Kết hôn! Anh dám không? CHƯƠNG 205: HÔN SỰ CẢNH LIÊM UY VÀ MỘC YÊN NHIÊN Lúc này bà cụ đang vô cùng tức giận, có thể nói là chỉ cần nhìn Ân Thiên Thiên sẽ lập tức nổi giận, đưa tay lên che đôi mắt của mình, đồng thời cũng gọi người đuổi Ân Thiên Thiên ra ngoài, Cảnh Thiên Ngọc vội vàng đi đến trước mặt Ân Thiên Thiên kéo cô ra ngoài, là một thành viên của nhà họ Cảnh, cô ta rất rõ, lúc bà cụ đang tức giận tốt nhất đừng trêu trọc vào. Ban đầu vẫn còn nghĩ là âm thầm đưa Ân Thiên Thiên ra ngoài, chỉ là cô ta không ngờ đến, người vẫn chưa đi ra ngoài, đã nghe thấy một giọng nói như vậy. Mộc Yên Nhiên đi đến bên cạnh bà cụ, giọng nói nhẹ nhàng an ủi bà, dáng vẻ này còn thân thiết hơn cháu trai, cháu gái nhà họ Cảnh, thảo nào bà cụ lại hoàn toàn tiếp nhận cô ta. “Bà nội, bà đừng giận nữa, tức giận sẽ không tốt cho sức khỏe của bà. Bà còn ồn ào nói sa này muốn nhìn thấy Yên Nhiên kết hôn, có phải là nên để sức khỏe của bà tốt hơn rồi nói không?” Mộc Yên Nhiên tinh nghịch nói, ngồi bên cạnh bà cụ, rót trà cho bà, ánh mắt còn mang theo sự nũng nịu: “Nếu như sau này bà nội có thể đến hôn lễ của Yên Nhiên, thì đó chính là món quà tuyệt vời nhất của Yên Nhiên, cháu muốn xem xem, đến lúc đó cả thành phố T còn ai trêu trọc cháu nữa.” Trong lời nói có chút kiêu ngạo nhưng vẫn đúng mực, cũng không khiến bà cụ không vui. Chỉ là không biết câu nói này của Mộc Yên Nhiên là cố ý hay là vô ý, tóm lại đã nhắc với bà cụ không ít chuyện. Quay đầu lại, bà cụ cẩn thận quan sát Mộc Yên Nhiên ở trước mặt. Ngoại hình giống như con gái rượu, thái độ lại cẩn thận, tinh tế, nếu như không phải có một cơ thể yếu đuối, chỉ sợ người giống như Mộc Yên Nhiên sớm đã bị nhìn chằm chằm rồi. Ánh mắt lại dừng lại trên người Cảnh Liêm Uy, lông mày nhíu chặt không nói câu gì, trong lòng có chút tức giận, nhưng nghĩ đến những suy nghĩ trong lòng mình, bà cụ vẫn kiềm chế hỏi một câu: “Liêm Uy, bệnh viện của con vẫn chưa tìm thấy nguồn tim thích hợp cho Yên Nhiên sao?” Bà không hiểu, một quả tim lại khó tìm như vậy sao! Nhà họ Mộc tìm kiếm hơn 20 năm, nhưng vẫn không có manh mối nào! Tâm tư của Cảnh Liêm Uy vẫn còn đặt trên người Ân Thiên Thiên, cũng không để ý đến câu hỏi của bà cụ, trực tiếp trả lời: “Chưa.” Bang! Bà cụ đột nhiên tức giận, một lần nữa ném vỡ tách trà trong tay, Mộc Yên Nhiên ngồi bên cạnh bà cũng bị dọa sợ, sau đó lại nghe thấy bà cụ nói: “Các người làm việc như vậy sao? Nhà họ Mộc đã đăng ký bao nhiêu năm, tại sao vẫn chưa tìm thấy chứ? Cái này là cố tình không cứu chữa đúng không? Bà nói cho cháu biết, hôm nay ta giao chuyện của Yên Nhiên cho cháu, nếu như cháu không làm được, thì cả đời này cũng cháu cũng đừng cưới cho ta một đứa cháu dâu, dù sao cưới về cũng không thể sinh con, còn không bằng không cưới!” Một câu nói, lại khiến tất cả những người trong phòng khách trở nên yên tĩnh. Bà cụ rất hài lòng với hiệu quả mà mình gây ra, dừng một chút , sau đó hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào Cảnh Liêm Uy: “Liêm Uy, bây giờ bà nói cho cháu biết, đợi bệnh của Yên Nhiên tốt hơn, hai đứa lập tức kết hôn cho bà.” Ân Thiên Thiên đứng một bên cơ thể cứng đờ, theo bản năng ngước nhìn bà cụ. Cô đã nghĩ là bà cụ sẽ tức giận, nhưng cô không ngờ bà cụ lại tức giận đến mức này, trong khi cô vẫn còn chưa đi ra khỏi cửa đã quyết định người vợ tiếp theo cho Cảnh Liêm Uy? Điều này cho thấy bà không hài lòng về cô đến mức nào, không quan tâm đ ến cảm nhận của cô đến mức nào? Khóe miệng nở một nụ cười mỉa mai, ở nhà họ Cảnh, bây giờ cô mới nhìn ra, từ trước đến giờ cô chỉ là người ngoài mà thôi! Chuyện liên quan đến danh tiếng nhà họ Cảnh, người nhà họ Cảnh, cô sẽ luôn là người đầu tiên bị bỏ rơi! Trước kia là như thế, bây giờ cũng vậy! Cảnh Liêm Uy lập tức ngẩng đầu lên nhìn bà cụ, trong ánh mắt tràn đầy sự tức giận, lúc bà cụ vừa nói xong, lập tức quay đầu lại nhìn Ân Thiên Thiên trong lòng đột nhiên cảm thấy nặng nề. Ngoài sự ngạc nhiên lúc nãy, Ân Thiên Thiên không còn cảm xúc nào khác. Thấy vậy, cơ thể của Cảnh Liêm Uy lạnh đi mấy phần. Đúng vậy. Nhà họ Cảnh đối xử với cô như vậy, anh cũng đối xử với cô như vậy, ban đầu nói hay như thế nào, nhà họ Cảnh là nhà của cô, anh là chồng của cô, nhưng lúc cô xảy ra chuyện, có mấy người đứng ra bảo vệ cô chứ? Ân Thiên Thiên không thể không cảm thấy đau lòng…. Lúc này, Cảnh Liêm Uy cũng đã bình tĩnh lại, liếc nhìn Mộc Yên nhiên nói: “Bà nội, lúc này bà nhắc đến chuyện này hình như không hay lắm, hơn nữa chuyện hôn nhân của cháu vẫn là do cháu tự mình quyết định thì tốt hơn, không phiền bà nội lo lắng.” Sắc mặt bà cụ rất khó coi, đưa tay ra kéo tay Mộc Yên Nhiên nói: “Cháu tự mình làm chủ? Cháu nhìn đi, trước đây để cháu tự mình làm chủ, kết quả cháu đã làm ra những gì? Cưới về một người phụ nữ thanh danh bê bối ta đã không nói, còn không thể sinh con, ngay cả con cũng không sinh được thì còn gọi gì là phụ nữ? Mặc dù bây giờ sức khỏe của Yên Nhiên không tốt, nhưng cũng không phải là không tốt lên được, chỉ cần làm phẫu thuật, nghỉ ngơi một vài năm là được, cháu….” “Bà nội!” Một giọng nói tức giận vang lên, Cảnh Liêm Uy cô gắng hết sức để kìm nén cơn tức giận của mình lại, trong ánh mắt đều là sự tức giận: “Cháu chỉ nói một lần, nếu như cháu muốn kết hôn cháu sẽ tự mình quyết định, không cần bà phải lo lắng!” Bà cụ tức giận đến mức suýt nữa nôn ra máu, Vi Gia Huệ vội vàng bước tới an ủi bà, đỡ bà về phòng, nhưng bà cụ vẫn ngồi nguyên ở đó, lúc này ngay cả tay của Mộc Yên Nhiên cũng không nắm, đứng dậy chỉ vào mặt Cảnh Liêm Uy tức giận nói: “Cảnh Liêm Uy, lòng can đảm của cháu thật lớn! Từ lúc nào ở nhà họ Cảnh này có người dám cắt ngang lời nói của ta! Từ lúc nào, ở nhà họ Cảnh ngay cả quyền nói chuyện ta cũng không có! Ta đã quyết định, không ai có thể thay đổi được!” Đủ ngang ngược, đủ độc đoán. Năm nay bà cụ Cảnh đã 80 tuổi rồi, từ nhỏ đã là một người rất có chủ kiến, sau khi gả vào nhà họ Cảnh, ngay cả ông cụ cũng phải nể mặt bà, chưa bao giờ bị người nhỏ tuổi hơn mình qua mặt như vậy, tâm trạng đột nhiên trở nên không tốt, đây là một kiểu tức giận vì quyền uy của mình bị người khác khiêu khích, cũng là một loại bá đạo người khác không thể xâm phạm đến, kiểu bá đạo này đã duy trì trong nhiều năm qua mà không hề thay đổi, cho dù Cảnh Liêm Uy là đứa cháu trai mà bà cưng chiều nhất cũng không thể! Ân Thiên Thiên nhìn mọi thứ trước mặt, không nói gì, nhưng trong lòng lại rất hỗn loạn. Từ nhỏ cô đã sống trong nhà họ Ân, mặc dù Ân Bách Phú và Lý Mẫn đối xử với cô cũng tốt nhưng từ trước đến giờ Ân Thiên Tuấn chưa từng thiếu cô cái gì, nên từ nhỏ cô đã biết cuộc sống trong những gia đình giàu có, đây cũng là một trong những lý do năm đó sau khi biết Cảnh Liêm Uy là người nhà họ Cảnh cô lại không muốn gả vào nhà họ Cảnh. Bà cụ nhà họ Cảnh rất nổi tiếng, không phải ai cũng có thể thách thức được, mà những suy nghĩ ăn sâu bén rễ kia không phải chỉ sau một đêm là có thể thay đổi được! Giống như bà cụ đã nói, chỉ cần không xảy ra sơ xuất lớn nào, có lẽ chuyện kết hôn của Cảnh Liêm Uy và Mộc Yên Nhiên cứ như vậy mà được quyết định! Đột nhiên Ân Thiên Thiên cảm thấy có chút khó thở. Cảnh Liêm Uy không hề né tránh ánh mắt của bà cụ, nhìn thẳng lại, sự kiên định trong ánh mắt khiến người khác ngạc nhiên, nói từng câu từng chữ một: “Bà nội, chuyện của con, con sẽ tự mình làm chủ, làm sai con sẽ tự mình gánh hậu quả, không oán hận bất cứ ai, giống như năm đó con cưới Thiên Thiên là con tự nguyện, chỉ cần là con muốn làm con nhất định sẽ tìm mọi cách để có được, cũng như vậy, nếu như con không muốn, đừng ai nghĩ là có thể ép được con!” Bà cụ tức giận đến mức giơ tay lên đánh anh, Vi Gia Huệ vội vàng lao đến nắm lấy tay bà cụ. Cái tát này mà đánh xuống, tình cảm bà cháu sẽ giảm đi rất nhiều. Cảnh Liêm Uy từ nhỏ đã không có ba mẹ, bà ta nhìn anh trưởng thành, cũng xem anh như là con trai của mình, lúc này sao nỡ để anh bị đánh chứ? Hơn nữa, thực ra bà ta cũng không thích Mộc Yên Nhiên, mặc dù thông minh, lanh lợi nhưng lại không có một cơ thể khỏe mạnh, ai biết được có thể sống đến ngày mai không? “Mẹ, mẹ đừng tức giận nữa, bình tĩnh lại rồi nói tiếp, bây giờ trong tình huống này bản thân thằng bé cũng không biết nó đang nói cái gì, đều bình tĩnh lại một chút, ngày mai chúng ta tiếp tục nói về chuyện này có được không?” Vi Gia Huệ cố gắng áp chế bà cụ lại, vừa gọi chồng mình qua giúp đỡ: “Nguyên Phước, anh mau khuyên mẹ đi, những câu nói trong lúc tức giận có mấy câu là thật chứ.” Câu cuối cùng thực sự rất thông minh. Quả nhiên, bà vừa nói xong, vẻ mặt của tất cả mọi người ở đây đều có chút thay đổi, bà cụ cho là con dâu đang an ủi mình không cần phải nghe những lời mà Cảnh Liêm Uy nói, nhưng Mộc Yên Nhiên lại không nghe ra như vậy, điều này nói là chuyện đính hôn của cô ta và Cảnh Liêm Uy mà bà cụ vừa nói không phải là thật? Khóe miệng Cảnh Liêm Bình nhếch lên, đưa tay ra kéo Cảnh Liêm Uy đi, Cảnh Thiên Ngọc cũng ngoan ngoãn đứng bên cạnh che chở cho Ân Thiên Thiên giả vờ làm người vô hình, ngộ nhỡ bà cụ nhìn thấy chắc chắn sẽ gặp rắc rối, sắc mặt Mộc Yên Nhiên có chút thay đổi, nhưng nhìn thấy Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước bước tới dìu bà cụ về phòng ngủ, không cần đến sự giúp đỡ của cô ta, chỉ có thể ngượng ngùng đứng sang một bên. Đến khi Vi Gia Huệ từ phòng bà cụ đi ra, Mộc Yên Nhiên cắn môi, ngượng ngùng bước đến trước mặt Cảnh Liêm Uy, khẽ nói: “Liêm Uy, những lời lúc nãy bà nội nói….anh đừng hiểu nhầm, em cũng không biết sao bà nội lại nói như vậy….” “Thiên Thiên.’ Cảnh Liêm Uy liếc nhìn Mộc Yên Nhiên, lông mày vẫn nhíu chặt lại, đi qua cô ta đến trước mặt Ân Thiên Thiên, khẽ hỏi: “Em có bị thương không? Đầu gối có đau không? Vụn thủy tinh có làm em bị thương không?” Câu này vừa nói ra, tất cả những người trong phòng đều im lặng không có ai lên tiếng. Cổ họng của Ân Thiên Thiên có chút đau, ngước mắt lên nhìn anh rất lâu nhưng vẫn không nói gì. Cảnh Liêm Uy lại nghĩ là cô bị thương, bọn họ đều biết tính khí thất thường của bà cụ khi tức giận, trên tay có thứ gì thì sẽ ném thứ đó, lúc nãy ném cốc trà cũng không biết có làm cô bị thương không, hơn nữa lúc này quỳ lâu như vậy, cũng không biết là đầu gối của Ân Thiên Thiên có bị thương không, thấy cô không nói gì, anh liền ngồi xổm xuống trước mặt Ân Thiên Thiên, đưa tay muốn kéo chiếc váy đông mà cô đang mặc lên để xoa đầu gối cho cô. Nhưng bàn tay vẫn chưa chạm vào cô, Ân Thiên Thiên ở trước mặt đã lùi lại một bước. Bàn tay của anh cứng đờ giữa không trung, Cảnh Liêm Uy ngước mắt lên nhìn cô. Lúc này trong ánh mắt của Ân Thiên Thiên mang theo một chút tức giận, một chút trách móc nhìn anh. Vậy mà vẫn còn quan tâm cô, thậm chí còn không muốn cưới Mộc Yên Nhiên, nhưng vẫn muốn ly hôn với cô? Lúc này làm ra những hành động thâm tình như vậy là có ý gì? Đột nhiên, trong lòng của Ân Thiên Thiên có chút hận Cảnh Liêm Uy. Lẽ nào Cảnh Liêm Uy thực sự nghĩ rằng cô là một người phụ nữ không biết tức giận sao?