Đêm khuya, thời tiết bên ngoài thông thoáng dễ chịu, nhưng không khí trong cung lại đầy áp lực, bởi vì hoàng đế Tiêu Dận bệnh tình trở nặng.
Tiêu Dận là đế vương thứ tư của Đại Chu, phụ thân hắn là Cung Đế, lúc còn tại vị từng nâng cao phong thưởng gia tộc sủng phi, thiếu chút nữa dẫn tới cung đình tranh loạn.
Sau khi Tiêu Dận đăng cơ giấu tài rất nhiều năm mới dọn dẹp hậu hoạn này đó, thậm chí vì muốn sau này thái tử đăng cơ ngồi vào ngai vàng càng vững chắc, hắn còn chèn ép mẫu tộc của hoàng hậu, khiến cho thê tử Phụng thị ly tâm với hắn.
Tiêu Dận nằm trên long sàng, bên tai là tiếng khóc nức nở của nhi nữ cùng phi tần, cũng không làm hắn động dung. Hắn chậm rãi quay đầu, giọng khàn đặc nói:
- Thái tử.
Thái tử Tiêu Trạm cung kính nói:
- Phụ hoàng, có nhi thần.
Tiêu Dận nhắm mắt lại, thấp giọng nói:
- Mẫu hậu của ngươi đâu?
Tiêu Trạm có chút khó xử, nhưng vẫn đáp:
- Mẫu hậu ở Phật đường vì phụ hoàng tụng kinh cầu nguyện, mong phụ hoàng sớm ngày khang phục.
Tiêu Dận nghe lời nói dối này, nhịn không được cười ra tiếng:
- Chỉ sợ nàng đang cầu nguyện trẫm sớm chết đi.
Sắc mặt Tiêu Trạm liền thay đổi, hắn vội vàng quỳ xuống, sợ hãi nói:
- Phụ hoàng sao lại nói những lời này…
Tiêu Dận cảm thấy buồn phiền, tuy đích trưởng tử của hắn thông tuệ, nhưng tính tình quá mức ôn hoà hiền hậu yếu đuối, không chỉ không giống chính mình, thậm chí cũng không giống mẫu thân hắn, tính liệt như hỏa, thật sự có chút đáng tiếc.
Tiêu Dận phất phất tay, để hắn rời đi.
Tiêu Trạm nhẹ nhàng thở ra, vẫn ghi nhớ lễ nghi:
- Phụ hoàng an tâm dưỡng bệnh, nhi thần xin cáo lui.
Đợi cho tất cả mọi người rời đi, Tiêu Dận mới nói với đại thái giám Từ Phương:
- Đi Khôn Ninh cung truyền ý chỉ của trẫm, thỉnh hoàng hậu tiến đến…
Lời còn chưa nói xong, Tiêu Dận tự lắc đầu, cười khổ nói,
- Thôi, nàng sẽ không tới, năm đó nàng từng nói đi qua cầu hoàng tuyền vĩnh viễn không tương kiến, hiện giờ ngược lại là trẫm không nỡ.
Từ Phương nhẹ giọng nói:
- Nương nương chỉ nói lúc tức giận, bệ hạ còn không biết tính tình của nương nương sao? Mạnh miệng mềm lòng, chỉ sợ trong lòng đang lo lắng cho bệ hạ.
- Ngươi không cần nói này nọ an ủi trẫm, trẫm cùng nàng không thể giải khai bế tắc, Phục Cơ chết, Phụng Triển chết, đã sớm đem tình cảm giữa chúng ta tiêu tan mây khói.
Từ Phương vội vàng nói:
- Nhưng bệ hạ, Phụng thiếu gia chết cùng người…
Tiêu Dận lắc đầu:
- Ngươi không cần phải nói, chuyện này ngươi hãy giữ kín trong lòng, không cần nói với nàng.
- Bệ hạ…Haiz, nô tài tuân mệnh.
Tiêu Dận nhìn màn trướng thêu kim long rất sống động, lúc trước hắn đã từng nghe nói, mỗi một móng vuốt của kim long này, một tú nương thêu hơn nửa tháng, như vậy một kiện màn này phải tốn một năm thời gian mới có thể thêu ra, mà treo trên long sàng, chỉ một hai tháng, một khi thêu tuyến phai màu một chút, lập tức thay cái mới.
Lúc trước người nọ từng nói, tất cả mọi người đều khát vọng vị trí kia, kỳ thật là vì khát vọng thứ xa hoa lãng phí này mà thôi.
Lúc ấy hắn còn phản bác.
Người nọ là ai? Trước khi Tiêu Dận hôn mê vẫn còn đang suy nghĩ, hắn nhớ rõ người nọ thích xuyên xiêm y đỏ rực, thích dưỡng Anh Vũ( chim), hắn cùng người nọ kết tóc phu thê, chỉ tiếc cuối cùng bọn họ không sinh cùng ngày cùng tháng, chỉ sợ nàng cũng không muốn chết cùng huyệt với hắn.
___________________________________
Khôn Ninh cung
Phụng hoàng hậu đang niệm Phật bỗng nhiên mở to mắt, cùng lúc đó, chuỗi ngọc trong tay nàng đứt gãy, Phật châu tròn xoe rơi đầy đất.
Cung nữ vội vàng quỳ xuống nhặt, Phụng hoàng hậu lại nói:
- Hiện tại là giờ nào?
- Hồi bẩm nương nương, đã là giờ Tuất.
Phụng hoàng hậu nhẹ nhàng thở dài:
- Thôi, không cần nhặt.
Cung nữ không dám cãi lời, yên lặng đứng một bên.
Phụng hoàng hậu chậm rãi đi ra ngoài điện, sắc trời đã tối, một tia sao băng lóe sáng xẹt qua phía chân trời.
Mà giờ phút này, một tiếng khóc sắc nhọn cắt qua bầu trời đêm:
- Bệ hạ băng hà!
Thân thể Phụng hoàng hậu mềm nhũn, thiếu chút nữa không đứng vững, cung nữ vội vàng đỡ lấy nàng, nàng cũng không để ý, ngưng thần lắng nghe, chỉ nghe thấy tiếng gió rào rạt, nàng vội hỏi cung nữ:
- Ngươi nghe một chút, có phải có tiếng động rối loạn?
- Không có thanh âm gì, nương nương có phải người nghe lầm?
- Bổn cung không nghe lầm!
Phụng hoàng hậu kiên quyết nói:
- Bọn họ nói hoàng đế băng hà, ngươi nghe xem!
Cung nữ sợ tới mức quỳ xuống mặt đất, tuy bệnh tình của Tiêu Dận đã sớm nguy kịch, mọi người cũng chuẩn bị tâm lý, hoàng thượng tùy thời ly thế, nhưng Phụng hoàng hậu nói ra như vậy, nếu bị người nghe thấy chính là phản đạo.
Nhưng nàng còn chưa kịp khuyên, đại môn Khôn Ninh Cung có người gõ cửa, từ năm trước Phụng hoàng hậu tự bế cửa cung, cũng là lần đầu tiên cửa cung sau năm bị gõ vang.
Cung nữ còn chưa phục hồi tinh thần, đã thấy Phụng hoàng hậu tự đến đại môn.
Cửa đại môn trầm trọng chậm rãi mở ra, xuất hiện trước mặt Phụng hoàng hậu lại là Từ Phương thái giám bên người Tiêu Dận.
Trên mặt Từ Phương còn chưa khô nước mắt, hắn triển khai một quyển thánh chỉ, cao giọng nói:
- Hoàng hậu Phụng thị tiếp chỉ.
Phụng hoàng hậu giống như biết rõ gì đó, tay nàng nắm chặt, chậm rãi quỳ xuống.
- Từ lúc trẫm kế vị tới nay…
Sau đó Từ Phương nói cái gì Phụng hoàng hậu nghe không rõ, nàng chỉ biết Tiêu Dận đã chết, nàng rốt cuộc cũng đợi đến lúc hắn chết.
Chỉ là vì cái gì mà nàng không hề cao hứng? Chỉ cảm thấy vắng vẻ, khí tụ trong ngực.
Trong đầu Phụng hoàng hậu bỗng nhiên hiện lên rất nhiều ký ức.
Lúc nàng tuổi gả cho Tiêu Dận, đúng là độ tuổi thiếu nữ hoài xuân.
Tiêu Dận ôn tồn lễ độ, săn sóc yêu thương, sao nàng không động tâm? Chỉ tiếc nàng lại không biết, đối với Tiêu Dận mà nói nàng chỉ là quân cờ chế hành triều đình, người hắn chân chính thích, chính là cung nữ Phục Cơ.
Lúc đó Phụng hoàng hậu còn trẻ tuổi, đương nhiên nhẫn không được, nàng lấy cớ Phục Cơ bất kính với nàng, đem nàng ta cấm túc trong cung.
Sau đó Phục Cơ chết, Tiêu Dận không phân rõ trắng đen, liền nhận định là nàng làm.
Đương nhiên Phụng hoàng hậu có thể biện giải, chỉ là nàng không ngờ, ở trong lòng Tiêu Dận nàng lại là nữ nhân ác độc.
Lúc đó nàng liền biết, cả cuộc đời này nàng cùng trượng phu càng lúc càng xa.
Phụng hoàng hậu ngơ ngẩn xuất thần, thánh chỉ đọc xong lúc nào cũng không biết.
Từ Phương thở dài, thấp giọng nói:
- Thái hậu nương nương, thỉnh tiếp chỉ.
Lúc này Phụng hoàng hậu như từ trong mộng mới tỉnh dậy, ngơ ngác nói:
- Thần thiếp…… Tiếp chỉ.
Từ Phương nói:
- Thỉnh người thay y tang, đi gặp tiên đế lần cuối cùng.
Cung nữ thấy Phụng hoàng hậu lại ngây ngốc, vội nói với Từ Phương:
- Công công yên tâm, nô tỳ sẽ hầu hạ thái hậu nương nương.
Từ Phương nhìn thoáng qua Phụng hoàng hậu, rồi mới chậm rãi rời đi.
Phụng thái hậu thay đổi y tang, đi đến quan tài nhìn khuôn mặt an tường của Tiêu Dận, trong lòng không thể tin, này thật là trượng phu của nàng sao? Vì cái gì mà dung mạo của hắn lại xa lạ đến như thế?
Tân đế Tiêu Trạm vội vàng đỡ mẫu hậu, tuy hắn đã năm không thấy mẫu hậu, nhưng cũng không giảm bớt sự kính sợ của hắn đối với Phụng thái hậu.
Tiêu Dận nói không sai, làm đế vương mà nói, tính tình Tiêu Trạm quá mức mềm yếu.
Phụng thái hậu chậm rãi ngồi xuống ghế, giờ phút này trong linh đường chỉ có hai người bọn họ cùng Từ Phương.
Tiêu Trạm thấy mẫu hậu thất thần, định kêu thái y đến xem, lại bị Phụng thái hậu nắm chặt cánh tay, lực đạo thật to lớn, hoàn toàn không giống sức lực của một nữ nhân.
Tiêu Trạm vẫn ôn hòa nói với Phụng thái hậu:
- Mẫu hậu còn có chuyện gì?
Phụng thái hậu chậm rãi hồi phục tinh thần, một đôi mắt phượng u tư nhưng sắc bén, nàng hỏi Tiêu Trạm:
- Lăng tẩm của tiên đế đã tu sửa xong chưa?
- Hồi bẩm mẫu hậu, hai năm trước đã làm xong.
Phụng thái hậu khẽ nói:
- Tốt rồi, Ngươi nhớ kỹ, đợi ai gia trăm năm, ngàn vạn lần không thể hợp táng cùng tiên đế.
Tiêu Trạm khiếp sợ mở to mắt, không rõ vì sao mẫu hậu lại nói như vậy.
Từ Phương không hề kinh ngạc, giống như đã sớm biết, nhỏ giọng nói:
- Nương nương yên tâm, năm đó bệ hạ tu sửa lăng tẩm, từng tu kiến một tòa nhỏ hơn một chút, là chổ sau này nương nương trăm năm.
Phụng thái hậu sửng sốt, lại cười ha hả:
- Được! Được! Được! Tiêu Dận a Tiêu Dận! Ngươi quả thực…
Lời còn chưa nói xong, thân thể nàng mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống.
Tiêu Trạm nhìn y phục dính máu, lại nhìn Phụng thái hậu đã chết ngất, vẻ mặt hoảng sợ, Từ Phương lập tức hô lớn:
- Thái y! Thái y!
__________________________________
Phụng thái hậu cảm thấy tức ngực, giống như khối đá lớn đè ép, nàng muốn nói thêm vài câu nữa, lại cảm thấy khí lực không ngừng xói mòn.
Trước khi nhắm mắt lại, Phụng thái hậu chỉ nghĩ:
" Ai gia thật vất vả mới đợi tiên đế chết, ai ngờ chỉ mới một ngày làm thái hậu, mụ nội nó cũng quá nghẹn khuất!
Tin tức Tiêu Dận băng hà từ trong cung truyền ra, toàn bộ kinh thành một mảnh đồ tang, quan lớn huân quý, gia quyến đều vội vàng thay đổi tang y tiến cung khóc tang.
Uy Quốc Công dẫn theo mấy nhi tử đã sớm vào cung, Uy Quốc Công phu nhân Mẫn thị, vẻ mặt nôn nóng nhìn nội viện, đứng bên cạnh là trưởng tức Nghi An quận chúa Chu thị cùng thứ tức Liễu thị, mà ở trong phòng sinh chính là tiểu nhi tức Đào thị.
Đào thị trời sinh tính nhát gan, lúc trước bị chuông tang dọa cho một trận, liền muốn sinh sản, hiện giờ sinh một ngày một đêm còn chưa sinh ra hài tử, càng muốn mệnh chính là, này là thai đầu.
Mẫn phu nhân nghe tiếng Đào thị kêu la thảm thiết, gắt gao nhíu mày. Liễu thị cũng lo lắng, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào trong.
Tuy Chu thị cũng lo lắng, nhưng thấy canh giờ khóc tang sắp tới rồi, cũng không thể không đi, liền khuyên nhủ:
- Nương, canh giờ tiến cung khóc tang sắp tới rồi.
Mẫn phu nhân không còn cách nào, chỉ có thể để Lý ma ma ở lại, nàng dẫn theo đám nhi tức lo lắng sốt ruột mà vào cung.
Lúc các nàng đi rồi, không lâu sau, lại một tiếng chuông tang gõ vang.
Người trong Uy Quốc Công phủ hoảng sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì, vào đúng lúc này, trong phòng sinh truyền ra tiếng trẻ con khóc nỉ non.
Một lát sau, Lý ma ma vui mừng đi ra:
- Sinh sinh, tam phu nhân sinh một đôi long phượng thai!
P/s bộ này gia phả dễ gây rối loạn tiền đình lắm nha. Các nàng cố luyện trí nhớ vs ta nha.
Ít quá chưa mún đọc cứ ghé vote cho ta vui nhé. Đọc sau cũng dc....