Huyền Thiên

chương 429: một núi không thể chưa hai hổ!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời gian từng giây từng phút qua đi, một ngày, một tháng, một năm....

Nhưng Dương Thiên Lôi dường như thực sự đã hóa thành một pho tượng, tư thế, thần sắc, khít tức không có một chút biến hóa nào, vẫn không hề nhúc nhích đứng nguyên ở đấy.

Thời gian vẫn dần trôi đi, đảo mặt lại trôi qua thêm một năm.

Tâm tình mọi người cùng từ bắt đầu tràn ngập chờ mong, biến thành lo lắng.

Thoáng cái đã qua mười năm

Đúng lúc này Vu Thanh Nhã, Trương Tử Hàm, Vu Tiểu Ức, Sở Hương Hương, Dương Thiên Lệ, cùng Dương Thiên Ngạo vài người có tu vi Tiên Thiên cấp năm lập tức rõ ràng cảm ứng được thời không pháp tắc sinh ra biến đổi, vốn là một ngày bằng chín mươi năm biến thành một ngày bằng ba năm.

Lăng Hi đã bị giam cầm, căn bản không có cách nào thúc dục thần niệm thiêu đốt đan dược tiếp tục duy trì thời không pháp tắc. Chuyện này khiến cho mọi người càng thêm lo lắng. Nguồn:

Thời gian như thoi đưa, thoáng một cái đã qua đi ba mươi năm.

Mọi người càng ngày càng trở nên xao động, càng ngày càng lo lắng, bỗng dưng Dương Thiên Lôi giống như pho tượng đã ba mươi năm trôi qua vẫn không hề nhúc nhích, thân hình đột nhiên run rẩy kịch liệt, mọi người lập tức cảm thấy vui mừng, chẳng qua vừa vui mừng trong chốc lát bỗng....

- PHỐC..

Một ngụm máu tươi ẩn chứa đậm đặc sinh mện tinh nguyên đột nhiên phun ra từ trong miệng Dương Thiên Lôi!

- Thiên Lôi! Đệ đệ! Đại ca!

Nguyên một đám người lập tức kinh hồ, thời điểm mọi người muốn xông lên, Vu Thanh Nhã bỗng nhiên tản ra một luồng thần niệm cường đại, trực tiếp đem mọi người giam cầm, nói:

- Đừng khẩn trương! Thành công rồi! Thiên Lôi sắp thành công rồi!

- Thành công?

Tất cả mọi người đều khiếp sợ, trừng lớn mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi.

- Xoẹt xoẹt.

Ngum máu tươi Dương Thiên Lôi phun ra hoàn toàn rơi lên trên thanh bảo kiếm trong tay, ngay khi máu tươi chạm lên thân thanh bảo kiếm, thanh bảo kiếm này lập tức giống như bọt biển hút nước đem toàn bộ hấp thu không còn một giọt, phát ra thanh âm "xoèn xoẹt"!

Cùng lúc đó, từng đạo khí tức khủng bố mang đâm hoang vu, viễn cổ đột nhiên tràn ra tư trên thân kiếm!

Máu tươi như trước không ngừng phun ra, sắc mặt Dương Thiên Lôi càng ngày càng trở nên tái nhợt, giằng co hơn một phút đồng hồ sau mới ngừng lại. Đúng lúc này, thanh bảo kiếm bỗng nhiên tràn ra hào quang vô cùng trói mắt, trực tiếp thoát ly bàn tay Dương Thiên Lôi bay thẳng lên trời! Cũng cùng thời điểm này, Dương Thiên Lôi đột nhiên khoanh chân ngồi xuống! Mà bảo kiếm bay lượn trên không trung, lập tức lượn vòng trên đầu Dương Thiên Lôi, quỹ tích vận hành dường như là đang vẽ ra từng đạo phù văn vô cùng kỳ dị, mỗi lần hoàn tất , lại có một đạo phù văn dung nhập vào bên trong mi tâm Dương Thiên Lôi!

Tất cả mọi người vừa khiếp sợ vừa vui mừng chăm chú nhìn một màn này. Giờ phút này, bọn hắn đã có thể chắc chắn rằng Dương Thiên Lôi tất nhiên đã nhận được bảo kiếm tán thành! Trang cảnh như vậy kéo dài trọn vẹn ba ngày mới chấm dứt, dưới sự chờ mong của mọi người, bảo kiếm hóa thành một đạo lưu quang chui vào mi tâm Dương Thiên Lôi.

Tất cả mọi người kể cả Vu Thanh Nhã đều nhịn không được muốn hoan hô, chẳng qua thấy Dương Thiên Lôi vẫn ngồi yên không hề nhúc nhích, bọn họ lại cố nén kích động trong lòng, không dám lên tiếng, chỉ sợ ảnh hưởng đến Dương Thiên Lôi! Nhưng đúng lúc này, Dương Thiên Lôi đang ngồi xếp bằng bỗng nhiên kịch liệt run rẩy, gương mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều chợt hiện lên thần sắc vô cùng thống khổ!

Mọi người lập tức lại trở nên khẩn trương!

- Chuyện gì thế này?

Vu Tiểu Ức nhịn không được khiếp sợ hỏi.

Vu Thanh Nhã đồng dạng cũng nhíu mày, không rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì, mà biểu lộ của Dương Thiên Lôi càng ngày càng trở nên thống khổ, càng thêm kinh hãi chính là thân thể của hắn càng ngày càng trở nên run rẩy thêm kịch liệt, nhất là khu vực đan điền vùng bụng.Khiến cho mọi người cảm thấy lo lắng, khẩn trương tới cực điểm!

Bụng của Dương Thiên Lôi không ngờ chợt phình to lên mấy lần, giống như là một quả bóng da bị thổi căng, trực tiếp chấn nát đạo bạo trên người. Càng kinh khủng hơn chính là dường như ở bên trong đó xuất hiện hai con chuột cực lớn không ngừng chạy qua chạy lại, vùng bụng vốn đã bị phình ra cực lớn, thỉnh thoảng lại có một vài chỗ đột nhiên phồng lên, đã cao nay lại càng lên thêm! Mọi người đều có thể chắc chắn rằng, nếu như đổi thành bản thân chỉ sợ là đã sớm bạo thể mà chết. Nhưng ba động lớn như thế, mỗi lần chứng kiến vùng tiểu phúc càng ngày càng lớn của Dương Thiên Lôi, mọi người đều cảm thấy hoảng sợ nhắm chặt hai mắt lại, hoàn hảo là mỗi lần qua đi đều có thể khôi phục lại như lúc ban đầu!

Ba ngày, mọi người tim treo trên cổ họng suốt ba ngày, vùng bụng bị thổi phồng của Dương Thiên Lôi rốt cuộc cũng chậm rãi co hẹp lại. Một lát sau đã khôi phục lại nguyên trạng, mà thần sắc thống khổ trên mặt Dương Thiên Lôi cũng dần dần rút đi, chuyển thành tường hòa. Cùng lúc đó, một luồng pháp lực bành trướng, chậm rãi tràn ra từ trên người . Khuôn mặt tái nhợt cũng chậm rãi trở nên hồng nhuận.

Rốt cuộc..

- Hô!

Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng thở một hơi dài, dưới sự trờ mong của mọi người, hắn chậm rãi mở mắt, hai đạo tinh quang bàng bạc lưu chuyển trong hai trong mắt màu đen vô cùng thâm thúy, như là một bả kiếm quang vô cùng sắc bén, thời điểm Dương Thiên Lôi lơ đãng nhìn về phía mọi người, mặc dù cường giả Thần Đạo như Vu Thanh Nhã cũng tâm thần đại chấn!

Nhãn thần như kiếm!

May mắn ánh mắt sắc bén đó của Dương Thiên Lôi chỉ thoáng qua sau đó lập tức biến mất. Tuy rằng Vu Thanh Nhã vẫn có thể thừa nhận, nhưng những người khác chỉ sợ rằng tâ thần sẽ bị trong thương!

- Thiên Lôi....Thành công rồi à?

Ánh mắt Vu Thanh Nhã đầy kích động hỏi.

- Thất bại...

Trên mặt Dương Thiên Lôi hiện lên một tia ảm đạm, dường như là rất bi thương nói.

- Cái gì?

Vu Thanh Nhã cùng mọi người lập tức kinh hãi. Bảo kiếm đã biến mất, hiển nhiên là đã bị Dương Thiên Lôi luyện hóa, sao lại có thể thất bại?

- Là chuyện không thể nào...Ha ha ha

Đúng lúc mọi người đang nghi hoặc, trên mặt Dương Thiên Lôi hốt nhiên xuất hiện một nụ cười vô cùng hèn mọn, bỉ ổi, tràn ngập đắc ý nói, lời còn chưa hết, đã hưng phấn cười phá lên!

Sống sót sau tai nạn!

Thời gian hơn ba năm dưới thời không pháp tắc, không ai biết được Dương Thiên Lôi cùng bảo kiếm đã phát sinh sự tình gì, nhưng Dương Thiên Lôi lại biết rõ rằng, lần này hắn đúng là sống sót sau tai nạn!

Thật sự là hắn đã đạt được bảo kiếm tán thành!

Trong chớp mắt đôi tay hắn chạm vào bảo kiếm, hoặc giả có thể nói, tại thời điểm bảo kiếm xuất hiện ửo bên trong Minh Huyền bảo khố, Dương Thiên Lôi đã được kiếm linh cỗ lão mà cường đại lập tức tán thành. Bởi vì kiếm linh bên trong thanh bảo kiếm đã tra xét qua toàn bộ Minh Huyền bảo khố, "Thanh Tịnh Lưu Ly Bình", cùng với bản thân Dương Thiên Lôi một phen.

Giống như là Vu Thanh Nhã đã từng nói, Dương Thiên Lôi tư chất biến thái cùng tiềm lực cực lớn đã nhận được kiếm linh tán thành!

Nguyên nhân chính là như thế, khi Dương Thiên Lôi chạm vào bảo kiếm, hắn đồng thời cũng xuất ra thần niệm dò xét một phen, cho nên kiếm linh mới có thể đem thần niệm Dương Thiên Lôi trực tiếp thôn phệ.

Kiếm linh vốn có được trí tuệ cực cao cùng thực lực cường đại này trong thời gian mấy vạn năm chưa từng lựa chọn một vị chủ nhân nào, có thể tưởng tượng nó kiệt ngạo bất tuân như thế nào? Cho nên, mặc dù đã đồng ý thiên phú cùng tiềm lực của Dương Thiên Lôi, nó cũng muốn khảo sát Dương Thiên Lôi có hay không có được tâm tính xứng tầm!

Tâm tính cùng thần niệm cường đại không hề có quan hệ với nhau. Mỗi một người trong quá trình trưởng thành sẽ gặp phải đủ loại khó khăn, có hay không có thể vượt qua khó khăn, nhân tố đóng vai trò mấu chốt nhất chính là tâm tính! Tâm tính có cứng cỏi, có thể thừa nhận được nghịch cảnh cùng cường độ áp lực hay không, đều là nhân tố chủ chốt để có thể trở thành cường giả chân chính.

Dưới khảo nghiệm của kiếm linh, tâm thần Dương Thiên Lôi đã phải tiếp nhận kinh lịch thống khổ không gì so sánh được, nhưng hắn vẫn ngạnh sanh nhận lấy, đồng thời cũng chính thức nhận được kiếm linh tán thành. Chuyện này đối với Dương Thiên Lôi mà nói chính là lần thứ nhất sống sót sau tai nạn!

Nhưng chân chính để hắn có cảm giác sống sót sau tai nạn, chính là sau khi bảo kiếm nhập thể!

Vô luận như thế nào, Dương Thiên Lôi cũng không thể tưởng tượng được, kiếm linh bên trong bảo kiếm này lại cường đại đến nnhư vậy. Sau khi nhìn thấy bảo kiếm, cự kiếm trong đan điền của hắn cùng nguyên thần tuôn ra ba động mãnh liệt, đủ để chứng minh nguyên thần của hắn cùng cự kiếm muốn đoạt được thanh bảo kiếm này.

Cho nên, sau khi bảo kiếm nhập thể liền phát sinh sự tình ngoài sự tưởng tượng của Dương Thiên Lôi!

Cự kiếm, cự kiếm sáp nhập vào bên trong nguyên thần hắn, đích xác là muốn thôn phệ thanh bảo kiếm vừa mới nhập vào bên trong thân thể hắn. Vống Dương Thiên Lôi cũng cho rằng bảo kiếm cũng giống như vẫn thạch màu hồng cùng màu đen, sẽ bị cự kiếm cùng nguyên thần bên trong thân thể mình dễ dàng thôn phệ. Nhưng ngoài ý muốn của Dương Thiên Lôi chính là bảo kiếm cường đại, cơ hồ cùng lúc đó, cũng làm ra một sự tình giống như cự kiếm! Nó muốn thôn phệ ngược lại cự kiếm, bên trong thể nội Dương Thiên Lôi!

Giống như là một núi không thể chứa hai hổ, trong nháy mắt đan điền của Dương Thiên Lôi lập tức biến thành chiến trường của hai thành kiếm, mà nguyên thần của Dương Thiên Lôi, thời điểm hai thanh kiếm bắt đầu chiến đấu, lập tức lần thứ nhất thoát khỏi cự kiếm, chân chính cùng tâm thần Dương Thiên Lôi kết nối lại với nhau, hoàn toàn đặt mình trong thế tọa sơn quan hổ đấu!

Tình cảnh khủng bố này, Dương Thiên Lôi muốn ngăn cản, nhưng mà vô luận là cự kiếm hay là bảo kiếm vừa mới nhập thể đều hoàn toàn không thèm ngó ngàng đến hắn! Trực tiếp khiến cho Dương Thiên Lôi, tâm thần vốn đã phải chịu thống khổ cực lớn, nay lại tới đan điền. Cái loại thống khổ cực lớn khi phải chống đỡ cho đan điền không bị bạo phát, so với khi Dương Thiên Lôi tu luyện Huyền Thiên chân kinh còn muốn khủng bố hơn trăm ngàn lần. Từng giây từng phút qua đi, Dương Thiên Lôi gần như đều đạt đến biên giới tình cảnh bạo thể mà vong. Dương Thiên Lôi có thể khẳng định, nếu như mình không có Huyền Thiên chân kinh, hoặc là thân thể mình yếu nhược một chút, giờ phút này hắn sớm đã biến thành cát bụi rồi!

Sau cùng ai cắn nuốt ai, Dương Thiên Lôi cho tới bây giờ vẫn không biết, nhưng hắn kinh hỉ phát hiện ra, tu vi của hắn đã hoàn toàn khôi phục, hai kiếm thì hợp lại làm một, dương như là đã hoàn toàn dung hợp với nhau, không thể phân biệt. Kiếm thể vẫn như cũ là đỏ và đen giao nhau, nhưng bề ngoài lại hiện ra từng đạo phù văn tràn ngập phong cách cổ xưa. Nguyên bản bảo kiếm có vỏ kiếm đã hoàn toàn biến mất, trực tiếp sáp nhập vào bên trong kiếm thể, lẳng lặng huyền phù trong đan điền của Dương Thiên Lôi, tán ra khí tức khủng bố mà hoang vu!

Hơn nữa, Dương Thiên Lôi có thể cảm ứng được rõ ràng, tinh thần của hắn đã sinh ra liên hệ vi diệu, chỉ cần hắn nguyện ý, tùy ý đều có thể thúc dục nó, biến thành bảo kiếm vì chính mình mà tung hoành thiên hạ.

Theo tiếng cười to của Dương Thiên Lôi, tòa núi lớn đè nặng ở trong lòng mọi người rốt cục cũng tan thành mây khói. Hơn ba trăm năm áp lực, khẩn trương, lo lắng, vì tình huống của Dương Thiên Lôi mà phập phồng rốt cục cũng có thể cởi bỏ tấm lòng.

Vu Tiểu Ức, Phong Mã Ngưu quyết đoán xuất ra một tiếng sói tru vang vọng thiên địa.

Dương Thiên Ngạo cùng Vũ Đại Lang cũng ngửa mặt lên trời thét dài!

Mà Trương Tử Hàm, Sở Hương Hương, Dương Thiên Lệ thì vui mừng đến bật khóc nhào về phía Dương Thiên Lôi. Còn Dương Thiên Lôi chỉ sững sờ trong giây lát, cả người giống như tinh linh đã cởi bỏ hết tất cả khí tức điêu ngoa trong quá khứ, đồng dạng cũng như mấy người Trương Tử Hàm, xông về phía Dương Thiên Lôi! Lục Thanh Âm đã tháo khăn ché mặt xuống, vẻ mặt hồng hào, hơn nữa theo tu vi tăng lên, khí chất quanh thân càng ngày càng trở nên đạm mạc, rốt cuộc vẫn phải theo bước Mộc Tử Vi đi về phía Dương Thiên Lôi!

Chỉ có Vu Thanh Nhã tư thế hiên ngang, khuôn mặt đẹp biến thành đỏ bừng, đôi mắt tràn đầy kinh hỉ, nhưng vẫn không nhúc nhích, ngưng mắt nhìn Dương Thiên Lôi bị chúng nữ vờn quanh.

Trảm Không Kiếm Phái, khu trung tâm lôi đài, sáng sớm ngày hôm đó, đã đông nghịt người. Toàn bộ Trảm Không Kiếm Phái vô luận là phổ thông đệ tử hay là nội môn đệ tử đã bước vào Tiên Thiên cảnh giới cùng với tất cả Đại trưởng lão, thái thượng trưởng lão thái thượng trưởng lão đều đã sớm tụ tập ở trung tâm lôi đài, quy mô trọn vẹn mấy chục vạn người, tuyệt đối là vô tiền khoáng hậu.

Ánh mắt mọi người đều tràn ngập sùng bái, cung kính cùng ngưỡng mộ dừng ở mười mấy vị cao thủ tản ra khí tức cường đại ngồi ở khu trung tâm của lôi đài.

Cường giả Thần Đạo!

Trong truyền thuyết cường giả Thần Đạo!

Đồng dạng, ánh mắt mọi người cũng sẽ nhìn về phía những đệ tử tuyển thủ ngồi ở hai bên trung tâm lôi đài, ánh mắt tràn đầy ước ao! Trên mặt mỗi vị tuyển thủ đệ tử đều tràn đầy tự tin, mặc dù biết tuyển bạt thi đấu kế tiếp, vô luận là ai cũng là một hồi khảo nghiệm gian nan. Nhưng vô luận là thành công hay không, bọn hắn cũng đã có được đầy đủ lợi ích cùng vinh quang!

Toàn bộ những đệ tử này, đều được những Thần Đạo cao thủ tuyển chọn vô cùng kỹ lưỡng!

- Thanh Dương! Sao tiểu tử kia vẫn còn chưa tới?

Trên đài chủ tịch, Phong Vô Kỵ ngồi ngay ngắn ở trung tâm, truyền âm với Đan Thanh Dương hỏi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio