Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Khiếu Thiên bước tới trước mặt Lục Tam Phong, cười ngại ngùng, nói: "Để tổng giám đốc Lục chế cười rồi, những người bạn đó của tôi còn chưa từng tiếp xúc với tài chính, chứ đừng nói là tài chính cao siêu như vậy, có chỗ nào làm chưa được đúng xin hãy thông cảm.
“Không sao, tôi là người làm ăn, mối làm ăn của ai tôi cũng nhận, có thể hợp tác tất nhiên là tốt nhất, nhưng không có duyên hợp tác thì cũng có thể làm bạn bè.” Lục Tam Phong cười cười rồi nói với mấy người còn lại.
“Nói thì dễ nghe lắm, cậu có lấy được thẻ nhân viên ra đây không?”
“Tôi không có, nhưng nếu các anh gặp được người có thể lấy ra thẻ nhân viên của Goldman Sachs thì chắc chắn là các anh gặp phải đồ lừa đảo rồi." Lục Tam Phong nói rất bình tĩnh.
“Chúng tôi đầu tư, quay về lấy tiền đi, ba mươi
triệu đúng không?"
"Đúng vậy!
Vài phút sau tiền được đem đến, chất thành một đống nhiều chồng xếp cạnh nhau, rất nổi bật.
Lục Tam Phong lấy hợp đồng ra, đưa đến trước mặt Dương Khiếu Thiên, nói: "Tính dưới danh nghĩa của anh đúng không?”
"Đúng, đặt dưới danh nghĩa của anh ta, đưa cho tôi xem hợp đồng một chút." Anh Lục cầm lấy hợp đồng, nhìn lướt qua rồi nói: “Đây là cái hợp đồng quỷ gì vậy? Mấy cái điều khoản này không phải là ăn cướp tiền à? Hợp đồng này của cậu có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề lớn đó.”
Lục Tam Phong chưa kịp lên tiếng, Dương Khiếu Thiên đã mở miệng trước: "Anh thì biết cái gì, tiền của chúng ta là tiền trong nước, đầu tư đến nước Mỹ kiểu gì? Đây là một công ty trung gian, bắt buộc phải trao quyền cho công ty này, sau đó chuyển tới bên kia, sau nữa mới đổi tiền theo tỷ giả hối đoái sang tiền Mỹ, anh không hiểu gì cả.”
“Nhưng nếu cậu ta chấp hành theo cái hợp đồng này thì phải làm sao?"
Lục Tam Phong ngồi đó không lên tiếng gì, anh biết rằng Dương Khiếu Thiên sẽ thay anh thuyết phục được hết những người đó.
“Đây chỉ là một cái hợp đồng thôi, mấy lần trước không phải đều trả tiền về hết rồi à, chút tiền này của chúng ta đủ làm gì đâu, chẳng lẽ là dùng vài đồng đấy ngồi máy bay sang Mỹ ký hợp đồng chắc? Thêm nữa, nếu tự mình đổi tiền theo tỷ giá hối đoái thì rất phức tạp, đến lúc đấy thì lỡ làng hết thời cơ rồi.
Người ta là tập đoàn lớn, có hợp tác với ngân hàng bên Mỹ, âm thầm làm việc hiểu không hả?"
Anh Lục rất bất đắc dĩ, anh ta thật sự không biết Lục Tam Phong đã cho Dương Khiếu Thiên uống bùa mê thuốc lú gì.
Người trước kia khôn khéo bao nhiêu, giờ lại cứ như một thằng ngố vậy.
“Hợp đồng đưa đây, tôi ký tên!” Dương Khiếu Thiên cầm lấy hợp đồng, nhìn cũng không nhìn một cái mà trực tiếp ký tên mình xuống.
Lục Tam Phong nhận lại lật xem một chút, xác nhận không còn vấn đề gì mới cất tiền vào trong túi, nói: “Vậy thì ngày mai gặp, tôi chính là tổng giám đốc thật sự của Đầu tư Goldman Sachs, nếu như các anh không tin có thể gọi điện thoại cho bên kia hỏi thăm một chút về tôi là được, đây là số điện thoại.
“Cậu yên tâm, sau khi về tôi nhất định sẽ gọi điện, một cuộc điện thoại quốc tế thôi mà." Anh Lục nói với thái độ âm hiểm.
