Huyền Thiên

chương 954: khởi nguyên long mạch!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Tống Hiểu Phân mặc đồ ngủ đi ra, Dương Thiên Lôi khó tránh khỏi lại phải giải thích một phen. Vốn cho rằng đã có kinh nghiệm giải thích với Lý Hàn Mai, nửa giờ là có thể dễ dàng thu phục, nhưng tiểu nha đầu chính là tiểu nha đầu, hoàn toàn bất đồng với Lý Hàn Mai, không ngừng líu ríu ngắt lời Dương Thiên Lôi, liên tục đưa ra vấn đề. Ước chừng mất hơn hai giờ, cũng cùng mới coi như đại khái nói xong. Mà vào lúc này, Tống Hiểu Phân đã thân mật ôm lấy cánh tay của Lăng Hi, vô cùng thân thiết gọi Lăng Hi tỷ tỷ, thỉnh thoảng còn sờ lên người Lăng Hi, không có biện pháp, bộ dáng của Lăng Hi thật sự là rất "phi nhân loại", những tiên tử xuất hiện trong điện ảnh và TV được chỉnh sửa bằng kỹ xảo điện ảnh đều không thể so sánh với nàng...

Mà Lăng Hi hiển nhiên cũng rất thích tiểu nha đầu đáng yêu Tống Hiểu Phân này, hai người một người thì mới tiến vào Địa Cầu "thần kỳ", có đến mười vạn câu hỏi vì sao, một người thì tò mò về Tam Thập Tam Thiên, chỉ sợ cũng có đến cả triệu vấn đề, hai người nói chuyện rất vui vẻ, trái lại lạnh nhạt vứt Dương Thiên Lôi qua một bên.

- Lăng Hi tỷ tỷ, chúng ta nằm trên giường trò chuyện đi?

- Được.

- Ừ, em trước hết dạy cho chị cách tắm rửa, đây cũng là khoa học kỹ thuật của Địa Cầu chúng em. Hì hì...Sau này chúng ta ngủ chung, Thiên Lôi ca ca, chúc ngủ ngôn.

Tống Hiểu Phân lôi kéo Lăng Hi về phòng ngủ. Truyện Tiên Hiệp

- Ơ?

Dương Thiên Lôi tắm rửa xong, nằm vật xuống giường, sau khi đắp chiếc chăn lông lên, cảm thấy được một tia khác thường, đưa chiếc chăn lông lên mũi, cẩn thận ngửi ngửi, lập tức khóe miệng lộ ra nụ cười tà, minh bạch vì sao lại thế.

- Chẳng trác tiểu nha đầu bắt phải đợi, nguyên lai là ngủ ở phong ca...

Sau khi đem điện thoại di động đi sạc, Dương Thiên Lôi liền ngồi xếp bằng trên giường, thu nhiếp tinh thần, bằng thân hóa phàm, tiến nhập trạng thái tu luyện, bắt đầu sàng lọc ký ức của công chúa Thần Tộc Thiên Diệp cùng ký ức của Đan Dương thần tôn, kiểm chứng lẫn nhau, cẩn thận tìm hiểu.

Cổ Côn Lôn Sơn!

Một đạo thân ảnh dưới trời sao giống như một đạo lưu quang phi hành nhanh như tia chớp, không có bất kỳ pháp lực dao động, hòa tan vào thiên địa, mượn thiên địa vạn vật dao động, lăng không mà đi.

Phía dưới núi non cao thấp nhấp nhô, uốn lượn mấy ngàn dặm, ở dưới trời sao, giống như một con cự long nằm giữa thiên địa.

Hoa Hạ long mạch!

Nhiếp tinh hoa của nhật nguyệt tinh tú, tẩm bổ vạn lý sơn hà.

Nhưng lúc này cả long mạch uốn lượn ngàn dặm lại ảm đảm vô quang, như một con cự long thọ nguyên sắp hết kéo dài hơi tàn.

Vốn phải là động thiên phúc địa nồng đậm thiên địa chi lực, nhưng giờ phút này, so với những nơi bình thường khác còn túng quẫn hơn. Ánh mắt thường nhân tự nhiên không thể nhìn ra loại thiên địa dị tượng này, nhưng thân ảnh phi hành trong hư không, khi một lần nữa chứng kiến cảnh tượng phải dưới liền nhíu chặt mày.

Dưới ánh sao, chỉ thấy đạo thân ảnh này khoảng bốn mươi tuổi, tóc tai rối bù râu ria xồm xoàm, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, mặc cho ai lần đầu tiên nhìn thấy cũng sẽ coi là đại thúc đáng khinh, làm sao có thể nghĩ tới một người như vậy có thể lăng không phi hành giống như thần tiên?

- Ai...Tam sơn ngũ nhạc mặc ta du, hải đảo bồng lai tùy ý nhạc...Năm đó Lục Áp ta tiêu dao bực nào. Hiện giờ thê thê thảm thảm thiết thiết...Dấu hiệu này chỉ sợ...

Đại thúc lôi thôi này chính là Lục Áp bằng một luồng thần niệm bách thế trọng sinh. Nhìn thấy dấu hiện long mạch phía dưới, lông mày Lục Áp nhăn tít, phi thường ngưng trọng lắc lắc đầu, vẻ tang thương hiện rõ trong hai con mắt, còn có một tia sầu não nặng nề, khuôn mặt bẩn thỉu, có vẻ vô cùng chua sót...

Trông đầu óc hiện ra một thân ảnh hoàn mỹ không tỳ vết, chẳng qua đạo thân ảnh này cũng không phải là nhân loại mà nửa thân là người, nửa thân là...

- Ta hối hận sao? Vì nàng, cho dù ta có thần hồn câu diệt tiêu tán trong thiên địa cũng không hối hận...

"Dát!"

Đúng lúc này, một đạo thanh âm của chim mà không phải chim từ xa xa truyền đến.

Nghe thấy âm thanh này, vẻ mặt Lục Áp lập tức khôi phục vẻ đùa bỡn với đời, cuối cùng không nhìn ra sầu não nào nữa.

Trong phút chốc, một con chim khổng lồ tựa như lưu quang đi tới bên người Lục Áp.

- Lão tứ, tình huống không ổn a...

Quái điểu to lớn miệng phát ra tiếng người, nói với Lục Áp. Con chim khổng lồ này đồng dạng không có bất kỳ khí tức năng lượng nào, ánh mắt sắc bén như ưng, chăm chú nhìn xuống long mạch phía dưới.

- Thiên mệnh khó đoán...Chúng ta đã cố gắng hết sức...Có thể chống đỡ đến hiện tại, cũng đều là công lao của lão tứ...Ai, không biết sư muội phát sinh biến cố gì, không ngờ đời này còn chưa xuất hiện, lấy lực lượng ba người chúng ta chỉ sợ cũng vô pháp ngăn cản hắn khôi phục...

Đúng lúc này, một đạo lưu quang vô thanh vô tức đồng dạng khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc bình thường giống như Lục Áp, bất quá nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều.

Cự điểu không phải ai khác, chính là nhị sư huynh của Lục Áp Bàn Cổ tổ sư, mà người đến cuối cùng là đại sư huynh của Lục Áp, Hồng Quân lão tổ.

Hai người đều giống như Lục Áp, là bằng một luồng thần niệm bách thế trọng sinh. Nguyên bản không chỉ có ba người đến đây, còn có Nữ Oa nương nương xếp hàng thứ ba, đáng tiếc, đời này, Nữ Oa lại chưa có xuất hiện. Thế cho nên khởi nguyên long mạch của Địa Cầu phong ấn Phụ Thần thủ lĩnh yêu nghiệt sắp xếp đã trở nên ngày càng yếu ớt, giờ phút này, đã đến bên bờ tùy thời băng diệt.

