Đêm nay Sở Mộ giống như là thú non mới nếm qua mùi , quấn quít lấy Hạ Ải làm rất nhiều lần, đem toàn bộ các tư thế ở trên mạng thử qua một lần với người kia. Hạ Ải giống như món đồ chơi, một hồi bị anh ta lăn qua, hồi sau bị anh ta lật lại, thời điểm kết thúc chỉ còn lại nửa cái mạng, toàn thân bủn rủn, hoàn toàn chẳng thể nhúc nhích.
Mồ hôi trên người dính chặt lấy drap giường, nhớp nháp, Hạ Ải lúc này không chỉ cơ thể khó chịu, mà cũng rất khát nước, muốn Sở Mộ lấy dùm li nước, quay đầu thì thiếu chút nữa tắt thở mà chết, Sở Mộ nằm ở bên cạnh sớm đã ngủ say như chết!
Người này sao lại như vậy chứ!
Hạ Ải cảm thấy không công bằng! Thường xuyên nghe Tất Sát nói cho dù là tra công thì sau mỗi lần làm tình với tiểu thụ thì đều vì người kia mà đem đi tắm rửa sạch sẽ, có ai như Sở Mộ chứ, bản thân thoải mái rồi thì liền mặc kệ sống chết của người khác? Chẳng lẽ sự thật với sách vở có khoảng cách chênh lệch lớn như vậy sao?
Càng nghĩ càng không cảm giác được mùi vị, cảm xúc của Hạ Ải có chút bình tĩnh lại, dùng hết chút sức cuối cùng nhắm thẳng mông tên kia đá một cước.
Sở Mộ nghiêng người, mơ mơ màng màng mở mắt ra, biểu tình có chút vô tội.
Hạ Ải có chút chột dạ, dù sao quấy nhiễu giấc ngủ của người khác cũng không đúng, hít sâu một hơi, gào lên: “Không cho ngủ! Em muốn tắm! Em muốn uống nước!”
Kêu xong rồi, đợi cả nửa ngày cũng chẳng thấy tên kia nhúc nhích gì, tiến lại gần, anh ta thế mà vẫn còn đang ngủ! Đã thế lại còn ngáy!
Hạ Ải chết mất thôi! Thật sự là mệt đến thế sao? Chẳng lẽ đây là hậu quả của miệt mài quá độ?!
Bất đắc dĩ, Hạ Ải đành phải bỏ qua chuyện đánh thức người kia, nằm trên giường cam chịu, nhưng mà người có tính ưa sạch sẽ như anh rơi vào cảnh này thật sự là không ngủ được, trên người dính đầy dịch thể cùng mồ hôi, vừa bẩn vừa nhớp nhá, quả thực là làm cho anh chẳng có cách nào chịu được, anh hung hăng thề trong lòng, nhất định phải phản công một lần! Cũng sẽ bắt chước y chang tên đó làm xong liền lăn ra ngủ, để cho người tên đó nhơ nhớp, sống chết mặc bay!
Sáng hôm sau tỉnh lại, Hả Ải ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài trời là một mảnh xám xịt, lúc anh anh có cảm giác ngày đêm đảo lộn, lúc đầu còn tưởng là chưa sáng, coi đồng hồ thì mới biết giờ đã là bảy giờ tối, anh luôn có thói quen ăn ngủ điều độ thế nhưng lại có thể nằm ngủ suốt cả ngày! Phía bên kia giường trống trơn, căn phòng lớn chỉ có một mình anh, Sở Mộ không có ở bên cạnh, trong lòng anh có cảm giác tịch mịch, buồn bã cùng mất mát.
Thử kêu một tiếng, không có ai trả lời, ngọn lửa giận vô danh xông lên tận não, Hạ Ải tự nhiên muốn mắng chửi! Chiếm được rồi thì không biết phải quí trọng sao? Tối hôm qua xong liền lăn ra ngủ, hôm nay lại không thấy bóng dáng, thật sự là quá đáng mà!
Đang trong lúc nổi nóng, cửa mở ra, Sở Mộ đi từ bên ngoài vào, thấy anh đã tỉnh, quan tâm: “Ngủ ngon không? Anh đang định kêu em dậy ăn cơm.”
