Anh ta chỉ về phía tay trái mình - nơi có một chiếc giường nhỏ gần kề:
- Cô nghe rõ rồi đấy. Giờ thì đi đi!
Nói rồi anh ta nằm xuống, không biết có ngủ thật không nhưng thấy anh ta im lặng từ đó.
Nắng Hạ loay hoay mãi bên chiếc giường này suy nghĩ mọi chuyện anh ta vừa nói. Cô chẳng hiểu gì cả, nhưng lại không dám hỏi anh ta vì sợ anh ta sẽ lại quát mình vô cớ như khi nãy. Cô mong cho chóng qua ngày hôm nay để ngày mai cô có thể nhớ lại quá khứ và hiểu ra được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cô?
Cô ngồi im sát vách tường bằng đá suy nghĩ, nghĩ mãi cuối cùng gục ngủ trên đôi tay của mình lúc nào.
Thứ ánh sáng chói lọi ấy làm đôi mắt của Nắng Hạ không hề dễ chịu chút nào, cô khẽ đưa tay lên che mắt và dụi dụi cho tỉnh ngủ. Ôi! Lưng cô đau quá, cả cái cổ nữa. Có lẽ tại tối qua cô ngủ ngồi đấy mà. Tiếng quẫy nước đâu đó vang lên, cô giật mình và đưa mắt về phía hồ. Có người đang bơi dưới đó.
Đúng rồi, là anh ta. Thật vô duyên, anh ta cởi trần và chỉ mặc một cái quần cộc. Lúc này trông anh ta thực sự cao lớn và đẹp. Nhưng những điều đó không làm cho cô thấy hứng thú, trong đầu cô đang có một sự lộn xộn khó hiểu. Những hình ảnh cứ chập chờn không rõ. Cô hướng đôi mắt vào trong hồ nhưng lại nhìn vô định vào trong không trung. Vừa suy nghĩ vừa nhăn trán, cô đang cố gắng để nhớ ra một điều gì đó. Ánh nắng chói quá làm cô phải nheo mắt lại. Ánh nắng như một gợi ý làm cho cô khẽ mỉm cười. Có lẽ cô đã nhớ ra cái tên quen thuộc của mình rồi thì phải. Cô lại mỉm cười, đúng lúc anh ta quay lên, nhìn thấy như thế, anh ta ngỡ cô đang cười với mình. Anh ta cười khẩy bí ẩn và quay lại bơi tiếp. Về phần Nắng Hạ, cô đâu biết điều ấy vì cô đâu có để ý đến anh ta chứ, làm sao cô lại đi cười với một tên “dở hơi” như anh ta được?
Nắng Hạ bắt đầu nhớ lại mọi chuyện, và cô hạnh phúc khi nhận ra quá khứ của cô là những kỉ niệm thật đẹp và đáng nhớ.
Đang miên man với dòng suy nghĩ của riêng mình thì cô chợt giật mình vì có tiếng quát lớn ngay bên tai:
- Cô đang làm cái trò gì vậy? Điên à mà ngồi cười một mình hả?
Nắng Hạ quay lên nhìn anh ta rồi lại cúi xuống trầm ngâm. Cô đã nhớ lại tất cả mọi chuyện!
- Cô có nghe thấy tôi nói gì không vậy? Điếc à? Anh ta quát lên làm cô giật mình thêm lần nữa. Ngước lên nhìn anh ta cô hỏi ngây ngô: - Anh vừa nói gì cơ?
- Từ nãy tới giờ cô làm gì? Anh ta hất hất mặt như thách thức.
- Tôi ngồi đây không thôi. Nắng Hạ nói không còn cái vẻ rụt rè, sợ sệt của ngày hôm qua nữa, đơn giản vì cô đã tìm lại được chính con người của mình - một Nắng Hạ đầy cá tính và bản lĩnh.
Câu trả lời này làm anh ta thấy khó chịu:
- Tôi có mắt, tôi nhìn thấy cô ngồi đây rồi. Ý tôi muốn hỏi cô đang nhìn gì?
- Chẳng nhìn gì cả, chỉ là tôi đang nhớ lại một số chuyện thôi.
- Thế cô có biết ai vừa bơi dưới hồ kia không? Anh ta vừa nói vừa chỉ chỉ tay về phía hồ nước, khuôn mặt vẫn giữ cái vẻ kiêu ngạo như lúc đầu.
- Anh chứ còn ai? Nắng Hạ nói không đắn đo.
- Cô cũng để ý đến điều đó sao? Anh ta nói hàm ý mỉa mai cùng nụ cười đầy giễu cợt trên môi.
- Anh…ngốc quá! Trong phòng chỉ có tôi và anh, tôi không bơi thì chỉ còn anh chứ còn ai vào đây nữa? Nắng Hạ nói với vẻ thờ ơ, trong đầu cô còn đang bận nghĩ về những chuyện mà cô đang cố gắng giải thích cho rõ.
Câu trả lời khôn ngoan vừa rồi đã làm cho anh ta có phần hơi lúng túng nhưng anh ta lại hắng giọng được ngay. Anh ta lảng sang chuyện khác:
- Cô nói đang nhớ lại mọi chuyện, thế cô đã nhớ ra cô tên gì chưa?
- Nắng Hạ! Còn anh?
- Nắng Hạ? Tên gì kì cục? Giọng anh ta chê bai.
- Còn anh? Tên gì? Nắng Hạ nhấn mạnh làm anh ta phải vào chủ đề chính, vẫn cái giọng đầy tự tin ấy:
- Huy Linh!
- Ha Ha Ha !!! Tên anh còn kì cục hơn tôi nhiều. Đã Huy rồi còn Linh. Ha Ha!!! Tên gì mà giống con gái quá?
Đáp lại sự tự tin vừa rồi của anh, Nắng Hạ cười lớn. Nắng Hạ phá lên cười, vẫn nét hồn nhiên đáng yêu như xưa ấy khiến Huy Linh phải quay sang nhìn chằm chằm:
- Đã bao lâu rồi cô chưa được cười vậy? Cười như là đồ…ngốc ấy. Ngốc thì cũng vừa phải thôi chứ.
- Thì đã sao nào? Nắng Hạ dài mồm ra ương bướng và thách thức.
- Cô ngồi yên nghe tôi kể đây.
Huy Linh dịu giọng nhanh chóng, anh không muốn mất thêm thì giờ để nói những chuyện không đâu với Nắng Hạ nữa.
- Ừ! Thì kể đi. Nắng Hạ vội ngó lơ đi chỗ khác tránh cái nhìn đầy lạnh lùng và khó chịu của Huy Linh.
- Cô là người thứ năm mà bố mẹ tôi chọn về đây để làm quen với tôi. Trước cô còn bốn người nữa.
- Thế họ và anh có làm quen được không? Nắng Hạ nhanh nhảu.
- Sao cô ngốc vậy, nếu thành công thì tôi đã không phải ngồi đây cùng cô. Bốn người trước đều không được tôi đồng ý. - Xì. Chảnh gớm nhỉ? Nắng Hạ lầm bầm nhỏ.
- Hả?
Nắng Hạ vội lắc đầu quầy quậy, đôi tay khua khoắng loạn xạ:
- Không! Không có gì. Anh kể tiếp đi.
- Người đầu tiên ngoại hình cũng tạm ổn, chứ không như cô đâu.
Nắng Hạ trề môi, kèm theo đó là cái nguýt dài sườn sượt. Nhìn cô đúng với cái vẻ tinh nghịch, ngây ngô trẻ con ấy thật đáng yêu. Huy Linh vẫn tiếp tục như không hề để ý đến thái độ vừa rồi của Nắng Hạ:
- Ngày đấu cô ta cũng nghe lời như cô ngày hôm qua. Buổi sáng ngày thứ hai, khi cô ta tỉnh dậy thì tôi đang bơi dưới hồ. Cô ta nhìn chằm chằm không rời mắt, tôi nhìn thấy bèn cười và cô ta cũng cười theo. Thế là tôi loại cô ta từ vòng đầu.
- Sao lại loại. Tôi thấy cô ấy thân thiện và bao dung đấy chứ. Và anh đuổi cô ấy ra ngoài ngay à?
- Đuổi? Đuổi đi đâu?
- Thì ra khỏi phòng này.
- Ha Ha!!! Cô khờ quá! Căn phòng chỉ được mở sau mười ngày, tôi và cô ta vẫn phải ở chung với nhau đến hết mười ngày.
- Ở chung á? Nắng Hạ há hốc mồm ngạc nhiên, đôi mắt cô mở to đầy kinh ngạc. Huy Linh khẽ dụi đầu Nắng Hạ xuống:
- Sao đời tôi lại phải gặp một người ngốc quá như cô thế này nhỉ? Cô không phân biệt được từ “ở chung” trong trường hợp này nghĩa là như thế nào hả?
- À! Ờ! Hiểu rồi. May quá! Nắng Hạ gật gật ra điều hiểu ý anh nói lắm.
- May cái gì?
- À không. Anh tiếp tục đi.
- Hết hạn mười ngày tôi dẫn cô ta đến phòng họp chung của gia đình và từ chối.
- Còn ngưòi thứ hai? Nắng Hạ láu táu.
- Người thứ hai ngày thứ nhất cũng như thế. Buổi sáng ngày thứ hai tôi cũng bơi, và cũng giống như lần trước, tôi cười, cô ta cũng cười, nhưng bất chợt cô ta quát lên: “Cười gì mà cười?” rồi quay ngoắt người đi. Và cô ta qua được vòng đầu? Tiếp tục ngày sau đó, tôi rủ cô ta ra vườn hoa của tôi chơi, cô ta có vẻ rất thờ ơ và không đồng ý ngay lập tức. Mặc kệ, tôi đi ra đó một mình. Và cô ta qua vòng hai. Nhưng khi tôi ra vườn đó bất chợt quay lại thì thấy cô ta đang hé cửa nhìn trộm mình. Và tôi bắt đầu thấy chán. Những ngày sau đó tôi không thèm động chạm gì đến cô ta nữa, còn cô ta, cứ giả bộ đánh vỡ cái này, đập bể cái kia để tôi chú ý. Và rốt cuộc thì cô ta cũng chẳng khác người thứ nhất. Cả những cô khác nữa, cũng chẳng hơn được gì.
- Những thử thách của anh đối với mấy cô gái đó thật kì quặc, giống y như anh vậy. Mà này, anh kể những chuyện ấy cho tôi để làm gì? - Cô đâu có ngốc quá như tôi nghĩ nhỉ? Huy Linh mỉm cười.
- Để tôi nói tiếp. Nắng Hạ ngắt lời Huy Linh: - Buổi sáng nay, tức buổi sáng ngày thứ hai tôi và anh làm quen nhau, anh cũng bơi. Và giờ thì tôi đã hiểu khi nãy anh hỏi tôi đang nhìn gì là có mục đích cả. Có phải anh đang kiểm tra xem tôi có đang nhìn anh hay không?
- Phải. Cô thông minh hơn tôi nghĩ đấy.
- Vậy anh đã tìm được cho mình một câu trả lời chính xác chưa?
- Rồi. Tôi nghĩ cô nhìn tôi cười nhưng cô đang nhìn cái quái gì ấy.
- Được! Anh cũng thật thà đấy chứ. Tôi tiếp tục nhé. Như vậy là tôi đã qua được vòng đầu?
Huy Linh gật đầu đồng ý một cách thành thật, anh mỉm cười nhưng Nắng Hạ lại khẽ nhăn trán khó chịu:
- Nếu tôi không lầm thì chuyện anh vừa kể cũng là có mục đích cả. Đó có phải là thử thách thứ hai mà anh giành cho tôi - cô gái thứ năm anh làm quen không?
- Cô không hề ngốc một tẹo nào cả. Huy Linh nói ra câu khen thật Nắng Hạ, nhưng về phía Nắng Hạ, cô bắt đầu thấy khó chịu. Mỗi khi như thế, cô đều mấm chặt môi và nhăn cái trán của mình lại. Cô nói đầy mai mỉa:
- Thế tiếp theo đây tôi phải hành động như thế nào để được anh cho phép vượt qua vòng thứ hai này đây?
Không đợi cho Huy Linh hết ngạc nhiên, Nắng Hạ dứt khoát, thay đổi bằng một giọng hết sức giận giữ:
- Anh kiêu ngạo quá đấy. Anh là cái quái gì mà dám thử với thách tôi thế hả? Anh ngỡ mình là ai chứ mà làm cao quá vậy? Là tiên? Hay là một vị thánh thần nào đó? Đối với người con gái nào anh cũng chỉ biết sống theo bài bản mà anh đã đặt ra trước như vậy sao?
- Cô đang nói cái quái gì vậy? Huy Linh quá ngạc nhiên, anh chỉ thốt lên được bằng ấy từ. Nắng Hạ vẫn như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục nói trong giận giữ:
- Dù anh có đồng ý thì liệu người ta có thèm đồng ý anh không chứ? Anh cứ làm như anh thích thứ gì thì đều có được luôn vậy hả? Thật tức chết đi được! Cuộc đời tôi là của tôi, sao lại phải như một món hàng để anh thử thách hết lần này đến lần khác, để rồi thích thì anh đồng ý để lại cho anh, không thích thì anh bỏ đi không chút thương tiếc chứ?
Huy Linh mặt đỏ gay, anh đứng phắt dậy. Anh thực sự đã tức giận, đây là lần đầu tiên anh bị một người con gái nói với mình bằng một cái giọng như thế. Anh quát lên:
- Đủ rồi đấy! Cô có im ngay lại không? Chắc chắn rồi cô cũng sẽ như mấy con mụ đàn bà kia mà thôi.
Cảm thấy như bị xúc phạm một cách ghê ghớm khi bị Huy Linh gọi là “Mụ đàn bà”, Nắng Hạ nhẩy bổ lên, cô cũng giận sôi không kém gì so với Huy Linh: - Gì cơ? Hừ Hừ!!! Không đời nào.
- Đó không phải là do cô quyết định. Tôi đã không đồng ý.
- Anh không đồng ý ư? Anh không đồng ý ư? Hư! Anh thì có liên quan gì tới tôi chứ? Anh hách dịch, cao ngạo và tự tin quá đấy.
Huy Linh chỉ tay vào thẳng mặt Nắng Hạ và quát lên hết sức phẫn nộ:
- Thôi đi! Cô còn ăn nói hỗn láo như thế nữa tôi sẽ cho cô không sống nổi trong đây mười ngày tới bây giờ.
- Mười ngày? Anh có nhầm không vậy? Tại sao tôi lại phải ở đây mười ngày với một tên không ra gì như anh chứ? Chẳng cần phải đợi lâu như vậy đâu, bây giờ tôi sẽ đi luôn, và chính tôi sẽ là người nói ra câu “KHÔNG ĐƯỢC”, “KHÔNG BAO GIỜ ĐƯỢC” với bố mẹ anh, tôi sẽ nói chứ không phải đợi anh nói ra điều đó đâu. Nắng Hạ gào lên hết mức có thể.
Nói rồi Nắng Hạ chạy bịch bịch đến bên cửa với vẻ mặt đầy sát khí.
…..