Lục Tam Phong cũng không nói thêm gì, cầm lấy đồ của mình nói một câu tạm biệt rồi đi ra khỏi quán cà phê, anh Lục nói với một người bên cạnh: “Đuổi theo xem thử"
“Mấy anh!!!” Dương Khiếu Thiên thở dài một hơi, bây giờ anh ta đang rất sợ đắc tội với Lục Tam Phong, nếu vậy thì thâm hụt của anh ta thật sự sẽ không bù lấp được.
Trên đường về, Lục Tam Phong nhận ra được rõ ràng có một cái xe đang bám theo mình, anh một mực coi như không biết, dừng xe trước cửa khách san lớn Sheraton, trực tiếp lên tầng.
Trong văn phòng của Dương Khiếu Thiên sương khói lượn lờ, tất cả mọi người đều có mặt ở đây, cửa phòng bị đẩy ra, người bám đuôi theo dõi Lục Tam Phong bước vào.
“Tình hình sao rồi? Thằng nhãi kia có bỏ chạy không?"
"Cậu ta đang ở khách sạn Sheraton, tôi đến quầy lễ tân hỏi thăm thì bọn họ nói không tiết lộ tin tức của khách hàng.
“Không hỏi thăm được bất kỳ tin gì à?”
“Nhưng mà bảo an nói với tôi là cái người này cực kỳ lắm tiền, ở trong một phòng chín trăm nghìn một đêm.
"Dat the co à?"
Cho dù là mấy giám đốc này thì nghe thấy cái giá đó cũng đều âm thầm bị líu lưỡi.
Dương Khiếu Thiên tựa vào sô pha, vẻ mặt hết
sức cạn lời mà nói: “Tài sản của chúng ta cộng hết lại còn chưa chắc nhiều bằng của người ta.
Tôi còn nghe nói người ta ở bên Mỹ có tài sản hơn mấy tỷ kia kìa, qua bên đây làm ăn để khai thác thị trường trong nước, hiểu không hả?"
Có thể ở trong một khách sạn đắt đỏ như vậy, cộng thêm khí chất và trang phục của Lục Tam Phong cũng khiến mấy người này thở phào nhẹ nhõm một hơi, ít nhất thì không phải là đồ giả mạo cũng không chạy trốn.
"Gọi điện thoại cho bên kia đi, không phải thằng nhóc đó còn cho một số điện thoại à.”
“Gọi! Không gọi thì các ông không thôi nghĩ lung tung được." Dương Khiếu Thiên nói xong thảy điện thoại lên cái bàn trước mặt.
Đám người gọi vào số điện thoại trên đó, sau vài lần đổ chuông thì đầu dây bên kia nghe điện, là một giọng nữ trẻ tuổi: "Hello, youve reached the headquarters of Goldman Sachs!"
“Nói cái gì vậy? Ai mà nghe hiểu được hả?"
"Hello?"
"Hello?"
"Hệ lâu, you Thành Kỳ, hiểu không? Me tìm...
"OK..."
Phía đối diện truyền đến vài tiếng xì xào nói chuyện, điện thoại được chuyển cho người khác, là một giọng phụ nữ với tiếng địa phương không sõi.
“Xin chào, đây là tổng bộ của tập đoàn Goldman Sachs, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho quý khách?"
“Mẹ nó, cuối cùng cũng có một đứa biết nói tiếng người.” Anh Lục nói vào điện thoại: “Tôi muốn tra thông tin về một người, công ty các người có ai tên là Lý Niệm Tổ không?”
“Lý Niệm Tổ? Xin hỏi là công ty nào ạ?"
“Là công ty mấy người đấy.”
“Đây là tổng bộ, dưới trướng chúng tôi có Quỹ Goldman Sachs, Đầu tư Goldman Sachs, Ngân hàng Goldman Sachs, Bảo hiểm Goldman Sachs, Quản lý rủi ro Goldman Sachs...
“Đầu tư Goldman Sachs, đúng chứ?"
“Vâng, xin được chuyển đến chi nhánh công ty cho ngài.”
