Kết hôn! Anh dám không? CHƯƠNG 239: SAO ĐÀO NINH VẪN CHƯA TỚI?
Diêm Vương hơi ngẩng đầu nhìn Ân Thiên Thiên, giọng nói mang theo cảm giác thích thú hỏi cô: “Sao? Cô không muốn à?”
Sao mà muốn được!
Bàn tay nhỏ bé vuốt v e bụng mình, vẫn chưa nhô ra rõ ràng, nhưng ở đây là con cô, trên đời này có người mẹ nào bằng lòng lấy mạng con mình để đổi lấy mạng sống của mình chứ? Tuy Ân Thiên Thiên cô lần đầu làm mẹ, nhưng vẫn biết hai chữ “trách nhiệm” viết như thế nào!
Giận trợn mắt nhìn Diêm Vương, lúc này, Ân Thiên Thiên đột nhiên không sợ anh ta nữa.
Đối mặt với một người đàn ông phải đưa con cô vào chỗ chết, cô sợ hãi còn có ích gì không?
Cho dù nơi này là “công xưởng” của bọn họ, cho dù bên ngoài có một đống “bác sĩ”, cho dù trước mặt cô đặt đủ loại hộp, nhưng cô cũng không sợ! Bởi vì cô biết rõ, nếu như Diêm Vương thật sự làm gì, cô đứng trong sân bãi của người khác cũng không có chỗ để phản kháng!
Lúc này, mong mỏi duy nhất của Ân Thiên Thiên chính là Đào Ninh mau mau nói tung tích của cô cho Cảnh Liêm Uy hoặc Ân Thiên Tuấn! Chỉ có vậy, cô và con mới có con đường sống!
Ngồi xuống giường, Diêm Vương nhàn nhã ngẩng đầu nhìn Ân Thiên Thiên, một chân tùy ý lơ lửng, dáng vẻ ung dung tự tại đó giống như bọn họ chỉ đang bàn luận chuyện thời tiết vậy, thế nhưng lời nói lại cứ làm cho Ân Thiên Thiên kinh hãi.
“Thế nào? Ân Thiên Thiên.” Anh ta đeo mặt nạ nên Ân Thiên Thiên cũng không thấy được vẻ mặt của anh ta bên dưới tấm mặt nạ, nhưng chỉ nghe giọng nói cũng có thể cảm nhận được sự thích thú của anh ta, thế nhưng hết lần này đến lần khác anh ta càng thích thú thì Ân Thiên Thiên càng tức giận: “Cô phải hiểu rằng, dáng vẻ của cô đúng là đẹp đấy, nếu như một ngày không có hai tay hoặc là hai chân thì không dễ chịu đâu, không có tay cô còn có thể thiết kế quảng cáo sao? Không có chân thì cả đời cô đều phải ngồi trên xe lăn, giống như cô hai nhà họ Mộc vậy đó. Tôi nghe nói bây giờ cuộc sống của cô ta rất khó khăn, đúng không nhỉ? Cô muốn thử không?”
Từng chữ từng câu đối với Ân Thiên Thiên đều là uy hiếp và dọa dẫm cô!
Một người khỏe mạnh đột nhiên phải đối mặt với chuyện bản thân không lành lặn không phải là một chuyện dễ dàng, đây cũng là nguyên nhân nhiều người sau khi bất đắc dĩ cắt cụt tay chân lại không thể chịu đựng áp lực tinh thần mà lựa chọn tự sát hoặc là từ đầu đã không đồng ý bị cắt cụt.
Ân Thiên Thiên nguyên vẹn suốt hai mươi ba năm, sao có thể dưới tình huống này mà chấp nhận từ nay về sau mình chỉ có thể dựa vào xe lăn sống qua ngày, hay về sau không thể cầm bút. Nhưng mặt khác, cô cũng không thể bỏ đi đứa con trong bụng mình! Thế nên đối với hai lựa chọn mà Diêm Vương đặt ra cho cô, cô sẽ không chọn cái nào!
Không chỉ không chọn, mà cô còn sẽ nghĩ cách để mình bình an mang theo con ra khỏi nơi này!
Diêm Vương thấy Ân Thiên Thiên không nói gì, tiếp tục mở miệng khuyên giải nói: “Tôi nói nhé, cô vẫn nên bỏ đứa bé trong bụng cô đi, dù sao cô cũng đi ly dị với cậu ba nhà họ Cảnh rồi đúng không? Cần gì phải mang theo đứa con của anh ta rồi bị người ngoài chế giễu, dứt khoát đi tôi giúp cô phá, cô tiếp tục nguyên vẹn ra khỏi đây trải qua cuộc sống của chính cô, không chừng sau này gặp được một người đàn ông tốt hơn, sau đó sẽ kết hôn sinh con, có phải tốt hơn không? Như cô nói đấy, nhiều người không mong muốn đứa bé này ra đời, bây giờ cô còn không biết lúc nào sẽ xảy ra chuyện, đến lúc đó gặp nguy hiểm không bằng bây giờ để tôi giúp cô làm, không phải rất tốt à?”
