Trong vòng đấu tranh đội mạnh, Tuyệt Thế Mĩ Nữ trổ hết tài năng liền trở thành đối tượng khiến mọi người chú ý, cậu từ một kẻ điên cuồng cày level bèo bọt trở thành một toàn ma với khả năng công kích siêu mạnh, sự lột xác của cậu khiến cho người ta nhìn không chớp mắt, phải biết rằng sau lưng cậu còn có hậu thuẫn vô cùng vững chắc, chính là phu quân Phiêu Linh Thư Kiếm của cậu đó, hai người phối hợp với nhau không một kẽ hở, thể hiện trọn vẹn phong phạm của cao thủ!
Ba ngày sau, vòng tứ kết sẽ bắt đầu, bởi vì trận đấu với Ngọc Lâm Điện, Trần Vũ Khả tìm được vị trí chính xác của mình trong mỗi trận đấu, hiểu được lần tiếp theo cậu nên làm như thế nào thì càng thêm hoàn mĩ.
Dựa theo tình huống hiện tại, cánh cửa tiến vào chung kết của Phù Vân Các rất lớn, như vậy đối thủ lớn nhất chính là Khánh Vân Cung, bởi vì bình quân level của server đó là cao nhất, lại thêm nhân vật Tình Phong thần bí, thông tin về anh ta chẳng ai biết được, ngay cả anh ta dùng trang bị gì, pet gì cũng không ai hay, sự thần bí và cường đại của anh ta gây ấn tượng với người khác, mà nhà vô địch giải đấu thì giống như chỉ có anh ta dẫn đầu Khánh Vân Cung mới có tư cách có được.
Trần Vũ Khả nhìn bài giới thiệu trên diễn đàn nhịn cười không được, từ thần bí này dùng trên người Hàn Tử Nặc rất hợp, quả thật ra rất phù hợp với tác phong trước sau như một của anh ta.
Lúc quay trở lại game, kênh bạn bè nhấp nháy sáng, vừa mở ra xe, là Nhược Ngôn nhắn.
“Chúc mừng bọn em đã vào vòng /, biểu hiện của em lần này rất được!”
Trần Vũ Khả bình thản cười, thật ra đều là nhờ vào sự cố gắng của tất cả mọi người mới có thể chiến thắng, bản thân mình chỉ tình cờ trở thành người gây chú ý mà thôi.
“Đâu có đâu, tất cả mọi người đều làm tốt mà, nhưng mà vẫn cảm ơn anh!”
“Tiếp tục cố lên nha! Anh chờ em ở trận chung kết đó.”
“Okie, em sẽ cố.”
Nói tới đây niềm tin của Trần Vũ Khả bỗng nhiên tăng lên nhiều, cũng tràn ngập mong chờ đến trận chung kết.
Khi Phương Thư Dương đi vào phòng liền thấy Trần Vũ Khả vui vẻ cười trước màn hình máy tính, nhẹ nhàng đi đến sau lưng cậu thì thấy tin nhắn của Hàn Tử Nặc gởi qua.
“Ngoan ghê! Quyết định như vậy nha, anh sẽ chờ em đó!”
Trong lòng hiểu sao bị siết mạnh đau đớn, Phương Thư Dương cảm nhận thấy mùi vị bị phản bội, yên lặng quay người đi ra ngoài. Từ sau lần làm Trần Vũ Khả bị thương, anh đã tự thề với lòng tuyệt đối sẽ không bao giờ làm cho cậu bị tổn thương nữa, nhưng anh không thể chịu đựng được việc Trần Vũ Khả cười nói với người đàn ông khác, nếu tiếp tục ngốc ở đó, anh sợ lại không khống chế được mà làm ra chuyện điên cuồng.
Hiểu lần thường thường phát sinh như vậy, nếu lúc ấy anh không bỏ đi, mà xem tin nhắn trả lời của Trần Vũ Khả, như vậy những chuyện sau đó cũng không phát sinh. Sau này Phương Thư Dương thường nhớ lại, con người luôn như thế, vì sao cái gì cũng đợi tới khi không thể vãn hồi mới biết hối hận.
Trần Vũ Khả trả lời lại rất nghiêm túc:
“Về sau anh đừng dùng lời ám muội như vậy, nếu như anh Phương Thư Dương thấy sẽ hiểu lầm em, em không muốn làm anh ấy không vui.”
Cả đêm này, Phương Thư Dương không về nhà.
Về cơ bản Trần Vũ Khả không biết anh đi hồi nào, sau khi giải quyết xong hết mọi chuyện trong game đi vào phòng khách thì đã không thấy anh, gọi vào di động của anh thì điện thoại đã tắt máy, muốn ra ngoài tìm anh nhưng ở nơi này cậu chẳng quen ai, thật đúng là không biết phải bắt đầu tìm từ đâu, cuối cùng không còn cách nào, nghĩ đến Hàn Tử Nặc, người đó có thể giúp một chút. Nhưng suy nghĩ kĩ càng thấy vẫn nên bỏ ý định này đi thôi, dù sao cậu đã đồng ý với Phương Thư Dương sẽ không gặp anh ta nữa.
Cảm giác cô độc rét lạnh khắp cả người, Trần Vũ Khả cuộn mình trên ghế salon chờ Phương Thư Dương về, cứ lặng lặng chờ, thỉnh thoảng gọi điện thoại cho anh, nhưng điện thoại vẫn tắt máy. Thời gian chờ đợi trôi qua rất lâu, giống như là dài hơn gấp mấy chục lần, không biết qua bao lâu, có lẽ là vì quá mỏi mệt hoặc là vì cảm giác kiệt quệ quật ngã cậu, cậu rơi vào trong giấc ngủ chập chờn.
Vừa tỉnh lại thì ngoài cửa sổ trời đã sáng, Trần Vũ Khả lấy tay dụi mắt nhìn về phía huyền quan, dép đi trong nhà của Phương Thư Dương vẫn còn ở đó, không hề có dấu hiệu đã qua sử dụng.
Trong lòng bắt đầu lo lắng cồn cào, Trần Vũ Khả sợ anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không còn tính toán được nhiều nữa, chuẩn bị đi ra ngoài tìm anh.
Trong lúc đang mang giày thì cửa mở, Phương Thư Dương mang theo vẻ mặt mỏi mệt đứng ngay đó, trên cằm cũng lún phún râu, trên người nồng nặc mùi rượu.
Thấy bộ dạng anh như vậy, Trần Vũ Khả rất đau lòng, lo lắng hỏi: “Anh đi đâu vậy? Sao cả đêm anh không về nhà?”
Phương Thư Dương nhìn Trần Vũ Khả chằm chằm trong chốc lát, không nói gì, chỉ lướt qua cậu đi vào trong nhà.
Trần Vũ Khả ngẩn người, không biết anh vì sao lại như vậy, vì sao lại lạnh lùng như thế, cậu đứng ngốc ở cửa một lúc lâu mới đi theo anh vào trong.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, Trần Vũ Khả giúp Phương Thư Dương chuẩn bị sẵn quần áo để thay, đẩy cửa phòng tắm đem đồ đặt lên kệ, thấy anh đang kì cọ sau lưng, cười lấy lòng: “Em giúp anh chà lưng nha, anh tự làm không có tiện.”
Phương Thư Dương vẫn không nói một lời, cũng không có dừng lại hành động của mình.
Trần Vũ Khả thấy thái độ hờ hững của anh thì nụ cười cũng cứng lại, giả bộ nói thoải mái: “Đồ của anh em để đây nha, em ra ngoài trước.” Nói xong quay người đi ra khỏi phòng tắm, tiện tay đóng cửa lại giúp anh.
Phương Thư Dương tắm xong đi ra cũng không có ngó ngàng đến Trần Vũ Khả, liền ngã lăn ra giường, tâm trạng thật lâu cũng chưa thể bình tĩnh lại. Lúc này vừa mới về nhìn thấy Trần Vũ Khả ngồi mang giày trong lòng có chút đau, bộ dạng của cậu tuy rằng còn buồn ngủ, nhưng không hề che giấu được sự lo lắng, cơ thể gầy gầy ngồi bệt trước cửa, gầy ốm như thế, giống như qua một đêm đã gầy đi rất nhiều.
Giây phút đó anh rất muốn lao đến ôm siết lấy cậu, nhưng mà anh nhịn xuống, trong đầu tự nhiên lại nhảy ra chuyện tối hôm qua, vừa nhớ đến đó anh lại cảm thấy rất khó chịu, thậm chí bắt đầu nghi ngờ Trần Vũ Khả ra ngoài sớm như vậy cũng có khi chẳng phải là vì tìm mình.
Tối hôm qua anh hẹn bạn bè đi uống rượu cả đêm. Anh không muốn về nhà, muốn phát tiết, chỉ có cồn mới có thể giúp thần kinh anh say sưa, anh lại uống rượu không ngừng, hi vọng có thể quên đi chuyện phiền lòng, bởi vì chỉ cần nhớ tới câu nói kia của Hàn Tử Nặc là anh muốn nổi điên, Trần Vũ Khả rõ ràng đã đáp ứng với anh sẽ không liên hệ với Hàn Tử Nặc nữa, nhưng mà hai người đó lại bên nhau hài hòa như vậy, anh biết nụ cười vui vẻ trên mặt Trần Vũ Khả lúc đó là xuất phát ra từ nội tâm, anh nhớ ánh mắt của Trần Vũ Khả lúc nào cũng tràn ngập u buồn, thế nhưng nụ cười kia lại sáng lạn chói mắt đến thế.
Nếu có thể, anh thật hận sao mình không thể đem Trần Vũ Khả nhốt ở trong nhà, không cho cậu tiếp xúc với bất kì ai, anh muốn độc chiếm hết tất cả mọi thứ của cậu, kể cả từng nụ cười, từng lời nói, từng động tác, cơ thể và tâm hồn của cậu tất cả chỉ thuộc về anh, nhưng mà anh lại không muốn bá đạo như vậy, tâm tình rất mâu thuẫn, lần này trở về anh cũng không biết phải làm thế nào…
Trần Vũ Khả bưng một chén cháo kê vào trong phòng ngủ thì thấy Phương Thư Dương đã nằm trên giường, cậu đặt chén cháo xuống tủ đầu giường, quay người ngồi xuống bên cạnh anh, nói nhỏ nhẹ: “Anh đang ngủ à? Em nấu cho anh ít cháo kê, uống rượu hại bao tử lắm, anh ăn một chút rồi hãy ngủ tiếp.”
Đợi một lát anh cũng chẳng trả lời, chỉ có tiếng hít thở đều đều, Trần Vũ Khả khẽ thở dài, bưng chén cháo đi ra ngoài.
Đến khi toàn bộ căn phòng rơi vào tĩnh lặng, Phương Thư Dương nằm ở trên giường mới chậm rãi mở mắt ra.