Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ

chương 63

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau đó Tống Sanh bị thuyết phục nên ngoan ngoãn cuốn gói về nhà chờ người đàn ông của mình ra tù... Chuyện này đương nhiên không có khả năng.

Nghe Khuất Diễn Trọng nói xong, Tống Sanh chớp mắt nhìn xung quanh, mỗi phòng đều độc lập, nhìn không tới người bên cạnh, ngay cả thanh âm cũng bị ngăn cách. Cô tựa vào lan can, cười hì hì: "Anh hôn em đi."

Khuất Diễn Trọng nghe lời, cách khe hở lan can hôn cô một cái. Tống Sanh che trán cười ha ha: "Hôn em em cũng không đồng ý, em phải ở chỗ này."

Khuất Diễn Trọng: "..."

Cuối cùng Tống Sanh không chịu đi bị người chú ngục trưởng tới kéo về, cũng không biết Tống Sanh đã nói gì với chú Tống, ngày hôm sau Khuất Diễn Trọng lại thấy cô xuất hiện trước mặt mình. Lúc này cô không chỉ ở bên ngoài, còn cười hì hì mở cửa chui vào, tiến thẳng tới giường nằm trong lòng anh ngủ một giấc.

"Được rồi được rồi, đừng đuổi em đi, ngày mai em về rồi, hôm nay để em ngủ với anh đi, mấy ngày rồi em không ngủ được."

Nghe vậy, Khuất Diễn Trọng chậm rãi vỗ về lưng cô, ôm cô vào lòng. Kỳ thật đêm đó không ai ngủ được, chỉ là hai người không ai nói chuyện. Ngục giam nằm trên đảo nhỏ, xung quanh là đá ngầm và biển, nửa đêm thủy triều, sóng đánh vào đá ngầm truyền tới thanh âm mơ hồ, lúc lên lúc xuống giống như nhịp tim hai người đang ở cạnh nhau.

Sáng hôm nay, Tống Sanh vô cùng bình tĩnh tạm biệt Khuất Diễn Trọng.

Nhưng Khuất Diễn Trọng sai rồi, mới ngày thứ ba, anh lại thấy cô mang theo túi lớn túi nhỏ tới.

"Em về nhà dọn đồ cho anh, nơi này không có gì cả, anh khẳng định cảm thấy không quen. Nè, dao cạo râu của anh, còn cả quần lót anh thích nhất em đều mang tới, còn đây là canh hầm gà em làm, còn nóng đấy, mau uống đi." Tông Sanh đưa đồ cho Khuất Diễn Trọng, sau đó cười hì hì nhìn anh ăn canh.

Khuất Diễn Trọng mặt không biểu tình uống hết một chén, liền nghe Tống Sanh nói: "Chú không cho em ở đây, em nói không cần ở, mỗi ngày chỉ cần nhìn anh một chút là được, nhưng chú vẫn không chịu, sau đó em khóc lóc la lối mãi chú mới miễn cưỡng đồng ý ba ngày cho em tới một lần. Manh Manh, anh có cần gì không, lần sau em giúp anh mang tới, yên tâm, đây là địa bàn của em, anh không cần lo gì cả."

"Một chuyến đi tới đi lui mất bao lâu?" Khuất Diễn Trọng đột nhiên mở miệng hỏi.

"Chỉ mất mười mấy tiếng." Tống Sanh không để ý mà trả lời, lại lấy thêm canh cho anh. Khuất Diễn Trọng yên lặng, không nói nữa.

Sau đó, đúng như lời Tống Sanh, cách ba ngày, cô đều từ thành phố S tới thăm anh, còn mang theo đống đồ, la lối khóc lóc, lải nhải cả ngày. Cô kể về công việc của mình, nói cô vừa quen bạn mới, nói gần đây học làm được món mới liền nấu cho anh ăn, còn nói đám trẻ khó chiều ở cô nhi viện Ánh mặt trời cuối cùng cũng chịu thuần phục cô, nói gần đây cô nhặt được một đứa trẻ liền đưa tới đó, đại gia đình lại có thêm một người, nói ông bác dưới lầu tặng cho cô con chó, cô liền đem nó tới cô nhi viện, bọn trẻ đặc biệt thích.

Một ngày rồi một ngày, buổi tối cùng anh ngủ trên chiếc giường nhỏ bé, hôm sau đều cười ha ha rời đi, từ lần đó, Khuất Diễn Trọng chưa từng thấy cô không vui, cô tươi cười tới, tươi cười đi, nghiễm nhiên không coi nơi này là trại giam. Khuất Diễn Trọng đã từng cảm thấy cô đang miễn cưỡng chính mình, nhưng Tống Sanh lại lắc đầu nói anh biết, đây chính là sự thỏa mãn của cô.

