Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Khiếu Thiên gọi điện thoại cho phó phó tổng giám đốc Tiết, nói qua một chút về tình hình.
Đối phương nghe thấy loại chuyện như vậy thì phản ứng đầu tiên chính là gặp phải lừa đảo rồi.
Đám người sôi nổi giải thích, nói rằng chính bản thân mình cũng đầu tư vào, thật sự được nhận lãi ngược, các loại thủ tục cũng cực kỳ chuyên nghiệp.
Nghe nhiều người như thế đều nói là việc thật, phó phó tổng giám đốc Tiết bên đầu dây kia cũng có chút mê mang, biết đầu trên đời này thực sự có có bánh có nhân từ trên trời rơi xuống thì sao?
“Vậy thì tiệc khí công tối nay gọi cậu ta đến cùng đi, gặp mặt một lần đã rồi nói tiếp."
“Được!"
Cúp điện thoại, tâm tình của Dương Khiếu Thiên có hơi kích động.
Nếu có thể khiến tổng giám đốc Từ đầu tư thì với tác phong của tổng giám đốc Từ, ông ta làm người giới thiệu trung gian, chắc chắn có thể phất lên một món lớn.
Lại lấy điện thoại gọi cho Lục Tam Phong một
cuộc.
"Alo, tổng giám đốc Lý à.”
Lục Tam Phong ở đầu dây bên kia lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Tối nay có một buổi tiệc tôi muốn mời anh tham gia, anh có rảnh không?”
Lục Tam Phong nghe thấy mời đi tiệc tối, tim bỗng đập nhanh, trong lòng thầm nói một câu cuối cùng cũng đợi được rồi.
Ấy vậy ngoài miệng vẫn là vẻ không quan tâm như cũ, nói: “Tiệc tối gì vậy? Buổi tối tôi còn có cuộc họp quốc tế qua điện thoại nữa."
"Bận tới vậy à?”
“Về nước lâu như vậy rồi mà thành tích vẫn không quá lý tưởng, chắc chắn là phải nghe phê bình rồi.
Tôi cũng không phải là quá muốn nghe điện, nếu là việc liên quan đến làm ăn thì thật ra tôi có thể huỷ bỏ họp qua điện thoại” “Tất nhiên là liên quan đến việc làm ăn rồi, tối
nay phó giám đốc của tổng bộ tập đoàn chúng tôi sẽ đến, nhân mạch của phó phó tổng giám đốc Tiết rất là rộng rãi.
Nếu có thể làm cho tổng giám đốc Từ chú ý thì công việc của anh sẽ không còn bất cứ vấn đề gì nữa.
Tổng giám đốc Từ của chúng tôi ấy, đừng nói là tính trong tỉnh, mà có tính trên cả nước cũng là nhân vật lớn số một số hai đó."
Lục Tam Phong còn tưởng là Từ Quốc Doanh sẽ đến, trong lòng có chút thất vọng, nhưng mà thôi bước đầu cứ như vậy đi.
"Nếu mà như thế thì tôi đi vậy, tổ chức ở đâu vậy?" Lục Tam Phong hỏi.
“Tôi cho xe đi đón anh, bữa tiệc này của chúng ta là tiệc khí công, tổng giám đốc Từ và phó phó tổng giám đốc Tiết đều cực kỳ có hứng thú với khí công.
Tôi nói với ngài việc này có nghĩa là đây không phải không có ý tiếp đãi cậu long trọng, mà chỉ là trùng hợp thôi.”
“Không có gì đâu, chỉ cần liên quan đến việc làm ăn thì cái gì cũng dễ nói.” Lục Tam Phong không chút để ý mà nói.
“Vậy sáu giờ chiều tối tôi chờ anh ở trước cửa khách sạn của anh, được chứ?"
Lục Tam Phong đáp một tiếng, cúp điện thoại, đứng dậy nhìn về không trung phía xa, tâm trạng tốt lên không ít, thời gian từng ngày từng ngày đến gân, Truong Hong, Skyworth, Konka, Panda, Funn Ai và mười mấy nhãn hiệu lớn, một vòng chọn lọc mới đã đến gần ngay trước mắt rồi, ấn tượng của người ngoài với Điện tử Thủy Hoàn cũng càng thêm xấu.
Đây là một khúc nhạc dạo đầu trước khi sóng gió ập đến.
