Kết hôn! Anh dám không? CHƯƠNG 217: IM LẶNG NGHĨA LÀ ĐỒNG Ý Mộc Yên Nhiên đôt nhiên chạy đến ôm lấy Tử Dương, khóc lóc: “Mẹ, đừng đi, việc ba không đi chợ đen có nguyên tắc của ba, ba mẹ đừng cãi nhau mà…” Câu nói này càng khiến cho Tử Dương đau lòng hơn, bà càng muốn đi tìm Mộc Long, mà lúc này Mộc Long xuất hiện. Suy cho cùng, ông ta cũng không yên tâm về đứa con gái này, vừa bước vào phòng ông đã nghe thấy tiếng Tử Dương: “Long, chúng ta đến chợ đen mua tim về cho Yên Nhiên đi” “Vớ vẩn!” lời chưa dứt đã thấy Mộc Long quát: “Chợ đen là nơi có thể tùy ý ra vào sao? Đúng là lòng dạ đàn bà! Bà có biết giờ chợ đen là địa bàn của ai không? “Diêm Vương” là người bà có thể động vào sao? Đến lúc đấy, đến cả mạng cũng không chắc còn giữ được hay không chứ đừng nói đến việc mua tim!” Suy cho cùng, người đàn ông này hiểu biết rộng rãi, nắm rõ mấy chuyện này hơn Tử Dương cùng Mộc Yên Nhiên. Nhưng hiện tại Tử Dương làm sao nghĩ được nhiều như thế, bà ta ôm lấy chân Mộc Long khóc lóc: “Vậy thì ông nói tôi phải làm thế nào? Con gái tôi mới có 25 tuổi, mới có 25 tuổi thôi. Năm tháng tuổi trẻ bị hủy hoại trên giường bệnh như vậy hay sao? Tôi là mẹ nó, ông là ba nó, sao ông có thể nhẫn tâm nhìn con gái chết được cơ chứ? Nếu không tìm được người hiến tim, Yên Nhiên sẽ, sẽ…” Mộc Long không chống cự gì, để mặc Tử Dương đánh, ông nhìn Mộc Yên Nhiên đầy hối lỗi nhưng ngay cả Mộc lão gia nhà họ Mộc cũng chưa từng nhắc đến chủ đề này thì làm sao ông ta dám cơ chứ? Danh xưng “Diêm Vương” này, nghe qua thôi cũng không phải hạng người gì tốt đẹp. Mộc Yên Nhiên nhìn hai người họ, đau mắt ẩn chứa đau đớn, bước lên kéo lấy mẹ, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, mẹ đừng như vậy nữa, ba cũng rất khó xử mà. Con biết, ba mẹ rất yêu con, bao nhiêu năm qua cũng không hề bỏ rơi con, chỉ có điều con thể ở bên chăm sóc cha mẹ lâu hơn được nữa… Nhưng con thật sự không can tâm, thực sự không can tâm…” Tử Dương quay người lại ôm lấy Mộc Tử Nhiên khóc lóc thảm thiết. Thanh âm của Mộc Yên Nhiên nhẹ nhàng nhưng lại như đang oán trách: “Tại sao con lại là đại tiểu thư nhà họ Mộc, tại sao con lại là một kẻ bệnh tật. Còn Ân Thiên Thiên thì sao, cô ta không được sự yêu thương của nhà họ Ân, nhưng lại có một cơ thể khỏe mạnh…” “Ân Thiên Thiên?” Mộc Long tò mò hỏi, sao lại nhắc đến cô ta? Tử Dương cũng nhìn cô ta, thấy Mộc Yên Nhiên đột nhiên không nói nữa liền hỏi dồn: “Yên Nhiên, con muốn nói gì? Có phải Ân Thiên Thiên làm con xấu mặt đúng không? Nó chỉ là một chiếc giày rách của cậu ba nhà họ Cảnh mà cũng dám coi thường con? Nó có tư cách gì mà khiến con khó chịu cơ chứ? Con yên tâm, ngày mai ba mẹ sẽ đi tìm cô ta đòi lại công bằng cho con!” Mộc Yên Nhiên lắc đầu, khóc òa: “Mẹ, cô ấy không làm gì hết. Chỉ là lần trước ở bệnh viện con có nhìn qua kết quả kiểm tra sức khỏe tổng quát của cô ấy, chắc là lúc làm phẫu thuật viêm ruột thừa thì thuận tiện kiểm tra. Cơ mà, các chỉ số của cô ấy hoàn toàn trùng khớp với con…” Chỉ một câu nói thôi nhưng Tử Dương và Mộc Long đều biết nó có nghĩa gì. Tim của Ân Thiên Thiên hoàn toàn phù hợp với Mộc Yên Nhiên, nên cô ta mới ngưỡng mộ Thiên Thiên! Ngưỡng mộ cô có một cơ thể khỏe mạnh, ngưỡng mộ cô có thể kết hôn cùng Cảnh Liêm Uy, ngưỡng mộ cô có một cuộc sống hoàn hảo. Cả căn phòng bỗng rơi vào yên tĩnh. Bỗng nhiên, ánh mắt Tử