Chỉ cần anh không vĩnh viễn rời bỏ cô, chỉ cần có thể nhìn thấy anh, cho dù mấy lần thiếu chút bị ngăn cách âm dương Tống Sanh vẫn cảm thấy vô cùng may mắn.

Suốt một năm, gió tuyết không thể ngăn trở, cho dù thời tiết ác liệt thế nào, hoặc là cô ở bên ngoài bận rộn ra sao, hẹn ước ba ngày Tống Sanh đều chưa từng bỏ lỡ.

Đảo K trên biển, mỗi lần tới đều phải ngồi thuyền, có rất nhiều lần Khuất Diễn Trọng ngồi trong phòng giam xuyên qua cửa sổ nho nhỏ nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài, nghe tiếng sóng biển cuồn cuộn, thầm nghĩ có lẽ lần này Tống Sanh không tới được, nhưng ngay giây đó liền thấy một cô gái đầu ướt dầm dề chào hỏi anh, nói một câu: "Em về rồi."

Thật giống như nơi này mới là gia đình ấm áp của bọn họ.

"Anh ở chỗ này, nơi này còn không phải là nhà sao? Thời tiết cho dù có khốc liệt cũng phải về nhà mà, bằng không anh sẽ lo lắng." Thay quần áo, Tống Sanh liền ngồi bên mép giường đưa khăn lông cho Khuất Diễn Trọng, "Được rồi, đừng nhiều lời nữa, mau lau khô tóc cho em đi, gió bên ngoài thiếu chút khiến em chết lạnh rồi, anh có lạnh hay không? Lần sau em mang thêm chăn bông cho anh nhé?"

Vô số đề tài đều bị dời đi như thế. Khuất Diễn Trọng cho rằng bọn họ sẽ mãi như vậy tới ba năm sau, chờ anh có cơ hội quang minh chính đại rời khỏi nơi này, bọn họ sẽ cùng nhau về nhà, nhưng chỉ hai năm sau, Tống Sanh lại đột nhiên không tới nữa.

Ban đầu Khuất Diễn Trọng cho rằng cô chỉ là quá bận, hoặc là bị bệnh không dám tới nói anh biết, nhưng liên tiếp một tháng cô đều không xuất hiện, mà anh cơ hồ hằng đêm đều bừng tĩnh, mỗi lần đều mơ thấy cô xảy ra chuyện, vì thế anh rốt cuộc không thể tiếp tục bình tĩnh, lập tức yêu cầu gặp Tống Nhạn Độ.

Tống Nhạn Độ không tới, người tới là ba mẹ và anh trai Tống Sanh. Thời điểm nhìn bộ dáng tiều tụy của ba người, Khuất Diễn Trọng liền có dự cảm không tốt, nhưng cho dù bọn họ đã nói ra chuyện của Tống Sanh, anh vẫn không tin như vũ.

"Lúc trước không tìm thấy thi thể, cả nhà còn ôm một tia hi vọng, cho nên không nói với con, nhưng đêm qua, thi thể của nó tìm được rồi. Thời điểm nó truy kích đám người lừa bán trẻ con và phụ nữ đã bị sát hại, nó là kiêu ngạo của chúng ta." Thanh âm ba Tống trầm thấp, ôm chặt mẹ Tống vành mắt đỏ bừng bên cạnh.

Khuất Diễn Trọng đứng ở cửa, chậm rãi lắc đầu: "Tôi không tin." Anh không tin thế sự lại vô thường như thế, không tin người vợ luôn luôn mỉm cười lại dễ dàng rời bỏ anh mà ra đi như vậy. Anh hết một lần lại tới một lần cứu lấy sinh mệnh của cô trở về, sao có thể dễ dàng như vậy mà... Chết chứ?

"Cả nhà cũng không muốn tin, so với con càng không muốn tin, đó là con gái của ba mẹ, ba mẹ là người nhìn nó trưởng thành từ một đứa bé. Nhưng cho dù không muốn tin, đây cũng là sự thật." Ba Tống nói, chớp mắt như đã già đi mười tuổi.

Khuất Diễn Trọng dời ánh mắt nhìn chồng giấy mỏng trong tay Tống Ly Nguyên. Tống Ly Nguyên vô cùng trầm mặc, râu trên cằm cũng chưa kịp cạo, nhìn qua như là lâu rồi chưa được nghỉ ngơi. Thi thể của em gái là anh mang người tìm trở về, chính anh là người đầu tiên tận mắt nhìn thấy, hơn nữa đó là thủ hạ của anh xảy ra chuyện, người chịu áp lực không ai lớn hơn anh.

Thấy Khuất Diễn Trọng nhìn mình, Tống Ly Nguyên tiến lên một bước đưa đồ tới trước mặt anh, trầm giọng: "Xin lỗi, là tôi không bảo vệ được Tống Sanh. Đám buôn lậu kia toàn bộ đã bị bắt, hơn nữa bọn họ đều chịu chế tài của pháp luật, Tống Sanh... Hẳn có thể an giấc ngàn thu."

Từ trong túi anh lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho Khuất Diễn Trọng.

Khuất Diễn Trọng không biết đã ngồi đó bao lâu, cũng không biết ba người trước mặt đã rời đi khi nào, thời điểm trong phòng chỉ còn lại mình anh, anh cuối cùng cũng duỗi tay cầm lấy mấy tờ giấy mỏng manh kia.

Báo cáo kiểm tra thi thể, còn có mấy tấm ảnh chụp.

Đám buôn lậu kia phát rồ, đem người cắt thành hai, hiện trường chỉ còn lại nửa thi thể bên trái, nửa kia chẳng biết đã đi đâu. Hiện trường máu me, khắp nơi toàn là màu đỏ khiến đôi mắt Khuất Diễn Trọng đau đớn. Anh rốt cuộc không thể tự gạt chính mình, cho dù đó chỉ còn là một nửa thi thế, nhưng xác thật chính là Tống Sanh, là người mỗi giây mỗi phút anh khắc ghi trong lòng, anh chỉ cần nhìn một cái liền biết. Giờ khắc này, Khuất Diễn Trọng bắt đầu oán hận không lý do vì sao bản thân lại dễ dàng nhận ra cô như vậy.

Đôi mắt không cách nào rời khỏi tấm hình máu me kia, gắt gao nhìn chằm chằm tới trong mắt xuất hiện tơ máu, Khuất Diễn Trọng đột nhiên ôm ngực ngồi dậy lảo đảo lui về sau, đâm mạnh vào ghế, cái bàn trước người cũng bị đâm dời đi. Giấy tờ trên bàn rơi xuống đất, còn cả cái hộp nhỏ Tống Ly Nguyên để lại cũng rơi xuống đất.

Đồ vật bên trong lăn ra, một cái nhẫn lăn hai vòng, đánh vào song sắt loang lổ phát ra một tiếng giòn vang.

Chủ nhân của chiếc nhẫn đã chết, hiện tại chỉ còn lại một món đồ lẻ loi như vậy. Khuất Diễn Trọng ngã ngồi dưới đất giật mình, ánh mắt vốn dĩ mờ mịt nhìn không rõ đột nhiên khóa chặt món đồ. Anh đứng dậy đi qua, duỗi tay nhặt lấy chiếc nhẫn trước kia chính mình tự tay đeo cho cô ấy, quá khứ không còn, hiện tại lại phảng phất nặng ngàn cân.

Chiếc nhẫn đó anh đã chọn rất lâu, sau thấy Tống Sanh ra nước ngoài thăm anh, anh liền hao hết tâm tư, cuối cùng ở tòa nhà thiên văn tặng cho cô. Khi đó cô nói muốn vĩnh viễn đeo trên tay, mãi tới khi cô chết.

Nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, Khuất Diễn Trọng quỳ rạp xuống đất. Tựa hồ có người tới, nói cái gì đó, nhưng Khuất Diễn Trọng lại nghe không rõ, cả thế giới xung quanh anh như bị một tầng kính bao phủ, ngăn cách anh với mọi người, thậm chí là với không khí, khiến anh cảm thấy ngay cả hít thở cũng vô cùng khó khăn.

Có người nói, nếu bạn yêu sâu đậm một người, người đó đối với bạn tựa như không khí, không có cách nào có thể rời đi.

Đêm khuya, ánh trăng xuyên qua song sắt chật hẹp, trên mặt đất còn có dấu vết của tuyết, Khuất Diễn Trọng nhìn trong bóng tối, vô ý thức nhìn chằm chằm phía trước, mãi tới khi xuất hiện một đôi giày, sau đó người kia ngồi xổm trước mặt anh, mỉm cười để lộ lúm đồng tiền trên má.