Chạng vạng sáu giờ, sắc trời còn chưa tối, trong không khí tràn ngập một luồng hơi ấm sau khi không khí oi nóng tan đi, trên đường tốp năm tốp ba người tản bộ, tiếng mạt chược vang lên từ trong tiệm mạt chược vẫn huyên náo như cũ.
Một chiếc xe Audi đỗ trước cửa, Dương Khiếu Thiên đứng bên cửa xe hút thuốc, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn về phía trên lầu một cái, anh ta đường đường là giám đốc của một công ty vận chuyển mậu dịch, giờ phút này lại thấp tha thấp thỏm như một người tài xế.
Vài phút sau, Lục Tam Phong mặc suit thẳng thớm, giày da bóng loáng bước ra, cảm nhận được hơi nóng trong không khí, sải bước nhanh tiến về phía Dương Khiếu Thiên.
“Tổng giám đốc Lý, mời lên xe.” Dương Khiếu Thiên vội đi mở cửa xe, trên mặt treo nụ cười xu nịnh, hỏi: “Tiền kia của tôi, anh gửi qua rồi chứ?"
“Đã sang đến bên kia rồi, chắc là vào lúc bảy giờ sáng gì đó nhập vào sổ cái, yên tâm đi.” Lục Tam Phong nói xong thì bước lên xe.
Dương Khiếu Thiên nghe thế cười đến nở hoa, bước lên xe giẫm chân ga một cái, xe phóng nhanh như bay rời đi.
Lục Tam Phong hạ cửa sổ sau xuống, gió mát thổi qua mặt làm người ta thoải mái hơn nhiều, hỏi Dương Khiếu Thiên đang ngồi đằng trước lái xe: "Tổng giám đốc Dương, các anh ở bên này rất tin khí công hả?”
"Mấy năm trước khí công có mặt khắp nơi, có cao nhân lợi hại, nhưng đại đa số là đồ lừa đảo, nhưng mấy người phó phó tổng giám đốc Tiết quen biết thì tuyệt đối là có hàng thật trong tay.
Dương Khiếu Thiên nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Anh từng gặp rồi à?"
"Không, nhưng từng được nghe nói.
Khí công thật ra phân thành rất nhiều loại, có trị bệnh cứu người, có cường thân kiện thể, có đuổi quỷ trấn tà, còn có cả vũ hóa phi thăng.” Dương Khiếu Thiên giới thiệu mà nước miếng văng khắp nơi.
“Vậy tại sao anh lại tin thế?"
"Các vị giám đốc đều tin, trước tiên không nói đến chuyện vì hòa nhập, tôi thật sự từng gặp được ngạnh khí công, một chưởng đánh ra sụp tường, còn có thể đánh vỡ bàn, còn có cả nuốt thủy tinh sống mà không sao cả.
Lục Tam Phong ngồi ở ghế sau nghĩ, mấy cái thủ thuật đó nghe giống ảo thuật hơn thì có.
“Vậy đêm nay các đại sư sẽ biểu diễn mấy cái đó sao?"
“Không đâu, hôm nay chủ yếu là giao lưu về khí công, sẽ có rất nhiều chưởng môn của các môn phái đến.
Đến lúc đó tổng giám đốc Lý còn thể làm quen một chút, thứ này luyện nhiều cũng khỏe người đó, quốc gia đều đang kêu gọi kia kìa."
“Quốc gia kêu gọi ư? Lúc nào vậy?"
“Quốc gia không phản đối thì chính là đang ủng hộ.
Tôi nói cho anh nghe, những nhân vật lớn kia ấy à, hơn bảy tám mươi tuổi rồi mà nhìn mặt mũi hồng hào, tinh thần phấn chấn, phần lớn đều là đang luyện khí công đó.
Lục Tam Phong đã không muốn nói thêm gì nữa, thủ đoạn của những người này không khác gì nhiều với bán hàng đa cấp, cái gì cũng dựa vào phía trên.
Hoàng Đình Palace, một hội sở sáu tầng, bên ngoài được sơn màu vàng kim, có các loại ánh đèn màu vàng chiếu vào tường, thể hiện rất rõ với người ngoài rằng nó là một nơi như thế nào, nhưng thật ra cũng khá sang trọng.
Xe vừa dừng lại, hai cậu trai mặc trang phục bảo an đã tiến tới mở cửa xe, trăm miệng một lời mà nói: "Hoan nghênh ông chủ đến với Hoàng Đình Palace, mời ngài xuống xe.”
