Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế

chương 27-2: cáo mệnh (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đào thị không biết, nàng đã trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt Nhạc Bình trưởng công chúa.

Sau khi Đào thị quan khán( quan sát+ khán giả) bọn nhỏ khảo thí, giống như nàng đã tìm được chuyện có thể làm.

Vì thế trừ đi chùa miếu dâng hương ra, mỗi ngày đều làm điểm tâm cho bọn nhỏ dùng.

Đào thị trở thành người mà bọn nhỏ yêu thích nhất, đối lập hoàn toàn với hung thần ác sát Liễu thị.

Liễu thị tâm tình buồn bực:

- Thật là, người xấu đều để ta làm, các ngươi đều là người tốt.

Đào thị cười khẽ:

- Nhị tẩu suy nghĩ nhiều rồi, bọn nhỏ đều biết ngươi muốn tốt cho bọn chúng.

Hai người đang nói chuyện phiếm, nhìn thấy ngoài cửa có một nha hoàn vội vàng chạy tới, đúng là đại nha hoàn bên người Đào thị, Hồng Oanh vừa chạy vừa thở hổn hển.

Đào thị hỏi:

- Làm sao vậy?

Hồng Oanh nói:

- Trong cung truyền tới thánh chỉ, phu nhân người mau về thay y phục ra ngoài tiếp chỉ.

Đào thị hoảng sợ, vội vã cáo từ Liễu thị, cùng Hồng Oanh rời đi.

Các nàng vừa đi, nha hoàn bên người Liễu thị là Họa Bình cũng chạy tới đây:

- Phu nhân, trong cung truyền tới thánh chỉ, người mau cùng nô tỳ ra ngoài tiếp chỉ đi.

Liễu thị có chút buồn bực, theo lý mà nói, Họa Bình luôn có chừng mực, sẽ không kéo dài, nhưng vì sao Hồng Oanh từ tam phòng chạy tới còn nhanh hơn Họa Bình, hay là…

Thánh chỉ này có quan hệ tới Đào thị?

Mẫn phu nhân cùng đám người Đào thị quỳ xuống.

Người đi ban chỉ chính là đại thái giám Trương Lễ, hắn mở ra thánh chỉ, đầy nhịp điệu niệm ra nội dung thánh chỉ.

Nghe xong, mọi người đều sửng sốt, vì thánh chỉ này ban phong Đào thị làm An Nhân.

Thánh chỉ tuyên xong, Trương Lễ sai tiểu thái giám đem công văn cáo mệnh cùng ban thưởng đưa đến phía trước.

Đào thị choáng váng, sau một lúc lâu cũng chưa lấy lại tinh thần, cũng may là có Liễu thị nhắc nhở, mới không thất lễ.

Mẫn phu nhân đỡ tay trưởng tức đứng lên, sai người tặng Trương Lễ một hà bao, rồi nói:

- Thần phụ sợ hãi, thỉnh Trương công công nói rõ, bệ hạ sắc phong long ân, chính là…tam nhi tử của ta ở biên quan xảy ra chuyện gì?

Cũng không thể trách nàng nghĩ như vậy, này cũng không phải sắc phong đơn giản, An Nhân là lục phẩm cáo mệnh.

Ít nhất Cố Vĩnh Hàn phải làm tới lục phẩm giáo úy, đây chính là nhảy ba cấp, phải lập công lao bao lớn? Nhìn thế nào cũng có vẻ Cố Vĩnh Hàn xảy ra chuyện, hoàng đế muốn bồi thường...

Đào thị lo lắng nhìn Trương Lễ.

Trương Lễ cười nói:

- Phu nhân yên tâm, tam công tử bình an, bệ hạ vừa mới nhận được tin cấp báo tám trăm dặm từ Tây Bắc truyền tới, quốc công gia đã đánh bại ngoại tộc, tam công tử cũng là người có công lớn, bệ hạ mặt rồng đại duyệt( vui vẻ đầy mặt), cho nên mới hạ chỉ sắc phong.

Mẫn phu nhân nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.

Sau đó cũng cao hứng lên, nàng vẫn luôn lo lắng tiểu nhi tử cà lơ phất phơ không có thành tựu.

Hiện giờ hắn có thể lập công, thê nhi hưởng đặc quyền, nàng cũng yên tâm.

Chờ Trương Lễ đi rồi, Chu thị cùng Liễu thị tiến lên chúc mừng Mẫn phu nhân cùng Đào thị, Liễu thị còn trêu ghẹo bắt Đào thị mời khách.

Đào thị xấu hổ đỏ mặt, nàng thật không nghĩ Cố Vĩnh Hàn sẽ lập được công lao gì đó, chỉ cần hắn có thể bình bình an trở về là đủ rồi.

Không ngờ hắn thật sự lập công, còn thỉnh cho nàng phẩm cấp cáo mệnh, trong lòng nàng ngọt ngào vô cùng.

Cũng may Đào thị cũng dần dần rèn luyện bản thân, lúc trước đụng chuyện là khóc, lúc này nàng không khóc mà cười rất tươi, vui vẻ đáp ứng Liễu thị làm chủ mời khách.

Liễu thị chỉ nói đùa, không ngờ Đào thị thật sự đáp ứng, nàng cũng không khách khí, bẻ ngón tay gọi món ăn.

Chu thị không thể để nàng khi dễ đệ muội như vậy, tức giận nhìn nàng một cái:

- Ngươi nào còn bộ dáng tiểu thư thanh quý nhân gia, ta còn nghĩ ở trong phủ này vẫn luôn bỏ đói ngươi.

- Cũng không phải bị bỏ đói.

Liễu thị cũng không cam lòng yếu thế:

- Nửa tháng này cùng hai người các ngươi ăn chay niệm Phật, ta ăn như thỏ.

- Nếu ngươi thèm, bỏ bạc dặn phòng bếp làm, ngươi muốn ăn gì mà không được, rõ ràng là bản thân keo kiệt.

Liễu thị nói không lại Chu thị, chỉ có cầu cứu Mẫn phu nhân:

- Nương, đại tẩu khi dễ ta.

Mẫn phu nhân vẻ mặt vui mừng, thấy các nàng như vậy, cũng náo nhiệt nói:

- Nếu ngươi thèm ăn, buổi tối sai phòng bếp làm đồ ăn phong phú một chút, chúng ta cùng nhau chúc mừng.

Chu thị cười nói:

- Vẫn là nương hào phóng.

Liễu thị bị trêu ghẹo, dậm dậm chân:

- Được a, các ngươi đều khi dễ ta!

Đào thị còn nghĩ nàng thật sự sinh khí, vội vàng nói:

- Nhị tẩu đừng tức giận, ta mời khách là được, các ngươi muốn ăn cái gì cũng được, ta làm cho các ngươi.

Liễu thị vẻ mặt hớn hở, Chu thị bất đắc dĩ lắc đầu:

- Một người là quỷ linh tinh, một người suy nghĩ thành thật, thật là…

Tin tức truyền tới hậu viện, bọn hạ nhân cũng vui mừng, đặc biệt là tam phòng, tuy Uy Quốc Công phủ không khí hài hòa, các phòng còn lại quan hệ hòa thuận, nhưng đối với bọn hạ nhân mà nói, nhiều ít vẫn có chút tâm lý đua đòi.

Mấy năm nay tam phòng bị đè dưới đất, lúc này cũng coi như dương mi thổ khí( hãnh diện).

Chỉ là Cố Trạch Mộ cùng Cố Thanh Ninh không thiên chân như bọn họ. Đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, sau đó lại lo lắng.

Nếu Cố Vĩnh Huyên hoặc là Cố Vĩnh Diễm lập công lớn, hai người bọn họ sẽ tin tưởng một chút.

Nghe tin Cố Vĩnh Hàn phụ trách đưa lương thực, không biết như thế nào lại đụng phải mật thám của đối phương, bản lĩnh của hắn lơ lỏng bình thường, hai người đều biết, thật sự không biết hắn làm thế nào lập hạ công lớn.

Nhưng Uy Quốc Công không phải người như vậy, người này đoan chính nghiêm cẩn, nếu không phải như thế, năm đó sau khi Phụng Triển chết trận, Tiêu Dận sẽ không để hắn tiếp nhận phòng ngự Tây Bắc.

Nhiều năm như vậy, Tây Bắc giống như thùng sắt, khó nhất chính là, bất luận chiến công hay là trướng vụ, đều là rành mạch rõ ràng, người như vậy, sao có thể vì nhi tử mà mạo báo( công giả) công lao.

Chuyện này khiến hai người nghĩ trăm lần cũng không ra, nếu thật sự muốn biết, đành phải chờ Cố Thanh Ninh báo mộng với hoàng đế mới biết được chân tướng.

Cùng lúc đó, tin tức Tây Bắc đại thắng lan truyền ra ngoài, đây là trận đại thắng đầu tiên sau khi Uy Quốc Công dẫn binh tới Tây Bắc, đương nhiên đáng giá vui mừng khôn xiết, toàn bộ kinh thành đều đắm chìm trong vui sướng.

Trong quán trà người kể chuyện xưa lập tức đuổi theo trào lưu, đem trận đại thắng này biên soạn thành chuyện xưa, khách khứa ngồi đầy quán, trầm trồ khen ngợi không ngừng.

Đoạn nổi danh nhất, chính là vị Cố tam công tử trên đường đưa lương thảo, phát hiện tung tích mật thám của ngoại tộc lẻn vào, dựa vào tiểu đội một trăm người, tiêu diệt mật thám của ngoại tộc, chém đầu mười mật thám, còn truyền tin tới Nghiệp Thành, giúp Uy Quốc Công phát hiện ra tung tích của địch nhân, đánh một trận hùng vĩ vô cùng.

Lúc trước Cố Vĩnh Hàn ở kinh thành nổi danh là ăn chơi trác táng, không ngờ đi biên quan, liền lập hạ kỳ công, khiến người khác không khỏi cảm khái Uy Quốc Công phủ thật là hổ phụ hổ tử, lại cảm khái Uy Quốc Công phủ được đế tâm, Cố Vĩnh Hàn trong một đêm liền nhảy lên ba cấp, không chỉ như thế, thê tử còn được phong cáo mệnh.

Trong thời gian ngắn, dân chúng kinh thành nói chuyện say sưa, cũng hâm mộ Đào thị mệnh tốt, một nữ nhân không phụ không mẫu, không chỉ gả vào Uy Quốc Công phủ, còn cho rằng tướng công chỉ là hoàn khố công tử, ai ngờ hoàn khố xoay người, thỉnh cho nàng lục phẩm cáo mệnh.

Nữ tử trong kinh thành hâm mộ ghen tị không thôi, những nữ tử có thân phận không cao, cũng xem nàng như mục tiêu mà phấn đấu.

Chỉ là, cũng có người tức giận không thể át.

Tỷ như Nhạc Bình trưởng công chúa ở trong phủ đập phá đồ vật trong phòng, phò mã thật vất vả mới trở về, vừa nghe động tĩnh, không nói hai lời lại xoay người ra cửa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio