- Hắn... Hắn đê tiện vô sỉ, căn bản không xứng! Người như thế, cho dù tư chất rất tốt, cũng không nên coi là trọng điểm mà bồi dưỡng. Hắn có tu vi càng cao, thì càng làm hại nhiều người. Bất luận như thế nào, tương lai đều là kẻ bại hoại của môn phái chúng ta! Đệ tử cho rằng, Nhan Phó chưởng môn bồi dưỡng nhân tài, cũng không thể chỉ chú trọng tư chất, tính tình cũng rất quan trọng.
Tuy rằng Trương Tử Hàm tâm địa thiện lương, biết nói xấu sau lưng người khác là không tốt, nhưng đối với Lôi Hoành, nàng lại không có chút cảm giác tội lỗi nào. Bởi vì, không ai so hiểu rõ tính nết của Lôi Hoành hơn nàng. Cho nên, giờ phút này, nàng cố lấy hết dũng khí, cùng lời lẽ chính nghĩa nghiêm khắc mà nói với Nhan Uyên.
Nhan Uyên này đúng là Cường giả Thần Đạo, nghe Trương Tử Hàm nói như vậy liền tỉnh mộng, lẽ nào tinh tức của mình đã sai? Nha đầu kia và Dương Thiên Lôi không phải đã sớm có đôi có cặp, lưỡng tình tương duyệt?
Thấy Nhan Uyên dường như cũng không tin lời mình nói, Trương Tử Hàm nói tiếp:
- Nếu như ngài không tin, có thể đến Thiên Mộng Phong hỏi thăm, tất nhiên sẽ rõ ràng.
- Đến Thiên Mộng Phong hỏi thăm? Ha ha ha ha...
Nghe được Trương Tử Hàm nói như thế, Nhan Uyên nhất thời hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Hiển nhiên Trương Tử Hàm nói hoàn toàn là về một người người khác, Lôi Hoành. Đương nhiên, chuyện tình giữa ba người Dương Thiên Lôi, Lôi Hoành, Trương Tử Hàm, Nhan Uyên đa biết rõ từ lâu.
Điều này làm cho Nhan Uyên có cảm giác vô cùng thú vị, nhất thời một người càng thú vị hơn liền xuất hiện trong đầu hắn. Người này cuồng ngạo sắc bén không ai bì nổi, tản ra khí cao chót vót. Trong ánh mắt Cường giả Thần Đạo dần hiện ra một nụ cười quỷ dị, nhìn Trương Tử Hàm nói:
- Đúng, ngươi nói không sai. Trong khoảng thời gian này bản tôn cũng nghe đến một vài lời đồn, xem ra sau này, bản tôn chọn đệ tử để bồi dưỡng, thực sự không thể chỉ nhìn tư chất, cũng phải điều tra về sự quyết tâm và tính tình mới được. Đợi lát nữa hắn sẽ đến Thiên Tịch Phong, Tiểu nha đầu, cho ngươi một cơ hội để thử thách, ngươi thấy thế nào?
- Thử thách?
Trương Tử Hàm nghi hoặc hỏi.
- Tuy rằng không thể nghi ngờ tính thực chiến của cơ quan trong cấm chế Thiên động, nhưng lại thiếu biến hóa. Chung quy vẫn tồn tại sự chênh lệch nhất định đối với thực chiến, cũng không thể chân chính khảo nghiệm năng lực thực chiến của ngươi. Nếu tiểu tử kia qua đây, hơn nữa ta xem ngươi có oán niệm rất sâu đối với hắn. Ta không ngại cho ngươi một cơ hội để giáo huấn hắn một chút, cũng khảo nghiệm thành tích tu luyện của ngươi trong khoảng thời gian này, được chứ? Nếu như ngươi có thể đánh bại hắn, bản tôn có thể thưởng ngươi một bộ nhuyễn giáp linh khí thượng phẩm, còn cho thêm ngươi một kiện Càn Khôn giới!
- Có thể phế bỏ tu vi của hắn sao?
Trương Tử Hàm hơi nhíu mày, hỏi. Trương Tử Hàm còn chưa ngoan độc đến mức có thể chém giết Lôi Hoành, nhưng nếu như có thể phế bỏ tu vi của Lôi Hoành, nàng lại không có bất luận do dự gì, bởi vì nàng hiểu rất rõ Lôi Hoành là loại người nào. Chỉ cần hắn có cơ hội, tất nhiên sẽ không chút do dự chém giết Dương Thiên Lôi. Đây mới là điều mà Trương Tử Hàm lo lắng nhất. Cho nên, vì Dương Thiên Lôi, nàng mới hỏi như vậy.
- Có thể, chỉ cần ngươi có năng lực làn được! Bất quá, ngươi không nên tiết lộ thân phận, miễn cho Tiêu Như Mộng gây phiền phức cho ngươi, khi đó chính bản tôn cũng không tiện đứng ra xử lý. Dù sao, Lôi Hoành vẫn là đệ tử thân truyền mà Tiêu Như Mộng rất coi trọng.
Nhan Uyên nghiêm trang nói.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Trương Tử Hàm hỏi.
- Cái mày rất đơn giản, ngươi cải trang thành đệ tử dưới trướng bản tôn. Bản tôn có thể nói với hắn là khảo nghiệm tu vi của hắn. Đúng, hắn cũng phải cải trang, ngươi cũng phải giả vờ không nhận ra hắn. Người không biết không có tội. Đến lúc đó bản tôn có thể đẩy sạch đi. Thế nào?
Nhan Uyên nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
- Tất cả đều nghe theo sự an bài của ngài!
Trương Tử Hàm cúi người nói.
- Được, cùng bản tôn đi tới Kiếm Tiên Tháp thôi.
Nhan Uyên mỉm cười nói, rồi chậm rãi xoay người đi về hướng Kiếm Tiên Tháp.
Trương Tử Hàm vội vàng theo sau.
Một tiếng Cưu Minh Hoa phá trường không, Dương Thiên Lôi cưỡi lôi thú, chậm rãi đáp xuống Thiên Tịch Phong.
Sân trời ở đây rộng hơn nhiều so với Thiên Mộng Phong. Thiên Minh Phong không chỉ vô cùng lớn. Phía trước sân trời, còn đứng sừng sững tấm bia đá cao chừng mười trượng, hai trượng đầu được gắn đã trắng nâu trên khắc bốn chữ lớn lấp lánh kim "Trảm Không Kiếm Phái". Nét bút cứng cáp có lực, rồng bay phượng múa. Trong hàng chữ cũng ẩn chứa một khí tức coi thường thiên hạ, cuồng ngạo muốn xưng xưng bá!
Đề danh dưới bốn chữ lớn chính là người sáng lập ra Trảm Không Kiếm Phái Tiêu Dật Phong!
Dương Thiên Lôi kinh ngạc nhìn tấm bia đá này, trong mấy ký tự màu vàng này dĩ nhiên còn phảng phất ẩn chứa vô số thiên đạo pháp tắc!
Chữ cũng như người, có thể thấy được năm đó Tiêu Dật Phong hùng mạnh tới mức nào!
Nhìn chăm chú mấy phút đồng hồ, Dương Thiên Lôi mới khôi phục lại sự bình tĩnh, nhìn bốn phía chung quanh, trong lòng càng cảm thán.
- Thiên Tịch Phong trong truyền thuyết, quả nhiên không giống bình thường. Chỗ này mới ở giữa sườn núi, mà có thể nhìn khắp Trảm Không Kiếm Phái, rõ ràng là xu thế đàn phong triều bái, quân lâm thiên hạ!
Dương Thiên Lôi thầm nghĩ trong lòng.
Giờ này phút này, Dương Thiên Lôi toàn thân mặc nhuyễn giáp sáng ngời, mũ giáp đã được bỏ ra từ lâu, lộ ra vẻ đẹp trai ngời ngời.
Sau khi nghi thức trao giải chấm dứt, hắn và đám người Đan Thanh Dương, Tiêu Như Mộng cùng với Sở Hương Hương đánh tiếng bắt chuyện, rồi trực tiếp đến Thiên Tịch Phong. Hắn thu hoạch lớn như vậy, đương nhiên là vô cùng hưng phấn. Nhưng điều khiến hắn hưng phấn nhất chính là, hắn tiếp cận Thiên Tịch Phong càng gần, liền cảm giác lại gần với Trương Tử Hàm hơn một chút. Mặc dù không nhất định có thể nhìn thấy, nhưng hắn vẫn vô cùng chờ mong.
- Người tới phương nào?
Khi Dương Thiên Lôi đi tới cổng chính của Thiên Tịch Phong, vẻ mặt của hai người trung niên canh giữ ở cửa rất lạnh lùng, trầm giọng hỏi. Hiển nhiên, tu vi của hai người đều là Tiên Thiên cấp năm. Chỉ cần từ điểm mà xem xét, thì nơi đây đã hùng mạnh hơn các ngọn núi khác nhiều lắm rồi. Nơi này mới chân chính đại biểu cho sự tồn tại của Trảm Không Kiếm Phái.
- Dương Thiên Lôi - đệ tử Thiên Đan Phong, nhận lệnh của Nhan Phó chưởng môn, đến đây bái phỏng.
Dương Thiên Lôi ôm quyền nói.
- Dương Thiên Lôi? Nhan Phó chưởng môn đã nói qua. Ngươi theo ta vào!
Tức khắc, một người trung niên trầm giọng nói, thân hình như tia chớp nhoáng cái liền tiến vào trong.
Dương Thiên Lôi vội vàng đuổi theo sau.
Mặc dù tốc độ của hai người rất nhanh, đi dọc theo hành lang, nhưng đi hơn mười phút, mới tới phía dưới Ngự Kiếm Tiên Cung.