Dương trở nên kiên quyết, nói: “Yên Nhiên, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ lấy tim của Ân Thiên Thiên về cho con, tất cả những gì mà Ân Thiên Thiên có rồi sẽ thuộc về con! Là của con!” Căn phòng trở nên yên tĩnh, không ai nói tiếng nào, mà im lặng có nghĩa là đồng ý. Đêm khuya, Ân Thiên Thiên nằm trong phòng ngủ nhíu chặt chân mày, cô không hề biết chuyện gì sắp xảy ra. Bàn tay nhỏ bé vô thức vuốt v e vùng bụng phẳng lì, đến giờ cô vẫn không thể tin được là bản thân đã mang thai. Ân Thiên Thiên cắn chặt môi, mở phiếu kiểm tra được cô siết chặt trong tay ra. Trên phiếu ghi rõ ràng trong bụng cô có một sinh mạng bé bằng hạt gạo đang tồn tại, nó đang lớn lên từng ngày, dần dần sẽ hình thành tim, rồi đến cánh tay, đôi chân … Con của cô đang nằm trong bụng cô… Hai mẹ con cô đang chung một cơ thể, đứa bé thậm chí còn chưa thành hình mà cô đã muốn bỏ nó đi sao? Nước mắt cô vô thức rơi xuống. Ân Thiên Thiên nắm chặt giấy xét nghiệm, tay vuốt v e bụng, một mình khóc nức nở. Cô không thể giữ lại đứa nhỏ này, thật sự không thể giữ! Dù Ân Thiên Tuấn không nhắc nhở cô, cô cũng đủ tỉnh táo để nhận ra rằng cô không thể giữ cái thai này lại! Nhà họ Cảnh đang nhìn chằm chằm vào cô, cô cũng chẳng còn sức lực nào mà đối đầu với bọn họ! Nếu như bọn họ muốn, đứa bé này sẽ được giữ lại, nhưng nếu họ không muốn, đứa bé này thậm chí còn không có cơ hội thành “hình người” “Con yêu…” Ân Thiên Thiên khẽ thì thầm, rồi nằm lên giường khóc òa: “Con yêu, con yêu của mẹ…” Trên đời này, chẳng có người mẹ nào không yêu thương con của mình cả. Ân Thiên Thiên tuy còn trẻ nhưng trong bụng cô cũng đang có một sinh mạng, cô cũng là một người mẹ…. Một lúc sau, Ân Thiên Thiên ngừng khóc. Nhớ lại bản thân đã nôn toàn bộ những gì đã ăn được ra, cô sợ mình đã ảnh hưởng đến đứa nhỏ liền bật dậy uống một cốc sữa nóng, nhưng khi lướt qua cửa sổ, cô thấy bóng dáng của một người đàn ông đang đứng ở dưới nhà. Trong đêm tối, một người trên tầng một người đứng phía dưới, thậm chí hai người còn chẳng nhìn rõ đối phương, nhưng họ đều cảm nhận được tình cảm trong mắt đối phương. Ân Thiên Thiên không thể kìm chế được mà bật khóc Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy… Anh tàn nhẫn đến mức muốn đích thân tiến hành phẫu thuật cho cô? Đó là con của hai người họ mà… Nhưng nhớ lại, là bản thân cô nói không muốn giữ cái thai trước, Ân Thiên Thiên thấy rằng cô cũng xấu xa không hơn không kém… Đứa trẻ này sao không đến sớm hơn một chút? Nếu như xuất hiện sớm hơn, phải chăng mọi chuyện sẽ khác? Ở dưới lầu, Cảnh Liêm Uy đứng dựa vào chiếc Range Rover to lớn, đèn xe đã tắt, nhưng anh lại không thấy một chút yên tâm nào. Ngẩng đầu lên quá lâu khiến Cảnh Liêm Uy có chút mệt mỏi. Cô ở trên tầng, thậm chí đang đứng bên cạnh cửa sổ kia, nhưng anh lại không có can đảm đi lên đó… Anh sợ cô nói rằng cô không muốn đứa nhỏ. Phải tiến hành phá thai thật sao? Một lúc lâu sau, Ân Thiên Thiên xoay người rời đi, căn phòng cuối cùng cũng chìm vào bóng tối. Trong lòng đau khổ, miệng lưỡi khô đắng, Cảnh Liêm Uy lùi lại hai bước, ngả người lên chiếc Range Rover rồi hút thuốc, một điếu rồi lại một điếu. Đêm tối với khói thuốc lượn lờ bao lấy anh, từng cơn gió lạnh khẽ thổi khiến quần áo anh trở nên lộn xộn. Ân Thiên Thiên đứng bên cạnh cửa sổ, cẩn thận quan sát người đàn ông đang đứng dưới lầu, một lúc lâu sau mới xoay người rời đi không để ý đến anh nữa. Chỉ có điều, đêm nay, có vài người mất ngủ. Ngày hôm sai, khi Ân Thiên Thiên thức dậy liền nhìn xuống dưới nhà, ở đó không còn bóng dáng của chiếc Range Rover hay Cảnh Liêm Uy nữa, chỉ lưu lại rất nhiều tàn thuốc. Có lẽ, đêm qua Cảnh Liêm Uy cũng không ổn một chút nào. Ân Thiên Thiên thu lại tầm mắt, yên lặng vuốt v e bụng rồi đi vào bếp chuẩn bị đồ ăn, sau đó tiện tay bật TV, ai ngờ tất cả các bản tin trên TV đều nhắc đến cô. Chỉ trong một đêm, không biết là ai đã tiết lộ thông tin về cô với bên ngoài, giờ cả thành phố T đều biết chuyện cả rồi. Chuyện tình cảm của cô và Cảnh Liêm Uy một lần nữa trở thành tâm điểm của sự chú ý. “Ba hôm trước chúng ta đã biết được thông tin cậu ba nhà họ Cảnh ly hôn với cô chủ nhà họ Ân, nhưng đêm qua tại bệnh viện Nam Tự, cô Ân được chẩn đoán đã mang thai 6 tuần, khoảng thời gian đó cuộc hôn nhân của hai người họ vẫn nguyên vẹn. Nhưng vừa có thai liền ly hôn, việc này liệu có ẩn tình gì chăng?..” Phóng viên không dám tiết lộ nhiều nhưng cũng đủ để khiến mọi người đoán già đoán non, đặc biệt là những lời đồn đại về cô. Có thai và ly hôn, nhưng dường như ly hôn xong mới phát hiện có thai là hai vấn đề khác nhau… Sắc mặt Ân Thiên Thiên trắng bệch, dứt khoát tắt TV, không để ý đến nó nữa. Cô cố uống cốc sữa đã đươc hâm nóng, nhưng vừa ngửi thấy mùi sữa cô liền chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, nôn đến mức cúi gập cả người xuống, nhưng mùi sữa vẫn cứ thoang thoẳng bên mũi cô, khắp phòng toàn là mùi sữa. Ân Thiên Thiên không dám đi đâu, chỉ có thể đứng ở trong này… Bỗng nhiên chuông cửa vang lên, Ân Thiên Thiên nhanh chóng lướt qua nhưng cũng khiến dạ dày cô nhộn nhạo muốn nôn. Một lúc sau, cửa được mở ra, Ân Thiên Thiên cứ nghĩ là Ân Thiên Tuấn, cố gắng nói một câu “sữa…” rồi tiếp tục nôn. Người vừa đến liền chạy vào bếp đổ sữa đi rồi tiện tay mở vòi nước để át đi mùi sữa. Sau đó khoác lên người Ân Thiên Thiên một chiếc áo khoác ấm áp, mà cửa sổ cũng được mở ra, mùi sữa trong thoáng chốc cũng bay mất… Khoảnh khắc chiếc áo được khoác lên người, Ân Thiên Thiên không thể không sững sờ, Mùi sữa bị hơi nước và gió thổi bay, Ân Thiên Thiên chậm rãi xoay người lại liền trông thấy một bóng dáng đang bận rộn. Cảnh Liêm Uy mặc một chiếc áo len mỏng đang loay hoay trong phòng, lúc thì mở cửa sổ, lúc thì chạy vào bếp bật máy thông gió, lúc thì đem tất cả sửa trong nhà vứt vào thùng rác trước cửa… Tất cả điều này đối với Ân Thiên Thiên mà nói đều giống một loại giày vò. Nếu như đã không cần cô, không cần con nữa thì anh còn đến đây làm gì nữa? Khuôn mặt Ân Thiên Thiên dần trở nên lạnh lẽo, cô cởi áo khoác rồi ném lên sofa, nhưng áo khoác cởi ra chưa được 5 giây, bên tai cô vang lên âm thanh quen thuộc: “Mặc vào, đừng để bị cảm, không tốt đâu…” Ân Thiên Thiên hít một hơi sâu, quay người mặc kệ áo khoác rơi xuống mặt đất. Nếu như anh đã quên là bọn họ ly hôn rồi thì để cô nhắc cho anh nhớ! Tay của Cảnh Liêm Uy dừng lại trong không trung, anh thấy Thiên Thiên lạnh lùng quay người đi, ánh mắt hờ hững khiến anh như bừng tỉnh, yết hầu khẽ động, anh không chấp nhận, cũng không muốn nhớ lại chuyện đó… Đây không phải là nhà của họ, cô không còn là vợ của anh, anh cũng không phải người cha danh chính ngôn thuận của đứa trẻ trong bụng cô….