Huyền Thiên

chương 334: tâm linh giao dung, tự hành khởi động

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một lúc lâu sau, ánh hào quang trên thân thể Dương Thiên Lôi biến mất, hắn rốt cục chậm trãi mở mắt, trên mặt tràn đầy sự mừng rỡ không nói nên lời.

Khí hải hạ đan.

Hắn rốt cục bước vào cảnh giới khí hải hạ đan Tiên Thiên cấp sáu.

Mặc dù bình thường nhưng Dương Thiên Lôi cảm ứng được pháp lực của hắn giờ khắc không thể so với thời điểm Tiên Thiên cấp năm nhưng hắn có thể khẳng định chiến lực của mình lúc này nếu so với thời điểm Tiên Thiên cấp năm phải mạnh mẽ hơn mấy lần.

Đó là một loại cô đọng mang đến lực lượng.

Trước kia hắn xuất kiếm quang ở trạng thái khí, trạng thái dịch, bây giờ hắn xuất kiếm quang sẽ trở thành trạng thái rắn.

Đây cũng là cảnh giới, cấp bậc mang đến chênh lệch.

- Tiểu Thiên ... Chúc mừng ...

Tiêu Như Mộng tràn ngập vui mừng nói, trong tâm cũng vui sướng không kém. Giờ này khắc này, nàng hoàn toàn không thấy hoàn toàn không thấy Dương Thiên Lôi trần truồng. Nhìn Dương Thiên Lôi đột phá bích chướng trong tâm nàng giống như mình đột phá bích chướng vậy. Loại hoán đổi này ngay đến nàng cũng không ý thức được.

- Mộng Mộng.

Dương Thiên Lôi mở to mắt thấy Tiêu Như Mộng đứng ở trước mặt mình đã hao hết pháp lực cùng thể lực, vốn định ngửa mặt lên trời hét dài để thổ lộ tâm trạng hưng phấn của hắn thì thân hình nhoáng một cái liền vọt tới bên người Tiêu Như Mộng, ôm mạnh lấy thân thể mềm mại hưng phấn mà nói:

- Ca rốt cục đã đột phá.

Căn bản chưa cho Tiêu Như Mộng thời gian phản ứng, hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Tiêu Như Mộng lên "bẹp"một tiếng, hôn đủ kiểu.

Tiêu Như Mộng cũng cao hứng nhưng Dương Thiên Lôi trần truồng cùng cương hôn khiến nàng lập tức tỉnh táo đẩy Dương Thiên Lôi ra đỏ mặt nói:

- Nhanh mặc quần áo đi.

- Ừ, ta đi tắm một cái.

Dương Thiên Lôi không xấu hổ chút nào, dù sao trước mặt Tiêu Như Mộng hắn cởi truồng cũng nhiều rồi. Không những xem mà sờ cũng sờ rồi. Sau khi nói xong hắn liền chạy khỏi phòng tu luyện để lại Tiêu Như Mộng vừa tức vừa giận, thẹn thùng, nói:

- Mộng Mộng, muốn tắm cùng không? Ngươi mỗi lần hao hết pháp lực đều có thói quen ngâm trong bồn tắm mà. Hắc hắc.

- Chớ hồ đồ. Tiêu Như Mộng tức giận nói.

Thấy Dương Thiên Lôi đã vào trong phòng tắm, nàng nhẹ nhàng sờ lên chỗ bị Dương Thiên Lôi hôn, mặt đỏ ửng, mắt dần hiện lên vẻ mê man, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường, nhẹ nhàng lắc đầu.

Thầy trò, chỉ riêng hạn chế này nàng không thể để mình rơi vào tay giặc. Huống chi trên người nàng còn cất giấu một thiên đại bí mật.

Nhưng đối mặt với tình cảm của Dương Thiên Lôi càng ngày càng mãnh liệt cùng chân thành tha thiết, nàng không biết mình có thể một mực kiên trì không.

- Lần này lịch lãm rèn luyện xong,, chỉ có tránh hắn thôi ...

Tiêu Như Mộng trong lòng thì thào nói, cho dù vạn phần không muốn nhưng nàng không thể không làm vậy.

....

- Mộng Mộng, ta xong rồi.

Hơn mười phút đồng hồ sau, Dương Thiên Lôi mặc một bộ đạo bào rộng thùng thình đi ra khỏi nhà tắm công cộng. Sau khi đạp cửa phòng liền bay nhào một cái ghé vào giường:

- Hô, Thật là thoải mái, ngươi nhanh đi tắm rửa đi.

- Tiểu Thiên, ngươi quay trở lại phòng của ngươi được không?

Tiêu Như Mộng nhìn bộ dạng của Dương Thiên Lôi tự nhiên biết rõ ý đồ của hắn liền khẽ nó.

- Không được, Mộng Mộng, ngươi đừng sợ, chúng ta khó được lịch lãm rèn luyện cùng một chỗ, huống chi bão tố còn chưa chấm dứt, sóng thần tùy thời có thể sinh. Dù sao chúng ta không đi ra ngoài được, ta chỉ muốn ở cùng ngươi ... nghe lời nhanh đi giặt rửa đi.

Tiêu Như Mộng muốn nói điều gì, nhưng nhìn ánh mắt Dương Thiên Lôi nàng lại không ra được liền đi vào nhà tắm công cộng.

- Bành bành bành... Đúng lúc này bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa nhẹ nhàng.

Niệm lực Dương Thiên Lôi hơi động một chút, cửa liền mở, một gã phục vụ tướng mạo tuấn tú đứng trước cửa.

- Chuyện gì?

- Tiên sinh, ngài khỏe chứ. Bởi vì bão tố cũng sóng thần, rất nhiều tu luyện giả còn chưa trở về, Phá Lãng Hào chúng ta muốn thống kê số lượng tu luyên giả bên ngoài để nghĩ cách cứu viện.

Nhân viên phục vụ cung kính nói.

- Như vậy a, ta là đang ở gian phòng ba lẻ sáu, gian phòng đó là của đạo lữ của ta. Ở đây cả.

Dương Thiên Lôi nói.

- Được, đa tạ tiên sinh. Quấy rầy ngài rồi.

Nhân viên phục vụ nói xong, liền cung kính hành lễ, nhẹ nhàng giúp Dương Thiên Lôi đóng cửa lại.

Dương Thiên Lôi xoay người, thoáng nhìn qua cửa phòng tắm đang đóng chặt, lại chậm rãi đi tới, "cốc cốc cốc" mà khẽ gõ cửa ba cái.

Tiêu Như Mộng vừa mới bước vào trong bồn tắm bị dọa cho sợ tới mức vội vàng trầm hết thân thể vào trong nước, kinh hãi nói vọng ra:

- Tiểu Thiên, ngươi làm gì vậy?

- Không có gì, không có gì, Mộng Mộng, mới vừa rồi Phá Lãng hào nói muốn ra ngoài cứu viện a, ta muốn báo cho ngươi một tiếng…

Trên mặt Dương Thiên Lôi lộ ra một nụ cười gian xảo, mặc dù không thấy được cảnh tượng trong phòng tắm, nhưng vẫn nói:

- Mộng Mộng, ngươi co người vào trong nước rồi sao? Hắc hắc…

- Đi ra chỗ khác mau!

Tiêu Như Mộng cả giận, nói.

- Ừ ừ.

Dương Thiên Lôi đáp một tiếng, vội vàng nhảy lên giường.

Hiện tại người anh em này rất vui vẻ, vừa mới tiến vào Lục cấp Tiên Thiên, tinh thần cả người sáng láng, tản mác ra không ít tinh lực. Chẳng qua, liên tục khẩn trương tu luyện, trong lòng cũng tràn đầy khát vọng về một cuộc sống của người bình thường, khi nắm khi buông mới chính là võ đạo. Sau khi lên cấp, nếu không thả lỏng toàn thân, thì cũng là thống thống khoái khoái đại chiến một cuộc.

Mà hiện tại, hiển nhiên là không có đối tượng để đại chiến một hồi.

Dương Thiên Lôi muốn thư giãn, không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ có Tiêu Như Mộng mới là người có thể giúp hắn thoải mái hơn mà thôi.

Từ chỗ Mặc Thương Bách Hiểu Sinh biết được tình huống của Nguyễn Hy Vũ rồi, Dương Thiên Lôi cơ hồ có thể khẳng định thiếu nữ từng khiến vô vàn anh hùng phải khom lưng chính là Tiêu Như Mộng. Một kẻ vốn ôm sẵn ý đồ với Tiêu Như Mộng như hắn, tất sẽ hạ quyết tâm sắt đá muốn "cứu vớt" nàng.

Hắn thừa hiểu, con đường này tất nhiên ngập tràn khó khăn và chông gai, thậm chí phải trả một cái giá rất đắt như cả tính mạng, nhưng trong nội tâm hắn đã chân chính đem Tiêu Như Mộng biến thành "người của mình", hắn cũng không muốn thấy Tiêu Như Mộng phải tiếp tục sống một cuộc sống dưới lốt thù hận.

Hắn chính là người muốn cứu nàng, cứu vớt trái tim nàng.

Tiêu Như Mộng tắm xong, cũng không them để ý tới Dương Thiên Lôi đang nằm vắt chéo hai ở trên giường, mà trực tiếp tiến vào trong Tu Luyện thất đả tọa, mãi đến hai canh giờ sau, mới phục hồi lại thể lực và pháp lực.