Tầm mắt mông lung lập tức trở nên vô cùng rõ ràng, Khuất Diễn Trọng hoàn hồn, đưa tay về phía cô, nhẹ nhàng xoa mặt cô, trong mắt lập tức phát ra hi vọng.

"Tống Sanh? Em không sao, em vẫn còn ở đây."

Tống Sanh tươi cười nắm lấy tay anh, nhưng trong miệng lại nói ra một câu vô cùng tàn nhẫn: "Không, em không còn nữa."

Cánh tay Khuất Diễn Trọng cứng đờ, ngay sau đó anh tiếp tục lao về phía trước ôm lấy Tống Sanh: "Anh không nên ở chỗ này, anh không nên để em một mình đối diện với những chuyện đó, đáng lẽ anh phải ở bên cạnh em."

"Đúng vậy, Manh Manh vì sao lại không ở cạnh em? Khi đó em đau lắm."

"Là anh không tốt, là anh không tốt." Khuất Diễn Trọng ôm cô không ngừng lẩm bẩm, gương mặt trước nay luôn bình tĩnh lộ ra thần sắc thống khổ.

Tống Sanh vẫn tiếp tục: "Người còn sống bị mổ thành hai, thật sự rất đau, Manh Manh, vì sao anh lại không tới cứu em? Em luôn đợi anh mà."

Đầu bỗng nhiên đau nhói, chỉ một cái giật mình, Khuất Diễn Trọng liền phát hiện cô gái trong lòng mình cả người đầy máu, máu tươi lập tức tẩm đầy toàn bộ căn phòng, hơn nữa thân thể cô bị chia làm hai, xuyên qua cái ôm của anh mà ngã xuống đất, chỉ có cánh tay trái mang nhẫn kia giãy giụa kéo lấy tay anh, còn nửa gương mặt còn lại ủy khuất nghi hoặc, nhấp môi hỏi: "Manh Manh, một nửa thi thể kia của em đâu? Một nửa thi thể còn lại của em ở chỗ nào?"

Khuất Diễn Trọng đột nhiên bừng tỉnh, dồn dập thở hổn hển mấy hơi rồi vội vàng xem người trước mặt, nhưng không có, cái gì cũng không có. Không có máu, cũng không có Tống Sanh. Ngón tay vô lực buông ra lập tức nắm chặt chiếc nhẫn rơi dưới đất.

Ba mẹ Tống và Tống Ly Nguyên, thậm chí là những người quen biết Tống Sanh và Khuất Diễn Trọng đều cho rằng, sau khi biết rõ sự thật, Khuất Diễn Trọng sẽ làm chút gì đó, vượt ngục, tự sát, hoặc là một vài sự tình khủng bố, nhưng ngoài dự kiến của họ, Khuất Diễn Trọng không làm gì cả, anh chỉ trầm mặc hơn lúc trước, cũng không ai biết rõ rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì.

Chiếc nhẫn thuộc về Tống Sanh được anh đeo trên tay, kích cỡ của nó so với anh mà nói có chút nhỏ, nhưng anh lại coi như không biết gì, cũng chiếc nhẫn còn lại đeo trên một ngón, cho dù có bị thương, máu tươi loang lổ cũng không gỡ xuống.

Nơi này ngoại trừ người đưa cơm cũng chỉ có Tống Ly Nguyên thỉnh thoảng ghé tới. Lần đầu Tống Ly Nguyên tới đây một mình, trước khi hỏi anh có cần thứ gì không, Khuất Diễn Trọng suy nghĩ một hồi liền hỏi: "Tống Sanh vì sao lâu rồi không tới thăm tôi?"

Tống Ly Nguyên nhíu mày, lại nhìn bộ dáng nghiêm túc của Khuất Diễn Trọng, thiếu chút nữa đã cho rằng anh bị điên, đang muốn trả lời nhưng lại không biết nên đáp thế nào. Chỉ là, Khuất Diễn Trọng rất nhanh liền hoàn hồn, anh sờ sờ ngón tay, cơ hồ chiếc nhẫn đã khảm sâu vào da thịt, rũ mắt nói: "Tống Sanh chết rồi."

Sau lần đó, Tống Ly Nguyên không tới nữa, anh thật sự không biết nên đối diện với người đàn ông vì tình mà chịu nhiều thương tích thế nào. Nơi này mỗi lúc một quạnh quẽ, đã mấy tháng, Khuất Diễn Trọng chưa từng mở miệng nói một câu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio