Những lời mà mẹ của Minh Hạnh đã nói với cô hồi sáng, thật ra Trình Phóng đều nghe thấy cả.
Đương nhiên trong lòng anh sẽ không dễ chịu.
Nhưng ngay sau đó, anh lại suy nghĩ cho Minh Hạnh.
Hôm nay anh tiếp tục ở nhà, có lẽ sẽ khiến cô khó xử.
Nếu đã vậy, thôi thì anh ra ngoài tránh mặt trước.
“Được rồi, em ra ngoài trước đi,” Trình Phóng cầm điện thoại, mở hướng dẫn ra xem, nói: “Lần này nấu bảo đảm ngon, em cứ chờ xem.”
Đối với Trình Phóng, trên đời này không có việc gì khó hết, bếp núc cũng vậy.
Nấu lần đầu nấu không ăn được thì anh học thêm là được.
Nấu vài lần nữa cho quen tay là tốt rồi.
Minh Hạnh chậm rì rì ra khỏi phòng bếp.
Cô thấp thỏm trong lòng, vẫn không yên tâm.
Thỉnh thoảng lại ngó đầu nhìn vào trong bếp.
Khoảng nửa tiếng sau.
Mùi thức ăn thoang thoảng toả ra, lập tức khơi dậy vị giác của mọi người.
Cũng thơm phết.
Không bao lâu sau, Trình Phóng bưng thức ăn ra, sau đó bày biện chén đũa.
Một phần cánh gà chiên Coca, một phần thịt kho tàu, còn có xà lách xào dầu.
Mặt hình thức trông cũng bình thường, nhưng mùi hương lại thơm phức.
“Anh nếm thử rồi, khá vừa miệng.” Trình Phóng ngồi xuống trước bàn ăn, bới cho Minh Hạnh một chén cơm, ra hiệu rằng cô có thể bắt đầu ăn.
Một bữa cơm rất yên tĩnh.
Suốt lúc ăn, Trình Phóng luôn im lặng, ngoại trừ gắp cánh gà cho Minh Hạnh thì không làm gì khác, cũng không nói câu nào.
Sau khi Minh Hạnh đặt đũa xuống, anh dọn dẹp thức ăn trên bàn.
Ăn sạch sẽ.
Thú thật thì lần này anh nấu đỡ hơn lần trước nhiều, thậm chí mùi vị cũng khá tinh tế.
Minh Hạnh ăn hết một chén cơm đầy, đó là bằng chứng tốt nhất.
Sau khi ăn xong, Trình Phóng đi rửa chén.
Động tác của anh rất mau, chỉ nghe thấy tiếng chén sứ trong bồn đôi lúc vang lên, chưa được bao lâu đã rửa xong rồi.
Vô cùng yên tĩnh.
Dường như anh đang cố tình không nhắc đến bất cứ điều gì khác.
Minh Hạnh lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Ban đêm, Minh Hạnh giật mình tỉnh giấc.
Có lẽ là vì cả ngày luôn cảm thấy sợ hãi nên tối ngủ không yên. Đến khi trằn trọc ngủ được thì trong đầu cũng xuất hiện một vài hình ảnh kỳ quái, lộn xộn.
Trong phòng chỉ có một mình cô.
Nhất thời, cô không kịp nhận thức đây là đâu, thậm chí còn quên mất mình là ai.
Sửng sốt khoảng ba phút.
Sau đó, cô bò dậy từ giường, cầm điện thoại trên tủ đầu giường lại.
Màn hình hiển thị: :
Đang là nửa đêm.
Minh Hạnh ngồi lại, cẩn thận lắng nghe.
Bên ngoài hầu như không có tiếng động.
Cô xuống giường, đến giày cũng không xỏ, nhẹ nhàng đi đến cửa rồi mở hé ra.
Một ánh đèn lẻ loi đang sáng ngoài phòng khách.
Còn Trình Phóng thì ngồi cạnh bàn ăn.
Trên bàn đầy sách và giấy làm bài thi, Trình Phóng cầm bút, cúi đầu, ánh mắt tập trung vào mặt giấy, lông mày nhíu chặt.
Anh đặt bút viết, nhưng ngòi bút dừng trên mặt giấy, mãi không có động tác tiếp theo.
Vào buổi đêm vô cùng yên tĩnh như thế này, từng sắc thái cảm xúc dường như được biểu đạt rất rõ ràng.
Trình Phóng dừng lại, bàn tay nắm bút càng ngày càng chặt.
Gân xanh nổi cộm trên mu bàn tay của anh, chỗ xương ngón tay bị siết đến mức tái xanh.
Khoảng hai phút trôi qua.
Đột nhiên một tiếng “răng rắc” vang lên, không ngờ cây bút lại bị bẻ gãy.
Minh Hạnh tức khắc hoảng sợ.
Sau đó, cô thấy anh vứt cây bút hỏng sang một bên, cùng chỗ với mớ giấy nháp vo thành từng cục.
Anh lại lấy tờ giấy khác qua.
Nhìn sườn mặt tuấn tú của anh, khoé môi vẫn mím chặt, sắc mặt càng thêm tối tăm, ảm đạm.
Minh Hạnh hơi nhíu mày.
Cô nhẹ nhàng mở cửa, đi đến chỗ Trình Phóng.
Đến khi cô lại gần anh rồi, Trình Phóng mới nhận ra tiếng bước chân.
Anh ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Minh Hạnh.
Mắt anh hằn đầy tơ máu, con ngươi vô cùng mỏi mệt, lộ ra sự cố chấp và ngoan cường.
Thùng rác bên cạnh toàn là giấy nháp.
Tờ nào cũng chi chít chữ.
Trình Phóng không ngờ Minh Hạnh sẽ ra đây. Lúc đó, anh sửng sốt, nỗ lực kiềm chế tính khí của mình, nhưng cố gắng thế nào cũng không được.
Mắt anh tối sầm, dời đi chỗ khác.
Minh Hạnh thấy trước mặt anh là một đề thi Toán.
Dường như anh đang giải câu cuối cùng.
Câu cuối cùng trong đề thi Toán luôn rất khó, Minh Hạnh còn nhớ hồi mình học lớp , mỗi lần cô giải không ra là bỏ.
Tuy nhiên, rõ ràng Trình Phóng đang tập trung vào câu hỏi này.
Có lẽ vấn đề không chỉ là câu hỏi đó.
Mà là dưới quá nhiều áp lực và chuyện không như ý, nên khi giải câu này hoàn toàn mất tập trung.
“Trình Phóng.” Minh Hạnh thử gọi anh.
Trình Phóng không phản ứng.
“Khuya rồi, nghỉ ngơi trước đi anh.” Minh Hạnh nhỏ nhẹ khuyên nhủ.
Trình Phóng cúi đầu nhìn đề thi trước mặt, rõ ràng anh đã có ý tưởng làm bài rất mạch lạc, nhưng lại không tính ra được kết quả cuối cùng, thực sự khiến người khác muốn bùng nổ.
Cộng thêm chuyện hồi sáng.
Rõ ràng anh không để trong lòng, nhưng khi ý thức được việc bản thân vẫn còn vô dụng, khiến Minh Hạnh khó xử, cuối cùng tâm trạng buồn bực cứ mãi không tan.
Anh muốn gấp rút tiến lên.
Anh muốn tăng tốc một chút, thậm chí là gấp mười mấy lần, để khiến bản thân ngày càng tốt hơn.
Vì thế mà vô thức học đến tận lúc này.
Vì thế mà dần đánh mất bình tĩnh khi không giải được một đề thi.
“Trình Phóng, anh đừng như vậy,” Minh Hạnh cảm thấy anh thế này rất đáng sợ, đôi mắt của cô không giấu được sự sợ hãi, chỉ biết nhỏ nhẹ nói chuyện với anh.
“Chuyện gì cũng có thể từ từ làm, không cần gấp gáp.”
“Anh không sao.” Rốt cuộc, Trình Phóng cũng mở miệng.
Dứt lời, anh cầm bút lên, bắt đầu làm lại.
Đây là sự cứng đầu vốn có trong xương cốt của người trẻ tuổi.
Dựa vào ý tưởng làm bài trước đó, anh tính toán lại lần nữa, mặc dù suy luận trong đầu khá rối ren nhưng anh vẫn còn giữ được một chút tỉnh táo.
Minh Hạnh bèn ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn anh.
Vì nền tảng căn bản không tốt, dù có thông minh đi nữa thì anh cũng phải tốn rất nhiều thời gian và công sức mới có thể bắt kịp người khác.
Không bao lâu sau, một tờ giấy nữa lại chi chít chữ.
Minh Hạnh ở bên cạnh nhìn, mơ màng muốn ngủ.
Bây giờ là lúc buồn ngủ nhất, nhìn dòng chữ dày đặc mà cô hoa cả mắt, ngáp ngắn ngáp dài.
Minh Hạnh chống cằm, gật gà gật gù.
Trình Phóng nhận ra, bèn dừng động tác, nhìn cô một cái.
“Anh không ngủ thì em cũng không ngủ.” Minh Hạnh gắng gượng mở to mắt, cướp lời anh trước.
Bởi vì buồn ngủ nên mắt của cô đỏ hoe, nhưng cô lại cố giữ tỉnh táo, đôi mắt chớp chớp khiến người ta thấy thương cực kỳ.
“Anh ở đây thì em ở với anh.” Giọng nói của cô ngày càng nhỏ.
Bây giờ anh đang ngoan cố, khuyên cũng không chịu nghe, cô không có cách nào, chỉ có thể làm vậy thôi.
Minh Hạnh còn xích lại gần cái bàn một chút, cô nhìn anh, tỏ thái độ rằng mình rất kiên quyết.
Ý tưởng của Trình Phóng dần mạch lạc rồi, chỉ là do quá mệt mỏi và vắt óc suy nghĩ quá lâu nên vẫn còn thiếu một chút.
Nếu bây giờ anh hoàn toàn tỉnh táo thì nhất định sẽ sớm tính ra đáp án.
Đã ba giờ sáng.
Minh Hạnh vẫn đợi, không chịu đi.
Cô càng thấm mệt, gắng gượng mở to mắt.
Nhìn đôi mắt của cô, Trình Phóng chửi thầm một tiếng, lập tức đặt bút xuống.
Cô biết hành anh thật đấy, lúc nào cũng chiếm được lợi thế cho mình.
Đã biết thừa anh sẽ đau lòng, sao có thể bỏ mặc cô đây?
Thế là Trình Phóng đứng dậy, trực tiếp vươn tay ôm ngang cô lên.
Đi vào phòng ngủ, đến cạnh mép giường, anh thả cô xuống.
Vừa tiếp giường, Minh Hạnh liền giữ chặt tay anh, ngồi xếp bằng ở đấy.
“Trình Phóng, anh đi ngủ đi.”
Minh Hạnh nhỏ nhẹ nói: “Anh nóng lòng muốn học cho giỏi, em hiểu, nhưng bất kể chuyện gì cũng cần có thời gian, không thể dồn ép chỉ trong một lần.”
Minh Hạnh kéo tay anh, giọng nói thoáng sự buồn ngủ nhưng vẫn nhẹ nhàng, “Đừng miễn cưỡng nhé.”
Bình thường anh là người cà lơ phất phơ, nhưng khi thực sự ngoan cố mới khiến người khác cảm thấy hết cách.
Trình Phóng chẳng nói chẳng rằng, thế là Minh Hạnh nói thêm: “Mẹ em khá nghiêm khắc với em, cho nên từ nhỏ em đã hơi sợ mẹ. Em luôn cẩn thận trong mọi việc, nhiều khi thi không tốt, em cũng không dám để mẹ biết.”
Sở dĩ Minh Hạnh nói điều này là vì cô muốn cho anh biết, cô cật lực giấu mẹ không phải vì anh, mà vì bản thân cô và nguyên nhân từ gia đình của cô.
Dù hôm nay Trình Phóng là một người rất giỏi giang đi nữa, cô vẫn sẽ giấu bà thôi.
Nếu lúc này mà để bà biết được, trong lòng Minh Hạnh mới cảm thấy sợ hãi.
Minh Hạnh nói chuyện với anh bằng chất giọng nhỏ nhẹ thế này, đôi mắt lại lấp lánh ánh nước, ai mà đỡ được?
Trông cô tội nghiệp như vậy, trái tim của Trình Phóng mềm nhũn thành nước.
“Được, anh không gượng ép nữa.”
“Sau này cũng không được học đến khuya thế này nữa, không tốt cho sức khoẻ đâu.”
“Ừm.”
“Chưa hết, nếu anh không vui cái gì thì phải nói ra, anh nổi giận sẽ khiến em sợ.”
“Ừm.”
Trình Phóng nhớ ra gì đó, muốn thẳng người dậy, nhưng Minh Hạnh vẫn bám chặt anh như cũ.
Rõ ràng bình thường, lúc đối mặt với người khác, cô đều chững chạc muốn chết. Ấy vậy mà bây giờ bám riết người khác lại y như đứa con nít, không chịu buông tay.
“Anh đi tắm đã, sợ em thấy hôi.” Trình Phóng bất đắc dĩ nói.
Anh sống tuỳ tiện, sợ Minh Hạnh đã quen ở sạch sẽ không chịu được, dù đang mùa đông cũng phải tắm rửa mỗi ngày, nếu không sẽ thấy cơ thể có mùi.
Tuy anh không đổ mồ hôi, nhưng ban chiều lại có vào bếp.
Minh Hạnh gối đầu, đã cà gù cà gật, đến đôi mắt cũng không mở nổi nữa, chỉ có thể quật cường níu giữ chút ý thức cuối cùng.
“Đừng đi nữa.”
Tắm xong chắc cũng ba bốn giờ, lúc đó gần sáng rồi.
Minh Hạnh cọ cọ vào tay anh, mơ màng nói: “Không có mùi, không hôi gì hết.”
Thậm chí cô còn không biết mình đang nói gì, tóm lại là giọng nói càng ngày càng nhỏ dần.
Đôi mắt của Trình Phóng đột nhiên tối sầm.
Anh vươn tay ôm chặt cô vào lòng, vòng tay siết lại, cứ ôm chặt như vậy trong chốc lát.
Tuy đã nói rất nhiều lần, nhưng có thể gặp được Minh Hạnh vào những tháng ngày u ám và bạc nhược nhất đời, thực sự là món quà tốt đẹp nhất mà trời cao ban tặng cho anh.