Giọng nói mang theo khẩu âm địa phương.
Lục Tam Phong bước xuống xe, sửa sang lại trang phục một chút.
“Thưa ngài, không biết ngài đã hẹn trước hay chưa? Đây là lần thứ mấy tới đây ạ?”
Dương Khiếu Thiên xuống xe, nhìn thấy mấy tên bảo an lải nhải trước mặt Lục Tam Phong, bất mãn nói: “Biến ra xa một chút, đây là nhân vật lớn đó, chọc vào người ta cẩn thận sọ não thành quả bóng...
Hai người bảo an tất nhiên quen biết tổng giám đốc Dương, nhìn qua một cái rồi ủ rũ rời đi.
"Anh đừng để ý tới bọn họ, mấy tên bảo an này đều nghĩ đủ cách vòi tiền boa, giới thiệu cho anh vài cô dung chi tục phấn.
Chúng ta lên thẳng tầng bốn thôi!” Tổng giám đốc Dương tươi cười niềm nở mà nói: “Xin mời, tổng giám đốc Lý
Vào đến bên trong, bên cạnh có bốn năm cô bồi bàn đi theo, tất cả đều mặc váy ngắn cúp ngực, đi giày cao gót, trong đại sảnh đã như vậy, trên lầu còn sao nữa.
“Phó phó tổng giám đốc Tiết có đến không?” Dương Khiếu Thiên hỏi.
“Còn chưa đến, nhưng các vị đại sư đã đến rồi, tiệc tối lùi lại nửa tiếng, phó phó tổng giám đốc Tiết có chút việc đột xuất." Bồi bàn đáp.
“Thật ngại quá, tổng giám đốc Lý, chúng ta đi nghỉ ngơi trước một lát đã." Dương Khiếu Thiên quay sang nói với bồi bàn: "Sắp xếp phòng nghỉ
đi."
Lên đến tầng bốn, hai người không đi phòng tiệc mà vào trong một phòng bao, bên trong trang hoàng xa hoa, mặt đất trải thảm, trên tường ốp nệm hoàn toàn, ghế ngồi cũng là ghế ở khoang hạng nhất trên máy bay.
“Thật sự là ngại quá, chúng ta đến sớm rồi.
Tổng giám đốc Lý, anh ngồi xuống trước đã.
Lục Tam Phong đứng ở trước chỗ ngồi, nhìn thấy ngồi ở hàng phía sau là vài người đàn ông khoảng năm sáu mươi tuổi, đều mặc trang phục kungfu màu trắng đen, chân đi giày vải đen, trên mặt đầy vẻ thần bí.
“Các vị đại sư cũng đến rồi sao?" Dương Khiếu Thiên nói với mấy người đó: "Chiêu đãi không chu đáo, xin đừng trách móc."
Các vị đại sư phất nhẹ tay, có vẻ cực kỳ tiêu sái, đáp một câu trầm thấp: “Không sao.
“Tổng giám đốc Lý, anh ngồi đi.”
Lục Tam Phong ngồi xuống, ghế ngồi thực sự là cực kỳ thoải mái.
Dương Khiếu Thiên không ngồi xuống mà ngược lại là nghiêng sang nói với bồi bàn bên cạnh: “Bồi bàn Châu, chắc cũng phải hơn nửa tiếng nữa đấy, cũng không nên ngồi không như vậy chứ, ở đây đều là nhân vật lớn, phải chăm sóc tốt đấy, gọi thêm người đến đây đi.”
“Để tôi đi xem ai đã chuẩn bị xong rồi.” Bồi bàn Châu nói rồi xoay người đi ra ngoài.
Lục Tam Phong gần như nửa nằm ở đó, hỏi:
“Sao vậy?” "Không có gì, không có gì, anh chỉ cần nghỉ ngơi là được rồi."
Không bao lâu, có người bưng đến một ít nước trà và hoa quả.
Cửa phòng bị đẩy ra một lần nữa, đập vào mắt mọi người là một đôi chân dài trắng như tuyết, đi một đôi giày cao gót siêu cao cực kỳ thon dài, đi theo phía sau là một dàn các cô gái dáng người thướt tha nối đuôi nhau bước vào.
Các cô gái đừng thành một hàng khoảng mười bảy mười tám người, dưới ánh đèn tối tăm tản ra mùi thơm, đứng ở trước mặt Lục Tam Phong đồng loạt kh lưng nói: “Xin chào ông chủ.
"Đây là…." Lục Tam Phong quay sang nhìn Dương Khiếu Thiên.
“Tổng giám đốc Lý thực sự rất xin lỗi, đều là lỗi của tôi, vẫn còn phải đợi nửa tiếng nữa.
Mong anh đừng chê bai, hãy cảm nhận một chút hương vị của quê nhà, thoải mái sà vào vòng tay của tổ quốc, cảm nhận một chút lòng ngực bao dung này đi." Dương Khiếu Thiên nói thật chân thành.
Lục Tam Phong không hề nhúc nhích, các vị đại sư ngồi phía sau ngồi hết dậy, đưa mắt nhìn chăm chăm vào anh.
“Tôi kết hôn rồi, không cần đâu!” Lục Tam Phong vội vàng xua tay.
Dương Khiếu Thiên cho rằng Lục Tam Phong đang khách sáo, vội bảo vài cô gái tiến lên, Lục Tam Phong bị ép thật sự không còn cách nào khác, quay đầu sang thấy mấy vị đại sư đã xanh hết cả trong mắt, vội nói: “Mời đại sư chọn trước."
“Tôi là người luyện công, không thể làm việc đó.
Đối phương hết sức giả dối mà trả lời khách sáo.
"Đại sư đạo đức tốt quá!”
"Nhưng mà thật ra tôi thấy cô gái này cốt cách đặc biệt, là hạt giống luyện khí công rất tốt đó.” Đại sư đã bước đến, nhìn lướt qua rồi đánh giá một cô gái ở giữa, gật nhẹ đầu, nói: “Có hơi thú vị đó, hay là vậy đi, tôi xem giúp cô một chút, nếu như có duyên thì tôi có thể thu nhận cô vào môn phái.
Đại sư lại nhìn thoáng qua cô gái bên cạnh, nói tiếp: “Cả cô nữa."
Hai cô gái đi theo ông ta, sau đó vài vị đại sư khác cũng nhanh chóng xông lên, qua vài ba câu đã mang hết tất cả các cô gái đi kiểm tra cốt cách.
Không đến mười phút.
Các vị đại sư đều đã quay lại, trên mặt có hơi tiều tụy, đứng ở chỗ đó nói một đống lời hoang đường vô nghĩa, gì mà vì giúp các cô kiểm tra rõ ràng nên hao tổn hết khí trong cơ thể.
Đợi hơn nửa tiếng, đám người mới đi ra ngoài gần hết.
Lục Tam Phong bưng cái mầm đang chuẩn bị ăn tạm một chút, duỗi tay định lấy cái gắp thức ăn lại bị một bàn tay duỗi sang từ bên cạnh đoạt mất.
Lục Tam Phong nhìn sang bên, nhìn thấy người đến thì ngạc nhiên hỏi: “Là ông?"
Đối phương cũng nhận ra Lục Tam Phong, nhíu mày hỏi: "Sao cậu lại ở đây?”
Vị trước mắt này không phải ai khác, đúng là chưởng môn phái Thiên Nguyên suýt chút đánh nhau với Lục Tam Phong ở công viên.
“Tôi còn muốn hỏi ông đó” Lục Tam Phong duỗi tay đoạt lại cái gắp thức ăn từ trên tay ông ta.
“Chuyện ngày đó tôi còn chưa tính sổ với cậu đầu, làm gián đoạn tôi thu nhận đồ đệ.
Vốn tưởng là cậu chỉ đi ngang qua, bây giờ ngầm lại, hóa ra là người trong ngành.
Nếu đã như vậy, tức là đã kết oán với phái Thiên Nguyên tôi rồi.” Đối phương nói, sắc mặt âm trầm.
“Ông đó, bớt lừa người chút đi, cẩn thận sau này gặp báo ứng đó biết chưa?"
Lục Tam Phong nhìn chằm chằm ông ta, quát lên: “Tôi nó cho ông biết, mẹ của người kia bị ung thư, vốn dĩ đã rất nghèo rồi, thế mà ông còn lừa?”
Chưởng môn bị nói thì thẹn quá hóa giận, sắc mặt phát tim, đột nhiên cầm cái mâm trong tay nện xuống đất, nổi giận gầm lên một tiếng.
.