Trong khi tiêu Như Mộng đang phân vân không biết có nên ra ngoài hay không, giọng nói của Dương Thiên Lôi đã truyền đến:

- Mộng Mộng, xong chưa? Mau ra đây, ca kể chuyện cổ tích cho ngươi nghe.

- Chuyện cổ tích gì?

- Ngươi ra ngoài sẽ biết, chuyện cổ tích vô cùng hay.

Dương Thiên Lôi nói như chém đinh chặt sắt.

Tiêu Như Mộng do dự một chút, nhưng vẫn bước ra khỏi Tu Luyện thất, chẳng qua cũng không có lên giường, mà là ngồi trên ghế, nhẹ nhàng nói:

- Ngươi kể đi.

Dương Thiên Lôi không chút phật lòng, ra vẻ thâm trầm mà hắng giọng một cái, bắt đầu kể.

Tên vô sỉ này, rõ ràng lại kể ra "Thần Điêu Đại Hiệp", hơn nữa không giống như lúc kể cho Trương Tử Hàm nghe, mà lần này hắn quyết định tóm tắt lại một lượt, mặc dù có chút thay đổi, nhưng nội dung vẫn đúng là "Thần Điêu Đại Hiệp". Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Tiêu Như Mộng vốn tưởng rằng Dương Thiên Lôi lại muốn ra vẻ màu mè hoa lá gì để tiếp cận mình, nhưng nàng không nghĩ tới là, Dương Thiên Lôi hình như đang kể lại chuyện cổ tích thật sự. Theo giọng nói trầm thấp của Dương Thiên Lôi, Tiêu Như Mộng thế nhưng dần dần nhập tâm vào câu chuyện, tâm thân cũng theo từng lời kể của Dương Thiên Lôi mà phập phồng lên xuống, thời niên thiếu trắc trở của Dương Quá thực khiến nàng xúc động sâu sắc.

Lúc này, Dương Thiên Lôi kể lại vô cùng tỉ mỉ, kể từng ly từng tý về Dương Quá lúc còn nhỏ, đến đoạn vào Cổ Mộ gặp được Tiểu Long nữ lại tả cặn kẽ dị thường, bằng vào trí nhớ kinh người cùng với hiểu biết về "Thần Điêu", từ từ rót vào tai nàng quá trình sư phụ Tiểu Long Nữ và đồ nhi Dương Quá yêu nhau.

Mục đích của tên này, đơn giản chính là muốn đả động Tiêu Như Mộng, khiến nàng vứt bỏ định kiến sư đồ giữa nàng và mình, dẹp bỏ lễ tiết rườm rà. Dĩ nhiên, hắn còn một mục đích tối trọng yếu hơn, đó chính là tình tiết Tiểu Long Nữ thất trinh. Mặc dù Dương Thiên Lôi không dám khẳng định, nhưng từ đủ loại biểu hiện của Tiêu Như Mộng mà xem, đủ để Dương Thiên Lôi suy đoán được, đạo cơ Tiêu Như Mộng bị hủy hết, cũng chính là do tao ngộ đồng dạng với Tiểu Long Nữ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sau nửa canh giờ, chẳng biết từ khi nào, Tiêu Như Mộng đã bị Dương Thiên Lôi ôm đến trên giường, hai người cùng dựa hẳn vào nhau, giọng nói trầm thấp của Dương Thiên Lôi như miêu tả cảnh sắc Cổ Mộ, Tiểu Long Nữ và Dương Quá tỉ mỉ và sinh động như thật.

Chẳng qua, Tiểu Long Nữ tu luyện "Du Nữ Tâm Kinh", qua miệng Dương Thiên Lôi lại biến thành một thứ tương tự như Thái Thượng Vô Tình Tuyệt Thế thần công, mà Tiểu Long Nữ cũng bị Dương Thiên Lôi biến thành một thiếu nữ tuyệt đỉnh thiên tài.

Tiêu Như Mộng không ngốc, lúc Dương Thiên Lôi kể đến sư đồ Tiểu Long Nữ và Dương Quá bất tri bất giác yêu mến nhau, nàng đã mơ hồ hiểu được mưu đồ của Dương Thiên Lôi, chẳng qua lúc này nàng đã bị cuốn hút thật sau vào trong câu chuyện cổ tích khúc chiết động lòng người do Dương Thiên Lôi kể ra, cho nên nàng cũng không hề cản lại. Nhất là khi nghe được Tiểu Long Nữ luyện "Du Nữ Tâm Kinh", nàng phảng phất như thấy được chính mình năm đó.

Rốt cuộc… Dương Thiên Lôi đã kể tới khúc mà hắn từng cho là não tàn nhất trong "Thần Điêu Đại Hiệp", nhưng hiện tại lại chính là tình tiết quan trọng nhất đối với hắn.

Lại nói tới lúc Tiểu Long Nữ bị hủy hết đạo cơ, sắc mặt Tiêu Như Mộng đã trở nên tái nhợt, cả người run rẩy, Dương Thiên Lôi vội vàng ôm nàng thật chặt vào trong ngực, không dám dừng lại một chút nào mà tiếp tục kể tới, rất nhanh đã dời đi sự chú ý của Tiêu Như Mộng.

Đến lúc Tiểu Long Nữ một mình rời bỏ Dương Quá, mà Dương Quá lại đi khắp thiên hạ nhằm tìm kiếm Tiểu Long Nữ, Tiêu Như Mộng lại vô cùng hy vọng Tiểu Long Nữ có thể quay trở về bên cạnh Dương Quá số khổ.

Rồi đến đoạn Dương Quá và Tiểu Long Nữ dũng cảm đến với nhau, trực tiếp đối diện với sỉ nhục và chê cười của người trong thiên hạ, không quan tâm tới lễ tiết, muốn trở thành vợ chồng, trong mắt Tiêu Như Mộng đã ngập tràn quang mang mê mẩn.

Suốt mấy canh giờ, đã nói tới lúc hai người sẽ trở thành thần tiên quyến lữ, tiêu dao thế gian, trong lòng Tiêu Như Mộng tràn đầy cảm giác vui mừng một cách tự nhiên, niềm vui này cũng chính là vì mừng cho Dương Quá và Tiểu Long nữ đã thành đôi, đồng thời, trong lòng cũng có một chút cảm giác hâm mộ không tài nào giải thích được.

- Sư phụ, tình cảm của chúng ta có giống như bọn họ hay không?

Dương Thiên Lôi cuối cùng cũng kể xong, đưa mắt nhìn Tiêu Như Mộng đang dựa vào bờ vai mình mà nhẹ giọng hỏi.

Tiêu Như Mộng kinh ngạc nhìn chăm chú Dương Thiên Lôi một hồi lâu, lại nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Thiên Lôi, sư phụ biết ngươi kể lại chuyện này cho sư phụ là có mục đích gì, chẳng qua là, chuyện cổ tích cũng là chuyện cổ tích mà thôi, thực tế so với chuyện cổ tích còn phức tạp hơn nhiều lắm… Sư phụ đáp ứng với ngươi, trong khoảng thời gian này… làm đạo lữ của ngươi… Đợi đến lúc lịch luyện xong, chúng ta lại trở thành sư đồ chân chính, quên đi đoạn tình cảm này, được không?

- Được.

Dương Thiên Lôi ngưng mắt nhìn vào Tiêu Như Mộng, trong mắt còn mang theo một tia kỳ vọng, quyết đoán đáp lại.

- Quyết không đổi ý.

- Quyết không đổi ý.

Dương Thiên Lôi trầm giọng nói, nhưng trong lòng lại âm thầm đắc ý, hiển nhiên câu chuyện vừa rồi cũng không hề uổng phí, từ nét mặt và giọng nói Tiêu Như Mộng, Dương Thiên Lôi nghe ra được, đối với thân phận sư đồ, nàng đã thả lỏng ra một chút.

Đê dài ngàn dặm cũng vỡ vì tổ kiến, đạo lý này Dương Thiên Lôi dương nhiên hiểu rõ, hắn không cầu một lần thắng lợi, chỉ cần đạt được thắng lợi nhất thời cũng đủ rồi. Cuối cùng cũng sẽ có một ngày tu thành chính quả. Về phần hứa hẹn, trên chuyện này ca chẳng lẽ lại không nói thật? Quên đi đoạn tình cảm này dĩ nhiên là không thành vấn đề, bắt đầu một đoạn tình cảm mới, ấy mới là tất nhiên.

Nghe được câu trả lời kiên định của Dương Thiên Lôi, Tiêu Như Mộng nhẹ nhàng thở phào một cái, tựa vào vai Dương Thiên Lôi, chậm rãi khép mắt lại.

- Chẳng qua…

Dương Thiên Lôi bỗng nhiên nói tiếp.

Tiêu Như Mộng nhất thời mở mắt ra.

- Sư phụ, người phải đáp ứng một điều kiện của ta.

- Điều kiện… Điều kiện gì?

- Chỉ cần chúng ta không vượt qua một bước Lôi Trì cuối cùng, chúng ta vẫn là đạo lữ về mặt tinh thần, có được không? Ngươi phải đáp ứng ta, ta quyết không đổi ý.

Ánh mắt Dương Thiên Lôi lập lòe, nói.

Tiêu Như Mộng do dự một lúc lâu, nghĩ tới những gì cả hai đã trải qua trong suốt quãng thời gian này, rốt cuộc vẫn khẽ gật đầu một cái.

Dương Thiên Lôi lúc này hết sức vui mừng, một tay ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Tiêu Như Mộng vào lòng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio