Căn phòng anh lạnh lẽo như không hề tồn tại sự sống nơi đây. Ngay cả chiếc chuông gió treo trên cao kia cũng chẳng buồn động mình.
Anh lê bước chân sang, mở phòng Nắng Hạ. Cũng chỉ là sự lạnh lẽo bao trùm. Giá mà có Nắng Hạ có lẽ nó đang đầy ắp tiếng cười. Chiếc chuông gió bên này cũng giống chiếc chuông gió bên kia, im lặng…. Cả chiếc rèm Nắng Hạ tự tay mắc cũng thế. Tất cả đều như mất hết linh hồn. Tất cả đã thuộc về Nắng Hạ, cô không còn cần chúng nữa thì chúng cũng chẳng còn có ý nghĩa gì hết.
“ khi nào chuông ngừng kêu tức là gió kia đã ngừng thổi. Và khi nào gió ngừng thổi thì chuông cũng sẽ chẳng bao giờ kêu nữa”. Câu nói hôm nào lại như tràn về trong tâm trí của Huy Linh.
Trưa đầu thu oi bức và vẫn còn cái nắng gắt chói chang của mùa hè theo đuổi. Nắng Hạ ngồi thẫn thờ trong căn nhà nhỏ ngoài vườn. Từ dạo chia tay đến giờ, cô hay ngồi trầm tư và ít nói như vậy. Quốc Nam đã ra và ngồi cạnh cô, im lặng. Cô mệt mỏi và buồn quá. Cô chẳng thể tìm được niềm vui nơi đây như những lúc Huy Linh bên cạnh chọc cô cười cả. Những mẩu chuyện của nhỏ Mai Thúy ngây ngô và trẻ con quá, nó chẳng thể làm cô vui lên được. Còn Quốc Nam, anh ít đùa và trái lại, còn hay trầm tư ngồi suy nghĩ một mình nữa. Trước đây, khi có Huy Linh bên cạnh làm cuộc sống quan cô náo nhiệt, vui tươi hơn thì cô không biết trân trọng, cô ao ước có được khoảng không gian yên tĩnh cho riêng mình, cô thích cảm giác bên cạnh Quốc Nam vì anh không bao giờ quấy rầy suy nghĩ của cô cả. Và bây giờ thì khác hẳn. Nhiều khi ngồi buồn, cô chỉ mong Quốc Nam nói gì đó cho vui vui để phá tan cái không khí im lặng như thế này nhưng chẳng bao giờ anh lên tiếng cả.
Khi đã mất đi rồi thì người ta mới biết được những điều ấy quan trọng với họ đến thế nào.
Có hôm, Quốc Nam tết tóc hộ cho Nắng Hạ. Anh là người khéo tay, chẳng cần Nắng Hạ chỉ bảo gì mà vẫn làm rất đẹp, chẳng bù cho Huy Linh.
Cầm trên tay, nhìn vào tóc của mình mà cô nhớ đến Huy Linh quá. Anh đã từng tết tóc cho cô, và kết quả đó là một “ con rắn” ngoằn nghèo rất xấu. Anh vụng về nhưng luôn chăm sóc cô thật chu đáo. Nắng Hạ cúi xuống giấu đi giọt nước mắt lăn dài trên má mình. Cô nhớ tiếng chuông gió. Không có gió, chẳng biết chiếc chuông của cô có kêu không nhỉ?..........
Đã lần rồi, nội nhắn người báo cho Nắng Hạ trở về vì nội nhớ cô quá. Và lần nào Nắng Hạ cũng nhắn một câu lấp lửng rằng khi nào được cô sẽ về.
Tại sao nội vẫn còn như vậy ? Hay chẳng lẽ Huy Linh vẫn chưa nói gì về chuyện của người với mọi người sao.
Hôm nay người báo tin ấy lại đến. Lần này không phải là nhắn về vì nội nhớ nữa mà nhắn cô về vì Huy Linh ốm nặng. Và cô cũng lại không về. Đúng, Nắng Hạ đã không quay về khi nghe tin Huy Linh bị ốm, anh đã nằm mê man ngày rồi mà vẫn chưa tỉnh. Thực lòng Nắng Hạ cũng muốn chạy ngay về với anh lắm, nhưng làm sao cô quay trở lại nơi ấy được chứ. Nơi đó có Huy Linh, có nội và có bố mẹ của anh, có tất cả mọi người đã từng yêu thương và trông mong ở cô một điều gì đó tốt đẹp. Cô và Huy Linh đã nói lời chia tay, vậy thì cô lấy tư cách gì để quay về đó đây.
Huy Linh ốm, có lẽ vì quá bất ngờ và đau khổ. Rồi anh sẽ lại bình thường khi nỗi đau dần nguôi ngoai hơn thôi.
Trốn ra góc tường, Nắng Hạ ngồi đó úp mặt khóc. Cô thầm gọi tên anh- cái tên thân thuộc ấy.
- Huy Linh. Huy Linh ơi! Hu…hu…Tôi xin lỗi Huy Linh. Xin lỗi Huy Linh. Huhu…
- Tại sao Nắng Hạ không quay về?
Giật mình ngước lên, thì ra là Quốc Nam. Chẳng bao giờ cô trốn được đi đâu một mình mà anh không tìm ra cả.
- Nếu muốn, Nắng Hạ hãy về đó đi. Huy Linh cần có Nắng Hạ bên cạnh vào lúc này đấy. Nắng Hạ hãy quay về giúp Huy Linh. Nắng Hạ vừa khóc vừa lắc nhẹ đầu:
- Không. Không được đâu.
- Tại sao chứ?
- Về đó rồi, thế sau khi Huy Linh khỏe lại thì tôi sẽ phải làm như thế nào đây?
Nắng Hạ cúi mặt :
- Cũng chỉ tại tôi mà ra cả. Tất cả cũng chỉ vì tôi. Tôi chẳng biết làm sao cả.
Quốc Nam ngập ngừng, có vẻ như phải khó khăn lắm anh mới nói được hết câu.
- Nắng Hạ… Nắng Hạ hãy làm theo những gì mà Nắng Hạ muốn. Hãy làm theo sự mách bảo của con tim mình. Nắng Hạ à.
- Tôi nghĩ để tự Huy Linh vượt qua thì mọi chuyện sẽ chấm dứt thực sự. Hãy để mọi chuyện như cũ đi.
Nói rồi Nắng Hạ đi vào trong, cô thầm cầu chúc cho Huy Linh được bình an, mau chóng khỏi bệnh. Rốt cuộc Nắng Hạ vẫn chọn cách như ban đầu cô đã chọn.
Buổi sáng tỉnh dậy đã chẳng thấy Huy Linh đâu cả. Ba ngày bất tỉnh trên giường bệnh, chỉ chiều qua anh mới tỉnh lại và ăn được ít cháo, làm sao có đủ sức để đi đâu được cơ chứ. Tối qua, anh nói muốn nằm một mình trong phòng để được thoải mái hơn, hóa ra là đã có dự tính trước cả rồi. Anh biến mất khỏi nơi đây không một tin tức gì làm mọi người lo lắng. Biết anh đi đâu mà tìm bây giờ.
Anh đã thuê xe xích lô để đến nhà cô Lan. Đến đó làm gì thì anh chưa rõ, anh chỉ biết đó là nơi anh muốn tới nhất trong những ngày vừa qua. Nơi ấy, có người con gái anh yêu, có cuộc sống của anh. Bây giờ và mãi mãi…
Đường đi xóc và xa, trời lại nắng quá, anh như mất hết sức lực, anh thấy khó thở quá., tưởng như chỉ cần nhắm mắt lại thôi là anh sẽ chẳng bao giờ tỉnh dậy được nữa.
- Cậu gì ơi! Cậu gì. Đến nơi rồi.
Anh lái xe lay lay Huy Linh. Anh mở mắt mệt mỏi nhìn xung quanh. Cảnh vật quen thuộc quá.
- Đến nơi rồi cậu à.
Anh lái xe nhắc nhở Huy Linh thêm lần nữa.
- Đến rồi ư? Đến rồi có nghĩa là đến nhà Quốc Nam rồi. Đến nhà Quốc Nam rồi sao?
Huy Linh gắng sức lê chân xuống xe, anh mệt mỏi đến mức phải đứng dựa tường để lấy tiền trả xe. Khi anh lái xe đi khuất bóng, Huy Linh mới có thể vịn tường đến bên chiếc cổng sắt để mở. Anh không còn đủ sức để bước tiếp được nữa, không còn hơi sức để gọi nữa. Anh cho tay vào cột cổng, mệt mỏi cúi mặt như lịm đi.
Từ vườn sau, Nắng Hạ theo chân Quốc Nam trở vào trong để chuẩn bị bữa trưa.
Thấy Quốc Nam bỗng đứng sững lại, Nắng Hạ tiến đến bên hỏi:
- Gì thế?
- Kia…kia… có phải… Quốc Nam lắp bắp và chỉ chỉ tay ra phía cổng nhà mình. Nắng Hạ ngước nhanh nhìn ra phía ấy. Cô cũng ngạc nhiên và bất ngờ không kém phần, cảm giác như đang bị ai đó bóp nghẹt con tim.
Chẳng phải Huy Linh đang bị ốm mệt hay sao.? Tại sao anh có thể…
Đó là Huy Linh hay là một ai đó mà cô đã lầm tưởng?
Quốc Nam chạy nhanh ra cổng, nơi có người đàn ông giống Huy Linh như đúc. Đứng trước Huy Linh, Quốc Nam nhìn anh với dáng vẻ tiều tụy ấy mà quá bất ngờ:
- Huy Linh đến khi nào sao không gọi chúng tôi?
Nắng Hạ cũng vừa lúc tới nơi, cô đứng cách anh một khoảng mà không chạy đến bên đỡ anh, ôm anh trong vòng tay bé nhỏ của mình. Huy Linh nhìn Nắng Hạ, ánh mắt anh buồn rầu và yếu ớt. Nắng Hạ cũng nhìn anh, một niềm xúc động dâng lên mãnh liệt, cổ họng cô nghẹn lại chực khóc, cô chẳng nói được gì.
Huy Linh thều thào:
- Tôi …yêu Nắng Hạ . Tôi không muốn mất em. Chuyện của chúng mình chẳng lẽ lại chấm dứt ở đây sao?
Vừa dứt lời thì cũng là lúc anh không thể gắng gượng thêm được nữa. Anh quỵ xuống bất tỉnh , mặc cho Quốc Nam có gọi gì đi nữa, mặc cho Nắng Hạ đang đứng đó bất ngờ và nước mắt thì chảy dài vì xúc động.
Huy Linh vẫn im lặng, chìm vào khoảng đen vô tận.
Nắng Hạ nấc lên nghẹn ngào. Đúng là Huy Linh rồi, đúng là Huy Linh đã đến thật rồi. Nhìn anh xanh xao, yếu ớt vì bệnh tật thế kia, lòng cô đau đớn. Bởi vì ai mà anh ra nông nỗi này, bởi vì ai mà nên cơ sự này? Ông trời ơi!
Huy Linh từ từ mở mắt khi nghe thấy tiếng người con gái khóc. Nắng Hạ đang ngồi cạnh anh, đôi lúc lại đưa tay lên lau đi giọt nước mắt buồn khổ đang lăn dài trên má.
Huy Linh lặng im, anh khẽ đưa tay chạm vào tay Nắng Hạ, cảm giác hạnh phúc tràn về nguyên vẹn như ngày nào.
Nắng Hạ lúc này mới giật mình quay lại, Huy Linh đã đang mỉm cười nhẹ nhìn cô với đầy sự yêu thương.
- Sao lại khóc thế? Huy Linh nói nhẹ, giọng anh nghe chừng còn yếu lắm.
Nắng Hạ lắc nhẹ đầu, nước mắt vẫn không chịu thôi rơi. Cô vội rụt bàn tay mình lại, cố gắng giữ khoảng cách với anh. Đôi bàn tay ấy của Huy Linh đang lạnh lắm, nếu có thể, Nắng Hạ đã ủ đôi bàn tay ấy trong lòng bàn tay của mình rồi. Nhưng làm sao có thể xảy ra chuyện ấy khi giữa cô và anh đã chẳng còn gì. Sự thật vẫn là sự thật – anh và cô đã chia tay nhau.
Huy Linh khẽ thở dài, đôi mắt anh buồn rầu sâu thẳm. Ánh mắt anh như đã vô hồn và lạnh giá. Anh xúc động, đôi mắt rưng rưng. Đau đớn khi nhân ra một điều Nắng Hạ vẫn không hề tha thứ cho anh, cô vẫn đang cố gắng giữ khoảng cách và lạnh lùng với anh.
Gần như bất lực khi không biết làm gì để thay đổi lại mọi chuyện, Huy Linh nhắm chặt mắt vẻ đau đớn. Nắng Hạ lo lắng, giọng cô nghẹn lại như sắp bật khóc:
- Huy Linh sao thế?
Không có đáp trả, Huy Linh gần như bất động càng khiến Nắng Hạ lo lắng hơn, cô vừ gọi vừa bật khóc:
- Huy Linh ơi! Huy Linh đừng làm tôi sợ nữa. Hu hu. Cũng là tại tôi cả.