Vừa nhìn thấy người kia, bao nhiêu cảm giác tủi thân đều dâng lên trong lòng, Hạ Ải quay đi nói không được tự nhiên: “Em không có sức, miệng cũng khô lắm, trên người thì…”
Hai chữ “rất bẩn” còn chưa nói ra khỏi miệng, Hạ Ải ngạc nhiên phát hiện ra cả người mình từ trên xuống dưới đã khô ráo sạch sẽ, còn mặt một cái quần ngủ bằng bông.
Sở Mộ đi đến trước giường, kéo anh ngồi dậy, lại đem quần áo đã chuẩn bị từ trước mặc vào giúp anh, xoa xoa tóc anh, khóe môi cong lên thành nụ cười ôn hòa cưng chiều: “Trên người làm sao? Rất thoải mái phải không? Em đúng là giống heo, ngủ kêu kiểu gì cũng không chịu dậy, lúc anh tắm cho em em cũng chẳng biết ha?”
Bình thường Sở Mộ rất ít cười, nhưng khi anh ta cười lên lại dễ nhìn đến thế, Hạ Ải tự nhiên nghĩ đến một câu nói, nụ cười của anh ta giống như gió xuân tràn qua thế gian, rất ấm áp, làm cho lòng người ta say, mang theo sự dịu dàng.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn ôn hòa của anh ta, trong lòng có thể cảm nhận được sự thương yêu của người đó, bao nhiêu tủi thân cũng tan thành mây khỏi, thuận thế dựa vào trên người anh ta, nhõng nhẽo: “Em đói bụng…”
Sở Mộ không nói hai lời bế Hạ Ải đi vào phòng khách.
Khi Hạ Ải vào phòng khách mới nhớ ra trong nhà không chỉ có hai người bọn anh, còn có một cậu bạn nhỏ, nếu như bị cậu bạn nhỏ nhìn thấy hành vi ôm ấp của hai người thì xấu hổ biết chừng nào, liền vùng vẫy muốn đi xuống.
Cho dù vùng vẫy thế nào thì đối với Sở Mộ cũng thành công dã tràng, anh ta bê thẳng Hạ Ải đến trước bàn ăn, kêu vọng vào trong phòng cậu bạn nhỏ: “Sở Gia, ra ăn cơm.”
Cậu bạn nhỏ ới một tiếng, thình thịch chạy ra, nhìn thấy đồ ăn để trên bàn, im lặng một chút, sau liền thay bằng khuôn mặt tươi cười, quay qua Hạ Ải nói: “Anh ơi anh ăn nhiều chút nha, em không có đói, chắc tại hồi nãy ăn đồ ăn vặt nhiều quá.”
Hạ Ải bày ra điệu bộ của người lớn, tận tình khuyên bảo: “Sao lại như thế, kiểu gì cũng phải ăn chút cơm, đồ ăn vặt không thể dùng thay cơm được, ăn nhiều cũng không tốt cho sức khỏe.”
Cậu bạn nhỏ không nghe lời khuyên, le lưỡi, chạy biến vào trong phòng.
Lúc này Sở Mộ vừa mới bưng cơm từ trong bếp ra, cầm chén để xuống trước mặt Hạ Ải, nói: “Mặc kệ nó, nó không có tự ngược đãi mình đâu, khi đói sẽ tự động tìm đồ ăn, mình cứ ăn trước đi.”
Hạ Ải thở dài bất đắc dĩ, nhìn thức ăn trên bàn, cũng khá phong phú, chỉ là hình như màu sắc có chút bất bình thường, nhưng cụ thể là không đúng ở chỗ nào trong chốc lát anh cũng không nói ra được, chỉ cảm thấy hơi là lạ, hơn nữa không không nghe ra mùi gì.
“Cái này đều là anh làm sao?” Trước khi ăn cơm, Hạ Ải cảm thấy cứ hỏi cho rõ ràng thì có vẻ tốt hơn.
“Tất nhiên rôi, đây là anh làm riêng cho em đó.” Vẻ mặt Sở Mộ rất đắc ý.
Nghe xong lời này, Hạ Ải thật sự cảm động, bao nhiêu nghi vấn cũng đều ném hết ra sau đầu. Gắp một miếng sườn xào bỏ vào trong miệng, nhai mấy miếng, thế nhưng cắn không được, nhả thì thì thấy ở giữa vẫn còn có máu đỏ! Vừa nghĩ đến đây là đồ ăn người kia chuẩn bị riêng cho mình, liền mặt không đổi sắc đem miếng sườn bỏ vô thùng rác.
Hành động nhỏ ấy của anh bị Sở Mộ nhìn thấy, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy? Không thể ăn à? Anh nhớ trước kia em nói em thích ăn sườn xào chua ngọt mà.”
Hắc tuyến của Hạ Ải nổi đầy đầu, sườn này chỉ có vị mặn, căn bản không hề có vị ngọt hay chua, xem chừng anh ta ngay cả đường với muối cũng không phân biệt rõ ràng cho lắm!
Vì không muốn đả kích lòng tự trọng của người kia, liền giả vờ cười, “Không có gì, em nhả xương thôi.”
Rồi gắp một miếng rau, cắn một cái thiếu chút nữa thì bị ngọt chết! Người này quả nhiên là không phân biệt được đường với muối.
Muốn nhả ra, nhưng lại thấy ánh mắt tràn ngập mong chờ của Sở Mộ, Hạ Ải co thắt trong lòng, cưỡng chế nuốt miếng rau xuống bụng, nuốt xong còn bày cười toe với người kia.
Đồ ăn của mình làm có thể được người yêu tán thưởng, khỏi cần bàn tới Sở Mộ có bao nhiêu vui vẻ, gắp một con tôm bỏ vào trong chén Hạ Ải như đang dâng báu vật, nói: “Em nếm thử con tôm này đi, tươi lắm đó, lúc anh mua nó vẫn còn sống.”
Hạ Ải nhìn con tôm trong chén, màu đỏ đỏ, trên vỏ dính đầy tiêu, giống như rất cay. Anh là người phương Bắc, không quen ăn đồ cay, bất quá anh lại không đành lòng làm người kia thất vọng, nhắm mắt nhét con tôm vào trong miệng, quả nhiên, cay quá xá! Hơi cay xộc thẳng lên khoang mũi cùng khoang miệng, anh bị nghẹn đến sặc. Hạ Ải đánh mất luôn hình tượng, đầu lưỡi cũng thò ra, nước mắt nước mũi ròng ròng, liền phóng đi tìm nước uống, hình tượng nho nhã bình tĩnh từ xưa tới giờ toàn bộ bị phá hủy.
Lúc này anh cuối cùng đã hiểu vì sao cậu bạn nhỏ khi nhìn đồ ăn bày trên bàn lại tự nhiên không ăn cơm nữa.
Sở Mộ thấy bộ dạng anh như vậy liền hoảng sợ, đi lại gần anh hỏi đầy quan tâm: “Em sao vậy? Đồ ăn này không thể ăn sao?”
Nếu như không phải vì Hạ Ải nói không nên lời, thật đúng là muốn hỏi người kia một chút, chẳng lẽ anh ta chưa từng thử qua đồ ăn do mình chế biến sao? Đồ ăn này không phải để cho người ăn mà!
Uống vội mấy cốc nước lớn, Hạ Ải mới cảm thấy dễ chịu một chút, bình tĩnh hỏi: “Trong nhà còn đồ ăn dư không anh?”
Vẻ mặt Sở Mộ khó hiểu: “Có, ở trong tủ lạnh, làm sao vậy?”
Hạ Ải không trả lời câu hỏi của anh ta, đi thẳng vào trong bếp, mở cửa tủ lạnh nhìn, nguyên liệu nấu ăn còn rất nhiều, mặc tạp dề vào bắt đầu nấu nướng. Lặt ra, rửa thức ăn, cắt, xào, toàn bộ quá trình diễn ra đâu ra đó, thoạt nhìn có vẻ rất có kinh nghiệm.
Sở Mộ đứng bên cạnh nhìn đến trợn mắt há miệng, một chút cũng không động tay vào, anh ta hoàn toàn không ngờ được Hạ Ải cũng biết nấu ăn, lại còn làm rất thành thạo thế này.
Không khí đầy hương đồ ăn, nghe thấy làm cho người ta phát thèm. Lúc này cậu bạn nhỏ cũng ló đầu ra khỏi phòng mình, nhìn thấy trên bàn bày đầy đồ ăn bốc mùi thơm nức mũi, ngón tay cũng liền rục rịch, bốc một miếng sườn xào nhét vào trong miệng.
Sở Mộ nhìn thấy quát lên: “Không phải em không đói bụng sao? Ăn vặt no rồi mà.”
Cậu bạn nhỏ cứ mặc kệ anh ta, bốc cái này rồi lại bốc cái kia, trong chốc lát đều đem toàn bộ thức ăn thử qua một lượt, cuối cùng còn cảm khái một câu đầy khoa trương, “Đúng là ngon quá xá!”
Sở Mộ có cảm giác khó có thể tin được, thật sự ăn ngon đến thế sao? Cũng học theo cậu bạn nhỏ bốc một miếng sườn nhét vô trong miệng, đều là sườn xào chua ngọt nhưng sườn do Hạ Ải làm tất nhiên là tốt hơn của anh ta rất nhiều, không chỉ màu sắc thu hút, ăn vô miệng thì chua chua ngọt ngọt, thêm vị thịt tươi mới, mùi vị vô cùng tốt, nhìn đến những món ăn khác do anh làm, rau xanh mơn mởn, tôm thì bóng bẫy thơm tho, quả nhiên là ăn rất ngon.
Hạ Ải xào xong món cuối cùng bưng ra ngoài thì trên bàn ăn đã sớm thành một đống hỗn loạn, hai anh em nhà này thế nhưng đã đem toàn bộ đồ ăn ăn hết sạch, thấy trong tay anh còn bưng ra một mâm đồ ăn khác thì liền lộ ra ánh mắt chực chờ mong mỏi của chó con.
Hạ Ải thực không biết phải nói gì, giả bộ bình tĩnh đặt đồ ăn xuống bàn, lập tức liền thấy hai cái tay thò tới dĩa thức ăn, trong lòng tự nhiên dâng lên dự cảm xấu, cứ dựa theo tình huống thế này, sau này chắc chắn anh sẽ phải trở thành bảo mẫu của hai anh em nhà này!
Quả nhiên không ngoài dự đoán, cuộc sống sau này, vừa đến giờ ăn cơm, anh em nhà này liền ngồi trước bàn ăn mà chờ, bởi vì Hạ Ải làm tất cả đều rất triệt để, Sở Mộ cũng rất vui vẻ nhàn nhã, ban đầu còn loay hoay giúp việc, nhưng mà phát hiện ra mình làm kiểu gì cũng không tốt như người kia, thế là liền mặc kệ, cứ chờ ăn cơm thôi.
Cuộc sống của Sở Mộ cứ vui vẻ như thế, mỗi ngày miệng được ăn cơm ngon canh ngọt, chuyện lớn nhỏ trong nhà cũng không cần anh ta quan tâm, toàn bộ đều giao cho Hạ Ải xử lí, anh ta càng nhàn nhã tự tại. Quan trọng nhất là buổi tối còn có vận động đặc thù mà anh ta thích nhất, anh ta phát hiện mình càng lúc càng không thể rời xa Hạ Ải, thật sự giống như lượm được châu báu! Người kia không chỉ có bề ngoài dễ nhìn, trong bếp trên giường lúc nào cũng ngoan ngoãn, kêu làm như thế nào thì liền làm như thế ấy, quả thực là làm cho người ta muốn dừng mà chẳng tài nào dừng được.
Chỉ là Sở Mộ không biết, Hạ Ải nhìn qua tưởng như ngoan ngoãn nghe lời thật ra trong lòng vẫn vụng trộm bày ra đại kế phản công, tuy rằng đêm hôm đó Sở Mộ cũng đã làm bù lại, nhưng anh vẫn nhớ rõ lời thề của mình, kiểu gì cũng phải phản công một lần!
Vòng tứ kết đã bắt đầu, bây giờ là đối đầu với Khoái Hoạt Lâm, bọn họ là đối thủ rất mạnh, bởi vì Phượng Tiên đã bị đá ra khỏi đội, ai cũng chẳng lo đến chuyện sẽ xảy ra trường hợp phân bổ đội ngũ bất hợp lí, Long Sát còn dụng tâm kín đáo đem Tiến Sĩ cùng Phi Sát phân vào trong cùng một tổ đội, hai người đó thuộc đội ra trận đầu tiên.
Đây là lần thứ hai hai người hợp tác với nhau, Tiến Sĩ để có thể ra tay trước tiên liền điều chỉnh tốc độ của cả đội tăng lên, từ đó mang lại rất nhiều chỗ có lợi, nổi bật hơn hẳn Khoái Hoạt Lâm. Đối phương muốn khống chế anh ta thì lại bị Phi Sát phá vỡ, Phi Sát tung ra tất cả mọi chiêu thức để ngăn chặn nam nhân của đối phương ra đòn, lúc thì dùng phép thuật, lúc thì dùng Kim Cô Nhi, vội vã nhưng không loạn, phát huy trình độ cao nhất, đạt được hiệu quả tốt nhất. Phiêu Linh Thư Kiếm cùng Tuyệt Thế Mĩ Nữ vốn đã là một tổ đội ăn ý cao, còn Tiến Sĩ cùng Phi Sát ở trong tổ đội mới được tạo ra này khả năng phối hợp còn muốn ăn ý hơn, làm người của bên Khoái Hoạt Lâm trở tay không kịp, bên đó đoán già đoán non hai người này sao giống như là do một người điều khiển, thường cứ người này tung ra một chiêu thì người kia liền tung ra một chiêu hỗ trợ, thật sự rất khó phá giải. Tất nhiên toàn thể những người tham dự trận đấu của Phù Vân Các đều biết hai người này giờ ở chung với nhau, nên dùng phép thuật nào, xài chiến lược gì đều có thể nói thẳng ngay lúc đó, tự nhiên là phối hợp thiên y vô phùng, cho nên trong trận đấu này đã có thể thấy được chiến thắng của Phù Vân Các.
Đội thứ hai ra trận là do ABC làm đội trưởng. Trong vòng tranh đội mạnh, Tuyệt Thế Mĩ Nữ sau khi trổ hết tài năng đã trở thành đối tượng khiến mọi người chú ý, cậu từ một tên bèo bọt chỉ biết điên cuồng cày level bỗng dưng lột xác thành một toàn ma với khả năng công kích siêu cường, cậu trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, còn phải biết rằng sau lưng cậu còn có hậu thuẫn siêu vững chắc, đó chính là phu quân Phiêu Linh Thư Kiếm của cậu, hai người phối hợp với nhau không một khe hỡ, thể hiện đầy đủ phong phạm cao thủ!
Qua trận đấu cùng với Ngọc Lâm Điện, Trần Vũ Khả đã xác định được chính xác vị trí của mình ở trong đội, hiểu được trận đấu tiếp theo phải làm như thế nào thì có thể phát huy hoàn mĩ mọi khả năng.
Trước khi trận đấu bắt đầu, Trần Vũ Khả đi vào đấu trường, vừa nhìn thấy người đứng giữa đấu trường trong lòng liền tràn ngập nghi vấn.
Trận này rõ ràng là đấu với Khoái Hoạt Lân, tự nhiên Tình Phong xuất hiện ở trong này làm cái gì?
Theo bản năng liền nhìn nhìn Phương Thư Dương ở bên cạnh, người kia mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm màn hình máy tính, giống như là không có gì khác thường.
Trần Vũ Khả nhắn tin cho Loạn Sát, muốn biết lí do vì sao Tình Phong đứng ở đây.
Ngay lập tức liền có tin trả lời, Tiểu Loạn Sát cũng không biết lí do, từ lúc mọi người đi vào trong đấu trường thì đã thấy Tình Phong đứng ở đây từ trước rồi, lúc nãy mọi người cũng có nói về chuyện này, cũng không biết vì sao.
Ngay sau đó các phóng viên cũng lục tục đi vào đấu trường và phát hiện ra sự tồn tại của Tình Phong, liền nhào qua bu lấy chẳng khác nào ong vỡ tổ, ở chỗ này có thể thấy Tình Phong đại danh đỉnh đỉnh thì chắc chắn các phóng viên không thể bỏ qua cơ hội phỏng vấn anh ta rồi.
Xem ra tâm trạng của Tình Phong rất tốt, cuối cùng cũng chịu cởi bỏ tấm áo choàng mang tên thần bí ra, có câu hỏi thì liền trả lời, thái độ vô cùng chân thành.
Khi một gã phóng viên hỏi anh ta nguyên nhân đến chỗ này, anh ta cười cười, cung cấp câu trả lời.
[Tình Phong] Nói không chừng trận tiếp theo Khánh Vân Cung của chúng tôi sẽ phải đối đầu với đối thủ cực mạnh là Phù Vân Các, tôi tất nhiên là phải đến quan sát xem họ chiến đấu như thế nào rồi.
[Phóng viên B] Như vậy Phù Vân Các có rất nhiều đối thủ mạnh, ai là người thu hút sự chú ý của anh nhất? Là Phiêu Linh Thư Kiếm cầm thanh song cường thuộc tính đóng băng cùng hỗn loạn Trảm Yêu Kiếm level hay là đội trưởng Long Sát, hay là Mẫn ma có tốc độ nhanh nhất toàn bộ các Server Tiến Sĩ?
[Tình Phong] Đều không phải
[Phóng Viên B] Vậy là ai?
[Tình Phong] Tuyệt Thế Mĩ Nữ.
[Phóng Viên B] Câu trả lời của anh làm tôi rất ngạc nhiên! Vì sao anh không chú ý đến đối thủ cạnh tranh có thực lực cường đại mà lại đi chú ý đến đối thủ không quá nổi bật như vậy?
Câu trả lời của Tình Phong, không chỉ riêng các phóng viên cảm thấy kinh ngạc, những người khác cũng rất ngạc nhiên, nhất là Trần Vũ Khả, từ kinh ngạc có thể miêu tả chính xác nhất cảm xúc của cậu lúc này, cậu cũng không cho rằng khả năng của mình mạnh hơn ba người kia, mà Hàn Tử Nặc nói như thế cũng làm cậu thấy xấu hổ, cậu sợ Phương Thư Dương lại sẽ vì chuyện này mà tức giận.
Quay đầu, thoáng nhìn qua Phương Thư Dương ngồi bên kia, vừa vặn chạm mắt với anh, Trần Vũ Khả cường gượng: “Anh ta kì cục quá…”
Phương Thư Dương bây giờ cứ nhìn thấy Hàn Tử Nặc là tức anh ách, tên này đúng là âm hồn bất tán, đi đâu cũng đụng trúng. Lần trước chính bởi vì anh ta mà khiến cho Trần Vũ Khả bị tổn thương, Phương Thư Dương tự nhắc mình không nên nhỏ nhen như vậy, bĩu môi ra vẻ chẳng thèm để ý, “Anh còn muốn nhìn xem cậu ta có thể nói ra được câu nào hay ho không.”
Trần Vũ Khả gật gật đầu phụ họa, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tự nhiên lại cảm thấy buồn cười, xem ra là do mình nghĩ nhiều rồi, biểu hiện của Phương Thư Dương cũng không phải là quá quan tâm, bộ dạng thoạt nhìn qua cũng rất bình thường. Nói chung vì người kia lúc nào cũng có thể tác động đến cảm xúc của cậu, phát hiện này làm cho cậu thoải mái hơn rất nhiều, ánh mắt cũng quay lại màn hình máy tính, cậu cũng muốn nhìn xem Hàn Tử Nặc rốt cuộc sẽ trả lời câu hỏi này như thế nào.
[Tình Phong] Ở trong giải đấu xuất hiện một toàn ma có thể xem như là khác thường, cho nên Tuyệt Thế Mĩ Nữ khiến tôi cảm thấy rất hiếu kì, trận đấu trước mọi người cũng có thể thấy được biểu hiện không tồi của cậu ấy, chắc cũng sẽ khiến mọi người chú ý. Không phải nói cậu ấy với Phiêu Linh Thư Kiếm phối hợp thiên y vô phùng làm cho người khác rất khó có thể chiến thắng sao? Tôi thử đánh cược một lần, nếu cùng cầm thanh song cường băng hỗn Trảm Yêu Kiếm level xem có thể phá vỡ phòng tuyến của họ hay không.
[Phóng viên B] Thì ra là vậy à! Anh cũng có thanh song cường Trảm Yêu Kiếm level ?! Khả năng giữ bí mật quá tốt! Mọi người vẫn nghĩ đến cả game này chỉ có một thanh Trảm Yêu Kiếm mà thôi!
[Tình Phong] Ha ha, cũng chẳng phải cầm thần binh level thì trở thành thiên hạ vô địch, quan trọng nhất vẫn phải dựa vào chiến thuật, tất nhiên tôi nói như vậy cũng không có ý nhằm vào Phiêu Linh Thư Kiếm, dù sao tôi cũng có Trảm Yêu Kiếm mà phải không? Chỉ là hi vọng mọi người đừng nghĩ chúng tôi là thần, tôi chỉ muốn có thể bày ra thực lực cao nhất của mình trước đối thủ cực mạnh mà thôi, chẳng thể chưa vào trận đấu mà khí thế đã bị thua được, tất nhiên tôi cũng hi vọng họ có thể thắng được trận này, tiến vào chung kết, cùng chúng tôi quyết đấu chân chính một trận.
Tình Phong nói tới câu này có bao nhiêu thúi mọi người đều có thể ngửi được, anh ta không phải đang ngang nhiên công kích Phiêu Linh Thư Kiếm sao? Hơn nữa anh ta sao có thể chắc chắn chuyện Khánh Vân Cung có thể đi vào trận chung kết? Nếu còn chưa qua tứ kết mà đã thu thì chẳng phải sẽ bị mọi người cười vào mặt sao!
Nhưng mà hệ thống cũng đã thông báo, báo tin Khánh Vân Cung đánh bại Tuyết Vực Quốc tiến vào bán kết.
Thông báo này hiện ra khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt, Khánh Vân Cung có thể thắng trong thời gian ngắn như vậy, Tình Phong thật sự là đồ tư bản hút máu, xem chừng anh ta sau khi thắng trận đầu tiên là liền cố ý chạy tới đây để khoe khoang, mọi người đối với anh ta vừa ganh tị vừa hận, ganh tị là vì Khánh Vân Cung quả thực rất mạnh, mạnh đến mức vượt quá sức tưởng tượng Hận là vì anh ta thật sự quá phô trương, bày ra bộ dạng ta là số một, thật giống như anh ta là boss hoàng kim rất khó có thể chiến thắng, khiến người ta thấy ghét!
Trần Vũ Khả len lén lau mồ hôi lạnh, thầm trách Hàn Tử Nặc một trận, cảm thấy anh ta làm chuyện này thật quá rảnh, đụng tới Phương Thư Dương thì chẳng có kết cục tốt lành gì!
Mà Phương Thư Dương tùy bề ngoài vẫn bình thản chẳng có gì, kì thực sắp bị tức chết tới nơi, từ sau khi gặp Hàn Tử Nặc ở ngoài quảng trường lần trước, suy nghĩ trong lòng tên kia thế nào anh cũng biết, anh biết tên đó rất có tình cảm với Trần Vũ Khả, nhưng lúc này anh không thể bộc phát được, anh cũng không muốn Trần Vũ Khả nhìn ra manh mối, cho nên phải kiên nhẫn.
Trận đấu bắt đầu, Phương Thư Dương đem toàn bộ oán khí trút sạch lên người đối thủ, xuống tay vô cùng tàn độc, anh muốn cho Hàn Tử Nặc thấy được thực lực của mình, trận đấu trở thành võ đài của riêng một mình anh, không ngừng phát động tấn công về phía đối thủ, ngay cả Pet Liên Huyết cũng chẳng thèm dùng, chỉ triệu hồi thần thú Lãng Đào Sa ra tùy tiện giết lung tung, biểu hiện chiến đấu hăng hái anh dũng đẫm máu tươi này của anh khiến cho những người quan chiến phải trợn trừng hai mắt, nếu không phải đã biết đây là thi đấu nên không thể hạ thủ lưu thì nhất định mọi người sẽ nghĩ anh với những người đó có thâm thù đại hận.
Cho nên trận này Phù Vân Các lại thắng, ba trận thắng hai, trận tiếp theo cũng không cần đánh, hệ thống thông báo Phù Vân Các là đội thứ hai lọt vào bán kết.
—
Tác giả tâm sự: Đã định sửa lại chương trước bởi vì bấm sai cho nên tui đem chương này gộp lại làm một,
Nói chung cẩu huyết thì vẫn phải có, nhưng sẽ không vô duyên vô cớ mà làm căng quá.
Nghĩ nghĩ một chút thì vẫn nên đem Phương Thư Dương biến thành hũ giấm không ngược Tiểu Khả keke