Vừa nói, Diêm Vương vừa nhìn Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng nói: “Ân Thiên Thiên, nói tới là cô nên cảm ơn tôi đấy?”
Ân Thiên Thiên nghe được lời nói của Diêm Vương, cả người không nhịn được mà run rẩy, nhưng vẫn cố ngăn lại sự sợ hãi của mình, cuối cùng thì yên tĩnh nhìn anh ta, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng mang theo sự phản cảm.
Đúng thôi, cô không ưa anh ta, thậm chí rất không thích anh ta, chuyện này có lẽ bắt đầu từ lúc cô biết anh ta là ai, cô nghĩ, trên thế giới này sẽ không có ai thích người như Diêm Vương, người như thế ở bên cạnh cũng cảm thấy đó là một quả lựu đạn, không thể đoán trước, nói không chừng chẳng biết lúc nào sẽ ra tay với người bên cạnh!
Trước đó, cô sợ, sợ anh ta làm mình tổn thương, sợ anh ta tổn thương con mình, thế nên dù không thích thì cô cũng không biểu hiện ra, nhưng bây giờ người đàn ông này đang nghiêm túc nói chuyện với cô. Cứ thế nên Ân Thiên Thiên càng không thèm che giấu mà bày tỏ sự chán ghét anh ta, sự chán ghét trong mắt được biểu hiện rất rõ ràng.
Đột nhiên, Diêm Vương không nói nữa, chỉ lẳng lặng nhìn cô thông qua tấm mặt nạ.
Sự không thích và chán ghét trong mắt cô, anh ta nhìn được.
Đột nhiên đứng dậy, Diêm Vương nhanh chóng chìa tay nắm cằm Ân Thiên Thiên, ép cô ngẩng đầu nhìn mình, thấy cô giơ tay che bụng theo bản năng nên không nhịn được mà cười thành tiếng: “Haha, Ân Thiên Thiên, bây giờ cô ở trong tay tôi, cô cho rằng nếu tôi muốn làm gì cô, cô hấp hối vùng vẫy còn có ích à? Tôi muốn cô sống thì cô có thể nguyên vẹn, không hề bị thương mà ra khỏi đây! Nhưng nếu tôi muốn cô chết, cô nhất định không thể nhìn thấy bầu trời của giây tiếp theo!”
Cơ thể run rẩy rất trung thực, Ân Thiên Thiên không nói mà chỉ nhìn anh ta, gương mặt nhỏ nhắn hơi ảm đạm.
“Chán ghét tôi? Không thích tôi? Ghét tôi? Há, cô cảm thấy bây giờ cô có tư cách có những cảm xúc này sao?” Diêm Vương áp sát thêm một chút, nếu không có mặt nạ không chừng anh ta có thể hôn lên gò má cô, cách rất gần, nhìn qua rất mập mờ, nhưng thực tế thì ở đây lại là sự khẩn trương tiêu điều xơ xác: “Ân Thiên Thiên, tôi làm chuyện này lâu như thế, cảm xúc gì mà tôi chưa thấy qua, thậm chí lúc còn có người lấy tên tôi đi dọa con nít, tôi có thể không để ý người không có trong tay tôi, nhưng nếu cô ở trước mặt tôi, thì lo mà khống chế cảm xúc của mình. Nếu chọc giận tôi, tôi nói cho cô, cô và cái bụng của cô không có trái ngon để ăn đâu!”
Dứt lời, Diêm Vương không chút lưu tình mà hất Ân Thiên Thiên ra, đôi mắt kinh hãi của Ân Thiên Thiên lập tức trợn to, cả người không bị khống chế đâm vào cái bàn đặt hộp ở bên cạnh. Mắt thấy bụng mình sắp va thẳng vào góc bàn sắc nhọn, Ân Thiên Thiên cứng rắn dùng sức xoay mình để eo bị đụng vào, sau đó vẫn không khống chế được mà ngã xuống mặt đất.
“Bác sĩ” vẫn luôn ở bên ngoài xem cũng không thể không nhẹ cười giễu cợt.
Ân Thiên Thiên rất nhếch nhác, ôm bụng ngã trên mặt đất, áo quần bệnh nhân phong phanh không đủ để ngăn lại cơn lạnh giá. Cô vừa lạnh vừa đau, cơn đau trên eo ập đến làm cô thật sự sợ hãi cơn đau đó sẽ dọc theo eo mà đi thẳng tới bụng, trong mắt đầy sự khẩn trương.
Cắn chặt môi mình, Ân Thiên Thiên cụp mắt không nói.
Đào Ninh, sao cậu còn chưa tới?
Cảnh Liêm Uy, anh ở đâu rồi?
Trong đầu thoáng hiện vô số suy nghĩ, nhưng cuối cùng thì suy nghĩ sống còn vẫn chiếm vị trí chủ đạo.
Cô muốn nguyên vẹn đi ra khỏi nơi này!
Nhưng thấy bây giờ trời sắp tối rồi, vẫn không có chút động tĩnh nào.
Từ trên cao nhìn xuống Ân Thiên Thiên nhếch nhác như thế, cả người Diêm Vương đều toát ra một hơi thở lạnh lùng, hai tay xỏ vào túi quần, xoay người tiêu sái rời đi và chỉ để lại một câu: “Trông kĩ cô ta, không có sự cho phép của tôi thì trên người cô ta không được thiếu bất cứ một thứ nào!”
Một câu nói, lập tức có người tiến lên mang Ân Thiên Thiên tới bên trong kho hàng nhỏ để canh chừng.
– Người phụ nữ này đúng là tốt số, thế mà có được sự chăm sóc “đặc biệt”.
– Đúng là may mắn thật, chỉ là không biết lần này Diêm Vương định ra chiêu gì để đối phó cô ta.
– Nhắc tới những phương pháp của Diêm Vương, đúng là mong đợi quá.
– Diêm Vương ấy à, đâu phải ai cũng dám ghét, cô này đúng là to gan.
. . .
Mấy người đàn ông cao to tới mang Ân Thiên Thiên đi cũng mang khẩu trang nên không thấy rõ mặt mũi, không hề kiêng kị mà bắt đầu thảo luận kết cục của cô ngay trước mặt cô, thậm chí trong lời nói rõ ràng tràn đầy sự mong đợi muốn được xem kết cục của cô.
Lúc bị người kéo dậy, gương mặt Ân Thiên Thiên tái nhợt.
Không để cho người ta đụng vào mình, cô rất nỗ lực tự mình đi tới kho hàng nhỏ khác nơi nhốt cô, chỉ là bước đi tập tễnh, mấy người đàn ông áp giải cô đều đang hưng phấn thảo luận công lao vĩ đại đã từng của Diêm Vương, lúc này không thèm để ý đến sự chậm chạp của cô.
Cắn chặt môi, Ân Thiên Thiên cố gắng để mình tỉnh táo lại, tuy vậy dù cô có cố gắng thế nào cơ thể vẫn thành thật thể hiện nỗi sợ hãi của mình.
Sao có thể không sợ đây?
Nơi này là nơi nào, Diêm Vương là người như thế nào?
Giấu nước mắt của mình, Ân Thiên Thiên buộc mình không được khóc lên.
Bị ném vào trong một kho hàng nhỏ, rốt cuộc Ân Thiên Thiên cũng được ở một mình, giây phút nghe được âm thanh nặng nề do cánh cửa phía sau bị người đóng sập lại, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà ôm bụng khóc tỉ tê.
Cảnh Liêm Uy, sao anh còn chưa tới, em sợ quá, anh biết không…
Nếu anh thừa nhận trong lòng anh có em, vậy sao giờ này anh còn chưa tới…
Lúc này, trong đầu Ân Thiên Thiên đều là Cảnh Liêm Uy.
Từ lúc kết hôn đến giờ, mỗi lần cô xảy ra chuyện đều là Cảnh Liêm Uy giúp cô, dù là ngoài sáng hay là trong tối, anh vẫn luôn có thể bảo vệ chu toàn, dần dần hình thành nên sự lệ thuộc như thế. Người cũng vậy thôi, quen lâu thành nghiện, cũng giống như khối u ác tính khó mà cảnh giác.
Vùi mình vào trong góc, Ân Thiên Thiên ôm mình thật chặt, bàn tay nhỏ bé chà xát trên bụng để tạo độ ấm, cô không thể để con xảy ra chuyện.
Ống thông gió khá to, to đến mức gió lạnh bên ngoài ào ào thổi vào trong, làm cho Ân Thiên Thiên răng run cầm cập.
Nhìn ống thông gió, Ân Thiên Thiên đột nhiên có vài suy nghĩ.
Chống đỡ thân mình đi tới cạnh cửa, Ân Thiên Thiên xuyên qua khe cửa nhìn người bên ngoài, ngoài cửa có hai người đàn ông đang hút thuốc nói chuyện phiếm, vẫn mang khẩu trang không thấy rõ mặt như cũ, chắc chắn bọn họ vẫn sẽ chuyện trò hồi lâu rồi Ân Thiên Thiên mới xoay người nhìn ống thông gió ban nãy.
Không biết đầu kia của ống thông gió là nơi nào?
Ánh mắt quét quanh kho hàng nhỏ, đồ trong đây đều rất to, với sức lực của cô thì không thể di chuyển được. Ân Thiên Thiên vội vàng đi qua để nhìn xem bên trong có thứ gì có ích, bỗng nhiên có một cơn đau day dứt ập đến thắt lưng, Ân Thiên Thiên cắn chặt môi nhưng không dám dừng động tác dưới chân.