Một đám người gọi điện thoại một tiếng rưỡi, chẳng những không tìm được Lục Tam Phong, đến công ty của người ta cụ thể là công ty nào cũng không biết, ngược lại tiền điện thoại hết hơn trăm rưỡi...
Lúc Lục Tam Phong cho bọn họ số điện thoại thì trong lòng cũng đã đoán được rằng bọn họ sẽ không tìm được.
Cho dù thực sự có một người như vậy thì bọn họ cũng không tìm được, Goldman Sachs quá khổng lồ, thêm nữa cái chức vị giám đốc đầu tư này thay người cực kỳ nhanh, bọn họ chỉ cần người làm ra được thành tích.
Cái nơi đó mới là phát triển nhanh như tên lửa, phất lên sau một đêm không phải chỉ có trong truyền thuyết mà tan cửa nát nhà trong một đêm cũng không phải chuyện gì to tát.
Ngày tiếp theo, Lục Tam Phong tuân thủ ước định đi đến quán cà phê, lần này Dương Khiếu Thiên khi bước vào thì hùng hồn oai phong, khí phách hiên ngang, anh ta quay sang người bên cạnh với vẻ khoe khoang.
Bước đến rồi nói: "Lãi ngược về rồi?"
“Đúng!” Lục Tam Phong vẫn như cũ đem các loại giấy tờ bày ra trước mặt anh ta, bảo ông ta ký tên, ký xong đem cả tiền vốn lẫn tiền lãi đặt lên bàn, nói: “Đếm lại đi, ba mươi ba triệu.
Dương Khiếu Thiên đếm qua một chút, xác nhận là mười một xấp tiền, mặt mày hớn hở quay sang nói với người bên cạnh: “Gọi điện thoại không được à? Tổng giám đốc Lý, hôm qua đám người này gọi điện thoại cho bên Mỹ, không hỏi thăm được anh, kết quả là tiêu hết hơn trăm rưỡi tiền điện thoại của văn phòng của tôi, hahaha."
Mấy người anh Lục lộ ra vẻ mặt xấu hổ, lặng lẽ đẩy anh ta một cái, hiện giờ bọn họ đã có tính nhiệm cơ bản với Lục Tam Phong.
“Chào anh, tổng giám đốc Lý nhỉ?" Anh Lục vươn tay ra bắt tay, nói: "Đừng trách móc nhé!”
“Không có gì, hai hôm nay tôi có nói chuyện với mấy người bạn trong nước, biết được hiện giờ tình hình phức tạp, tôi hiểu mà." Lục Tam Phong nhìn sang Dương Khiếu Thiên, thở dài rồi nói: “Thị trường trong nước không dễ làm, hôm qua gọi điện còn ăn mắng một trận.
Đám quỷ kia đúng thật là quỷ hút máu, một chút thời gian cũng không cho thêm.
“Làm sẽ vậy?”
“Thành tích không ổn ấy mà, các anh không biết là bên phía phố Wall bên kia cạnh tranh kịch liệt thế nào đâu, tôi cảm nhận được cấp trên đã có bất mãn với tôi rồi, thôi vậy, tôi cũng chả muốn làm, nhà tôi nhiều tiền lắm, chẳng qua là vì duy trì quan hệ với Goldman Sachs nên mới vào làm.” Trên mặt Lục Tam Phong tràn đầy buồn bực.
Không làm nữa?
Ngàn vạn lần đừng như vậy chứ, bọn họ chỉ vừa mới định dựa dẫm vào Lục Tam Phong để phát tài thôi, nếu anh không làm nữa thì xong việc rôi.
Không làm?
“Phải đầu tư bao nhiêu tiền vậy? Anh nói ra một con số đi.”
“ít nhất phải có một cái thị trường, hôm qua gọi điện bảo tôi còn thời hạn nửa tháng phải làm ra được khoảng một trăm triệu, nói thật, một trăm triệu với tôi cũng không đáng bao nhiêu tiền, vấn đề là khai thác thị trường quá tổn sức." Lục Tam Phong móc tiền ra chia một lượt cho đám người, nói tiếp: “Tức chết mất, tôi về nhà xin ba một trăm triệu Đô la Mỹ, đập vào mặt ông ta.
Về nhà xin ba một trăm triệu Đô la Mỹ?
Đây là gia đình kiểu gì vậy?
Mấy người ở đây về nhà xin ba tiền, chỉ có thể nhận được hai cái tát
“Tôi cũng đầu tư một ít, ít nhất là ba mươi triệu, được chứ?" Anh Lục hỏi.
Lục Tam Phong gật đầu.
“Vậy tôi cũng góp ba mươi triệu!”
“Tôi cũng góp ba mươi triệu nữa."
Ở đây có tổng cộng chín người, góp được hai trăm bảy mươi triệu, Lục Tam Phong ký hợp đồng đến mức tay mỏi nhừ, trong lòng thầm nghĩ rằng phải nâng hạn mức lên nhanh hơn nữa, dụ con cá lớn nhất ra mới được.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sáu tỷ cũng không đủ tiêu đâu!
Buổi chiều hơn bốn giờ mới tiễn xong hết mọi người đi, Lục Tam Phong xách cái túi đựng đầy tiền, tùy tay ném ra ghế sau, thầm nói một câu: “Hai trăm bảy mươi triệu cầm cũng chắc tay phết đó chứ!"
Buổi đêm cùng ngày, tại tầng bốn Hoàng Đình Palace, tổng giám đốc Hác tổ chức một bữa tiệc, đảm người Dương Khiếu Thiên đều đến đó, bưng chén rượu mặt hồng hồng, vui vẻ đắc ý.
“Xin chào, anh đi một mình sao? Chúng ta uống một ly đi?"
Một giọng nói mềm mại trong trẻo vang lên từ phía sau Dương Khiếu Thiên, anh ta quay đầu lại nhìn thì hóa ra là Thúy Kiều, mở miệng nói: "Là cô à?"
Thúy Kiều phát hiện ra là tổng giám đốc Dương bèn trợn trắng mắt chuẩn bị rời đi.
“Cô không cần phải như vậy chứ, không phải chỉ là mất tiền hoa hồng thôi sao.
Tôi thực sự muốn uống một ly với cô, cảm ơn cô đàng hoàng”
Tổng giám đốc Dương bưng cái ly lên muốn cụng ly với cô ta.
“Nếu tổng giám đốc Dương thật sự muốn cảm ơn tôi thì cho tôi mượn ba mươi triệu dùng mấy ngày đi.
“Tôi ngu chắc, có tiền cho cô để cô đi đầu từ vào bên tổng giám đốc Lý à? Cô cũng kiếm được không ít đâu nhỉ?"
“Chẳng qua là kiếm được vài đồng tiêu vặt thôi, người ta đầu tư lớn như vậy, chê vài cắc tiền
trinh này của tôi kìa." Thúy Kiều thở dài, rất là bất đắc dĩ.
Tông giám đốc Dương cười ha ha, quay đầu đi nói chuyện với mấy giám đốc khác, hiện tại ông ta đã hoàn toàn trở thành nhân viên của Lục Tam Phong, gặp ai cũng nói về chuyện này, muốn kiếm thêm chút hoa hồng.
Người ở đây không mấy ai tin nhưng hai ngày này người từng đến Hoàng Đình Palace chơi bời đều từng nghe ba người Thúy Kiều nói đến, cũng không còn xa lạ gì với vị tên Lý Niệm Tổ này.
Ngày hôm sau, Lục Tam Phong kết toán cho mọi người dựa theo lãi ngược, bởi vì tương đối nhiều tiền nên bèn tổ chức ở một phòng họp trong khách sạn, đám người nhận được tiền xong đều rất hưng phấn.
Nếu như có một trăm triệu đổ vào thì chẳng phải là ngủ một giấc dậy có thêm ngay mười triệu à?
Lãi mẹ đẻ lãi con, biến thành người giàu số một số hai cũng không phải là mơ
Lần này, mọi người lấy ra toàn bộ của cải của mình, có người góp sáu mươi triệu, có người bảy mươi tám mươi, còn có người góp hơn chín mươi triệu, những con số đó là cực hạn của bọn họ rồi.
Lục Tam Phong lại nhắc lại một lần nữa cho bọn họ nghe, hạn mức lần sau sẽ cao hơn, kiến nghị bọn họ hùn tiền vào để đầu tư, nhưng càng
.