- Lão tứ, cơ duyên chi nhân kia, tình huống như thế nào? Có hy vọng hay không?

Bàn Cổ tổ sư hỏi.

- Một năm trước, hắn đã trở về Địa Cầu. Một nửa khác lĩnh ngộ năng lượng bản nguyên của mình, trở thành siêu việt chúng ta. Chỉ có điều một nửa này...Chỉ sợ còn cần thời gian rất dài, hy vọng duy nhất của chúng ta là...Hắn có thể chống đỡ được...

Lục Áp lắc lắc đầu, nói đến chỗ này bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hai vị sư huynh nói:

- Sư huynh, ta nghĩ...Giúp hắn tranh thủ một chút thời gian. Chỉ sợ cũng chỉ có như thế, chúng ta mới có một đường hy vọng...Nếu, nếu như sau này chúng ta thắng, giúp ta chuyển cáo sư tỷ nàng...Ta đến vực ngoại vân du, có thể sẽ không trở về nữa...

- Lão tứ, ngươi muốn làm gì?

Nghe thấy lời nói của Lục Áp, Hồng Quân lão tổ cùng Bàn Cổ tổ sư tức thì hoảng sợ hỏi.

- Sư huynh, ý ta đã quyết...Ta vốn là người nhàn tản, không thể ngao du thiên địa thì còn gì vui thú chứ? Không bằng hóa thành hư không. Sư huynh ngàn vạn lần được nói cho sư tỷ chân tướng, cầu xin huynh...

Oanh long...

- Lão tứ!

Hồng Quân lão tổ cùng Bàn Cổ tổ sư, lập tức hét lên muốn ngăn cản, nhưng mà đã không còn kịp nữa rồi.

Lúc Lục Áp nói xong, thân thể liền trực tiếp nổ tung, một luồng thần niệm huyền minh trong phút chốc dung nhập vào long mạch uốn lượn ngàn dặm.

Khởi nguyên long mạch, bốn người Lục Áp đạo quân, Hồng Quân lão tổ, Bàn Cổ tổ sư cùng với Nữ Oa nương nương năm đó, bốn người liên thủ thúc dục lực lượng của tiên ban, mượn dùng khởi nguyên long mạch, phong ấn yêu nghiệt Thần Tộc vô cùng cường hãn, bởi vì lực lượng của tiên ban cùng Thần Tộc thiên phú thần thông cường đại chính diện tác chiến, đã không có bất kỳ hy vọng thắng lợi nào nữa, chỉ có trơ mắt nhìn thành viên tiên ban từng người rơi rụng, cho nên, theo đề nghị của Lục Áp, bọn họ chỉ có thể lựa chọn phong ấn.

Nhưng dù vậy, Thần Tộc vội vàng tiếp chiêu không phòng bị, đồng thời bị phong ấn cùng tiên ban. Loại kết quả này đã ở trong dự liệu của bọn họ.

Mà lực lượng chủ yếu của bốn người Lục Áp đều dùng để phong ấn đệ nhất cao thủ Thần Tộc, cũng là tồn tại tối cao Thần Tộc, Phụ Thần.

Lúc này, phong ấn bên trong khởi nguyên long mạch này chính là thần cách của bốn người Lục Áp cùng với thần cách của Phụ Thần Thần Tộc.

Bốn người Lục Áp đều mượn dùng huyền minh khí tiêu diêu tự tại của Lục Áp phân ra một luồng thần niệm, bày ra đủ loại cơ duyên, cùng với bách thế trọng sinh của mình, chờ đợi cơ duyên buông xuống, chân chính gây dựng tiên ban, chân chính trấn áp luyện hóa Thần Tộc.

Cách mười năm, bọn họ bằng một luồng thần niệm chuyển thế trọng sinh sẽ tập hợp với nhau, xem xét tình trạng phong ấm, cũng đem năng lượng không nhiều lắm bọn họ tích tụ được, rót hết vào bên trong, ngăn cản Phụ Thần Thần Tộc khôi phục. Nhưng hơn bốn mươi năm đời này, bọn họ ba lượt tập hợp, trong ba lượt, không ngờ Nữ Oa chỉ xuất hiện vào lần đầu tiên, lần thứ hai thì không xuất hiện, đây là lần thứ ba, vẫn không xuất hiện. Hơn nữa Hồng Quân lão tổ cùng Bàn Cổ tổ sư căn bản tìm không thấy, không có Nữ Oa, tứ đại huyền khí thuộc tính bất đồng của bốn người không thể tề tụ hình thành huyền huyền chi khí, như vậy, năng lượng vốn đã mỏng manh, cho dù quán thâu vào bên trong khởi nguyên long mạch, hiệu quả cũng không được bao nhiêu.

Mà dấu hiệu hiện tại, rõ ràng khỏi nguyên long mạch đã đến bên bờ sụp đổ.

Mà điều Lục Áp muốn làm chính là hy sinh chính mình.

Hình thần câu diệt hy sinh chính mình.

Kích nổ thần cách của bản thân đồng dạng bị phong ấn trong khởi nguyên long mạch, hóa thành huyền minh khí dung nhập vào trong phong ấn cấm chế của khởi nguyên long mạch, ngăn cản Phụ Thần Thần Tộc khôi phục.

Oanh long...

Sau khi thân thể Lục Áp nổ tung thì một tiếng nổ kinh thiên bỗng nhiên truyền đến, núi sông chấn động, cát bay đá chạy, giống như động đất, làm cho ngàn dặm xung quanh xảy ra chấn động cực lớn, cùng lúc đó khởi nguyên long mạch dầu hết đèn tắt, bắt đầu tản mát ra một cỗ sinh cơ.

Thấy một màn như vậy, Hồng Quân lão tổ và Bàn Cổ tổ sư, vẻ mặt bi thống...Bọn họ biết, từ nay về sau, vĩnh viễn sẽ không còn được gặp lại Lục Áp.

- Làm sao có thể?

Đắm chìm trong bi thống buồn bã, vốn tưởng rằng sư đệ Lục Áp chết đi, sẽ đổi lấy mười năm thậm chí mấy chục năm yên ổn, nhưng mà, vẻn vẹn qua mấy phút đồng hồ, làm cho hai người kinh ngạc chính là, khởi nguyên long mạch vừa mới tỏa ra một chút sinh cơ, không ngờ rất nhanh liền ảm đạm, cơ hồ nháy mắt mất đi toàn bộ hào quang, thậm chí so với trước khi thần cách của Lục Áp nổ tung còn tệ hơn.

- Nó...Sống lại...Nó đã sống lại?

Bàn Cổ tổ sư vô cùng khiếp sợ nói.

Kiệt kiệt kiệt kiệt...

Đúng lúc này, một tiếng cười âm trầm bỗng nhiên từ trong khởi nguyên long mạch truyền đến, cùng lúc đó nguyên bản bầu trời đêm có thể nhìn thấy tinh quang nhàn nhạt, không ngờ trong nháy mắt bị vô tận hắc ám hoàn toàn bao phủ.

- Không ổn...Đi nhanh lên.

- Chậm rồi...Chậm rồi...Kiệt kiệt...Hồng Quân, Bàn Cổg, ta chờ ngày này lâu lắm rồi...Chuyện Lục Áp làm, thật đúng như ta mong muốn...Nhiếp!

Theo thanh âm âm trầm kia, một tiếng hét lớn vang lên, Hồng Quân lão tổ cùng Bàn Cổ tổ sư chỉ là một luồng thần niệm chuyển thế, tức thì "bành bành" nổ tung, nhục thân phàm thể trực tiếp hóa thành hư vô, mà luồng thần niệm của hai người không chịu khống chế xông về phía khởi nguyên long mạch...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio