp sợ.

- Các hạ làm cái gì, vừa nãy Độc Cô Đan Đế kia cùng ta đánh cược, thua trận tính mạng, ở đây nhiều người như vậy, tất cả đều rõ rõ ràng ràng, các hạ không phân tốt xấu, liền tới ra tay, quãng trường giao dịch của Thiên Vẫn bí cảnh này có còn vương pháp hay không?

Diệp Huyền một kiếm ngăn trở Kình Thiên Vũ Đế, cả người có vẻ cực kỳ tức giận, mở miệng nói.

Trong miệng hắn nói như vậy, nhưng trong lòng cười gằn không ngớt, Vô Lượng Sơn này rốt cục không nhịn được sao?

Sở dĩ hắn không lưu thủ đánh giết Độc Cô Đan Đế, chính là muốn làm cho Vô Lượng Sơn động thủ, chỉ có Vô Lượng Sơn động thủ, hắn mới có thể quang minh chính đại giết người.

- Hừ, ta không nhìn thấy các ngươi cá cược đổ ước gì, bổn Đế chỉ nhìn thấy ngươi động thủ giết người, các ngươi có nhìn thấy sao?

Kình Thiên Vũ Đế lạnh lùng nhìn rất nhiều võ giả xa xa, những võ giả kia từng cái từng cái biểu hiện cứng ngắc, từng cái từng cái ngậm miệng không nói.

Ở dưới Vô Lượng Sơn chèn ép, bọn họ nào dám vì Huyền Quang Các nói chuyện.

Lúc này nếu ai dám phí lời một câu, vậy thì là muốn chết.

- Ngươi thấy không, nơi này căn bản không ai nhìn thấy ngươi cá cược, ở quãng trường giao dịch của Thiên Vẫn bí cảnh giết người lung tung, vậy phải có giác ngộ chết.

Kình Thiên Vũ Đế cười một tiếng, nhào tới.

Cùng lúc đó, một gã hộ pháp Nguyên Lão khác của Vô Lượng Sơn, cũng xông về phía trước, giết vào trong Huyền Quang Các.

Hắn giơ tay chấn động, thì có một tên Vũ Đế của Huyền Quang Các bị đánh bay ra ngoài, phun máu tươi, suýt chút nữa không bị một đòn đè chết.

Diệp Huyền từ Thiên Đô Phủ mang đến cường giả Cửu Thiên Vũ Đế tuy không phải ít, thế nhưng Vũ Đế nhị trọng chỉ có Huyết Kiếm Vũ Đế, căn bản không ngăn được Vô Lượng Sơn hộ pháp Nguyên Lão cùng đại hán khôi ngô của Tề Đạo Các luân phiên tiến công.

- Đổi trắng thay đen, tùy ý làm bậy, quả nhiên đây chính là Vô Lượng Sơn, đã như vậy, vậy các ngươi liền chết hết đi.

Khí tức trên người Diệp Huyền, đột nhiên tăng vọt, oanh ca một tiếng, Tài Quyết Chi Kiếm trong tay hóa thành một nộ long màu đen, trong nháy mắt đi tới trước mặt Kình Thiên Vũ Đế.

Nộ long màu đen kia, cả người lấp loé sấm sét, tỏa ra khí tức cuồng bạo, trong phút chốc, tất cả mọi người ở đây có loại ảo giác ngày tận thế tới, bị Tử thần tập trung.

- Cái gì?

Kình Thiên Vũ Đế biến sắc, từ trên nộ long màu đen, hắn cảm nhận được uy hiếp của cái chết, thời khắc mấu chốt, hắn muốn thôi thúc Võ Hồn của mình.

Thế nhưng, không kịp.

Không chờ Kình Thiên Vũ Đế triển khai ra Võ Hồn, nộ long màu đen liền mở ra miệng lớn, nuốt hắn vào trong bụng, chôn vùi trong đó.

- A!

Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, huyết quang hiện ra, mọi người trơ mắt nhìn, Vô Lượng Sơn hộ pháp Nguyên Lão Kình Thiên Vũ Đế bị lôi đình chấn vỡ ra, hoá thành bụi phấn.

- Tê.

Toàn trường không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, từng cái từng cái kinh hãi không tên.

Vừa nãy Diệp Huyền vẫn cùng Kình Thiên Vũ Đế thế lực ngang nhau, đột nhiên thực lực tăng vọt nhiều như vậy, thời khắc này coi như ngu si, đều biết Diệp Huyền trước là giấu giếm thực lực.

Người này đến tột cùng là ai? Một đòn đánh giết Kình Thiên Vũ Đế, lẽ nào là cự phách của một thế lực nhất lưu nào đó?

Mọi người khiếp sợ, Diệp Huyền mặt không hề cảm xúc, hắn một đòn đánh giết Kình Thiên Vũ Đế, quay người nhảy vào chiến đoàn khác.

- Chết!

Một đạo kiếm khí bén nhọn chém xuống, trong phút chốc, hai tên Cửu Thiên Vũ Đế của Tề Đạo Các liền bị chém thành tro bụi, tan thành mây khói.

- Oanh ca.

Tiếp theo hắn lại đi tới trước mặt một tên Vũ Đế của Vô Lượng Sơn, ở dưới con mắt sợ hãi của đối phương, một chưởng oanh thành tro bụi.

Cứ như vậy, Diệp Huyền hóa thân quỷ mị, hầu như không người là một chiêu chi địch của hắn, vẻn vẹn mấy hô hấp, cường giả của Vô Lượng Sơn cùng Tề Đạo Các liền vẫn lạc thất thất bát bát.

- Không tốt.

Một gã hộ pháp Nguyên Lão khác của Vô Lượng Sơn cùng đại hán khôi ngô của Tề Đạo Các rốt cục sợ, bọn họ mặt lộ vẻ kinh sợ, xoay người muốn chạy khỏi nơi này.

Nhưng, Diệp Huyền lại sao cho bọn họ cơ hội thoát đi.

Một ánh kiếm màu đen ngang dọc, trong nháy mắt liền nuốt hết hai người.

- A!

Hai người lớn tiếng gào thét, trên đỉnh đầu cấp tốc hiện ra một đạo Võ Hồn, ánh mắt cực kỳ dữ tợn, chỉ thấy xung quanh Võ Hồn kia đạo đạo tinh hoàn hiện lên, Võ Hồn gợn sóng mãnh liệt tản mát, cật lực muốn xông ra ánh kiếm bao phủ.

Thế nhưng vô dụng.

Một lực cắn nuốt đáng sợ đột nhiên giáng lâm, hai người còn không phản ứng lại phát sinh cái gì, liền phát hiện Võ Hồn của mình trong nháy mắt biến mất, phảng phất như bị một miệng lớn vô hình thôn phệ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio