Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế

chương 135

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sung Châu.

Sau khi Cố Trạch Mộ ngăn chặn bước chân của Diêu Phỉ, Cố Trạch Vũ không phụ lòng tin mà tìm được con đường những kẻ ngoại tộc kia lén đi qua. Đồng thời, hắn còn bắt được hai người, đã áp giải về Nghiệp Thành. Hơn nữa, nghe nói những người này không chỉ buôn muối lậu, thậm chí còn buôn vũ khí này nọ. Những vật này quan trọng như thế, thảo nào vào lúc nhạy cảm thế này mà bọn chúng mạo hiểm nhập cảnh.

Chỉ tiếc bên phía người Diêu gia đóng giữ lại có chút sự cố, mặc dù bắt được phần lớn người Diêu gia, song vẫn để cho vài người chạy trốn.

Cố Trạch Mộ lập tức có dự cảm bất thường, vội vàng phái người đi bắt Diêu Phỉ. Song, lại chậm một bước, Diêu Phỉ đã đi mất dạng. Cũng may bên Tào gia không nhận được tin tức nên hốt gọn một mẻ.

Hồng Tùng Nguyên nhíu chặt lông mày: “Chắc chắn là có nơi nào để lộ tin tức, lúc này mới làm cho Diêu Phỉ trốn thoát!” Nhưng ông vẫn an ủi Cố Trạch Mộ: “Ta đã truyền tin cho Uy Quốc công, ông ấy đã phái người bày thiên la địa võng ở quan ải khắp nơi, nhất định có thể bắt được Diêu Phỉ.”

Cố Trạch Mộ im lặng một lát mới nói: “Diêu Phỉ là tên cáo già, nhất định ông ta sẽ để lại đường lui cho mình. Ông ta đã trốn, chưa chắc chúng ta có thể bắt được ông ta.”

Hồng Tùng Nguyên không nói gì, đây cũng là điều mà ông lo lắng. Bọn họ theo dõi biệt trang Diêu Phỉ cả ngày lẫn đêm lại để ông ta chạy trốn trước mắt mình. Diêu Phỉ làm ăn ở Tây Bắc nhiều năm, sức mạnh không chỉ có nhiêu đây.

“Cho dù nói thế nào, tốt xấu gì người người Tào gia cũng đã bị bắt, đi thẩm vấn bọn chúng trước đi.”

Cố Trạch Mộ cũng đành thu lại vẻ thất vọng, hắn đi đến nhà lao giam dữ Tào gia.

Lúc Tào Thịnh bị dẫn tới vẫn còn bình tĩnh, ông ta thấy Cố Trạch Mộ chỉ lạnh lùng nói: “Cố công tử, từ khi các ngài đến Sung Châu, lão phu luôn đối đãi nồng nhiệt, muốn tiền ra tiền muốn sức ra sức. Không biết chúng ta làm gì không tốt mà không có lý do gì đã bị các ngài bắt vào đại lao?”

“Không có lý do gì?” Cố Trạch Mộ khẽ cười nói: “Xem ra Tào lão gia còn không biết?”

“Biết chuyện gì?”

Cố Trạch Mộ nói: “Diêu lão gia buôn bán muối lậu và vũ khí với ngoại tộc, bây giờ nhân chứng vật chứng đều có đủ, đã bị áp giải đi Nghiệp Thành rồi. Hai nhà các ngươi có quan hệ thông gia, những chuyện này Tào lão gia biết bao nhiêu?”

Tào Thịnh lập tức trừng mắt nhìn. Trước đó, ông ta vẫn bình tĩnh vì nghĩ là Cố Trạch Mộ bắt ông ta vì chuyện bọn họ âm thầm cản trở quản lý đường sông, ông ta cũng đã có kế hoạch ứng đối từ sớm. Không ngờ lại bị Diêu Phỉ kéo xuống, hơn nữa không chỉ có ông ta bị kéo xuống mà còn kéo cả nhà mình xuống.

Tào Thịnh bị chuyện này đánh cho trở tay không kịp, một hồi lâu mới cố bình tĩnh mà nói: “Lúc trước, chúng ta và Diêu gia đã từng bán muối lậu, nhưng Tào gia chúng ta chỉ phụ trách chế muối. Về chuyện bán thế nào, bán đi đâu, nhưng chuyện này Diêu Phỉ vẫn luôn giữ kín bưng, ta cũng không biết được. Về chuyện bán vũ khí gì đó ta cũng hoàn toàn không biết chút gì.”

“Hoàn toàn không biết chút gì? Gan của Tào lão gia cũng lớn lắm!”

Tào Thịnh vội nói: “Cố công tử minh giám, ngài và Nguyên Nhi có quan hệ thân thiết thì phải biết ta đã muốn thoát khỏi Diêu Phỉ. Từ sau khi Vân gấm trở thành cống phẩm thì chúng ta đã không qua lại với Diêu gia nữa!”

Cố Trạch Mộ dùng ngón tay gõ bàn một cái: “Nhưng trong sổ sách của Tào lão gia không nói như thế.”

Tào Thịnh mở to hai mắt nhìn thấy Tào Nguyên đi ra từ sau lưng Tào Nguyên. Đại công tử Tào gia luôn quần là áo lượt, lúc này lại bẩn thỉu, sắc mặt trắng bệch, gần như đần độn đứng cạnh Cố Trạch Mộ.

Tào Thịnh lập tức hiểu được, tức giận đến hai mắt ứ máu, quai hàm lay động mạnh: “Sức sinh! Ngươi hủy Tào gia có lợi ích gì!”

Tào Nguyên bị Tào Thịnh mắng, thân thể vô thức lui về sau một bước. Nhưng hắn lập tức đứng thẳng người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tào Thịnh: “Cho dù không hủy Tào gia ta cũng không có lợi ích gì. Ông chỉ đang lợi dụng ta, ông không hề có ý giao Tào gia cho ta!”

Tào Thịnh tức giận muốn nhào tới đánh hắn, lại bị hai tên cai ngục đè mạnh xuống.

Ông ta chỉ có thể ở đó chửi mắng Tào Nguyên lớn tiếng, Tào Nguyên lại không thèm quan tâm: “Bây giờ chứng cứ phạm tội của ông đã rất xác thực, ta cũng không muốn chết cùng ông.”

Tào Thịnh nghiến răng “Kèn kẹt”, đôi mắt già nua vẩn đục nhìn chằm chặp Tào Nguyên. Ngay lúc này, cuối cùng hai người đã kéo lớp ngụy trang của nhau xuống, nhìn nhau như kẻ thù.

Cố Trạch Mộ thấy đã kích động Tào Thịnh đủ rồi, lúc này mới lên tiếng nói: “Trước hết mời Tào công tử đi xuống nghỉ ngơi đi.”

Thân thể Tào Nguyên chấn động, hắn nhìn về phía Cố Trạch Mộ đã không còn thân thiết như trước, bây giờ chỉ còn e ngại. Hắn không dám nói thêm gì nữa, đàng hoàng đi theo hậu vệ rời khỏi.

Cố Trạch Mộ nhìn Tào Thịnh giống như bị rút hết tinh khí thần ngồi co quắp trên ghế, thản nhiên nói: “Tào lão gia, đến bây giờ ông chịu nói thật chưa? Cho dù tội của ông không thể đặc xá, ông cũng không nghĩ đến những người Tào gia khác sao?”

Dường như Tào Thịnh trở nên già đi mười mấy tuổi, ông ta cười khổ nhìn về phía Cố Trạch Mộ: “Không phải Cố công tử điều tra rõ ràng rồi sao? Ta còn chuyện gì để nói nữa?”

Cố Trạch Mộ nói: “Mặc dù bây giờ chúng ta đã nắm giữ chứng cứ, song Diêu Phỉ đã bỏ trốn rồi. Tào lão gia đã hợp tác với ông ta nhiều năm, chắc phải biết ông ta chạy trốn đi đâu chứ?”

Tào Thịnh lắc đầu: “Diêu Phỉ là kẻ vô cùng đa nghi, mấy năm nay mặc dù chúng ta hợp tác nhưng ông ta vẫn rất cẩn thận, rất nhiều chuyện ta thật sự không biết. Ví dụ chuyện ông ta bán vũ khí cho ngoại tộc, ta thật sự không biết. Mặc dù ta yêu tiền nhưng không phải không cần mạng. Diêu Phỉ biết tính ta, cho nên những chuyện quan trọng ông ta vẫn giấu diếm ta. Vì thế Cố công tử hỏi ta, ta cũng không biết được.”

Cố Trạch Mộ nhìn Tào Thịnh, vẻ bất đắc dĩ và suy sụp của ông ta là thật không hề giả vờ, chắc là không biết thật.

“Xem như Tào lão gia không biết đi, vậy chúng ta đổi vấn đề.”

Trong lòng Tào Thịnh lo lắng, ngoài mặt lại liên tục gật đầu: “Cố công tử hỏi đi, ta biết gì sẽ nói hết.”

Thân thể Cố Trạch Mộ hơi nghiêng về phía trước, trên gương mặt non nớp lại có vẻ áp bách không phù hợp tuổi tác. Hắn nhìn chằm chằm Tào Thịnh: “Tào lão gia, rốt cuộc ngày xưa Chiêm Thế Kiệt chết thế nào?”

Tào Thịnh giật mình.

“Chiêm Thế Kiệt… Chiêm Thế Kiệt?” Tào Thịnh lặp lại cái tên đã biến mất từ lâu trong trí nhớ, vẻ mặt như khóc lóc chế nhạo: “Ngài là vì Chiêm Thế Kiệt! Ngài là gì của ông ta?”

“Chuyện này không liên quan đến ông, ông chỉ cần nói rõ chân tướng với ta là được rồi.” Cố Trạch Mộ lạnh lùng nói.

Hai mắt Tào Thịnh trống rỗng nhìn về phía trước, ông ta nghĩ đến mục đích khi Cố Trạch Mộ làm những chuyện này. Nhưng ông ta nghĩ nát óc cũng không ngờ hắn vì tra một bản án cũ đã phủi bụi từ lâu. Một bản án cũ đã mãi mãi chìm dưới Hoàng Hà sau khi tiên đế băng hà!

Tào Thịnh cười chế giễu một tiếng: “Báo ứng mà! Đúng là báo ứng… Ban đầu ta đã cảm giác sớm muộn gì cũng sẽ đến ngày này, nhưng không ngờ đến muội như thế. Đến muội đến mức ta cảm thấy may mắn, nghĩ là ông trời không nhớ rõ!”

Cố Trạch Mộ không đáp lời, chỉ lạnh lùng nhìn ông ta.

Tào Thịnh thở dài một hơi, cũng không cò kè với Cố Trạch Mộ nữa. Ông ta vui sướng nói: “Năm đó, khi Chiêm Thế Kiệt trị thủy, trong lòng vô tình đã phát hiện ra đường dây vận chuyển muối lậu của chúng ta. Diêu Phỉ lo lắng chuyện bại lộ, trùng hợp lúc đó Chiêm Thế Kiệt vì trị sông mà có quan hệ căng thẳng với hương thân, quan viên nơi đó, ông ta tương kế tựu kế chủ động gây ra chuyện ẩn hộ. Chiêm Thế Kiệt bị cản bước, chúng ta đều nhẹ nhõm thở ra. Ai ngờ cho dù Chiêm Thế Kiệt bận rộn giải quyết việc ẩn hộ nhưng lại bí mật tra chuyện muối lậu. Vì thế, Diêu Phỉ quyết tâm muốn giết ông ta.”

Cố Trạch Mộ trầm mặt hỏi: “Vậy chuyện đê sông là thế nào?” Nếu như nói Cố Trạch Mộ từng nghi ngờ bản lĩnh của Chiêm Thế Kiệt, nhưng sau khi được Hoắc Vân Tàng giải thích, hắn biết với lượng nước mưa năm đó thì không thể nào phá vỡ đê dễ như thế được.

Tào Thịnh dừng một chút mới nói tiếp: “Mặc dù Diêu Phỉ muốn giết Chiêm Thế Kiệt nhưng ông ta sợ sau khi Chiêm Thế Kiệt chết thì tiên đế sẽ phái người đến Sung Châu điều tra. Một khi tra được vấn đề thì chúng ta vẫn phải chết, cho nên ông ta muốn hủy đê, cũng sắp đặt làm cho Chiêm Thế Kiệt giống như sợ tội tự sát. Chỉ có như thế, chuyện của chúng ta mới có thể giấu đi… Cố công tử, lúc đó ta khuyên Diêu Phỉ, nhưng ông ta vẫn cố chấp, chuyện này…”

Cố Trạch Mộ cắt ngang lời giải thích của ông ta: “Sau đó xảy ra chuyện gì?”

Tào Thịnh nói đến đây, dường như giọng nói không còn sức nữa, ông ta ngập ngừng mở miệng: “Ông ta… Diêu Phỉ mua chuộc được binh sĩ giữ đê, thừa dịp đêm tối phái người bỏ ổ mối vào đê. Vì lúc đó tâm tư Chiêm Thế Kiệt đều đặt vào chuyện mở rộng dòng sông, hơn nữa nhiều đê như thế ông ta cũng không rảnh xem kỹ từng đê một. Đến khi mưa xuống, phát hiện cũng đã chậm…”

“Khốn kiếp!” Bỗng nhiên Cố Trạch Mộ đập bàn một cái, giận dữ nói: “Chỉ vì ham muốn cá nhân của các ngươi mà lại dùng cách âm độc hại chết nhiều người như vậy! Ngươi không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?”

Tào Thịnh bị hắn dọa đến mức cả người run lên một cái, trong phút chốc không nói nên lời.

Cố Trạch Mộ siết quả đấm, kiềm chế cơn giận của mình, giọng nói càng trở nên lạnh lùng: “Sau đó thì sao, các ngươi còn làm gì nữa?”

Tào Thịnh hốt hoảng lắc đầu: “Chuyện sau đó ta cũng không rõ, chỉ biết ngày hôm sau đê bị hủy thì truyền ra chuyện tự sát của Chiêm Thế Kiệt. Sau đó, Diêu Phỉ ép ta đem những món tiền tài kia vào phủ tổng đốc, tạo chứng cứ Chiêm Thế Kiệt tham ô nhận hối lộ, tạo nên hiện trường giả Chiêm Thế Kiệt sợ tội tự sát sau khi xảy ra chuyện.”

Đương nhiên Cố Trạch Mộ biết Tào Thịnh còn giấu diếm, nhưng cơ bản cũng giống như ông ta nói.

Hắn dùng một năm thiết kế trùng điệp, từng bước phá hủy sự phòng bị của Tào Thịnh, cuối cùng cũng biết chân tướng năm đó. Nhưng mà hắn không hề vui sướng chút nào, chỉ cảm thấy tâm trạng càng nặng nề.

Tào Thịnh chợt nhớ ra cái gì liền nói: “Ta nhớ một việc.”

“Việc gì?”

“Năm đó, Diêu Phỉ say rượu không cẩn thận nói qua, sau lưng của ông ta có quý nhân giúp đỡ. Cũng may có vị quý nhân này nên ông ta mới có ngày hôm nay.”

“Quý nhân đó là ai?” Cố Trạch Mộ vội hỏi.

Tào Thịnh lắc đầu: “Ta cũng không biết, Diêu Phỉ giữ kín hoàn toàn mọi chuyện về vị quý nhân này. Năm đó say rượu nên ông ta mới không cẩn thận nói một câu. Sau đó ta cũng trăm phương ngàn kế tìm hiểu qua, nhưng mà đối phương giấu quá tốt cho nên ta cũng không biết người đó là ai.”

Cố Trạch Mộ ghi nhớ manh mối này trong lòng, sau đó nói với cai ngục: “Dẫn ông ta đi.”

“Khoan khoan khoan khoan!” Tào Thịnh vội vàng giữ lấy bàn: “Cố công tử, ngài có thể nể tình ta nói nhiều thế không hề giấu diếm, ngài xem tội danh của ta… Có thể giảm bớt không?”

Cố Trạch Mộ khẽ cong môi: “Chuyện này, có lẽ sau khi bắt được Diêu Phỉ mới biết được. Tào lão gia nên ở trong ngục suy nghĩ thật kỹ xem rốt cuộc Diêu Phỉ trốn ở đâu. Nếu không bắt được Diêu Phỉ, chúng ta chỉ có thể đem Tào lão gia đi giao nộp.”

Tào Thịnh co quắp lại, sau đó bị cai ngục không nể tình kéo đi.

Đến lúc mọi người đi hết, Hồng Tùng Nguyên mới đi ra từ chỗ tối: “Lá gan Tào Thịnh không lớn, bị ngài hù như thế cũng không dám nói láo.”

Cố Trạch Mộ thản nhiên nói: “Cho dù ông ta không nói sai, nhưng chỉ với ông ta không đủ lật lại bản án của Chiêm Thế Kiệt. Cuối cùng chúng ta phải bắt được Diêu Phỉ mới được.”

Hồng Tùng Nguyên nhíu mày: “Ngài nói, vị quý nhân mà Diêu Phỉ nhắc đến rốt cuộc là ai?”

Cố Trạch Mộ không nói gì.

Hồng Tùng Nguyên nheo mắt nhìn nét mặt của hắn: “Sao ta cảm thấy dường như ngài đã đoán ra được thân phận của đối phương? Đúng rồi, ta vẫn chưa hỏi ngài, rốt cuộc đã tìm được manh mối gì từ trong thư của tổ phụ ngài?”

Cố Trạch Mộ chuyển chủ đề: “Trước tiên đừng quản người kia là ai, bây giờ chuyện quan trọng nhất là bắt được Diêu Phỉ. Chúng ta bàn chuyện này đi.”

Hồng Tùng Nguyên nghi ngờ nhìn Cố Trạch Mộ, ông luôn cảm thấy dường như hắn che giấu chuyện gì đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio